Editor: Senhh
Nhan Hoa không biết lần này sau khi qua đó Liễu thị sẽ có thái độ gì, mặc dù biết rõ Giả phú túy ông chi ý nhưng vẫn bảo Hô Nhi cùng cô đi tới phủ Vinh quốc công.
*Nguyên văn là "Quý ông chi ý bất tại tửu" nghĩa là ý tứ không có ở trong lời nói, có dụng ý khác.
(Nguồn: google)
Vừa bước qua cửa, nữ nhân trong cả nhà đã đợi sẵn trong phòng.
Lúc đi vào, Nhan Hoa có cảm giác như tam đường hội thẩm*.
* Tức là cơ quan chức năng đồng thời thụ lý một vụ án.
Dựa theo chế độ ngày nay thì ba bộ ngành này gồm: Công an, Viện kiểm sát, Tòa án.
Trường hợp này thường xảy ra khi có vụ án lớn, hoặc liên quan đến nhân vật nhạy cảm.
Tam đường hội thẩm cũng có thể hiểu là ba người tham gia thụ lý một vụ án cùng lúc.
(Theo baike.baidu)
Mấy người ngồi xuống cùng nhau nói chuyện rất thân thiết, chốc lát lại khen ngợi Hô Nhi hiểu chuyện hơn không ít.
Liễu thị kéo lấy tay của Hô Nhi, xin cáo từ trước: "Con dâu đã lâu không được gặp Hô Nhi, mẫu thân cho phép con lười biếng một lúc, để con và Hô Nhi tâm sự với nhau."
Giả mẫu mỉm cười đuổi nàng đi: "Biết con nhớ nhi tử, vậy cũng đưa Liễn Nhi đi chung đi, cho hai huynh đệ bọn chúng chơi với nhau!"
Liễu thị cười đáp một tiếng, sau đó nói với Nhan Hoa: "Muội muội đã lâu không tới, lát nữa nhớ phải tìm tỷ đấy, lâu lắm rồi tỷ muội chúng ta không cùng nhau nói chuyện vui vẻ nhỉ? Nếu muội mà không đến, sau này tỷ có thứ gì tốt sẽ không để lại cho muội đâu!"
Nhan Hoa nắm lấy tay Liễu thị, đồng ý với nàng.
Cô biết, Liễu thị là đang nói với cô, đại phòng không để ý mấy chuyện lan truyền bên ngoài này.
Vương thị thấy Liễu thị rời đi rồi, nàng ngồi đây cũng hơi xấu hổ.
Có điều nàng cảm thấy bản thân có lập trường ngồi ở đây.
Đại phòng không có nữ nhi đương nhiên sẽ vui vẻ làm người tốt, nhưng nữ nhi nàng mới sinh thì phải làm sao bây giờ? Nữ nhi Giả phủ mất hết thanh danh, sau này Nguyên Xuân của nàng làm sao có thể gả chồng được nữa chứ?
Giả mẫu lại không muốn con dâu nhìn nữ nhi mình bị chê cười, lên tiếng đuổi người: "Tức phụ lão nhị, ở đây cũng không có chuyện của con nữa, con trở về đi!"
Vương thị lắp bắp, không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Cuối cùng thấy Giả mẫu thực sự không có ý định giữ nàng lại, lúc này mới rời đi, nhưng trước khi đi còn nói một câu: "Muội muội cũng nên nghe lời mẫu thân nhiều hơn, cho dù thế nào thì muội cũng là cô nương Giả gia!"
Tuy rằng Giả mẫu tức giận nhưng vẫn đồng ý với lời nàng ta nói, đối với chuyện này trong lòng bà cũng cảm thấy là nữ nhi bà đã làm sai.
Sau khi mọi người rời đi hết, Giả mẫu liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Mấy năm nay ta cũng khuyên con nên tìm thái y khám xem sao, nhưng con vẫn luôn cảm thấy ta nói con...!liền không vui.
Con nhìn đi, hiện tại đã xảy ra chuyện rồi!"
"Thân thể của con và phu quân chính chúng con biết rõ, không có bệnh thì đi khám làm gì?" Nhan Hoa không đồng ý.
