Hoán Thê

Chương 31


"Chấn...đừng mà, nơi đó không được..."
Đang lúc Ninh Tĩnh đắm chìm trong từng đợt sóng khoái cảm của bản thân, một sự ấm nóng bỗng dưng ập đến, bao phủ lấy nơi tư mật của nàng làm nàng bỗng dưng như bị đánh cho thức tỉnh.

Mở to mắt, Ninh Tĩnh nâng đầu nhìn xuống dưới hạ thân của mình, đôi chân không biết từ khi nào đã bị Tiêu Chấn tách ra, thân người hắn đang chôn giữa hai chân nàng, bàn tay của hắn như là thích thú như là tò mò muốn thám hiểm nơi nhạy cảm của nàng.

Ninh Tĩnh khóc không ra tiếng, nơi đó ngay cả chính nàng còn chưa nhìn đến hai ba lần vậy mà hắn lại chăm chú quan sát như thế làm Ninh Tĩnh xấu hổ vô cùng, đôi gò má đỏ bừng nên, không khỏi khẩn trương ngăn hắn lại.

"A."
Tiêu Chấn đang bị nơi đó mê hoặc đâu nghe thấy Ninh Tĩnh nói gì, đưa ngón tay vào trong thử thăm dò, vật thể lạ đột nhiên tấn công vào nơi đó làm Ninh Tĩnh hoảng loạn, lập tức khép chân lại, vô tình hành động đó lại giữ chặt lấy ngón tay của Tiêu Chấn.

Tiêu Chấn nhìn Ninh Tĩnh quẫn bách như vậy, trong lòng không khỏi muốn trêu đùa nàng thêm một lát, đôi môi nhếch lên, ngón tay hắn trong người nàng động nhẹ một chút, lập tức nơi tư mật của nàng phản ứng ngay, giữ chặt lấy ngón tay hắn không buông.

"Chấn!", Ninh Tĩnh biết Tiêu Chấn muốn chọc ghẹo mình, nàng bỗng dưng trở nên tức giận, cố tình cao giọng quát hắn một tiếng nhưng dưới hạ thân đang bị hắn đùa bỡn, cả thân người nàng run lên, Ninh Tĩnh bậm môi hít sâu lấy một hơi mới cất lời, ai ngờ giọng điệu lại không như nàng mong muốn, đáng lẽ phải lớn tiếng nhưng sao lại giống đang nỉ non gọi tên hắn thế kia?
"Tĩnh nhi, nàng nhạy cảm quá rồi."
Tiêu Chấn rút tay mình trở về, kèm theo đó là một chút dịch từ cơ thể nàng, biết thời cơ đã đến, hắn cũng đã nhịn đủ rồi, chỉ là đây là lần đầu của Ninh Tĩnh, dù hắn muốn nàng đến thế nào cũng phải cẩn trọng lực đạo, nhất định phải hảo hảo chăm sóc nàng, yêu thương nàng.

Tiêu Chấn ngồi thẳng dậy, tự mình cởi y phục ra, nơi hạ thân của hắn cũng được tự do lập tức vùng vẫy xuất hiện, "tiểu huynh đệ" của Tiêu Chấn không phải nhỏ, lại còn đang căng tức lên, hướng về phía nơi tư mật của nàng động một chút như đã tìm được nơi nó muốn đến, Ninh Tĩnh nhìn thấy "tiểu huynh đệ" của Tiêu Chấn liền rùng mình, hai chân nàng khép chặt lại, chút lý trí cuối cùng còn sót lại của nàng liền không ngừng cảnh báo, nếu để vật ấy của Tiêu Chấn tiến vào, nàng sẽ hỏng mất.

Định thu người cong chân bỏ chạy nhưng Ninh Tĩnh lại không nhanh bằng Tiêu Chấn, nàng lập tức bị hắn giữ lại, nhìn thấy sắc mặt hắn tràn đầy hoả dục nhưng lại phải kiềm nén vì nàng, Ninh Tĩnh vừa xót vừa hận, không được, tuyệt đối không được đâu.

