*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sự việc thế tử Hoài An hầu nói năng lỗ mãng chống đối thái tử bị cắt lưỡi ngày hôm sau liền truyền đến kinh thành, cái lão Hoài An hầu kia cũng không biết nghĩ như thế nào, mới sáng hôm sau liền tiến vào vào cung, quỳ gối trước cửa Đông công tự mình thỉnh tội thay cho nhi tử. Thế nhưng Chúc Vân Cảnh ngay cả chút mặt mũi cũng không cho, vẫn không ra lệnh chuẩn cho người kia vào cửa.
Vương Cửu liếc mắt nhìn bóng người ngoài cửa đang ngả ngả nghiêng nghiêng, có chút lo âu khuyên Chúc Vân Cảnh: “Điện hạ, có người nói thân thể Hoài An Hầu không tốt, gã ta cũng quỳ gần một canh giờ rồi, người để lão ta đứng lên đi, nếu không bị đồn đi cũng không dễ nghe chút nào.”
Chúc Vân Cảnh buồn bực không thôi: “Là cô bắt gã quỳ sao? Gã vừa đến cô liền kêu các ngươi đuổi gã đi, chính gã không chịu đi giờ đổ cho cô? Cô thấy gã là muốn làm mất mặt mũi cô thì có!”
Hắn vừa dứt lời, cái bụng chợt đau một trận, trên gương mặt trắng bệnh trượt xuống mồ hôi lạnh, chỉ đành ôm bụm đau đớn hút không khí.
“Điện hạ người đừng nổi giận…” Vương Cửu mau chóng đỡ lấy hắn, nhỏ giọng nhắc nhở, “Cẩn thận trong bụng người….”
“Câm miệng!” Chúc Vân Cảnh càng tức điên.
Lại qua nửa canh giờ, lúc này Chúc Vân Tuyên đến thỉnh an Chúc Vân Cảnh, vừa vào cửa liền thấy Chúc Vân Cảnh ũ rũ ỉu xìu nằm nghiêng trên giường, trong tay cầm quyển sách như cho có. Hắn đi lên phía trước tỏ vẻ lo lắng hỏi: “Thái tử ca ca làm sao vậy? Bệnh còn chưa hết sao?”
Chúc Vân Cảnh lắc đầu: “Sao đệ lại tới đây? Không phải giờ đang học sao?”
“Đệ mới vừa đi thỉnh an với phụ hoàng, phụ hoàng cũng nghe nói tới chuyện Hoài An hầu tiến cung thỉnh tội, bảo đệ qua đây xem một chút, khuyên huynh thấy được rồi thì thôi, đừng nghịch quá đáng. Hoài An hầu này cứ ba ngày lại mời thái y đến hai lần xem thân thể ốm yếu, không chịu được khổ cực, thái tử ca ca cũng đừng làm khó dễ người ta như thế nữa.”
Chúc Vân Cảnh mỉm cười: “Đệ xem bây giờ là cô đang làm khó dễ gã, hay là gã đang làm khó dễ cô?”
Chúc Vân Tuyên ngó ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch: “Gã không chịu đi?”
“Bộ đệ có thể đuổi gã đi sao?”
Chúc Vân Tuyên đảo con ngươi một vòng, sau đó gọi Vương Cửu đến dặn dò đối phương: “Đi mời hầu gia về đi, nói là thân thể điện hạ không khỏe không thể gặp thần, nếu gã nhất định không chịu đi, thì ngươi cứ gọi mấy tên thái giám khỏe mạnh tới khiêng gã lên, nhớ là thái độ cung kính chút, đừng làm hầu gia bị thương, sau đó mang gã ra cung đuổi về phủ.”
Vương Cửu liên tục đáp vâng rồi đi ra cửa, cái gã Hoài An hầu này quả thực không chịu đi, đợi chừng một lúc sau có bảy, tám tên thái giám phối hợp xung quanh làm thành một một cỗ kiệu, rồi mạnh mẽ khiêng lên, làm cho Hoài An hầu sợ hết hồn định mắng người, cuối cùng lại nín, gương mặt căng ra đến đỏ chót. Nếu là ở cửa Đông cung gây sự ồn ào, thì gã có lý cũng sẽ biến thành không có lý, vì vậy chỉ có thể tức đến nổ phổi, không thể làm gì khác hơn là trừng mắt nhìn bị bọn thái giám khiêng đi.
