Đầu tháng mười hai, Hạ Hoài Linh dẫn theo cả đội cùng Chúc Vân Cảnh rốt cuộc cũng tới được Quỳnh Quan.
Quỳnh Quan là một cứ điểm cửa khẩu tiếp giáp với Bắc Di quan trọng nhất ở thời Đại Diễn triều, được biết đến là vùng giao tranh quân sự. Đại Diễn quốc lập nước hai trăm năm, từ xưa cho đến hiện tại đều đóng một lực lượng quân đội canh gác tại nơi này. Nguyên soái sẽ đeo con dấu tướng quân, đây được xem là một địa vị cao cả. Nếu xét một phương diện mà nói, thì Chiêu Dương đế đúng thực đang cho Hạ Hoài Linh một quyền lợi cực kỳ to lớn.
Binh mã được điều đi kinh thành nửa tháng trước đã đến, cũng là bị điều đến đây làm tham tướng, thuộc hạ khi xưa của Hạ Hoài Linh là Khương Diễn hiện tại cũng đã tới, còn đặc biệt dẫn theo thân binh đi hơn ba mươi dặm đường tới trước để nghênh tiếp Hạ Hoài Linh, vừa trông thấy đối phương tỏ ra cực kỳ phấn khích: ” Tướng quân, rốt cuộc người cũng đến rồi!”
Hạ Hoài Linh đã quen với giọng điệu lớn tiếng của Khương Diễn, nhưng hiện tại cũng không phải ở kinh thần, cho nên không cần tránh bị hiềm nghi gì, đoạn cười nói: “Trời lạnh nhiều con đường bị đóng băng, không dễ đi.”
“Đúng, cứ khăng khăng bắt đi nhậm chức trong ngày mấy ngày đông lạnh giá như thế này, quả thực chịu đủ đày đọa mà.” Khương Diễn nói xong thoáng liếc mắt nhìn, thấy Hạ Hoài Linh mang theo không ít người, một đoàn ngựa thật dài phía sau kéo từng xe hành lý, bèn cười chen ngang hí hửng nói: “Nếu như không biết tướng quân người chưa thành gia, ta còn tưởng người là dẫn theo gia quyến theo tới đây.”
Hạ Hoài Linh chỉ bình tĩnh khẽ gật đầu, làm cho Khương Diễn trợn tròn mắt, hít vào một ngụm khí lạnh: “Người thật sự dẫn theo gia quyến sao?”
Hạ Hoài Linh cũng quay đầu đi liếc mắt nhìn một chiếc xe ngựa vải xám tầm thường lẫn vào đoàn xe, trong mắt hiện ra ánh sáng dịu dàn: “Sau này ngươi sẽ biết, tạm thời đừng nói ra ngoài.”
Khương Diễn chỉ “khà khà” chép miệng cười, một mặc bày ra cái vẻ mặt “Ta hiểu mà.”Tuy tướng quân bọn họ chưa cưới cợ, nhưng cũng đã hai mươi hai, trong hậu viện không có khả năng ngày cả một người hạ cũng không có, dẫu cho dẫn theo tới đây cũng là một chuyến quá đỗi bình thường.
Hạ Hoài Linh vẫn chưa giải thích, chỉ cho là ngầm thừa nhận.
Ngày hôm đó, đám người của Hạ Hoài Linh được tiếp đoán vào phủ nguyên soái sắp xếp. Phủ nguyên soái trên trấn cách gần cửa khẩu nhất, được xây dựng tuy không tính là hào hùng khí thế nhưng trông vô cùng trang nghiệm, Hạ Hoài Linh chọn cho Chúc Vân Cảnh.. một viện bí mật thanh tĩnh nhất, sau đó dẫn hạ nhân trong gia đình vào lập tức bắt tay vào thu dọn, còn hắn thì ra tiền viện, tiếp kiến đám thuộc hạ của mình.
Hai vị phó nguyên soái, tham tướng, binh canh gác… Một phòng đầy người, ngoại trừ Khương Diễn thì toàn bộ đều là những gương mặt xa lạ, bọn người kia một mặt chào hỏi mặt khác âm thầm đánh giá Hạ Hoài Linh, Hạ Hoài Linh cũng không chút biến sắc quan sát bọn họ. Tính cách hai vị phó nguyên soái dường như hoàn toàn trái ngược nhau, một người mặt không hề cảm xúc trầm mặc ít lời, còn người kia khóe miệng lúc nào cũng mang theo một nụ cười ôn căn nho nhã tựa quan văn, hai người này đều là được điều từ nơi khác tới. Hạ Hoài Linh trước nay chưa từng qua lại với bọn họ, cho nên đầu tiên chỉ nhìn qua lý lịch, nhằm nắm được khái quát.
