Hoàng Ân Hạo Đãng

Chương 42

Hạ Hoài Linh vừa trở về liền kể hết mọi chuyện cho Chúc Vân Cảnh. Chúc Vân Cảnh nghe xong bèn cười như không cười hỏi ngược lại đối phương: “Ngươi để người ra ở lại, vậy ngươi rảnh rỗi để mà chiêu đãi tận tình người ta? Không phải ngươi có nói trước lễ cưới còn phải rút quân về doanh sắp xếp chuyện ổn thỏa hay sao?”

“Hiếm khi hắn mới tới đây, không biết lần sau gặp lại sẽ là khi nào, cho nên ta chỉ muốn để hắn ở lại uống chén rượu mừng mà thôi.” Hạ Hoài Linh giải thích.

“Được thôi, vậy ta thay ngươi tiếp đãi hắn.”

Hạ Hoài Linh: “… Ngươi đồng ý để hắn biết chuyện của ngươi sao?”

“Ngươi cũng đã giữ lại rồi, hiện tại không biết thì đến ngày kết hôn cũng sẽ biết, bây giờ hắn cũng là một người chết giống như ta, có thể đem chuyện đi nói ở đâu được đây.”

“Ngươi… Tiếp đãi hắn?”

“Làm sao? Ngươi không yên lòng?”

Hạ Hoài Linh quả thật không mấy yên tâm, bởi ai mà biết được Chúc Vân Cảnh bây giờ liệu có còn tồn đọng nhớ nhung gì với Hứa Sĩ Hiển hay không, dù sao lúc trước hắn cũng đã vì Hứa Sĩ Hiển hao phí bao công sức, cuối cùng còn để bản thân chịu thiệt.

“Ta còn có thể đối với hắn thế nào nữa, “Chúc Vân Cảnh tức giận nói, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng, bây giờ ta còn có thể ép buộc hắn sao?”

Ngày đó Chúc Vân Cảnh liền mời người đến viện của mình. Vừa nghe nói hầu phu nhân tương lai muốn gặp mình, Hứa Sĩ Hiển cảm thấy khá bất ngờ, càng không nghĩ tới đối phương chưa được gả đã tiến vào phủ nguyên soái, mãi cho đến tận khi hắn theo hạ nhân dẫn đường đi vào viện, thì gặp được Chúc Vân Cảnh đang ngồi ở bên giường uống trà.

Bốn mắt nhìn nhau, cả người Hứa Sĩ Hiển chợt đờ ra, Chúc Vân Cảnh thấy vậy bèn nhếch nhếch khoé môi lên tiếng: “Đứng ngây ra đó làm gì, ngồi đi.”

Người trong phòng đều đã lùi ra, Hứa Sĩ Hiển rốt cục cũng bình tĩnh lại, trong ánh mắt đầy vẻ đề phòng mà nhìn Chúc Vân Cảnh: “Thái tử điện hạ?”

Chúc Vân Cảnh nhắc nhở hắn: “Ta đã không phải thái từ từ lâu rồi, ngươi vẫn là nên thay đổi cách xưng hô đi.”

“… Sao người lại ở đây?”

Chúc Vân Cảnh cười nói: “Vì sao ngươi ở đây, thì ta cũng như thế.”

Hứa Sĩ Hiển vẫn chưa rõ ý trong câu nói kia: “Ta không hiểu ý của điện hạ.”

“Ngươi là người thông minh, cớ sao lại không hiểu, ngươi chạy thoát như thế nào, thì ta cũng thoát như thế đó. Nhờ phúc của Hạ Hoài Linh, ta mới có thể ngồi ở chỗ này nói chuyện với ngươi.”

Con ngươi Hứa Sĩ Hiển hơi co rụt lại: “Là Hoài Linh cứu người ra?”

Chuyện thái tử bị phế truất, sau đó lại tiếp tục bị ban chết cả thiên hạ người người đều biết. Nhưng quả thật Hứa Sĩ Hiển không nghĩ tới, sẽ có một ngày lại có thể nhìn thấy vị thái tử ngày xưa đã từng bức mình đến cảnh đường cùng, tâm tình nhất thời cảm thấy cực kỳ phức tạp, mà hơn hết, người cứu đối phương… Lại là Hạ Hoài Linh.

