Hoàng Ân Hạo Đãng

Chương 9

Lúc Hạ Hoài Linh đi vào tẩm cung, thì Chúc Vân Tuần đang đùa chim hoàng yến trên giá. Hắn cười miễn Hạ Hoài Linh làm nghi thức xã giao, hỏi đối phương: “Nghe nói huynh bị thái tử gọi đến Đông cung sao? Hắn với huynh nói cái gì với nhau?”

Hạ Hoài Linh nhàn nhạt đáp: “Thái tử điện hạ khá tò mò với mấy chuyện đối chiến, nên để ta kể cho hắn nghe.”

Khóe miệng Chúc Vân Tuần hơi nhếch, không phản đối: “Vị đại ca thái tử của ta hệt như chim hoàng yến, mỏng manh đến thế, thì hỏi mấy cái đó dùng để làm gì? Lẽ nào hắn còn muốn đích thân lên chiến trường hay sao?”

Hạ Hoài Linh dường như cũng không tán thành lời nói của hắn: “Thái tử điện hạ là thái tử, đúng ra nên biết những thứ này.”

Vẻ mặt Chúc Vân Tuần hơi tối lại, sau đó nhanh chóng nở một nụ cười, lại nói đến chuyện khác: “Hôm nay gọi huynh tới, là có việc tốt muốn nói cho huynh, vị Hứa đại nhân bạn cũ của huynh thật sự còn sống, người của ta tìm thấy hắn ngay trong tư trang thái tử ở Phượng Hoàng Sơn.”

Ánh mắt Hạ Hoài Linh trầm xuống: “Điện hạ nói là thật?”

“Tất nhiên là thật rồi, ta còn có thể lừa huynh sao, ta cũng bỏ ra một phen sức lực mới giúp huynh hỏi thăm ra, chuyện thái tử chứa chấp khâm phạm của triều đình sao có thể dễ dàng cho người ta biết được chứ.”

Hạ Hoài Linh cau mày, hỏi Chúc Vân Tuần: “Điện hạ không nghĩ tới việc đem chuyện này bẩm báo cho hoàng thượng hay sao?”

“Sao có thể chứ, nếu nói thì Hứa đại nhân sẽ không còn con đường sống. Ta đã đồng ý giúp huynh tìm người, thì sao có thể đẩy người kia ra ngoài chịu chết, huống hồ việc này đến tai phụ hoàng, thì người nhất định cũng sẽ không làm gì thái tử, quá lắm cũng chỉ là ngoài miệng dạy bảo hắn vài câu.”

Hạ Hoài Linh chắp tay: “Tạ ơn nhị điện hạ.”

Chúc Vân Tuần cười cợt: “Huynh đừng khách khí với ta như vậy, ta cũng không làm cái gì, nhưng mà nếu thật sự muốn cứu người ra, thì huynh phải tự nghĩ ra biện pháp.”

Định Viễn hầu phủ.

Hạ Hoài Linh mới vừa hồi phủ, quản gia liền đưa tới một tấm thiệp mời, là Thục Hòa trường công chúa mời các tiểu bối ba ngày sau đến trang tử của nàng tả bộ du ngoạn.

Sau mấy tháng hồi kinh này, Hạ Hoài Linh nhận được vô số thiệp mời như vậy, hắn theo thường lệ tránh được thì tránh. Trong lòng hắn biết trưởng công chúa đây là muốn mở hội kết thân, Hạ Hoài Linh vốn định viện cớ công sự bận rộn từ chối đi, nhưng chốc suy nghĩ chút rồi lại hỏi quản gia: “Trang tử trưởng công chúa là ở Phượng Hoàng Sơn sao?”

“Đúng là ở Phượng Hoàng Sơn.”

Mắt Hạ Hoài Linh hơi trầm đi, bèn căn dặn: “Đây là ý tốt của trưởng công chúa, vậy thì cứ đi, ngươi giúp ta chuẩn bị chu toàn.”

Quản gia đáp lại, lùi ra, không lâu sâu, lại đưa phong mật thư khác vào. Hạ Hoài Linh có sai người đến Cảnh Châu điều tra sự tình đã có chút manh mối. Sau khi tri phủ Cảnh Châu Đỗ Đình Trọng bị giết không ít người thầm cảm thấy bất bình thay, nhưng tiếc là thấp cổ bé họng, cho nên không có tác dụng gì. Hạ Hoài Linh cố ý đi thăm dò, đã hỏi ra được một ít nội tình bị ẩn giấu trong hồ sơ từ những người kia.

Người vạch trần chuyện Đỗ Đình Trọng vọng nghị quốc sự, dùng ngôn từ tà đạo bao gồm một thủ hạ, một người đồng sự cùng đám thơ hữu trong thi xã hắn gia nhập, miệng nhiều người xói chảy vàng*, Đỗ Đình Trọng khó có thể tự biện, cộng thêm việc khâm sai tra án tự ý hiểu rõ thánh ý liền định vững tội danh. Mà sự thật, vụ án này không chỉ như vậy, mà còn liên lụy tới việc tranh đấu quan trường chốn Giang Nam.

— nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn.

