Hoàng Ân Hạo Đãng

Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiêu Dương năm mười tám, mùng hai tháng chạp, kinh thành, Đức Thắng Môn.

Cửa thành mở ra, còn chưa tới giờ thìn*, thái tử Chúc Vân Cảnh dẫn theo binh bộ, Lễ bộ quan chức đợi ở đây. Gió rét lạnh lẽo, cũng may tuyết rơi gần nửa tháng qua cuối cùng cũng ngừng, bằng không lúc đại quân vào thành cực kỳ chật vật.

— Giờ Thìn ( Rồng): từ 7 giờ đến 9 giờ

“Còn bao lâu nữa?”

Thanh âm Chúc Vân Cảnh truyền ra từ trong xe, Vương Cửu hầu ở bên ngoài nhanh lẹ đáp: “Vừa nãy nô tài đã kêu người đi hỏi, nhiều lắm là qua một phút nữa, đại quân có thể vào thành.”

“Ừ” Thanh âm chúc Vân Cảnh có vẻ hững hờ: “Mau căn dặn bảo tất cả mọi người khôi phục tinh thần, xuống xe xuống ngựa chờ, lúc sau đại quân đến, đừng để xảy ra sự cố.”

“Dạ.”

Cho dù việc nghênh tiếp đại quân toàn thắng trở về thực sự khiến lòng người dâng trào, nhưng việc phải đợi trong gió rét hơn một canh giờ, tính ra cũng không mấy dễ chịu, mà những vị quan lại quen sống trong nhung lụa này, sợ là không thể chịu được khắc nghiệt kia. Đúng là Chúc Vân Cảnh không ưa vị thống soái đại quân Hạ Hoài Linh  kia, nhưng cũng không muốn đám quan trong kinh thành này làm mất mặt xấu hổ trước tướng sĩ chinh viễn.

Đến giờ tỵ hai khắc*, đại quân toàn thắng trở về xuất hiện ở ngoài một dặm cửa thành, từ phía xa, đã thấy quân kỳ phấp phới, hòa vang tiếng móng ngựa chan chát, cùng binh mã mênh mông bát ngát đạp lên gió rét gào thét mà tới. Người nam nhân cầm đầu mặc một thân áo giáp vàng đen trên tuấn mã cao to trông uy nghiêng lạnh lùng, cứ như một thanh kiếm sắc nhọn phá tan tuyết mà đi ra, giá rét đến bức người, chính là Hạ Hoài Linh.

— Giờ tỵ là chín giờ, một khắc là mười lăm phút => tầm chín giờ ba mươi.

Hạ Hoài Linh phóng ngựa đi tới trước đội nghi vệ của thái tử, sau đó quỳ một chân trên đất chào quân lễ, cất tiếng nói dày trầm: “Thần Hạ Hoài Linh, khấu kiến thái tử điện hạ.”

Chúc Vân Cảnh xuống xe ngựa, sau đó từ trên cao nhìn xuống tỉ mỉ người nam nhân trước mặt. Hắn vốn là nên lập tức tiến lên nâng đối phương dậy, kế đó ca ngợi mấy câu, được thiên tử ân sủng. Nhưng Chúc Vân Cảnh lại không làm vậy, hắn thậm chí còn không gọi người đứng dậy ngay lập tức, mà cứ đứng trên cao như vậy đánh giá Hạ Hoài Linh một hồi, như muốn cố gắng nhìn thấy gì đó trên người hắn.

Hạ gia không hổ là mẫu gia của quý phi có gương mặt đẹp khuynh quốc, dung mạo Hạ Hoài Linh vô cùng tuấn tú, sóng mũi thẳng, mặt mày cường tráng, vóc người cao to rắn rỏi, cho dù có quỳ trên mặt đất thì khí thế cũng không giảm đi chút nào, mà còn hiện ra vẻ lạnh lùng, mang theo thần khí sát phạt được nhuộm dần quanh năm trên chiến trường, dễ làm cho người khác không tin nổi vị tướng quân này chỉ là một thanh niên mới qua hai mươi tuổi.

Chỉ chốc lát sau, Chúc Vân Cảnh cong khóe môi nở nụ cười: “Hạ tướng quân một đường cực khổ rồi, hãy bình thân.”

Hạ Hoài Linh đứng dậy, lúc này Chúc Vân Cảnh mới phát hiện bản thân mình lại muốn ngưỡng mộ hắn. Điều này làm cho nội tâm Chúc Vân Cảnh có hơi không được vui, bèn không hàn huyên gì nữa, mà xoay người lên xe trực tiếp vào thành.