Cái xưng hô “Hoài Linh” đủ đến là thân mật. Chúc Vân Cảnh thoáng chua xót nghĩ lại, rồi cười giễu mỉm cười: “Hắn có thể không cứu ta hay sao? Ngày đó trước khi người chạy trốn ra khỏi trang đã thay đổi chén trà của ta phải không? Ngươi cũng biết ngày đó trùng hợp hắn cũng lén vào trang muốn cứu ngươi ra, kết quả ma xui quỷ khiến…”

Hứa Sĩ Hiển nghe xong tỏ ra kinh ngạc, trong lúc bản thân đang thất thần mới chú ý tới bên cạnh Chúc Vân Cảnh còn một đứa nhỏ bé xíu đang nằm úp sấp, sắc mặt lập tức trắng toát: “Là… Là thuốc sinh tử?”

“Cũng coi như ta tự làm tự chịu, “Chúc Vân Cảnh tự giễu, “Thành ra như hôm nay là đáng đời ta.”

Hứa Sĩ Hiển choáng váng, hàng mi giật giật, chỉ biết lắp bắp nói: “… Thì ra là như vậy.”

Chúc Vân Cảnh không bỏ sót sự thay đổi nào trong ánh mắt đối phương, lòng cũng khắc sáng tỏ mấy phần: “Ngươi là có cảm thấy cực kỳ bất ngờ hay không?”

“Quả thực không hề nghĩ tới, nhưng… Điện hạ không sợ ta nói chuyện của người ra hay sao?”

Chúc Vân Cảnh khẽ lắc đầu: “Ta đã dám gọi ngươi tới, tất nhiên là không sợ. Bây giờ nếu như ta nói chuyện của ân sư người là do một mình Tạ Sùng Minh gây ra, bản thân ta không liên quan, vậy thì ngươi sẽ tin sao?”

Hứa Sĩ Hiển than thở: “Hoài Linh đã nói với ta rồi, ta tất nhiên tin hắn.”

“Lúc trước ta đúng thực có lừa ngươi, ta đã không dốc hết toàn lực cứu ân sư ngươi ra,nhưng cho dù có như thế nào thì ta cũng từng cứu ngươi. Ta biết ngươi sẽ không nói chuyện này ra, bởi vì thứ nhất, ta tin tính cách của ngươi không phải người lấy oán trả ơn, thứ hai, là vì Hạ Hoài Linh.”

“…. Điện hạ yên tâm đi, ta sẽ không nói, cũng không thể nói ra đâu được.”

Chúc Vân Cảnh gật đầu: “Ta mời ngươi tới, chỉ là vì muốn xác nhận một chuyện.”

“Là chuyện gì?”

“Ngày đó ngươi nói, hai bên tình nguyện cầm sắt hòa minh, rốt cuộc là đang ám chỉ ai.”

Sắc mặt Hứa Sĩ Hiển lại càng trắng bệch hơn, nhìn Chúc Vân Cảnh, một lúc lâu sau mới khó khăn bật ra thanh âm khản khàn: “Điện hạ cứ đùa… Đó chỉ là nói chung chung, chứ không nói đến ai cả…”

Chúc Vân Cảnh không chấp nhận câu trả lời kia: “Ta nghe Hạ Hoài Linh nói ngươi tới bên này là vì làm ăn? Nếu như chỉ vì tích góp chút gia sản sao không thể buôn bán ở Giang Nam, mà  nhất định phải ngàn dặm xa xôi tới Quỳnh Quan này?”

Sau một hồi im lặng dài dằng dặc, Hứa Sĩ Hiển đau đớn cười bật hỏi: “Điện hạ là vì thật lòng muốn kết hôn với hắn sao?”

Chúc Vân Cảnh hững hờ đáp: “Có thật lòng hay không, cũng phải đi tiếp.”

“… Ta chưa bao giờ thấy hắn vui vẻ như thế, trong lúc đề cập tới chuyện kết hôn, trong mắt hắn như bừng sáng. Điện hạ, xưa nay người đều… Sống trong phúc mà không biết hưởng.”

— Ý của Hứa Sĩ Hiển: lúc trước Vân Cảnh làm thái tử, sống trong nhung lụa, nhưng lúc đó vẫn chưa cảm thấy đủ, sau này thất thế thì được Hạ Hoài Linh cứu vớt, tiếp tục sống một cuộc sống hạnh phúc, còn được đối phương yêu thương, nhưng lại cứ thờ ơ, dửng dưng với đối phương.

