Hoàng Ân Hạo Đãng

Chương 44

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Còn chưa tới giờ mẹo, Chúc Vân Cảnh đã bị người gọi dậy rửa mặt thay y phục, lúc này đây đầu óc vẫn còn quay cuồng sau cơn say đêm qua, cho nên hắn cứ mơ mơ màng màng mặc cho hạ nhân xoay tới xoay lui mặc vào bộ hỉ phục đỏ thẫm, ngay cả thắt lưng cùng ngọc quan cũng đỏ cả bộ. Ngươi trong gương hiện tại quả thật đang có chút nét mặt phấn khởi vui vẻ của một tân lang, cho nên chỉ cần dặm chút phấn trên gương mặt vốn đã trắng trẻo kia cho có thêm thần sắc là đủ rồi.

— giờ mẹo: năm đến bảy giờ sáng

Buổi tiệc mừng này ngoại trừ thuộc hạ của mình, Hạ Hoài Linh chỉ đặc biệt mời thêm Hứa Sĩ Hiển ở lại chờ uống rượu mừng, người tuy không nhiều, nhưng lại cực kỳ náo nhiệt. Đây là lần đầu tiên Chúc Vân Cảnh ra mắt trước mặt mọi người, đám nam nhân thô kệch kia nhìn xong mà mắt cứ trợn tròn, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Hạ Hoài Linh lại chịu cưới một nam thê, với cái dung mạo như kia, thì có ai mà không đồng ý cho được!

Giờ lành đến, Chúc Vân Cảnh và Hạ Hoài Linh cùng mặc một bộ hỉ phục tương tự cầm lấy một dải lụa đỏ, trước tiên nhất bái thiên địa, sau đó trong ánh mắt thắc mắc của mọi người lại chuyển sang hướng kinh thành lạy nhị bái, kế đó là tam bái trước bài vị của phụ mẫu Hạ Hoài Linh, cuối cùng phu phu giao bái.

Ngay khoảnh khắc hai gương mặt quay sang, bốn mắt nhìn nhau, Chúc Vân Cảnh nhìn thấy được ý cười sáng tỏ trong mắt Hạ Hoài Linh không những chứa đựng một tình ý lồ lộ, mà tình ý kia đầy ắp như muốn tràn ra, khiến cho đáy lòng của bản thân cũng hơi rung động, trong phút chốc chỉ im lặng nở một nụ cười, khom người cúi xuống, kết thúc buổi lễ.

Tiếng pháo đùng đùng hòa vào tiếng ồn ào náo nhiệt của quan khách, hai người họ chợt nhìn nhau nở nụ cười lần nữa, vẫn không nói thêm lời nào.

Chúc Vân Cảnh trước tiên đã bị đẩy về phòng tân hôn, thanh âm ồn ào bên ngoài kia như từ từ biến mất, một bụng đầy ắp háo hức cũng chầm chậm ổn định lại. Chúc Vân Cảnh nhìn bên trong căn phòng treo đầy tơ lụa đỏ hồng, cả người có chút không thoải mái. Hắn kêu người lui xuống, sau đó đưa tay gạt toàn bộ hạt dưa, táo đỏ phủ kín trên giường xuống, lúc này mới ngồi ở trên giường.

Nến hỉ đặt trên giá đang cháy hừng hực, chút ảnh lửa của ngọn nến cùng tia sáng của đèn lồng đỏ thẫm bên ngoài cùng chiêu rọi vào, biến cho bên trong căn phòng biến thành một sắc đỏ trông cực kỳ ám muội.

Khi Hạ Hoài Linh được người đỡ về phòng, Chúc Vân Cảnh đã tựa ở đầu giường sắp ngủ thiếp đi, lúc này chợt nghe thấy thanh âm đóng mở cửa phòng mới chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Hạ Hoài Linh đứng trước mặt mình rủ mắt khẽ cười, đôi mắt lờ đờ ban nãy đã trở nên tỉnh táo lại. Hỉ nương* đem rượu cẩn tới*, Chúc Vân Cảnh nhìn xong cảm thấy mù mờ, còn Hạ Hoài Linh đã lấy một chén rượu trước rồi đưa sang phía đối chép miệng nói: “Rượu.”