Hạ Hoài Linh cố gắng nói vài câu với mọi người, lại dặn dò thêm một ít chuyện, sau đó cho mọi người giải tán, chỉ để Khương Diễn ở lại.
“Ngươi đã tới nơi này nửa tháng, có thể hiểu rõ những người kia không?”
Vừa nhắc tới những thứ này Khương Diễn liền đau đầu: “Hai vị phó nguyên soái kia có vẻ không hợp nhau, Đinh nguyên soái dễ chịu hơn chút, chỉ nghiêm túc thận trọng cúi đầu thao luyện quân tốt, chỉ là đôi khi có hơi hà khác, còn Trần nguyên soái kia, thì khi giao thiệp với mọi người đều dùng điệu bộ như quan văn, trên người không có chút nào khí chất của một võ tướng, dù sao ta cũng chịu không nổi người này, ta còn nghe người ta nói hắn còn khá thân thiết với những thương nhân bên trong thành Hỗ Dương kia, thường xuyên vào thành hưởng lạc.”
Hạ Hoài Linh cau mày: “Thành Hỗ Dương?”
“Còn không phải sao.” Khương Dưỡng vừa vỗ bàn vừa nói: “Hai ngày trước ta có đi vào thành cẩn thận mở mang tầm mắt một ít, mẹ kiếp càng nhìn càng thấy không thua kém kinh thành, những thương nhân kia cực kỳ có tiền, xây từng tòa từng tòa, tòa nào cũng khí thế không vừa, hơn nữa so với phủ nguyên soái của người cho dù một nửa cũng không sánh kịp.”
Thành Hỗ Dương là tòa thành trì nằm gần Quỳnh Quan nhất, chỉ cách không tới sáu mươi dặm, thành Hỗ Dương này là nơi các thương nhân quan nội phải đi qua để tới quan ngoại kinh thương, mới đầu chẳng qua chỉ là một thị trấn nhỏ để thương nhân đặt chân nghỉ ngơi, mở ra chút quán trọ, trà lâu, tửu lâu, sau đó nhiều người tới lui dần dần liền phát triền lên, đặc biệt cũng là do chuyện làm ăn mua đi bán lại ở cửa này vào quan ngoại thực sự kiếm lời quá tốt, thành ra không ít thương nhân liền trực tiếp cắm rễ ở nơi này, ngay cả gia đình cũng theo tới, mua đất xây nhà, thế là từ một trấn nhỏ từ từ xây dựng thành một tòa thành trì lớn, nhân khẩu nhanh chóng tăng mạnh, mười năm trước, triều đình cũng mở phủ ở tại nơi này.
Tuy nói Hạ Hoài Linh đã ở đây được năm năm, thế nhưng hắn vẫn chỉ luôn ở tái ngoại hành quân xung quanh đánh trận chinh chiến, có hai lần đi qua thành Hỗ Dương này nhưng đều đi gấp, lúc đến cũng đi qua con đường tắt nhanh nhất, chưa từng dừng lại trong thành bao giờ. Hạ Hoài Linh biết thành Hỗ Dương phồn hoa, nhưng rốt cuộc nơi này phồn hoa tới mức nào, thì thật sự vẫn chưa được nhìn kỹ qua.
Hạ Hoài Linh thầm nghĩ, hẳn là Chúc Vân Cảnh sẽ thích nơi này, ở chỗ này cũng có những tòa thanh trì sang trọng, có lẽ sẽ khiến Chúc Vân Cảnh chịu dừng chân lại, đừng nói nếu như Chúc Vân Cảnh cảm thấy tẻ nhạt, hắn ép người ở bên mình cũng cảm thấy áy náy.
Khi Hạ Hoài Linh trở về, Chúc Vân Cảnh đã sắp xếp viện cùng gian phòng theo ý thích xong xuôi, lúc này đang đứng ở bên cửa sổ nhìn một cây khô trụi lủi thừ người ra. Hạ Hoài Linh đi tới phía trước, đỡ lấy vai đối phương: “Ngồi một chút đi, nếu không lát nữa vật nhỏ trong bụng lại quậy ngươi.”