Chúc Vân Cảnh khẽ nhíu mày: “Hắn có đáng giá như ngươi nói không?”

“Có đáng giá hay không, dăm ba câu sao nói rõ được, ta cũng chưa từng yêu cầu xa xỉ gì.”

Chúc Vân Cảnh vô cùng không rõ ý của đối phương, nhưng Hứa Sĩ Hiển đang đứng trước mặt hắn đúng là sinh động hơn trước nhiều: “Ta nghe người ta nói, năm đó lúc ở Cảnh Châu, ngươi và hắn từng hẹn ước bằng lời nói? Nếu như ngươi đã thật sự có ý, tại sao không sớm đi nói rõ ràng với hắn?”

Hứa Sĩ Hiển cười khổ: “Xưa nay hắn chỉ xem ta như một người bạn tốt mà thôi, tình nghĩa cũng chỉ là tri kỷ, không có thêm gì khác. Nếu như muốn nói tới chuyện hôn ước kia, chẳng qua là do lúc đó ta bị người khác làm phiền, cho nên hắn mới tìm lý do giúp ta giải quyết đi mớ rắc rối kia mà thôi.”

“Từ lúc ấy ngươi cũng đã đối với hắn…”

Hứa Sĩ Hiển nhắm mắt lại: “Là ta lo lắng không đâu rồi.”

Nói về buổi đầu gặp gỡ, có thể là lúc thoáng thấy nhau trên đầu tường đọng lại cảm xúc khó phai, hoặc là lần đầu đối phương duỗi ra cánh tay hữu nghi về phía một đứa hướng nội quái gở như hắn, hoặc cũng có lẽ là khi người kia mạnh mẽ đứng ra chặn trước mặt mình nói ra câu “Hai người chúng ta sớm đã có hôn ước, ngươi đừng cứ mãi dây dưa không ngớt nữa”, hắn đã không còn nhớ rõ, rốt cục bản thân vì sao động tâm, mà có nhớ thì cũng còn nghĩa lý gì đâu.

Trong lòng Chúc Vân Cảnh không hiểu sao bỗng dưng có chút cảm thấy khó chịu: “Nếu ta là ngươi, thì có ra sao cũng phải thử một lần.”

“Ta từng thử chứ… Năm đó trước khi hắn đến kinh thành, ta có đưa tượng gỗ đính ước tự tay khắc cho hắn, nhưng hắn không nhận, sau đó có kêu người đem trả về, lúc đó ta liền thông suốt.” Vẻ mặt Hứa Sĩ Hiển thoáng trở nên thất vọng, cũng như hiếm thấy mà quay sang Chúc Vân cảnh người có cảnh ngộ tương tự thổ lộ lên tâm tư bí ẩn nhất của chính mình.

Chúc Vân Cảnh nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, cả hai đối mặt im lặng một lúc, sau đó Nguyên Bảo ở bên cạnh chợt ngẩng đầu ê a lên tiếng, Chúc Vân Cảnh liền sờ sờ mặt nhóc, rồi dùng khăn lau đi khoé miệng đang chảy ra ngụm nước bọt. Hứa Sĩ Hiển nhìn chằm chằm không chớp mắt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang thoáng chốc ập tới, cũng tựa như bản thân lại thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nếu như hôm nay không đột nhiên biết được chuyện Hạ Hoài Linh muốn thành hôn, mà người kia còn là Chúc Vân Cảnh, hắn cũng sẽ không tỏ vẻ thất thố như vậy, kỳ thực hắn đã sớm nhìn thấu được, trên đời mỗi người đều có số mạng của riêng mình, đã không cầu được, thì cho dù có làm sao cũng vô dụng.

“Ta cảm thấy hắn là thật lòng yêu thương điện hạ, kính xin điện hạ mai sau đừng phụ lòng của hắn.”

“Đây cũng chuyện giữa ta với hắn, không cần người ngoài xen vào, “Chúc Vân Cảnh nói, “Chi bằng ngươi cứ nghĩ cho mình đi, ngươi cũng còn trẻ, mặc dù phải đèo bồng nuôi giúp tôn tử ân sư, nhưng cũng chưa chắc không thẻ tìm một người bạn đời, cần chi phải làm khổ chính mình.”