— Hỉ nương: người chăm sóc cho tân nương (ở đây là tân lang (ω)) trong lễ cưới ngày xưa.

— Rượu hợp cẩn: đôi phu thê sẽ cùng nhau uống chung một chén rượu trong đêm tân hôn

Hai tay đan chéo nhau, hơi thở như đang hòa lại. Ánh lửa trong phòng như làm nổi bật lên một tầng đỏ ửng mỏng mỏng đang nhuộm trên gương mặt trắng nõn của Chúc Vân Cảnh. Hạ Hoài Linh giơ chén rượu, sau đó mỉm cười nhìn chằm chằm không chớp mắt tới chỗ đối phương, Chúc Vân Cảnh đáp lại hắn bằng một cái lườm nguýt, rồi ngửa đầu uống hết rót hết chén rượu vào miệng.

Hỉ nương ngồi xổm người xuống, kéo vạt áo hỉ phục của hai người ra rồi buộc lại chung với nhau, xong xuôi mới cười nói: “Nguyện hầu gia cùng phu nhân vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão.”

Sau khi mọi người trong phòng lui ra hết, Chúc Vân Cảnh rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người ra, rồi chợt kéo kéo cổ áo: “Thật là phiền, ta đợi ở đây những hai canh giờ rồi.”

Hạ Hoài Linh khẽ cong khóe môi: “Là do điện hạ nóng lòng, muốn cùng vi phu động phòng hoa chúc sao?”

“Nói nhảm cái gì đó, “Chúc Vân Cảnh giơ tay giữ vai Hạ Hoài Linh lại, ngăn cho đối phương tiến sát đến gần mình: “Là ai trước đó nói chỉ làm một đôi phu thê giả?”

Hạ Hoài Linh tự nhiên phản đối lại: “Ngay cả nhi tử cũng sinh rồi, đã sớm trở thành thật.”

Chúc Vân Cảnh cười giễu: “Thì ra hầu gia cũng là một người lật lọng.”

Hạ Hoài Linh cười bắt được tay đối phương, giọng nói cũng trầm đi: “Tước nhi, ngươi còn nhớ chuyện tối hôm qua uống say còn nhất định phải làm tượng gỗ tặng ta sao?”

Chúc Vân Cảnh không được tự nhiên láo liên con mắt: “Thứ gì, ta không nhớ rõ.”

Thật ra là có nhớ, từ lúc sáng sớm lúc mới tỉnh dậy hắn liền nhớ ra cái chuyện ngu xuẩn bản thân đã làm sau khi uống say tối qua, đúng thật là không còn mặt mũi đâu mà nhắc lại, thế nhưng Hạ Hoài Linh càng muốn lấy để trêu đối phương.

“Ngươi không nhớ thì thôi, ta nhớ, là ngươi bỏ ra nửa canh giờ khắc một con phượng hoàng còn không bằng con gà đưa cho ta…”

“Đủ rồi.” Chúc Vân Cảnh không chịu được ngắt lời hắn, “Nói nữa thì ngươi cút ra ngoài.”

Hạ Hoài Linh khẽ cười: “Không nói nữa là có thể ở lại sao?”

Chúc Vân Cảnh: “…”

Sau khi đùa giỡn một trận đã đời, Hạ Hoài Linh bèn nắm chặt tay đối phương, mười ngón tay giờ đây đan lấy nhau, đột nhiên than thở: “Tước nhi, hôm nay là đêm tân hôn của ta và ngươi, ta vốn không muốn nhắc đến người khác, nhưng trong lòng ngươi có khúc mắc, cho nên ta phải nói rõ ràng. Đúng thật năm đó ta không hay không biết chuyện tượng gỗ, nhưng cho dù đối phương có giao món đồ đó vào trong tay ta, ta cũng sẽ không nhận. Ta thực sự chỉ xem hắn là một người bạn tốt, một người tri kỷ mà thôi, cũng chỉ có như vậy, còn ngươi thì khác hắn, ngươi là người ta thật lòng yêu thích.”