"Chấn, không được, của chàng lớn như vậy, thiếp không chịu nổi đâu."
Ninh Tĩnh nhớ lại mấy hình ảnh trong tập "xuân cung đồ" mà Tiêu lão phu nhân kia, trong đó là những tư thế của nam nữ quấn quýt, dính chặt vào nhau như thế, của hắn lại lớn như vậy, chắc chắn nàng sẽ hỏng, không chịu nổi mà ngất đi mất thôi.


Nghĩ vậy, Ninh Tĩnh liền mếu máo cầu xin Tiêu Chấn hãy buông tha nàng đi.

"Tĩnh nhi, ngoan, ta biết đây là lần đầu của nàng, ta nhất định sẽ nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng.

Cho ta, có được hay không?"
Tiêu Chấn bị "tiểu huynh đệ" làm cho căng tức đến khó chịu, lập tức muốn tìm nơi cứu giúp hắn.

Nhưng mà Ninh Tĩnh sợ hãi như vậy, lo lắng như vậy, hắn quả thật không đành lòng.

Đây là lần đầu của nàng, lại bị "tiểu huynh đệ" của hắn doạ cho sợ, hỏi sao nàng không muốn tìm cách thoát thân.

Nhưng mà đã đi đến đây rồi, hắn không thể nhịn được nữa, liền cất giọng an ủi nàng, còn hứa hẹn sẽ thật nhẹ nhàng để nàng bớt đau đớn.

Nhìn Tiêu Chấn cố gắng kiềm chế đến độ mặt mũi đỏ bừng lên như vậy, Ninh Tĩnh nàng cũng không đành lòng để hắn chịu đựng, cuối cùng lại bị hắn thuyết phục, trở lại giường nằm dưới thân hắn, ánh mắt long lanh chứa hơi nước ngước nhìn hắn, mếu máo khe khẽ nhắc nhở hắn.

"Chàng hứa là phải nhẹ đấy, thiếp rất sợ đau."
Tiêu Chấn mỉm cười ôn nhu, khẽ hôn xuống môi nàng như trấn an, sau đó một lần nữa tách chân của nàng ra, nhìn thấy hang động hút hồn kia liền tìm đến, tay hắn nâng "tiểu huynh đệ" của mình đến cửa động, chầm chậm đưa vào.

Ninh Tĩnh là lần đầu làm loại chuyện này, vì chưa quen nên cảm thấy mơ hồ cùng bối rối vô cùng, cảm giác vật của hắn từ từ tiến vào, cơ thể nàng nhạy cảm liền ra sức giữ lấy.

"Tĩnh nhi, thả lỏng, ta chưa vào hết được."

Tiêu Chấn khó chịu nhưng vẫn lên tiếng trấn an Ninh Tĩnh, bàn tay hắn tiến đến nâng niu thân thể nàng để làm nàng phân tâm, thả lỏng thân mình.

Đã vào được thêm một chút, cuối cùng hắn lại cảm nhận được hạ thân như chạm vào một vách ngăn, nếu hắn mạnh mẽ xuyên qua, chắc chắn Ninh Tĩnh sẽ rất đau, nhưng nếu không làm thế hắn sẽ không vào được.

"Tĩnh nhi, ráng chịu đựng một chút."
Dứt lời, Tiêu Chấn nâng eo thúc một cái, "tiểu huynh đệ" nghe lệnh xuyên thẳng qua vách ngăn ấy, tiến vào bên trong.

"A!", Ninh Tĩnh cảm thấy bản thân như bị xé rách làm đôi, đau đớn dưới hạ thân lan đến bên trên làm cả thân nàng run rẩy liên tục, nước mắt thì không ngừng lăn dài trên gò má, đau chết nàng rồi, đúng là không nên tin lời hắn mà, vậy mà bảo sẽ nhẹ nhàng hay sao?
"Tĩnh nhi, đừng khóc, chịu đựng một chút, sẽ hết đau ngay thôi."
Tiêu Chấn cúi người nhìn Ninh Tĩnh, hạ thân hắn vì Ninh Tĩnh cương cứng người mà bị siết chặt lấy, đau đớn không kém nhưng hắn lại không quan tâm, hắn lo lắng cho nàng hơn, nữ nhân lần đầu đau đớn vô cùng, hắn biết, nhìn thấy người trong lòng rơi lệ, lòng hắn đau nhói không yên.