“Ta vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, điện hạ lo xa rồi, đợi sau khi trở về, ta sẽ không trở lại quấy rầy hai người, cho nên người không cần để ý đến ta.”

“Ta mới không thèm để ý, “Chúc Vân Cảnh khẽ lắc đầu, khóe môi thoáng nhếch lên, “Ta cũng tin Hạ Hoài Linh.”

Hứa Sĩ Hiển ngớ ngẩn: “Xin lỗi, là ta quá mực.”

Chúc Vân Cảnh cảm thấy buồn chán, liền thay đổi đề tài: “Ngươi đang buôn bán gì? Có kiếm được lời không?

“Hàng thêu, ta vận chuyển hàng thêu từ Giang Nam đến bên này buôn bán, mặc dù chủng loại này không được ưa chuộng, nhưng ít ra cũng có thể bán với cái giá gấp mười lần, đại đa số người Di ở đây cũng không phân biệt được chất lượng hàng hóa.”

Trong nháy mắt Chúc Vân Cảnh cảm thấy hào hứng: “Thật vậy sao? Không nghĩ tới thám hoa lan thanh cao kiêu ngạo ngày xưa bây giờ lại bàn chuyện làm ăn, đã thế còn có chút bản sắc của mấy kẻ gian thương nữa.”

Hứa Sĩ Hiển than thở: “Điện hạ người cứ đùa, ta đây cũng vì bị cuộc sống đưa đẩy, cho nên bắt buộc phải làm vậy mà thôi.”

“Ngươi không định đi đến Mân Việt buôn bán hải thương* sao? Tiền kiếm được chưa hẳn sẽ ít hơn hiện tại, mà nơi đó còn gần Giang Nam hơn một chút.”

Hứa Sĩ Hiển có một ít bất ngờ: “Hải thương*?”

— Buôn bán, kinh doanh trên biển.

Chúc Vân Cảnh giải thích: “Triều đình đang có ý định cấm hải, đại khái đã nghe được phong thanh, hiện tại bây giờ đi đến Mân Việt còn có thể giành được một bát thịt, còn chậm trễ nữa chỉ có thể nhìn người ta ăn thịt, mình húp canh suông.”

— Bát thịt: ví với việc giành nhiều lợi ích về phía mình

Hứa Sĩ Hiển do dự nói: “Suy cho cùng ta cũng không phải kinh thương, cho nên lần này quay về không định dính dáng gì nữa. Có điều đa tạ điện hạ đã chỉ điểm, trong nhà ta còn có người đang buôn bán kinh doanh, cũng khó mà nói được sau này liệu có thử qua đó thử vận may hay không.”

“Ta ngược lại là thật sự muốn đi.” Chúc Vân Cảnh xoa đầu Nguyên Bảo: “Tiếc là đang bị vướng tay vướng chân, trong vòng ba năm rưỡi tới không thể đi đâu được.”

Hứa Sĩ Hiển nghe vậy càng thêm kinh ngạc: “Điện hạ ngài muốn đi theo con đường kinh thương sao?”

“Dù sao cũng phải tìm chút chuyện để làm, chẳng lẽ cả đời định núp trong hậu viện hầu phủ sao?”Chúc Vân Cảnh khẽ nheo mắt lại, “Nếu có cơ hội, tới biển nhìn ngắm cũng được.”

Hứa Sĩ Hiển cũng không còn gì để nói, nếu tính tới chuyện suy nghĩ tương lai, hắn đúng là không bằng Chúc Vân Cảnh, hiện tại bây giờ thứ duy nhất bản thân hắn hướng đến chính là muốn nuôi dương tôn tử lão sư thành người, còn về phần bản thân, chí hướng hoài bảo gì cũng chỉ còn là mấy chuyện viển vông, có thể không nước chảy bèo trôi* đã xem như là may mắn.

— Nước chảy bèo trôi: chỉ cuộc sống trôi dạt, không có chủ kiến.