Ánh mắt Chúc Vân Cảnh trở nên lấp lánh: “.. Ngươi yêu thích ta? Ta có gì đáng giá để ngươi thích chứ? Là do bề ngoài? Hay đơn giản chỉ là chuyện lần đó?”

“Ta cũng không biết, con người có ngươi có rất nhiều tật xấu, ví như kiêu căng, tùy hứng, tính tình cũng không được tốt…” Mắt thấy Chúc Vân Cảnh lại muốn trở mặt, Hạ Hoài Linh bèn cười đổi giọng, “Rồi, rồi, ta không bàn về khuyết điểm của ngươi nữa, nhưng ta yêu thích con người thật sự của ngươi.”

Còn nhớ ngày ấy khi đại quân toàn thắng trở về đến Đức Thắng Môn, lần đầu gặp được Chúc Vân Cảnh, đối phương chỉ cho hắn một nụ cười cong môi hờ hững, có lẽ là từ lần đầu gặp mặt ấy, Chúc Vân Cảnh đã để lại một ấn tượng mạnh khác biệt ở trong lòng của chính bản thân hắn rồi. Hơn nữa mà nói, chuyện dồn sức chĩa mũi nhọn vào cùng châm biến thái tử khi ở phủ công chúa vốn cũng không phải cá tính của Hạ Hoài Linh, mà chỉ là do Chúc Vân Cảnh làm rối loạn nỗi lòng của hắn mà thôi.

Chúc Vân Cảnh không tin lời đối phương bộc lộ: “Ngay cả Hứa công tử khôi ngô tuấn tú học tài xuất chúng thật lòng mến mộ ngươi nhiều năm ngươi cũng không thèm để mắt đến, thì sao ta lại có thể được?”

“Tước nhi, câu nói này của ngươi nghe có vẻ rất chua.” Hạ Hoài Linh cười hứng khởi nhìn đối phương, nhưng lời bật ra từ miệng hắn lại tràn ngập mùi chua: “Đến bây giờ mà ngươi vẫn còn băn khoăn đến Hứa công tử khôi ngô tuấn tú học tài xuất chúng sao? Chẳng trách lúc trước ở trong kinh người nào cũng nói hắn suýt chút nữa đã trở thành thái tử phi Đông Cung.”

Chúc Vân Cảnh tức giận nói: “Ngươi bớt nói mấy lời vô vị này đi, hai ngươi còn có tình nghĩa trúc mã nữa mà, sao ngươi không nói tới chuyện tìm đại một chỗ ở Cảnh Châu cũng nghe ngóng được người ta nói hai ngươi đã có hôn ước từ sớm đi!”

“Chuyện hôn ước là giả, “Hạ Hoài Linh khẽ lắc đầu, “Có tình nghĩa trúc mã thì sao, có cần so đo chú ý tới như vậy không? Nếu nói thế, vậy thì ta quen biết với điện hạ còn sớm hơn cả hắn.”

Chúc Vân Cảnh: “… Ta từng quen biết ngươi hồi nào?”

Hạ Hoài Linh cười thở dài: “Ta biết ngay là ngươi nhất định không nhớ rõ, là trước khi ta rời kinh thành đến Cảnh Châu, chúng ta có gặp qua một lần,  khi đó ta còn chưa tới tám tuổi, còn ngươi cũng chỉ là đứa bé chừng hơn ba tuổi mà thôi.”

“… Ngươi đang lừa ta đúng không?”

“Ta không lừa ngươi, lúc đó ta theo mẫu thân tiến cung thỉnh an Hạ quý phi, sau đó lén một mình chạy ra ngoài đi dạo loanh quanh ngự hoa viên, chợt nhìn thấy ngươi ngồi ở phía sau tòa núi nhân tạo bưng mặt khóc, ta thấy vậy cho nên mới tới trò chuyện với ngươi, còn dẫn ngươi về cung nữa.”