Nâng tay lên lau đi nước mắt nàng, hắn ôn nhu trấn an, đôi môi không quên tìm đến, hôn nhẹ nhàng lên môi nàng, nhẹ nhàng gặm nhấm.

Ninh Tĩnh thấy Tiêu Chấn an ủi mình như vậy, biết hắn cũng không muốn đâu, ham muốn khó kiềm mà, rốt cuộc nàng cũng bình tĩnh lại, từ từ thả lỏng bản thân, chầm chậm tiếp nhận lấy hắn đang ở trong thân mình.

Tiêu Chấn cảm thấy Ninh Tĩnh đã ổn, động eo một chút di chuyển thử, nàng chỉ nhíu mày nhẹ rồi thôi, nàng cũng là đang cố gắng vì hắn phải không? Dục hoả dâng trào khó lòng hạ xuống, nhưng đêm nay hắn lại hết sức nhẹ nhàng cùng chầm chậm luận động, hắn không vội, thời gian còn dài, đợi khi nàng thân thuộc với hắn thì hắn mạnh mẽ tấn công cũng không việc gì.

Cuối cùng dù chưa đủ mãn nguyện, nhưng hắn cảm thấy Ninh Tĩnh đã kiệt sức ngất đi, cuối cùng rút ra xuất ở bên ngoài.

Sau đó ra lệnh cho Mẫn Mẫn cùng Minh Lan chuẩn bị nước tắm, thay ga trải giường mới, cuối cùng mới tự mình bồng Ninh Tĩnh đi tắm, thay lại y phục mới, cuối cùng mới ôm nàng trở về giường, hai người dính chặt vào nhau, ngủ ngon một giấc đến sáng.


Sáng hôm sau...!
Tiêu Chấn hôm nay không muốn ra cửa hiệu, nhìn thấy Ninh Tĩnh ngoan ngoãn nằm sát mép trong giường, say sưa ôm lấy tấm chăn êm ái còn say giấc nồng, cảnh tượng này khiến hắn ấm lòng, như có dòng suối ấm áp khẽ len lỏi trong từng khe nhỏ trong tim hắn, khiến chúng dần dần hoà mình, dần dần nảy mầm.

Có điều, hôm nay hắn có hẹn thương lượng việc làm ăn không thể huỷ, cuối cùng tiếc nuối rời giường.

Bình thường A Tài sẽ giúp hắn thay y phục, cuối cùng không biết hôm nay tâm tình hắn thay đổi thế nào, đuổi A Tài ra ngoài, bản thân chỉ mặc mỗi bộ đồ lót tiến đến bên giường, đưa tay đánh thức nữ nhân còn ham ngủ kia.

"Ưm..."
Ninh Tĩnh còn đang ngon giấc bị gọi dậy, đôi chân mày xinh đẹp liền nhíu chặt lại, khẽ vươn người rên nhẹ một tiếng.

Có điều chỉ vừa mới động nhẹ người, cả thân đều như bị làm cho đứt gãy, nhất là chiếc eo nhỏ của mình dường như sắp đứt lìa đến nơi, đau nhức vô cùng.

Mở mắt, nhìn thấy người nam nhân trước mặt đang nhìn mình chăm chú, còn vui vẻ nhếch môi cười, Ninh Tĩnh liền đanh mặt lại, trong lòng thầm mắng.

Tiêu Chấn hắn còn cười được hay sao? Đã hứa nhẹ nhàng vậy mà tối hôm qua liền lật nàng qua lại mấy lần, rút kiệt sức lực nàng, còn hại nàng một thân đau nhức, thật muốn đánh hắn vài cái cho hả giận!
"Sao thế?", nàng hỏi.

"Mau thực hiện nghĩa vụ của thê tử đi.", Tiêu Chấn nhắc nhở nàng.