Hạ Hoài Linh lên ngựa lần nữa, sau đó phất tay, binh mã phía sau cũng nghe hiệu đi tới. Phó tướng vóc người khôi ngô, mày rậm mắt to mặt chữ quốc* Khương Diễn lúc này phóng ngứa đến cạnh Hạ Hoài Linh, tỏ vẻ không cam lòng nói: “Thái tử đây là có ý gì? Muốn hạ mã uy của đại tướng quân sau?”

b2jpg

Mặt chữ Quốc 国

Tình cảnh ban nãy của Hạ Hoài Linh đều thu vào tầm mắt đám thân binh phía sau. Sự kiêu ngạo của Chúc Vân Cảnh khiến cho đám kiêu binh vô cùng đắc ý sau khi thắng trận trở về cảm thấy khó có thể tiếp thu. Khương Diễn là tâm phúc Hạ lão tướng quân để lại cho Hạ Hoài Linh, đó giờ hay nhanh mồm nhanh miệng, không kiêng nể chút nào.

Hạ Hoài Linh hơi rũ mắt xuống, trầm giọng nhắc nhở Khương Diễn: “Nơi này là kinh thành, hoàng thái tử là thái tử, sau này không được nói mấy lời như vậy, cẩn thận họa từ miệng mà ra.”

Dừng một chút, hắn lại nói: “Truyền lệnh xuống, kể từ hôm nay, tất cả mọi người cần phải tuân thủ quân quy nghiêm ngặt, cư xử biết điều, người nào làm trái, đều sẽ nghiêm trị như nhau.”

Khương Diễn ngây ngừa, dường như ngửi ra được có gì đó hơi không được bình thường trong câu Hạ Hoài Linh nói, sau khi suy nghĩ cẩn thận không nhịn được thấp giọng mắng một câu”Con mẹ nó”, sau đó nhanh chóng ngậm miệng, không hé răng nói thêm gì nữa, chỉ trầm mặc theo Hạ Hoài Linh tiến vào thành.

Bên ven đường từ Đức Thắng Môn đến hoàng cung đều đông tiếng người huyên náo, chiêng trống vang trời, hệt như trong dự đoán, vô số bách tính ào ra đầu đường, chỉ vì muốn tranh nhau chứng kiến đại quân chinh viễn, đặc biệt là phong thái của vị chủ soái Hạ Hoài Linh.

Đội nghi vệ của hoàng thái tử đi trước, phía sau là hai bộ quan chức đi theo, cuối cùng mới là đội quân chinh viễn, tạo ra cảnh tượng mênh mông cuồn cuộn, dài không thấy đáy. Đội xe ngựa đi qua lầu canh náo nhiệt phồn hoa trên phố lớn càng khiến biển người tấp nập hơn, hai bên tửu quán trà lâu người đông như mắc cửi, hưng phấn kích động đến mặt đỏ tới mang tai mà hô lớn “Quân chinh viễn uy vũ! Đại Diễn triều vạn tuế!”, còn có mấy cô nương nhiệt tình can đảm cười duyên ném hoa tươi cùng túi thơm trong tay cho đoàn quân anh dũng trên đường.

Phong trào dân chúng này được mở ra ngay thời Đại Diễn triều, việc ném hoa cùng túi thơm chính là phương thức biểu đạt sự ái mộ của các cô nương, mấy lão thô kệch suốt ngày mò bò lăn lộn trên chiến trường hiển nhiên chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, từng người cưỡi người bước đi càng loạn hơn rất nhiều. Trùng hợp bị một túi thơm thêu công tinh xảo thơm nức mũi bay tới đập trúng lồng ngực khiến Khương Diễn mặt đỏ ửng, chút khó chịu chỗ cửa thành đã sớm quên sạch sành sanh, chỉ lo cười khúc khích.

So sánh cùng, thì Hạ Hoài Linh – người được ưu ái nhất, gần như sắp bị mấy túi thơm hoa tươi giáng xuống từ trên trời không ngừng muốn chôn vùi thì lại bình tĩnh hơn nhiều. Vẻ mặt hắn không hề thay đỗi, trong tay kéo dây cương tiến lên một đường, bên trong biểu hiện lạnh lùng kia như càng hiện ra khí khái anh hùng hừng hực.