Chúc Vân Tuyên vui khôn tả, nhìn Chúc Vân Cảnh đòi thưởng: “Thấy chưa, muốn đối phó với mấy hạng người vô lại này phải dùng biện pháp vô lại hơn, nếu gã đã không biết xấu hổ thì cũng không cần giữ mặt mũi cho gã chi nữa.”
Chúc Vân Cảnh cũng vui vẻ, giơ tay vỗ đầu Chúc Vân Tuyên: “Hay là do đệ có nhiều mưu đồ xấu.”
Chúc Vân Tuyên đắc ý nhướng mày: “Có điều rốt cục thế tử Hoài An hầu kia đặc tội gì với thái tử huynh vậy? Cả đầu lưỡi của người ta huynh cũng cắt, không lo bị phụ hoàng nói sao?”
“Không cần lo, ” Chúc Vân Cảnh không phản đối, “Hôm qua phụ hoàng đã biết, Hoài An hầu cũng đặc biệt tiến cung, lúc đó phụ hoàng cũng chỉ phái người lén lút tới nhắc nhở cô không được làm quá mức, ý tứ này còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Tuy rằng Chúc Vân Cảnh quả thật ương ngạnh, nhưng vẫn biết đâu là đúng mực, hắn hết tha cho Khương Diễn lại tha cho Hạ Hoài Linh, nhưng lại gióng trống khua chiêng đòi cắt lưỡi tên thế tử Hoài An hầu kia, cũng chỉ vì muốn xả cơn giận này. Quả hồng chọn trái mềm để bóp*, ai bảo Thục Lan trưởng công chúa tức phu nhân Hoài An hầu kia lại là thân huynh muội cùng một mẹ sinh ra với Tề vương, thành ra Chiêu Dương đế càng có cớ không chịu tiếp đãi bọn họ, không tìm cách rùm beng nó lên, thì e là ngay cả hoàng đế đang ngồi trên long ỷ là ai bọn họ cũng quên mất rồi.
— Chuyên khi dễ, bắt nạt những người thế yếu.“Vậy rốt cục hắn đắc tội gì với huynh?”
Ánh mắt Chúc Vân Tuyên đang đứng đối diện tràn đầy sự hiếu kỳ, Chúc Vân Cảnh ho khan một cái, lúng túng nói: “Chỉ nói mấy câu vô vị mà thôi, đệ hỏi nhiều như vậy làm gì.”
Chúc Vân Tuyên dường như đã hiểu ra ngay, bèn nín cười không nói toạc ra: “Hôm qua nghe nói còn có Định Viễn hầu đi chung với thái tử huynh nữa, bộ huynh đặc biệt xuất cung là vì đi gặp Định Viễn hầu sao?”
“Không có, đúng lúc gặp nhau uống chén trà mà thôi.” Việc này hôm qua Chiêu Dương đế truyền hắn tới cũng có hỏi qua, sau đó bị dăm ba câu của hắn lừa trót lọt. Kỳ thực Chúc Vân Cảnh rất muốn tố cáo Hạ Hoài Linh trước mặt Chiêu Dương đế, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, cuối cùng vẫn không thể nói ra. Hắn cũng không biết được nếu sau khi phụ hoàng biết chuyện bản thân hắn không những uống thuốc sinh tử còn mang thai nghiệt chủng, thì khi xử lý Hạ Hoài Linh xong liệu có đồng thời xử luôn vị trí thái tử của hắn hay không. Hắn quả thực không dám mạo hiểm.
Đang nhắc tới Định Viễn hầu, Vương Cửu liền đi vào bẩm báo nói là Định Viễn hầu phái người mang đồ tới cho thái tử điện hạ, Chúc Vân Cảnh nghe vậy có hơi bất ngờ: “Món đồ gì? Trình lên.”
Từng món từng món được đưa vào, thì ra thật sự là đặc sản Cảnh Châu hôm qua Hạ Hoài Linh nhắc tới, bao gồm một bộ văn phòng tứ bảo* Cảnh Châu vô cùng tinh xảo, một bức tranh sơn thủy miêu tả phong thổ Cảnh Châu, tơ lụa, lá trà, hoa bánh*, rượu mơ… Mấy thứ lẻ tẻ này cộng lại, tuy cũng không phải là những thứ đặc biệt đắt tiền, nhưng nhìn ra được tâm ý người tặng lễ.