"Không có bệnh thì tại sao nhiều năm như vậy vẫn không có động tĩnh gì?" Giả mẫu hận rèn sắt không thành thép: "Còn nữa, hôm nay con phải nói thật cho ta biết, tại sao đám thị thiếp bên phía cô gia kia vẫn luôn không có thai? Có phải là con thật sự..."
Nhan Hoa chưa từng nói qua tình hình của cô ở trong phủ với bên ngoài, cho nên hầu hết mọi người đều nghĩ rằng Lâm Như Hải cũng có tam thê tứ thiếp trong nội viện giống như tất cả nam nhân khác trên đời.
Lại nói đến trong bữa tiệc tụ hội đó, Nhan Hoa cũng mơ hồ sẽ không trực tiếp nói phu quân nhà ta không có thị thiếp.
Nhưng trên thực tế, Lâm Như Hải không đề cập tới chuyện này, tất nhiên Nhan Hoa cũng sẽ không bao giờ chủ động sắp xếp.
"Mẫu thân, người nói cái gì vậy? Sao con có thể làm loại chuyện thương thiên hại lý này chứ?"
Giả mẫu kinh ngạc: "Nói như vậy, chẳng lẽ là do cô gia..."
Nhan Hoa không muốn thảo luận về chuyện giữa hai phu thê cô.
"Mẫu thân! Chúng con thậy sự không có vấn đề gì, người bên ngoài có tâm địa gì, lúc phụ thân còn sống chẳng lẽ người còn không rõ hay sao?"
"Nhưng nhiều năm như vậy mà con vẫn không có thai cũng là sự thật, ta cũng chỉ lo lắng cho con thôi! Con nghe lời ta, phải để cho thái y khám.
Ta nghe nói con dâu của một tỷ muội cũ của ta cũng nhiều năm mới có thể mang thai, ta còn cố ý hỏi phương thuốc, con cầm lấy đi xem xem.
Về phía cô gia, con cũng phải chuẩn bị người cho tốt, nếu như Lâm gia không có thì bên này ta có, tính tình lương thiện, nhan sắc xinh đẹp, nam nhân đều thích như vậy.
Đừng đợi đến lúc cô gia mở miệng, chờ hắn bất mãn với con, lúc đó mọi chuyện đã quá muộn rồi!"
Nhan Hoa cầm phương thuốc trong tay không nhịn được cười khổ.
Giả mẫu đứng trên góc độ của cô nói thật sự là mọi chuyện nhọc lòng vì nữ nhi, nhưng đôi khi chính nhận thức thiếu hiểu biết này lại làm hại nữ nhi của bà!
"Mẫu thân, lời người nói con đều hiểu, vốn dĩ Lâm gia sinh con nối dõi rất không dễ dàng, bản thân Như Hải cũng cảm thấy bình thường, ngưòi yên tâm, chúng con sẽ xử lý tốt." Không thể lý luận với lão nhân gia đã bị quan niệm cổ hủ đâm sâu bén rễ, Nhan Hoa chỉ có thể nói chuyện nghiêm túc để qua mặt.
Lúc ra khỏi phòng của giả mẫu, Nhan Hoa thực sự mệt mỏi.
Lúc trước Giả Mẫn chính là bị mọi người ở bên trong phòng bao gồm cả mẫu thân nàng khuyên bảo, dẫn đến cuộc sống đang tốt đẹp trở thành cuộc sống đầy đắng cay.
Liễu thị nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, hiểu ý mà cười: "Mẫu thân quan tâm sẽ bị loạn, muội muội không nên quá coi trọng chuyện này.
Hằng ngày phu thê hai người cứ sống vui vẻ là được rồi, không cần để ý đến miệng lưỡi người đời."
Nhan Hoa ngạc nhiên, Liễu thị là người duy nhất có suy nghĩ giống cô, quả thực đã nhìn thấu con người cô.
Liễu thị thấy cô ngạc nhiên liền cười nói: "Đừng thấy tỷ để đại ca muội có tam thê tứ thiếp, đó là bởi vì tỷ biết hắn có tính này, không quản được thì đơn giản liền mặc kệ.
Nhưng nếu cô gia không có, muội cũng đừng tự chôn mình vào hố, theo tỷ thấy nha, bây giờ cuộc sống của phu thê muội rất tốt, đến thần tiên còn hâm mộ không thôi!"