Trong xe ngựa, Chúc Vân Cảnh nghe tiếng náo động bên ngoài không khỏi có chút phiền lòng, nhưng chợt nghe rít lên một tiếng, tiếp theo vang lên tiếng tranh đấu trực diện hoảng loạn, còn kèm theo tiếng la “Hộ giá” to đến nổ phổi của Vương Cửu.

Chúc Vân Cảnh thoáng chốc thấy rùng mình, theo bản năng đẩy ra cửa sổ xe ra, phút chốc bỗng một phi tiêu trước cửa sổ vụt qua, đóng ngay tấm xe bên cạnh hắn. Chúc Vân Cảnh miễn cưỡng tránh thoát được, lập tức đóng cửa sổ, không dám manh động.

Bên ngoài đã trở nên hỗn loạn, ai cũng không nghĩ tới trong cảnh bách tính khắp đường nghênh tiếp đại quân toàn thắng trở về còn ẩn giấu thích khách. Đầu tiên là một mũi phi tiêu quấn bên trong hoa tươi được ném từ trên trà lâu ven đường xuống cắm trúng ngực thị vệ đang ngồi cưỡi trước xe, tiếp theo liền có mấy chục thích khách không biết từ đâu ra xông tới mỗi phương, mục tiêu rõ ràng nhắm thẳng đến xe ngựa của Chúc Vân Cảnh, tiếp đó nhanh chóng cùng đội hộ vệ của hoàng thái tử quấn đấu thành một mảng.

Động tĩnh phía trước cũng kinh động đến người phía sau, mà đám quan chức theo sau đều là những người tay trói gà không chặt, cho dù có lòng muốn cứu giá cũng chẳng thể nào với được, còn đại quân chinh viễn phía sau trong lúc hỗ loạn lại bị dòng người dâng cao ngăn cách. Nơi này không phải chiến trường, đâu đâu cũng có bình dân bách tính, thích khách xe lẫn vào trong đó, cho dù bọn họ muốn làm cái gì cũng không thể nào hạ thủ.

Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Hạ Hoài Linh từ trên ngựa nhảy lên, sau đó phi thân đạp lên đám người ngang dọc đến trên nóc xe ngựa Chúc Vân Cảnh như thần binh từ trên trời giáng xuống, chỉ cần dùng một chiêu kiếm liền đẩy đám thích khách đang đứng ở càng xe tránh ra. Thân hình cao lớn của hắn nhảy xuống, chắn trước cửa xe.

Chúc Vân Cảnh như cảm nhận được, bèn cẩn trọng mở một khe hở cửa sổ ra nhìn, hắn nhìn không rõ đám đông đang hỗn loạn ồn ào, mà chỉ thấy người kia ung dung cầm kiếm chống lại bọn thích khách mạnh mẽ như bóng lưng của báo, gò má dính máu tươi hiện ra tia hàn khí bức người.

Một tên thích khách cuối cùng cũng bị một chiêu kiếm của Hạ Hoài Linh tóm gọn, tình cảnh hỗn loạn rốt cuộc được đè xuống. Hạ Hoài Linh ném người cho thống lĩnh cấm quân đang nơm nớp lo sợ thỉnh tội phía trước, rồi xoay người lại thăm hỏi Chúc Vân Cảnh một câu.

Chúc Vân Cảnh đẩy cửa xe ra, Hạ Hoài Linh vừa vặn giương mắt nhìn tới, ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát, sau Hạ Hoài Linh cụp mắt, xin cáo lui rồi lập tức trở về phía sau.

Chúc Vân Cảnh lạnh giọng dặn dò người thống lĩnh cấm quân kia: “Đừng làm người chết, hỏi rõ ràng nơi nào tới, tiếp đó tạm gác lại chờ hoàng thượng xử trí.”

Thống lĩnh cấm quân vội vàng đáp lại: “Dạ vâng.”

Buổi diễn biến nghênh tiếp đại quân trở về này bỗng chốc biến thành một hồi ám sát khôi hài, còn hại bao nhiêu người xúi quẩy chịu liên lụy, phần sau theo trình tự do cấm quân mở đường,  tăng nhanh tốc độ trực tiếp tiến vào cung.

Chúc Vân Cảnh hiện đã trở về Đông cung, những chuyện xảy ra trên đường ban nãy không cần hắn mở miệng, cũng sẽ có người bẩm báo cho Chiêu Dương đế, huống hồ lúc này Chiêu Dương đế còn phải tiếp kiến tướng sĩ có công, làm gì có thời gian đâu nghe hắn nói.