— Văn phòng tứ bảo: bút, mực, giấy, nghiên— Bánh hoa: là một đặc sản tỉnh Vân Nam, có sử dụng nguyên liệu hoa hồng để làm bánh.Chúc Vân Tuyên nhìn xong trợn mắt ngoác mồm: “Thái tử ca ca, huynh hạ độc Định Viễn hầu hay sao? Nhị ca có biết chuyện hắn tặng huynh mấy thứ này không?”
“Cô làm sao biết lão nhị hắn có biết hay không.” Chúc Vân Cảnh cau mày, tự nhủ chẳng lẽ Hạ Hoài Linh hắn thật sự có bệnh?
Chúc Vân Tuyên đã thành công mở hết bức họa kia ra, chợt xuýt xoa than thở: “Tranh này quả thực không tệ, trông cực kỳ sống động, vẽ cảnh cùng người cứ như đang sống thật vậy. Nếu Cảnh Châu cũng giống như trong bức họa này, vậy đệ cũng muốn tới đó chơi.”
Ánh mắt Chúc Vân Cảnh bị hấp dẫn tới, đây đúng là một tác phẩm hội họa hết sức xuất sắc, cảnh sơn thủy cùng người dân bên trong bức họa được dung hợp một cách tài tình, một ít chi tiết rải rác qua nét bút trở nên sáng tạo, vừa vẽ ra cảnh non xanh nước biếc kỳ ảo đẹp tuyệt trần của Cảnh Châu, lại chứa đựng khung cảnh khói lửa trong những phố phường ngõ nhỏ, làm cho khán giả cứ như đặt mình vào trong đó.
Chúc Vân Tuyên mặt dày lon ton đến gần, cười hỏi Chúc Vân Cảnh: “Thái tử ca ca, nếu như huynh không muốn, chi bằng cho đệ bức tranh này đi?”
Chúc Vân Cảnh liếc hắn một chút: “Buông ra.”
“Thật nhỏ mọn.” Chúc Vân Tuyên thấp giọng oán trách, bất đắc dĩ nộp bức họa ra, “Thái tử ca ca huynh không phải nhìn Định Viễn hầu không hợp mắt sao? Tại sao lại cùng hắn uống trà, còn nhận lễ của hắn, nếu không phải Định Viễn hầu họ Hạ, đệ còn thực sự cho là hắn đã thành người của thái tử ca ca rồi chứ.”
“Bớt nói hưu nói vượn.” Chúc Vân Cảnh không để ý tới người đệ đệ mồm mép nói không ngừng này nữa, mà tỉ mỉ thưởng thức bức hội họa trong tay một phen, sau đó khoé môi vẽ ra một nụ cười hài lòng, đem cất nó đi.
Này dù gì cũng không đáng giá mấy đồng tiền, nếu Hạ Hoài Linh có lòng, thì hắn cứ nhận, chung quy rốt cuộc Hạ Hoài Linh suy nghĩ gì, thì cũng có quan hệ gì với hắn.
Đến cuối cùng Chúc Vân Tuyên cũng chỉ từ chỗ Chúc Vân Cảnh thuận tiện lấy đi hai vò rượu mơ mà thôi. Sau khi Chúc Vân Tuyên rời đi, Vương Cửu bưng thuốc vào, Chúc Vân Cảnh vừa nhìn thấy bát thuốc đen xì liền xám mặt. Vương Cửu chỉ có thể nhắm mắt nhắc nhở hắn: “Điện hạ, người phải uống thuốc rồi.”
Chúc Vân Cảnh: “….” Hắn nhịn.
Một bát thuốc cực kỳ đắng nuốt vào bụng, giờ đây cả khuôn mặt của Chúc Vân Cảnh đều nhăn nhó, tâm tình mới tốt một chút ban nãy lập tức hóa thành hư không.
Vương Cửu nhỏ giọng an ủi: “Chờ qua ba tháng đầu là tốt rồi.”
Chúc Vân Cảnh tối sầm mặt không nói thêm gì, lại nói nếu qua ba tháng sau bụng lớn hơn thì nên làm gì bây giờ? Cả lúc sau thật sự phải sinh ra nữa? Lúc trước hắn không muốn nghĩ đến mấy chuyện này, nhưng hiện tại nó đã thực sự trở thành những vấn đề bày ra trước mặt hắn.