Nhan Hoa cũng thả lỏng tâm tình cười với nàng, trong lòng thập phần cảm khái: "Không ngờ người duy nhất hiểu muội lại là tẩu tử!" Đáng tiếc kiếp trước nàng mất sớm, không còn ai ủng hộ Giả Mẫn.
Sau chuyện này, quan hệ giữa Nhan Hoa và Liễu thị đã trở nên thân thiết hơn.
Trước kia chỉ là tình cảm chị dâu em chồng, bây giờ lại càng giống tỷ muội ruột thịt hơn.
Đau lòng cho người một lòng một dạ như Liễu thị lại gặp phải trượng phu như Giả Xá, lại vừa rất bội phục nàng, nàng có sự quyết đoán và lạc quan "Quân đã vô tâm ta liền hưu".
Khoảng thời gian ở đại phòng khiến cho tâm tình Nhan Hoa thực tốt, hai người chậm rãi nói chuyện đến muộn, Liễu thị giữ cô lại ăn tối cùng.
Sau khi ăn xong, lúc này Nhan Hoa mới trở về nhà.
Vừa mới trở về viện liền thấy vẻ mặt của hoàn hôm nay cô lưu lại để giữ nhà không ổn lắm, muốn nói gì đó với cô nhưng lại chần chừ không dám.
Đến lúc cô bước vào phòng thì thấy Lâm Như Hải vẻ mặt áy náy nhìn cô.
Nhan Hoa nhìn trái nhìn phải một vòng, lúc trước có bốn người nha hoàn, bây giờ chỉ còn lại ba, thiếu mất một người.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, ẩn hiện có chút bất an.
Lâm Như Hải nhìn thấy Nhan Hoa trở về, tâm trạng liền trở nên vui vẻ, nắm chặt lấy tay cô lo lắng hỏi: "Tại sao hôm nay nàng trở về muộn vậy? Chẳng lẽ nàng phải chịu ủy khuất?"
Nhan Hoa âm thầm quan sát vẻ mặt của hắn, ánh mắt tràn đầy đau lòng, lắc đầu: "Không có, chẳng qua là mẫu thân và tẩu tử lo lắng cho thân thể của phu thê chúng ta, còn đưa cho thiếp một phương thuốc."
Lâm Như Hải càng thêm đau lòng áy náy: "Mẫn Nhi...!Đều là ta không tốt..."
Nhan Hoa nắm lấy tay hắn: "Chuyện này làm sao có thể trách chàng được chứ, là bọn tiểu nhân quấy phá.
Hơn nữa, nói đúng ra thì quả thật thiếp cũng có vấn đề..."
Lâm Như Hải lắc đầu: "Là do chuyện của ta ở trên triều đình ảnh hưởng đến thanh danh nàng, là ta thẹn với nàng!"
Nhan Hoa nghe một lúc thì phát hiện ra hình như cô và hắn không phải nói đến cùng một chuyện, thử hỏi: "Cho nên hôm nay chàng vẻ mặt áy náy là vì việc này?"
Lâm Như Hải hổ thẹn gật đầu: "Thân là nam tử, là phu quân của nàng, ta đã không thể che chở cho nàng, vì nàng che mưa chắn gió ngược lại còn hại nàng bị thế nhân chỉ trích, ta thật sự rất hổ thẹn!"
Nhan Hoa không nhịn được cười: "Phu thê là một thể, cùng nhau đồng cam cộng khổ, chuyện này có gì mà chàng phải áy náy? Thiếp còn tưởng rằng chàng..."
Lâm Như Hải cảm động, rồi lại hiếu kỳ không biết cô cho rằng cái gì: "Cho rằng ta làm sao?"
"Hôm nay mẫu thân đã nhắc tới với thiếp, nếu thiếp không thể sinh con thì nên sớm ngày tìm cho chàng mấy người thị thiếp dễ sinh đẻ.
Như vậy cũng đúng, ngay cả nhị ca đoan chính của thiếp còn yêu thích mỹ nhân, cũng không biết có phải chàng đã sớm nghĩ đến chuyện này hay không, thiếp cũng chưa từng nghĩ tới quả thật là do thiếp không đúng." Nhan Hoa trêu hắn.
Lâm Như Hải mặt đỏ bừng bừng: "Nói hươu nói vượn! Ta nào có nghĩ, chưa từng nghĩ tới!"