Chúc Vân Cảnh nghe mà đầu óc cũng thấy hoang mang, ngẩng đầu thì đụng trúng ánh mắt tràn đầy ý cười của Hạ Hoài Linh. Trong nháy mắt, đầu óc đang rối thành một mớ bòng bong của hắn tuôn trào nhiều chuyện, ký ức năm đó từng chút từng chút một ùa về.

Chuyện này thực ra cũng chẳng phải hồi ức tốt đẹp gì. Ngày đó hoàng hậu bởi vì sinh ngũ điện hạ bị băng huyết qua đời, một đại hỉ trong chớp mắt đã biến thành đại tang, khiến cho toàn bộ hậu cung trở nên hỗn loạn. Tuy Chúc Vân Cảnh lúc bấy giờ vẫn còn nhỏ, nhưng khi nhìn thấy cung nhân bên cạnh mình kinh sợ cũng mù mờ nhận ra được đang xảy chuyện gì. Người đệ đệ bản thân hắn chờ bấy lâu nay rốt cuộc cũng chào đời, thế nhưng từ nay lại không còn mẫu hậu nữa. Cung nhân ngăn không cho Chúc Vân Cảnh đi vào phòng sinh, thế là hắn nhân lúc không ai chú ý đến mình bỏ chạy ra ngoài, trốn sau ngọn núi nhân tạo ở ngự hoa viên len lén khóc, sau đó, Hạ Hoài Linh bỗng nhiên xuất hiện.

Chúc Vân Cảnh đã không còn nhớ rõ những lời Hạ Hoài Linh đã nói với mình, chỉ nhớ được chuyện bản thân ngồi khóc rất lâu, cuối cùng nằm nhoài trong lồng ngực Hạ Hoài Linh ngủ thiếp đi, mãi cho đến khi có người cung nhân hấp tấp tìm hắn xung quanh đi đến.

Tính ra khi cả hai còn nhỏ đã từng gặp nhau một lần, Chúc Vân Cảnh sớm đã quên, còn Hạ Hoài Linh vẫn luôn nhớ rõ, hắn nhớ bản thân đã từng dùng miệng lưỡi vụng về của mình an ủi một cậu bé đẹp như búp bê sứ đang khóc ra làm sao, nhớ rõ ai kia cứ lăn qua lộn lại liên tục nói “Ta không muốn đệ đệ nữa,ta muốn mẫu hậu”, cũng như không thể nào quên được khoảnh khắc trước khi đối phương bị ôm đi có níu lấy tay mình, ánh mắt cực kỳ đáng thương.

Khi đó Chúc Vân Cảnh vẫn là chỉ là một chú mèo con ngoan ngoãn, chứ không phải là một con cọp giấy giương nanh múa vuốt vênh váo hung hăng như khi trưởng thành, bây giờ nghĩ lại, thật sự khiến cho người ta phải hoài niệm.

“Thì ra người đó là ngươi….” Mặt Chúc Vân Cảnh cảm thấy hơi nóng, tầm mắt dời đi chỗ khác ngượng ngùng lên tiếng. Ánh nên nghiêng ngả chiếu rọi vào bên trong màn vải đỏ, còn ẩn vào trong đôi mắt trong vắt dập sờn sóng nước của đối phương.

Hạ Hoài Linh dán đôi môi rịn bên gáy đối phương: “Tước nhi?”

“Ừ…”

Tóc dài xõa xuống, Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh quấn quýt lấy nhau, hỉ phục trên người cả hai đã trút bỏ ra hết, thân thể trần ruồng của Chúc Vân Cảnh được đặt nằm trên một chiếc mền tơ màu đỏ, ánh mắt của hắn lâng lâng, còn hơi thở cứ thì thào. Hạ Hoài Linh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve trên thân thể trắng mịn của ai kia, sau đó ghé vào bên tai hắn thầm thì cười nhẹ: “Có thể không?”