Vương Cửu cũng không biết Chúc Vân Cảnh đang ưu sầu gì, tóm lại điện hạ chịu uống thuốc gã liền an lòng, bằng không trong khoảng thời gian ba tháng này có thể chịu được hay không cũng là một vấn đề lớn.
Buổi trưa khi đến giờ dùng bữa, Chúc Vân Cảnh vẫn chưa thấy đói bụng, Vương Cửu thử đề nghị: “Định Viễn hầu có đưa rượu mơ tới, nói là để khai vị, điện hạ có muốn nếm thử chút hay không?”
Chúc Vân Cảnh uể oải khẽ gật đầu, Vương Cửu gọi người đổ rượu ra, một mùi vị ngọt rất đặc biệt thoáng bay ra. Chúc Vân Cảnh cầm chén rượu lên nhẹ nhàng nhấp một miếng, mùi rượu rất nhạt, uống vào vừa chua vừa ngọt cảm giác không tệ, khiến hắn tự dưng có hơi hối hận khi đưa hai vò cho tên tiểu tử Chúc Vân Tuyên kia, thành ra hiện tại chủ còn lại một vò cuối cùng này.
Hắn uống một chén xong lại để Vương Cửu rót thêm, Vương Cửu thấy vậy bèn nhắc nhở hắn: “Điện hạ, rượu này dùng để khai vị, người cũng đừng mãi uống, người uống nhiều… Không tốt.”
Chúc Vân Cảnh lườm gã một cái, cũng thôi không uống nữa, mà cầm lấy đũa, quả nhiên là thật sự có chút khẩu vị.
Vương Cửu yên lặng xoa xoa mồ hôi trên trán, vẫn là Hầu gia có bản lĩnh, chỉ cần đưa vài vò rượu liền có thể dỗ dành được thái tử điện hạ, hay chẳng lẽ lời đại phu nói là đúng, nếu như Định Viễn hầu có ở đây, không chừng điện hạ có thể bớt chịu đựng hơn một chút.
Có điều cho dù Vương Cửu có mượn thêm mười cái lá gan, gã cũng không dám đi nói chân tướng thật sự cho Hạ Hoài Linh nghe.
Định Viễn hầu phủ.
Bức họa non nước Cảnh Châu vẫn luôn treo trong thư phòng Hạ Hoài Linh đã bị mang đến Đông cung, lúc quản gia đi vào theo bản năng mà liếc mắt nhìn vách tường trở nên trống không kia, nhìn xong có chút không khỏe. Hạ Hoài Linh để quyển sách trên tay xuống, đoạn hỏi: “Chuyện đưa đồ sao rồi, bên Đông cung đã nhận sao?”
“Đã nhận rồi… Tại sao Hầu gia lại nghĩ đến việc muốn tặng lễ cho Đông cung?” Hơn nữa còn tặng hết mấy bức bản thân thích nhất mấy năm qua cho, lão quản gia thực sự nhịn không được, bèn lên tiếng hỏi.
“Không có gì, do điện hạ thích, cứ đưa thôi.” Giọng điệu Hạ Hoài Linh hững hờ, ánh mắt nhìn ra một gốc nở hoa đẹp đẽ nghênh đón mùa xuân, trong con ngươi đen kịt như có ưu tư sâu không tháy đáy khẽ thoáng qua, trong giây lát liền tản ra xa vời vợi.
Quản gia không hỏi tiếp, mà chỉ bấm báo chuyện lý thú ban nãy trong lúc đi tặng lễ, nói là Hoài An Hầu đến Đông cung thỉnh tội, sau đó bị thái tử kêu người đến khiêng về phủ, mọi người trong kinh thành ai cũng chứng kiến vụ việc này, thành ra vì chuyện nhi tử bị cắt lưỡi mà lại biến bản thân thành trò cười, lần này mặt mũi Hoài An hầu e là có giấu trong áo hay trong chăn cũng bị mất sạch.
Quản gia nói xong, chợt nghe một trận cười khẽ, khi giương mắt thì thấy giữa lông mày Hạ Hoài Linh xuất hiện ý cười, nhất thời có chút bất ngờ, lại nghe Hạ Hoài Linh thấp giọng nỉ non: “Đúng là hắn làm ra chuyện này…
““Chính là như vậy, thái tử điện hạ cũng bị mọi người bàn tán là quá mức ngang ngược rồi.” Quản gia than thở.
Hạ Hoài Linh trầm mặc, một lát sau khẽ lắc đầu: “Ngươi lui ra đi.”
“Thưa vâng.”