Hoán Thê

Chương 39


Sau trận tranh cãi dữ dội vừa rồi, Ninh Tĩnh buồn bực cùng không vui bỏ ra khỏi phòng trước, đúng lúc Tiêu Chấn cũng có việc cần giải quyết ở cửa hiệu nên rời đi.

Đến mãi tận trời tối hắn mới hồi phủ, lặng lẽ dạo bước trên hành lang gấp khúc, Tiêu Chấn nhớ lại những lời mà Ninh Tĩnh đã nói.

Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Tiêu Chấn mới nhận ra bản thân trong chuyện này thật là sai lầm quá đi, hắn đã không đúng khi nghi ngờ Ninh Tĩnh cùng Hướng Viễn, còn để tâm mấy lời chọc gậy của Bạch Chi mà tìm nàng chất vấn, còn không để tâm đến nàng, không thật lòng với nàng làm nàng đau buồn.

Sao hắn lại quên mất thê thử mình là một nữ nhân thẳng tính cơ chứ, cứ nói hết ra với nàng có phải đã tốt hơn rồi không?
Nhớ lại nét mặt ủ rũ cùng buồn bực, thất vọng khi đó của Ninh Tĩnh, hắn thấy bản thân mình quá tệ, tại sao lại làm nữ nhân của mình đau lòng như thế chứ? Thứ nhất, Ninh Tĩnh nói đúng, nếu không hoá dang xe ngựa của Hướng Viễn khi ấy, liệu tin đồn phu nhân Tiêu gia ở ngoài suốt cả đêm không về sẽ lan truyền thế nào, khác với việc tin đồn về nhân cách của nàng, sự việc kia quả là sự thật không thể chối cãi.

Thứ hai, Bạch Chi có tình cảm với hắn, để phòng ngừa hậu hoạ hắn vốn dĩ không nên nghĩ đến tình nghĩa huynh muội gì đấy, nếu hắn nhận ra sớm hơn thì sẽ không dẫn đến cớ sự ngày hôm nay.

Và điều cuối cùng cũng là quan trọng nhất, Ninh Tĩnh dù là nghe lời chủ nhân giả mạo thành Tô tiểu thư gả cho hắn nhưng nàng có thể tìm cách từ chối hoặc trên đường đến Nam Cương xa xôi này có nhiều cơ hội để bỏ trốn như vậy nhưng nàng đã không làm thế.

Ninh Tĩnh nàng lần lượt vượt qua từng thử thách của mẫu thân, đối với mỗi người trong Tiêu gia đều ôn hoà, dành tình cảm và có lễ nghĩa đúng mực.

Mà hơn hết, nàng chấp nhận gả cho hắn, người nam nhân đầu tiên và duy nhất của nàng là hắn, nàng vì hắn mà để ý đến việc giữa hắn và Bạch Chi, tuy hắn ép buộc nàng nhưng nếu trong lòng nàng không có hắn, nàng sẽ tìm lý do để lảng tránh, nàng còn may hầu bao cho hắn, thực hiện tốt nghĩa vụ của một thê tử, nàng tốt như thế, trong lòng nàng để tâm đến hắn như thế nhưng hắn còn nghi ngờ nàng, còn nghĩ nàng không có tình cảm với hắn, một nữ nhân không có nam nhân ấy trong lòng có sẵn sàng làm những việc như thế hay không? Nghĩ đến đây, khoé môi Tiêu Chấn không khỏi cong lên, bước chân cũng nhanh hơn trở về tư phòng, hắn phải mau gặp nàng, tạ lỗi với nàng, còn hảo hảo dỗ ngọt nàng để nàng tha thứ cho hắn nữa.

Có điều, Tiêu Chấn trở về tư phòng, phòng ngủ tối đen như mực, không một ánh nến, không gian yên tĩnh, dù cho Ninh Tĩnh đã ngủ nhưng bên ngoài tẩm tức cũng phải có Minh Lan hay Mẫn Mẫn đúng không? Sao bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng người nào thế này? Ra lệnh cho nha hoàn làm việc ở nam viện của hắn đến hỏi chuyện, liền nhận được đáp án hắn không hề mong muốn chút nào.

"Phu nhân đâu? Không ở trong phòng sao?"