Nhưng Chúc Vân Cảnh nói như vậy, thì trong lòng hắn cũng có chút suy nghĩ mơ hồ trỗi dậy. Hứa Sĩ Hiển chợt lên tiếng thử thăm dò: “Ta có một người thúc bên họ hàng, trong nhà đang làm ăn nhỏ, cả nhà của đối phương vô cùng an phận, đầu óc cũng không tệ, nếu điện hạ có ý định, thì ta có thể thuyết phục bọn hò làm thuộc hạ cho điện hạ, trước tiên sẽ đến Mân Việt thử thăm dò xem, không dám cầu mong phú quý phát tài gì, chỉ xin tương lai nếu như có gì bất trắc, thì điện hạ có thể bảo vệ cho bọn họ, nuôi dưỡng đứa nhỏ kia với ta.”

Chúc Vân Cảnh nhìn hắn, con ngươi chợt trở nên thâm trầm:”… Ngươi đúng là đã thay đổi không ít.”

Hứa Sĩ Hiển cười khổ: “Lúc trước ta không biết suy xét cứu vãn mọi chuyện, đã làm đắc tội rất nhiều người, đến cuối cùng không cứu hay giúp được ai, cho nên hiện tại cũng rút ra cho mình một bài học kinh nghiệm rồi.”

Chúc Vân Cảnh trầm giọng nhắc nhở hắn: “Ngươi cảm thấy ta có thể bảo vệ tộc nhân cùng đứa con trai nuôi của ngươi sao? Hiện tại ta cũng giống như ngươi mà thôi, đều không còn gì cả.”

“Nhưng mà sau lưng người còn có  Định Viễn hầu cùng Thụy vương Điện hạ.”

Chúc Vân Cảnh nghe xong chợt thừ người ra, song chỉ thấy buồn cười: “Ngươi đó, xem ra ban đầu ta đúng là nhìn nhầm ngươi rồi, càng nhìn càng thấy lòng dạ của ngươi đúng là quá đơn giản.”

Lòng dạ có đơn giản không tranh đấu gì, cũng sẽ không thay đổi được chuyện hắn là tội nhân trốn ra được, nếu như những chuyện kia không xảy ra, thì bây giờ ai mà nói được sẽ là hoàn cảnh gì.

Sau khi Hứa Sĩ Hiển rời đi, tâm tư trong lòng Chúc Vân Cảnh chợt biến hỏi, liền gọi quản gia trong phủ đến. Vị quản gia này lúc trước là thư đồng bên cạnh Hạ Hoài Linh, đã theo đối phương lâu nhất, cho nên hẳn là am hiểu rành rẽ đối với những chuyện liên quan đến chủ nhân của mình.

Chúc Vân Cảnh không quanh co lòng vòng, mà chỉ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Năm đó lúc hầu gia rời Cảnh Châu đi đến kinh thành, bạn tốt của hắn là Hứa công tử có đưa qua một khúc tượng gỗ cho hắn có phải hay không?”

Quản gia do dự không biết nên trả lời hay không, Chúc Vân Cảnh liếc nhìn đối phương một lúc: “Có chuyện gì? Không thể nói sao?”

“.. Thưa không phải, chỉ là chính hầu gia cũng không biết chuyện này, năm đó trước khi hầu gia đến kinh thành, Hứa công tử đúng thật là đã đem một đôi tượng gỗ phượng cầu hoàng giao cho ta nhờ ta giúp hắn tặng hầu gia, sau đó khi ta ôm đồ về, thì chẳng may đụng trúng lão tướng quân tới đón hầu gia ở ngay cửa. Lúc đó lão tướng quân trông thấy liền cầm nhìn một hồi, hỏi là ai đưa, tiếp đó dặn ta là đem trả lại không được nói gì, cũng không cho nói với hầu gia. Đã lâu như vậy, nếu người không nhắc, e là ta cũng đã sớm quên.”

“Lão tướng quân?”

“Thưa đúng vậy, “Quản gia hơi ấp úng khẽ gật đầu, “Khi đó Hứa công tử chỉ là một thư sinh sa sút sống nhờ ở trong huyện nha, lão tướng quân tất nhiên là không vừa mắt.”

“Ra là như vậy… Được, ta biết rồi, “Chúc Vân Cảnh phất tay, “Ngươi cứ tiếp tục giả vờ như không nhớ chuyện này, giữ ở trong bụng là được,  bây giờ lui xuống đi.”
Bình Luận (0)
Comment