Chúc Vân Cảnh chậm rãi gật đầu, sau đó đi đến bên giường ngồi xuống, Ở trên đường suốt một tháng, đối với một thai phu như hắn mà nói, mỗi ngày rong ruổi mệt mỏi thật sự là một gánh nặng không nhỏ, lúc ở trên đường còn đổ hai trận bệnh, cũng may là có thể bình an đến nơi.
Đại phu đi vào bắt mạch cho Chúc Vân Cảnh, Chúc Vân Cảnh nhắm mắt lại, che đi uể oải trong mắt.
Sau một hồi yên tĩnh, đại phu lên tiếng: “Nhiều lắm mười ngày nữa sẽ sinh, do đoạn đường đi bị xóc nảy, cho nên có thể sớm hơn, nhưng cũng may mạch tượng tính ra vẫn ổn định, không cần lo lắng quá.”
Hạ Hoài Linh sao có thể không lo lắng: “Hắn vẫn cảm thấy chóng mặt, không có tinh thần.”
“Đi đường lâu hay bị như vậy, nghỉ ngơi mấy ngày là không sao, trước khi sinh nhớ chuẩn bị tinh thần cho tốt.”
Chúc Vân Cảnh khàn giọng hỏi: “… Sinh làm sao?”
Vị đại phu kiên trì giải thích: “Đợi đến ngày rạch một vết ở ngay bụng, sau khi lấy hài tử ra khâu lại là xong rồi.”
“Rạch bụng?” Lông mày của Chúc Vân Cảnh càng nhíu chặt hơn.
“Chỉ cần trước đó uống một loại đông y chế bằng thảo dược thì sẽ không có cảm giác đau. Thuốc kia được nghiên cứu chế tạo từ một loại cỏ dại ở Nam Cương mà thành, vô cùng có công hiệu, chỉ có điều khi chờ dược hiệu qua phải khó chịu mấy ngày.”
Sau khi đại phu rời đi, Hạ Hoài Linh liền ngồi xuống trước mặt Chúc Vân Cảnh đang như người mất hồn, chợt nắm chặt một bàn tay của đối phương: “Điện hạ…”
Chúc Vân Cảnh rủ mắt sờ sờ bụng của mình, qua một hồi lâu sau, mới khẽ nói: “Cuối cùng cũng coi như có thể móc thứ này ra rồi.”
Hạ Hoài Linh nắm chặt hơn: “Chờ hài tử sinh xong, ngươi dưỡng thân thể khoẻ lại, ta sẽ dẫn ngươi đi khám phá xung quanh. Thành Hỗ Dương rất náo nhiệt, còn có quan ngoại nữa, ngươi muốn đi đâu cũng được.”
Mới tới một nơi xa lạ, dẫu cho lúc trước có chờ mong trông ngóng bao nhiêu, cũng sẽ cảm thấy bất an, đặc biệt là Chúc Vân Cảnh trong hoàn cảnh không còn lại gì theo hắn đến biên quan. Mặc dù đối phương không nói ra nỗi lo lắng cũng như hoang mang của mình, nhưng Hạ Hoài Linh cũng hiểu rõ được.
Chúc Vân Cảnh chỉ cái bụng mình: “Làm sao đi? Còn thứ phiền toái này thì sao?”
Hạ Hoài Linh cười nói: “Nhiều người hầu hạ nó như vậy, còn cần ngươi bận tâm sao? Không lẽ ngươi còn muốn tự mình nuôi?”
Bọn họ ngoại trừ dẫn theo hai đại phu từ trong kinh, còn dẫn thêm bốn bà vú cùng những nha hoàn nô tài thạo việc, những người này đều chuẩn bị cho vị tiểu tổ tông trong bụng Chúc Vân Cảnh. Hạ Hoài Linh biết Chúc Vân Cảnh không thích đứa nhỏ này, nhưng dù sao cũng là cốt nhục ruột thịt của mình, có lẽ tương lai sẽ thích thì sao?
Chúc Vân Cảnh bĩu môi: “Ta mới không nuôi.”
“Được, được, ngươi nói không thì không.”
Chúc Vân Cảnh chuyển đề tài: “Ban nãy ngươi mới đi gặp đám thuộc hạ của ngươi phải không? Cảm thấy thế nào?”
“Cũng bình thường, hai người phó nguyên soái kia hình như không mấy hòa thuận, những người khác tạm ổn, chờ quan sát thêm một khoảng thời gian nữa.”
“Bệ hạ đưa mật chỉ cho ngươi, bảo ngươi điều tra chuyện ám sát của nguyên soái tiền nhiệm, ngươi định khi nào ra tay?”