Buổi trưa, Chúc Vân Tuyên chạy tới Đông cung ăn chùa, thuận tiện an ủi tới người thái tử ca ca đang cảm thấy kinh hãi của mình. Thật sự mà nói Chúc Vân Cảnh cũng không bị dọa sợ, chỉ là tâm tình khá là phức tạp mà thôi. Chúc Vân Tuyên hiển nhiên đã nghe nói chuyện ám sát này, hiện tại cứ quấn lấy Chúc Vân Cảnh hết hỏi đông tới tây, dường như cảm thấy hết sức hứng thú với con người Hạ Hoài Linh kia.

“Nghe nói Hạ tướng quân thần công cái thế, từ trên trời giáng xuống, một mình địch một trăm cứu thái tử ca ca. Mới chỉ có một buổi sáng mà đã lưu truyền đến mức khắp cung đều biết rõ, bộ hắn thật sự lợi hại như vậy sao?”

Chúc Vân Cảnh cười giễu: “Đúng vậy, danh tiếng vang lừng, cứu cô dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, đừng nói trong cung này, e là hiện tại đều truyền khắp kinh thành rồi.”

Truyền thuyết thần dũng bất phàm trên chiến trường dù có nhiều ra sao cũng không sánh nổi việc tận mắt nhìn thấy, còn nhìn đến chấn động. Ngày hôm nay vừa qua đi, danh vọng của Hạ Hoài Linh ở chốn kinh thành mỗi lúc một tăng.

Chúc Vân Tuyên cười ha ha, cũng không nhận ra được tâm trạng thái tử ca ca của mình sắp thổ huyết, trái lại càng tò mò: “Hạ tướng quân này đến cùng trông ra sao? Có phải là như hung thần dữ tợn mặt xanh nanh vàng như lời đồn không?”

Chúc Vân Cảnh vô cùng thiếu kiên nhẫn: “Buổi tối phụ hoàng thiết yến thăm hỏi những tướng sĩ có công, chính đệ đi xem chẳng phải sẽ biết hay sao.”

Tuy Hạ Hoài Linh là chất tử của quý phi, nhưng thân thích bên ngoài này cũng không thể tùy tiện vào cung. Trước khi theo phụ thân xuất chinh, Hạ Hoài Linh cũng chưa từng vào triều đường, đừng nói là Chúc Vân Tuyên vào lúc ấy tuổi tác còn nhỏ, mà ngay cả Chúc Vân Cảnh, trước khi thanh danh Hạ Hoài Linh được đồn xa, hắn còn không biết Hạ gia còn có một nhân vật như vậy, hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Sau khi Hạ Hoài Linh còn trẻ thanh danh liền có rất nhiều tin đồn liên quan tới hắn. Mấy tin này cũng không biết làm sao truyền ra, ví như là Hạ Hoài Linh một mình nhảy vào trận doanh quân địch, chỉ qua một chiêu kiếm liền chặt bỏ thủ cấp của Hãn vương Bắc Di, sau đó lại kéo thủ cấp kèm bím tóc xách thẳng một đường trở về, công tích này quá mức vĩ đại kinh người, thế là một truyền mười, mười truyền một trăm liền xem Hạ Hoài Linh như sát thần giáng thế, đánh đâu thắng đó, không người địch lại, nếu không làm sao có khả năng dưới tình huống kia còn có thể toàn thân trở ra, không mất một sợi tóc được?

Đương nhiên mấy câu chuyện này chẳng qua là làm tăng thêm ít đề tài kể chuyện cho người ta trà dư tửu hậu* mà thôi, Hạ Hoài Linh, hoặc là nói là công lao của Hạ gia vẫn đặt tại nơi đó, không có ai có thể mạt sát được.

— Trà dư tửu hậu: uống trà hóng chuyện.

Chúc Vân Tuyên đảo mắt: “Thái tử ca ca, kỳ thực chuyện hôm nay cũng không hẳn hoàn toàn không tốt, danh tiếng Hạ tướng quân càng nổi càng đi vào lòng dân, sớm muộn gì cũng sẽ được phụ hoàng ghi nhớ. Lúc trước huynh nói thật là đúng, công cao cái chủ, sớm hay muộn gì cũng ăn cháo đá bát thôi, nhưng mà chúng ta vẫn còn có cơ hội đổ thêm dầu vào lửa.”

Chúc Vân Cảnh đưa tay gõ đầu của hắn: “Đệ nghĩ đến mấy chuyện này làm cái gì? Cô sẽ đối phó hắn, đệ đừng bận tâm, niệm tình thì đi đọc sách của đệ đi.”
Bình Luận (0)
Comment