Đỗ Đình Trọng do thanh liêm chính trực quá mực vẫn bị các đồng sự xa lánh, càng không hòa thuận với tuần phủ Phương Thành Bằng ở Giang Nam, giữa hai người có rất nhiều lục đục với nhau, trong đó còn liên quan đến những vụ giao dịch muối lậu. Hiệu buôn muối vùng Giang Nam hung hăng ngang ngược, nơi đó thương nhân muối cùng quan phủ thông đồng với nhau, vì lợi ích ngầm mà làm ra nhiều chuyện phức tạp. Đỗ Đình Trọng là người duy nhất đứng ngoài chuyện này, nhưng cuối cùng số mạng cũng không tránh khỏi bị tấm lưới này nuốt chửng.

“Thuế muối.” Hạ Hoài Linh thấp giọng nỉ non ra hai chữ này, con ngươi ngày một u ám…

Đông cung.

Vương Cửu cẩn thận từng li từng tí một nâng một hộp gỡ dâng đến trước mặt Chúc Vân Cảnh, tiếp đó mở nắp hộp ra, bên trong chứa đựng ba viên thuốc đen kịt. Chúc Vân Cảnh nhìn thấy nhíu mày, Vương Cửu nịnh nọt nở nụ cười: “Điện hạ, đây chính là đồ người muốn, thuốc.. thuốc sinh tử.”

Chúc Vân Cảnh dùng ngón tay thon dài cách khăn lấy lên một viên, rồi nhìn kỹ càng, thuốc này so với mấy thứ thuốc khác cũng chả có gì khác nhau, vậy mà cũng có thể nói là thuốc sinh tử nghịch thiên có thể khiến nam tử mang thai.

Vị thuốc sinh tử này xuất hiện từ lúc khai quốc, vì lúc bấy giờ hoàng đế dành dành trọn tấm chân tình chân thành của mình cho nam hậu, trong hậu cung cũng chỉ có một mình nam hậu, vì để duy trì ngai vàng, Hoàng đế phí hết tâm tư cuối cùng cũng được thần y Nam Cương nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc cổ sinh tử này, một khi nam tử uống thuốc đã pha loãng với nước này cùng giao hợp với một nam tử khác, liền có thể thụ thai, một viên thuốc có thể sinh một thai, mà dược tính vô cùng kinh khủng, chính là một khi mang thai liền không thể phá, bằng không sẽ là một xác hai mạng, mà nổi đau khổ phải chịu đựng khi mang thai còn hơn gấp trăm lần so với những nữ tử bình thường.

Cũng bởi vì sợ người gian tà dùng xằng dùng bậy, triều đình từ sớm đã nghiêm lớn cấm chỉ dân gian lén lút buôn bán loại thuốc sinh tử này, thống nhất điều phối về quan phủ, phải dựa vào hôn thư mới có thể tự thân đến nha môn lãnh thuốc, mà hiển nhiên là, một khi hoàng thái tử muốn cầm vài viên về, vẫn là chuyện rất đỗi dễ dàng.

Chúc Vân Cảnh cầm thuốc trong tay đặt trở lại, hỏi Vương Cửu: “Thuốc này dùng như thế nào?”

“Ngâm trong nước rồi uống vào là được, thuốc này không màu không mùi, sẽ không bị ai phát hiện ra.”

Chúc Vân Cảnh hừ cười: “Cô cho hắn cơ hội sinh nhi tử cho cô, là cho tổ mộ hắn bốc lên khói xanh*, hắn vốn là nên mang ơn cô.”

— Theo phong thủy, khói xanh chính là mang lại đại cát, hoặc làm quan, trong câu này ý là muốn nói: “Cô cho hắn cơ hội sinh nhi tử cho cô, là phúc của hắn, hắn vốn là nên mang ơn cô.”

Vương Cửu thuận thế nịnh hót: “Điện hạ nói đúng.”

Hai ngày trước, rốt cuộc Hứa Sĩ Hiển cũng không thể ngồi yên, mà gọi người đến truyền lời, yêu cầu muốn gặp Chúc Vân Cảnh. Chúc Vân Cảnh biết hắn cuối cùng cũng cuống cuồng, nhưng bản thân lại không vội, bởi hắn cũng không muốn khi đến lại nhìn thấy dáng dấp người lương thiện bất đắc dĩ bị bức ép thành kỹ nữ của Hứa Sĩ Hiển, mà hắn chính là muốn mạnh mẽ bẻ gẫy khí khái của Hứa Sĩ Hiển, khiến hắn hạ thấp vẻ cao ngạo kia.

Ở dưới thân người khác, lại còn mang thai sinh con, đối với người thanh cao như Hứa Sĩ Hiển mà nói chính là một sự đả kích trí mạng. Chúc Vân Cảnh chỉ cần suy nghĩ một chút liền cảm thấy hưng phấn, không thể chờ đợi được nữa mà muốn xem khung cảnh Hứa Sĩ Hiển quỳ xuống đất xin tha khóc ròng. Nếu thái độ của Hứa Sĩ Hiển khẩn thiết chút, nói không chừng hắn sẽ rũ lòng từ bi cho hài tử sinh ra, bằng không, thì đừng trách sao lòng hắn quá độc ác.