Trong đầu Chúc Vân Cảnh hiện tại chỉ còn sự trống rỗng, không hiểu sao mọi chuyện đột nhiên lại biến thành ra như vậy, hầu kết nuốt ực bật ra những thanh âm rên rỉ khẽ khàng trêu ngươi. Hạ Hoài Linh giữ cằm đối phương lại, đôi mắt trầm tối đi, cuối cùng thô bạo hôn lên.

Đầu lưỡi nóng bóng của Hạ Hoài Linh nhanh chóng đi vào bên trong môi lưỡi mềm mại của đối phương tiến công mặc sức càn quấy. Thứ cảm xúc ươn ướt hòa quyện lấy nhau khiến cho Chúc Vân Cảnh hoa mắt chóng mặt, cả người tê dại, không tự chủ được, chỉ biết vươn tay trói chặt hai vai Hạ Hoài Linh, dán sát lấy thân thể hắn. Đầu lưỡi lại thăm dò qua yết hầu lần nữa, trêu cho Chúc Vân Cảnh run rẩy từng cơn, những thanh âm thở dốc cùng rên rủ đang muốn tràn ra liền bị ai kia nuốt hết vào bụng. Một ngụm nước bọt chợt trào bên khoé môi, khi hai đôi môi dây dưa lấy nhau cũng vô tình tạo ra một sợi chỉ bạc dinh dính, trông hết sức dâm mị.

Sau một hồi triền miền hôn sâu, Hạ Hoài Linh mới giơ tay nhào nắn cái mông căng vểnh của Chúc Vân Cảnh, sau đó còn vỗ nhẹ mấy cái nói ra mấy dăm ba câu phóng túng. Trong đôi mắt ửng hồng giờ đây của Chúc Vâng Cảnh lâng lâng ngập nước, đối phương khẽ rên rỉ, gương mặt lại nhuộm thêm một tầng đỏ hồng. Hạ Hoài Linh nhìn thấy cảnh tượng đến là động lòng, khẽ khàng hôn lấy mi mắt đang giật giật của ai kia, vị trí hôn lần này vẫn là nốt ruồi bên khoé mắt.

Chúc Vân Cảnh thất thần tỏ vẻ oán trách: “Sao ngươi cứ luôn thích… Hôn nơi này vậy hả…”

“Nơi này rất đẹp.”Hạ Hoài Linh trầm giọng nỉ non, hệt như đang vô cùng si mê. Hơi thở nóng hổi của Chúc Vân Cảnh thổi phà qua bên mặt, khiến cho hắn càng trở nên ngứa ngáy hơn.

Gương mặt Chúc Vân Cảnh đỏ càng thêm đỏ, cánh tay đặt sau lưng Hạ Hoài Linh tăng thêm sức mạnh, dường như muốn bấu vào trong thịt. Hạ Hoài Linh chống trên người đối phương thở gấp, hạ thân sau khi đã tiến được vào bên trong nơi ẩm ướt mềm mại liền được bao trọn lấy. Hắn hơi ngưng động tác lại, rủ mắt nhìn chằm chằm Chúc Vân Cảnh dưới thân mình.

Chúc Vân Cảnh khó nhịn nâng lên chân: “Ngươi làm đi….”

Dưới thân bị đối phương dùng sức đâm chọc, khiến cho Chúc Vân Cảnh không thể nói thêm chữ nào,ngay cả hít thở đều trở nên hỗn loạn, chỉ có thể chăm chú ôm lấy Hạ Hoài Linh, cùng hắn tận hưởng sự vui thích.

Thân thể nóng hổi quấn quýt lấy nhau nhấp nhô ra vào, rèm đỏ bên giường hạ xuống, nến hỉ đặt trên giá đôi lúc bất ngờ tóe ra mấy tia hoa lửa vang vọng đùng đùng, cùng với những âm thanh ám muội thỉnh thoảng truyền ra từ bên trong bức màn kia, khiến cho ý xuân từ từ hòa vào màn đêm dài dằng dặc.
Bình Luận (0)
Comment