"Bẩm thiếu gia, phu nhân nói...!nói người và thiếu gia đang có tranh cãi, không muốn nhìn thấy người cho nên lệnh cho Minh Lan và Mẫn Mẫn thu dọn trở về đông viện ở rồi ạ."
Tiểu nha hoàn run rẩy đáp lời, ban đầu khi nghe Ninh Tĩnh dặn dò khi Tiêu Chấn hỏi đến thì phải trả lời không sót một chữ.

Nhưng mà với thân phận nha hoàn như nàng sao dám nói mấy lời đó với chủ nhân? Có điều, vẻ mặt Tiêu Chấn đằng đằng sát khí, u ám không vui, nỗi sợ ngày càng dâng cao, nhất thời nha hoàn quên mất bổn phận của bản thân, truyền đạt lại y chang những lời Ninh Tĩnh đã nói với hắn, vừa nói vừa âm thầm cầu nguyện, mong là thiếu gia đừng đem nàng ra phạt đánh nha.

Tiêu Chấn nghe xong, niềm vui cùng háo hức muốn làm hoà với Ninh Tĩnh tiêu tan hết, trở nên bộ dạng lạnh lùng trầm lắng như vậy hướng về phía tư phòng tối đen kia, lòng hắn trùng xuống, lần này nàng thật sự giận hắn rồi sao? Không sao, nam tử hán như hắn không so đo với nữ nhân, hơn nữa lần này là hắn sai, chân thành cúi đầu xin lỗi là chuyện thường tình.

Nghĩ vậy, Tiêu Chấn xoay người, kéo theo cả A Tài dời bước đến đông viện.

Đông viện lúc này khác với nam viện kia, ánh nến chói sáng, tiếng trò chuyện cười đùa vang lên khắp nơi, dừng chân trước cửa phòng, Tiêu Chấn còn nghe được giọng cười của Ninh Tĩnh, hình như là đang nói chuyện, bàn luận gì đó với Mẫn Mẫn cùng Minh Lan thì phải.

Tiêu Chấn âm thầm nghĩ, Ninh Tĩnh cười như vậy có phải đã hạ hoả rồi không, lúc này hắn vào dỗ ngọt vài lời, có phải nàng sẽ niệm tình tha thứ cho hắn? Tiêu Chấn dặn A Tài ở ngoài chờ, đích thân đi đến đưa tay đặt lên cửa, định mở cửa bước vào, ai ngờ trong Tiêu phủ này cũng có nha hoàn dám ngăn cản hắn đấy.

"Thiếu gia, người không thể vào.", một tiểu nha hoàn run lên bần bật cúi đầu bẩm báo, phu nhân đã dặn rồi, nếu là thiếu gia đến, lập tức ngăn cả không cho vào.

"Cái gì?", Tiêu Chấn như không tin vào tai mình, hỏi lại.

"Phu nhân đã dặn, nếu là người đến, tuyệt không cần bẩm báo, cũng không cho vào.", nha hoàn này bây giờ chỉ muốn tát một cái thật mạnh vào miệng mình vì những lời nói lớn gan này.

Ai biểu phu nhân trước giờ được thiếu gia chiều chuộng, đám nha hoàn gia đinh các nàng sao dám đắc tội, không dám không nghe theo?
Tiêu Chấn đứng như chôn chân, Ninh Tĩnh lại đối xử với hắn như thế, chút mặt mũi cùng thể diện cũng không thiện lương mà cho hắn dù chỉ một mẫu? Không thể để nha hoàn chê cười, càng không để lời đồn về việc mất mặt này lan ra, hắn nhất định phải vào được bên trong.


Đặt tay lên cửa, hắn dùng sức kéo cửa, có điều hai ba nha hoàn bên ngoài lại hợp lực ngăn hắn, hắn trước giờ không động vào nữ nhân, Ninh Tĩnh là người đầu tiên và duy nhất của hắn, bây giờ bị bọn họ chạm vào liền căng thẳng, lập tức buông tay tránh xa như tránh tà.

Nghe được động tĩnh ầm ĩ bên ngoài, Ninh Tĩnh vội cho Mẫn Mẫn ra ngoài để thu xếp ổn thoả.

"Thiếu gia, phu nhân nói trời đã tối khuya rồi, người nên về viện nghỉ ngơi đi.", Mẫn Mẫn nhún người hành lễ, sau đó kính cẩn cúi đầu truyền lời.