"Tối qua đã làm rồi, bây giờ chàng còn muốn nữa sao?", Ninh Tĩnh nghệch mặt ra, không phải chứ, Tiêu Chấn hắn làm bằng sắt à? Không biết mệt mỏi là gì?
"Nghĩ bậy bạ gì vậy.

Mau giúp ta thay y phục.", Tiêu Chấn bật cười ta tiếng, cũng may cho Ninh Tĩnh nàng, nếu hôm nay hắn không bận việc chắc chắn sáng nay hắn sẽ đem nàng ra, lăn lộn vài cái mới có thể bù đắp lại nỗi kiềm nén đến bức người của hắn tối hôm qua.

Ninh Tĩnh ngượng ngùng rời giường, mặc áo khoác lụa mỏng vào, cả mặt xấu hổ vì nghĩ sai lệch làm cho Tiêu Chấn có cơ hội trêu đùa nàng tiến đến cầm lấy xiêm y đã chuẩn bị sẵn phía sau giúp hắn mặc vào.


Sau khi chỉnh trang xong y phục, nàng mới đi đến bàn gỗ nhỏ trong phòng, trên mặt bàn là chiếc khay đựng miếng bạch ngọc mà Tiêu Chấn hay đeo ngay thắt lưng.

Ninh Tĩnh cầm rồi đi đến đeo lên cho hắn, nhưng lúc này Tiêu Chấn lại vô tình nhìn thấy một thứ khác trên bàn, hắn đưa tay chỉ về thứ đó, hỏi nàng.

"Đó là gì vậy?"
"Hầu bao thiếp may cho chàng.", Ninh Tĩnh liếc mắt nhìn Tiêu Chấn, biết rồi còn hỏi.

Không phải có người từng nói thích hầu bao do chính tay nàng làm hay sao?
"Đeo lên cho ta luôn đi.", Tiêu Chấn nghe xong tâm tình không khỏi chấn động, bộ dáng vui vẻ đi đến cầm lấy chiếc hầu bao tinh tế do chính tay Ninh Tĩnh làm cho hắn đặt vào tay nàng, sau đó chỉ chỉ thắt lưng nói nàng giúp hắn đeo vào.

Ninh Tĩnh nghe lời đeo vào cho hắn, đưa mắt nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng thấy mọi thứ đã ổn liền tìm cớ đuổi Tiêu Chấn đi.

Tiêu Chấn nhìn gương mặt hờn dỗi của Ninh Tĩnh, nhịn không được đưa hai tay lên giữ lấy mặt nàng, si mê cúi đầu mổ lên môi nàng một cái, cuối cùng mới hài lòng rời đi, còn không quên dặn nàng nghỉ ngơi thật tốt, xong việc hắn lập tức hồi phủ đến thăm nàng.

Ninh Tĩnh nghe xong liền bĩu môi, thăm nàng hay muốn hại nàng một đêm không ngủ nữa cơ chứ? Nàng tin hắn mới là lạ đó!
Trong tư phòng của Tiêu lão phu nhân, bà vừa nhấp một ngụm trà thơm buổi sáng xong liền thấy nha hoàn bên cạnh chạy vào, kề sát bên tai bẩm báo về việc bà yêu cầu theo dõi tối qua.

"Bẩm lão phu nhân, tối hôm qua thiếu gia và phu nhân đã động phòng rồi ạ, đã kiểm tra, lạc hồng là thật.

Sáng nay lúc thiếu gia rời phủ tâm trạng tốt vô cùng, còn thiếu phu nhân cả thân mệt mỏi, còn không ngừng bảo Minh Lan xoa bóp eo giúp người."
Tiêu lão phu nhân nghe xong tâm tình vui sướng tột độ, vỗ tay vài cái lên tay ghế, miệng nói ba chữ tốt, nụ cười ngày càng đậm, không khỏi cảm thấy bản thân thật sáng suốt khi nghĩ ra kế này để giúp phu thê nhi tử hoà hợp.

"Tốt, nhi tử của ta đúng là không làm ta phụ lòng, xem chừng thời khắc ta được ẳm bồng nội tôn sẽ không còn xa nữa.".

Bình Luận (0)
Comment