"Thật sự không nghĩ tới?"
Lâm Như Hải suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Trời đất chứng giám, thật sự không có!"
Nhan Hoa trầm mặt: "Vậy thì Xuân Thu đâu rồi?"
Lâm Như Hải sửng sốt: "Nàng...!Sao nàng lại biết..."
Nhan Hoa đoán đúng, quả nhiên có chuyện: "Lúc thiếp trở về liền không thấy người, vẻ mặt chàng còn chột dạ, ánh mắt lơ mơ, chàng nói xem tại sao thiếp biết?"
"Là do nha đầu kia dã tâm quá lớn.
Lúc đó ta nhất thời tức giận liền đá nàng ta có hơi mạnh một chút.
Sau này ta sẽ tìm cho nàng một nha hoàn tốt hơn, nàng đừng vì loại người như này mà tức giận."
Nhan Hoa bật cười, trong lòng có chút cảm động, Lâm Như Hải nghĩ rằng hắn làm nha hoàn cô bị thương liền sợ cô tức giận? Nhưng mà nha đầu Xuân Thu này, thật đúng là không nhận ra.
Lâm Như Hải cầm lấy tay cô, chân thành nói: "Mẫn Nhi, Lâm gia chúng ta từ trước đến nay đều rất khó có con nối dõi, đây không phải vấn đề của nàng, ngược lại là ta thẹn với nàng.
Ngoại trừ nha hoàn Xuân Thu hôm nay, ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nàng.
Chuyện nhạc mẫu nói nàng đừng để trong lòng, trước nay ta chưa từng nghĩ tới, sau này cũng tuyệt không mảy may suy nghĩ!"
Nhan Hoa đương nhiên sẽ tin tưởng hắn, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện Xuân Thu này.
Xong chuyện, Nhan Hoa cũng hỏi rõ toàn bộ câu chuyện.
Bên ngoài nhiều lời đàm tiếu, người trong phủ cũng dần động tâm.
Nhan sắc Xuân Thu xinh đẹp, lại còn được đi theo hầu hạ chủ tử, trong lòng không khỏi nổi lên một chút dã tâm.
Hôm nay Lâm Như Hải trở về sớm vì lo lắng cho thê tử, nhưng lại không ngờ tới Nhan Hoa đã đến nhà mẹ đẻ.
Cô lưu lại Xuân Thu, nói rằng để nàng ta hầu hạ hắn thay quần áo rửa mặt chải đầu trước, nhưng thật ra lúc đó Nhan Hoa đã truyền lời bảo cô sẽ ở lại phủ Vinh quốc công dùng cơm.
Lâm Như Hải không rõ sự tình liền đồng ý.
Ai ngờ nha hoàn này trước tiên là muốn cởi y phục giúp hắn, động tác trên tay cũng không ngừng động đậy, hắn còn chưa kịp phản ứng, một chân đã đá nàng ta ra.
Xuân Thu bị lôi ra ngoài, hắn ngồi trong phòng thầm cảm thấy áy náy rồi lại chột dạ, đến cơm tối cũng chưa ăn, vẫn luôn đợi Nhan Hoa trở về.
Nhan Hoa vừa cảm động vừa buồn cười.
Bên ngoài bởi vì các hoàng tử đã trưởng thành, các loại tranh đoạt hoàng vị tinh phong huyết vũ, lời đồn thất thiệt về phu thê bọn họ cũng bay lả tả, nhưng bên trong phủ bọn họ hoàn toàn không để ý đến chuyện này, đóng cửa lại trải qua cuộc sống bình yên vui vẻ.
Chính bởi vậy mới thấy được "hoạn nạn chi tình", tình cảm phu thê càng thêm sâu sắc, mặn nồng, tin tưởng lẫn nhau.
Giả phủ đã có Liễu thị quản, tuy rằng Giả mẫu không quá tán thành với ý kiến của nữ nhi nhưng cũng không cho phép người ta nói nữ nhi bà không tốt, cũng coi như yên ổn không có chuyện gì lớn xảy ra.
Mà mùa hè đã đến, mưa to gió lớn ở phía nam đã làm ngập lụt vô số ruộng đồng, rất nhiều bá tánh gặp tai họa, tuy nhiên việc thiện của một vị đại phu tử ở Lan Đài tự lâu nay không có người quan tâm..