Đối với việc tranh cãi ngày hôm nay của chủ nhân, nàng đã nghe Minh Lan kể lại không ít, trong lòng đúng là có chút bất mãn với Tiêu Chấn, lại càng thêm tức giận Bạch Chi kia mộm miềng lắm lời khiến Ninh Tĩnh không vui.

Tiêu Chấn không nghe vào tai, hừ lạnh một tiếng, thấy cửa phòng khi nãy Mẫn Mẫn đi ra còn đang hé mở một đoạn liền thân thủ nhanh nhẹn đi tới, định nhân cơ hội lẻn vào.

Có điều, Mẫn Mẫn dường như biết được ý định của hắn, vội lùi bước giang tay ngăn lại.

"Vào nói với phu nhân, nếu nàng không cho ta vào, ta liền đợi mãi ở đây.", Tiêu Chấn cuối cùng lại chịu thua, đành ra khổ kế để chờ Ninh Tĩnh động lòng xót thương mà đếm xỉa tới.

Mẫn Mẫn gật đầu nhận lệnh vào truyền lời, vài phút sau nàng trở ra, lại khuỵu gối bẩm báo lại không sót một lời.

"Bẩm thiếu gia, phu nhân nói nếu người chờ được thì cứ chờ, đêm đã tối, phu nhân đi ngủ trước."
Tiêu Chấn nghe xong sững người, Ninh Tĩnh không cho hắn thể diện, lại còn tuyệt tình như thế.


Hắn chỉ là nói đùa một chút để nàng động tâm, ai ngờ đâu lại phản tác dụng, lại không thể cho mọi người thấy hắn nuốt lời, thế là ra ngoài ngồi tại bàn đá trong sân viện chờ đợi.

Gần một canh giờ trôi qua, không một nha hoàn hay gia đinh nào đếm xỉa đến hắn, mặc hắn ngồi ngây ra đó như một tảng đá lớn, trong phòng tuy còn sáng nhưng đã giảm số lượng nến, xem ra Ninh Tĩnh đã chuẩn bị đi ngủ thật rồi.

A Tài đứng sau chờ hầu, thấy thiếu gia hắt xì hai ba cái liền lo sợ, trời vào thu nên ban đêm thường có gió mạnh, nếu cứ ngồi đợi mãi không chừng thiếu gia sẽ bị cảm lạnh mất thôi.

"Thiếu gia, hôm nay vừa xảy ra chuyện, phu nhân sẽ không nguôi giận ngay đâu.

Hay là người về nghỉ ngơi trước, hôm sau lại đến dỗ ngọt phu nhân."
Tiêu Chấn thấy lời A Tài hợp lý, cuối cùng chán nản trở về viện.

Đêm đó không có Ninh Tĩnh ôm trong lòng, Tiêu Chấn lạnh lẽo cùng trống vắng vô cùng, thế là một đêm ngon giấc cũng không có...!
Mấy ngày sau, Tiêu phủ chìm trong sự tĩnh lặng cùng lạnh lẽo, tất cả là do Tiêu Chấn cùng Ninh Tĩnh gây nên.

Phu thê bọn họ tranh cãi, đã mấy ngày không cùng chung phòng, Ninh Tĩnh dọn về đông viện càng ở càng thấy thoải mái, Tiêu Chấn hằng đêm trống vắng lẻ loi, dạo gần đây liền mệt mỏi uể oải không thôi.

Ai nấy trong phủ đều âm thầm đánh giá một phen, xem ra lần mâu thuẫn này không nhẹ chút nào, khi ngồi dùng cơm phu nhân chủ động ngồi xa thiếu gia, món Ninh Tĩnh thích ăn là đậu hũ sốt khi được Tiêu Chấn gấp cho liền tỏ vẻ ăn không ngon, sai nha hoàn dọn đi ngay.

Còn có nha, khi dạo trong vườn, Ninh Tĩnh vô tình gặp Tiêu Chấn, hắn muốn trò chuyện với nàng vài câu, Ninh Tĩnh giả điếc giả mù không nghe không nhìn thấy, xoay người trực tiếp bỏ đi.