“Những chuyện này không cần ngươi bận tâm, trước tiên ngươi cứ an tâm chờ sinh xong lại nói.”
Chúc Vân Cảnh tức giận nói: “Nếu như ngươi không tra được, bệ hạ nhất định cảm thấy ngươi vô năng.”
Hạ Hoài Linh bật cười: “Ngươi đang lo lắng bệ hạ sẽ trách cứ ta?”
“Cái này có liên quan gì tới ta chứ?”
Hạ Hoài Linh cười lắc lắc đầu, hắn thực sự là yêu chết bộ dạng rõ ràng đứng về phía mình lại khẩu xà tâm phật này của Chúc Vân Cảnh. Có điều nói đến chuyện này, thật sự hơi có chút phiền toái, nguyên soái tiền nhiệm kia lúc trước chết ở trong thư phòng trong phủ, là bị người đâm một nhát kiếm xuyên tim, hiện trường không lưu lại một chút manh mối hay khả năng nào, giờ muốn điều tra quả thực là chuyện không dễ dàng.
“Tước nhi, cây khô ngoài cửa sổ kia là ra kêu người chuyển đến, ngươi có muốn thử trồng loại khác không? Lúc trước trên trang trồng cây mai rồi, ta thấy cây quế hoa cũng không tệ, hay là, ta trồng cây lựu cho ngươi?”
Chúc Vân Cảnh: “…..”
Hạ Hoài Linh không biết là thật sự không hiểu hay là cố ỷ giả ngu, đầu tiên là ở bên biệt cung tặng hoa lựu cho hắn, hiện tại lại nói muốn trồng cây lựu cho hắn, có cần phải một mực như vậy không?
Hạ Hoài Linh: “Ngươi không thích sao?”
“… Ngươi biết tại sao lại xuất hiện thứ thuốc có thể làm nam tử mang thai không?”
Hạ Hoài Linh cười khẽ, ánh mắt bỗng trở nên sáng ngời nhìn Chúc Vân Cảnh: “Điện hạ, cố sự về cây lựu ước hẹn giữa hoàng đế thái tổ cùng hoàng hậu đã lưu truyền hơn hai trăm năm qua, có khi con nít ba tuổi còn biết. Đế hậu tình thâm, nhưng bởi vì hoàng hậu là nam tử không thể nam mang thai, nhưng trời phù hộ Đại Diễn ta, cho nên mới có thần y Nam Cương nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc sinh tử, có thể duy trì ngôi vị.”
Chúc Vân Cảnh nói: “Ngươi cảm thấy cố sự này rất cảm động sao?”
Hạ Hoài Linh hỏi ngược lại hắn: “Điện hạ không cảm thấy như vậy?”
Chúc Vân Cảnh không cho là đúng: “Hoàng hậu vốn không muốn dùng thân nam tử của người mang thai, là do hoàng đế thái tử ép buộc người uống thuốc sinh tử, thành thử sau khi sinh hài tử ra hoàng hậu vẫn luôn sầu não uất ức. Không bao lâu sau, hoàng đế liền cảm thấy mệt mỏi bèn nạp người mới, bởi vậy hoàng hậu càng thêm sầu lo, không được mấy năm liền qua đời. Lúc đó hoàng đế thái tử mới hối hận, giải tán hậu cung, xóa đi dấu vết tồn tại của những người khác khiến cho người ngoài nghĩ là hoàng đế chỉ có một mình hoàng hậu, mỗi ngày đều nhớ nhung không dứt, bởi vì thế, sau này mới lưu truyền ra một đoạn cố sự về giai thoại đế hậu tình thâm được người đời ca tụng.
Hạ Hoài Linh yên lặng, Chúc Vân Cảnh giơ tay chỉ trỏ bờ vai của hắn: “Vì thế cho nên sau này đừng tiếp tục nghĩ đến chuyện học theo hoàng đế thái tổ làm ra mấy chuyện gạt người kia, có hiểu không?”
Hạ Hoài Linh: “… Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, ta làm sao có thể tùy tiện đặt điều cho tổ tiên của mình, những chuyện này đều là do những lão nhân trong cung qua từng đời tương truyền nhau, nhưng dù sao cũng là bí mật chốn cung đình, cho nên hiện tại càng ngày càng ít người biết.”
Hạ Hoài Linh lại nắm tay Chúc Vân Cảnh lần nữa: “Điện hạ cứ chờ xem, lòng của ta, không giống hoàng đế thái tổ, cũng khác với những người trên thế giới. Lòng ta hướng tới, chỉ ngươi mà thôi.”