Còn một điều nữa nha, còn quan trọng nhất đó là, sắp tới sinh thần của thiếu gia, trước đó có nghe nha hoàn hầu hạ ở viện xì xầm bàn tán nghe nói Ninh Tĩnh chuẩn bị một món quà đặc biệt tặng cho Tiêu Chấn, có điều vì sự việc lần này, bọn họ lại nghe đồn phu nhân tức giận không thèm làm quà nữa, còn sai Mẫn Mẫn mau đem đi, đừng để bên cạnh sẽ làm phu nhân không vừa mắt.

Mà thiếu gia nhà họ thấy vậy muốn xuống nước làm hoà, không trực tiếp nói chuyện được với phu nhân liền bảo A Tài- gia đinh thân cận của hắn thay hắn đi truyền lời, còn bên phía phu nhân người đảm nhiệm việc này chính là Mẫn Mẫn.


Đêm nay, không khác gì so với những đêm trước.

A Tài mang theo lời nhắn của Tiêu Chấn từ nam viện chạy ra đến sân vườn, từ xa Mẫn Mẫn cũng từ đông viện chạy đến nhận lời thông truyền.

"Mẫn Mẫn cô nương, phiền cô nhắn với phu nhân rằng ngày mai trên phố sẽ có hội chợ rất vui, thiếu gia muốn đưa phu nhân đi dạo, không biết phu nhân có đồng ý hay không?"
Mẫn Mẫn gật đầu nhận tin chạy về bẩm báo với Ninh Tĩnh, một lúc sau lại vác xác chạy đến sân vườn trả lời cho A Tài.

"Phu nhân bảo có thể tự đi được, không làm phiền thiếu gia."
A Tài thục mạng chạy về đưa tin, Tiêu Chấn nghe xong đáp lại vài câu, tiếp tục sai hắn chạy tiếp đi truyền lời.

"Thiếu gia nói ngày mai Tiêu lão phu nhân ở phủ cả ngày, nếu thiếu gia không đưa phu nhân đi thì phu nhân khó lòng xuất phủ."
Mẫn Mẫn lại hì hục vừa chạy vừa thở gấp về nhắn tin, Ninh Tĩnh nghe xong suy nghĩ một phen, cuối cùng mới đưa ra quyết định.

"Phu nhân nói vậy thì theo ý của thiếu gia, nhưng mà không được sóng đôi cùng người, phu nhân đi phía trước, thiếu gia đi phía sau."
Tiêu Chấn lại được truyền lời, hài lòng bật cười, Ninh Tĩnh nàng đúng là dễ dỗ thật mà, hắn thì cứ hứa thôi, nhưng mà đến mai hắn trở mặt nắm tay nàng đi dạo như vậy, trước mặt mọi người xung quanh, nàng dám nháo chắc?
Thế là A Tài ôm lấy câu nói của Tiêu Chấn chạy đến sân vườn, nhìn Mẫn Mẫn giống mình vì chủ nhân tranh cãi mà mệt muốn đứt hơi đi thông truyền, trong lòng không khỏi đồng cảm.

"Thiếu gia nhận lời, sáng mai giờ tỵ xuất phát."
Mẫn Mẫn gật gật đầu, vừa định xoay lưng chạy đi thì chân vấp phải vài viên đá cuội nằm lăn lóc dưới đất, đế hài trơn trượt, cuối cùng lại trợt chân một cái, ngả lưng ra sau.

Đúng lúc này, A Tài phản ứng nhanh nhạy lao đến đỡ lấy Mẫn Mẫn, "ầm" một tiếng, hai người liền ngã xuống đất, Mẫn Mẫn tuy lưng áp sát vào mặt đất lạnh lẽo nhưng cái đầu nhỏ của nàng lại được bàn tay A Tài che chắn nên không bị đập xuống đất, còn A Tài? Tất nhiên là đang nằm đè lên Mẫn Mẫn rồi.

Khoảng cách bây giờ rất nhỏ, hai gương mặt kề sát vào nhau, Mẫn Mẫn còn có thể nghe rõ tiếng tim của A Tài đang nhảy dồn dập trong lồng ngực, còn Mẫn Mẫn thì hai má đỏ bừng, dưới ánh trăng sáng lúc tỏ lúc mờ kia, gương mặt Mẫn Mẫn càng trở nên xinh đẹp đáng yêu làm lay động đáy lòng của A Tài....

Bình Luận (0)
Comment