Vương Cửu thấy Chúc Vân Cảnh tâm tình vô cùng tốt, nhỏ giọng hỏi hắn: “Điện hạ… Người biết phải làm sao sao?”

Chúc Vân Cảnh liếc xéo gã: “Cô không biết chẳng lẽ hoạn quan như ngươi biết?”

Vương Cửu cười mỉa: “Nô tài cũng không để tâm.. Hay là để nô tài tìm hai người đàng hoàng để cho người luyện tay nghề một chút?”

“Dẹp mấy kế vặt của ngươi đi, ” Chúc Vân Cảnh lạnh lùng, “Đừng tưởng rằng cô không biết ngươi đây có ý đồ gì, những người bên ngoài kia có bao nhiêu chỗ tốt? Mà khiến ngươi phải giúp nàng trèo lên giường cô?”

“Nô tài nào dám!” Vương Cửu đầu đầy mồ hôi quỳ xuống đất thỉnh tội, “Chẳng qua là nô tài nghĩ điện hạ cũng chỉ mới mười bảy, mấy người trước thái hậu còn gọi nô tài qua hỏi, nói trong cung nhị điện hạ cũng đã có mấy người, còn chỗ người thì một người hầu hạ cũng không có…”

“Được rồi, ” Chúc Vân Cảnh không nhịn được ngắt lời gã, “Trong lòng cô hiểu rõ, ngươi đi tìm cho cô mấy quyển sách, cô nhìn kỹ xong hẵng tính tiếp.”

Vương Cửu xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, vâng lệnh lui xuống.

Tâm trạng Chúc Vân Cảnh không thoải mải lắm, mấy nỗi niềm khó nói này thực sự hắn không biết phải nói làm sao, năm đó hắn mới mười hai tuổi,  thái hậu liền muốn hắn khai trai*, liền chỉ định hai cung nữ mười tám tuổi đến, hắn hoàn toàn không biết chuyện này. Hai người kia cũng to gan, dám thừa dịp hắn ngủ say chỉ khoác một chiếc áo lụa mỏng nằm lên giường, làm hắn bị dọa sợ tỉnh, lúc này mới kêu người ném cả hai ra ngoài. Sau lần đó, mỗi lần nhớ tới thân thể trắng bệch còn có mùi son phấn nồng xông vào mũi này, hắn đều cảm thấy buồn nôn, lại không cho ai đến gần nữa, đối với mấy cô nương xinh đẹp kia cũng mất hết hứng thú.

— Khai trai: nói dễ hiểu là làm chuyện kia thành người lớn.

Đương nhiên là  Chúc Vân Cảnh sẽ không thừa nhận chuyện này, cũng chưa từng nghĩ tới việc cưới nam thê, hắn chỉ cảm thấy có lẽ do những nữ nhân trước xuất thân quá thấp mới khiến hắn thoải mái, thái tử phi tương lai của hắn chắc chắn là một quý nữ nhà cao cửa rộng, không ai có thể so được.

Sách Chúc Vân Cảnh muốn Vương Cửu chỉ mất không tới nửa ngày liền lấy được, hai tay bưng đến trước mặt Chúc Vân Cảnh. Chúc Vân Cảnh tùy ý lật qua lật lại, đập vào mắt hắn chính là những hình ảnh không sao miêu tả được, nó quá mức xung kích mãnh liệt. Trong chốc lát Chúc Vân Cảnh hỗn loạn mặt đỏ bừng, ném sách lên trên người Vương Cửu: “Đây là thứ sách gì, bôi nhọ tư văn!”

Vương Cửu bất đắc dĩ nói: “Điện hạ, mấy chuyện phòng the này vốn là như vậy.”

Chúc Vân Cảnh đạp gã một cái: “Ngươi có kinh nghiệm sao? Bộ ngươi từng làm chắc? Không phải ngươi sáu tuổi đã bị thiến hay sao?”

“Nô tài chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy  …”

“Ngươi ở đâu thấy qua heo chạy?” Chúc Vân Cảnh hoài nghi nói, “Ngươi không phải vẫn luôn đi theo hầu hạ một mình ta hay sao?”

Vương Cửu nháy mắt nhỏ giọng: “Có chuyện nô tài không nói với người, hơn ba năm trước khi người theo bệ hạ ra ngoài du săn, khi đó thân thể nô tài không khỏe nên không thể đi theo hầu hạ, còn bị đày tới biệt cung*, chính là trong khoảng thời gian đó nhìn thấy Hạ quý phi cùng Tề vương tằng tịu với nhau bên trong khu nghỉ mát biệt cung..”

— Là những cung thất bên ngoài tẩm cung chính.

Chúc Vân Cảnh trừng mắt to nhìn về phía Vương Cửu: “Lúc đó sao không nghe ngươi nói?”

Vương Cửu ngượng ngạo giải thích: “Lúc đó nô tài bị bệnh đến hồ đồ, chỉ biết việc này không thể nói hay không thể để cho bất kỳ người nào biết nô tài nhìn thấy, nếu không sẽ bị rơi đầu, sau đó khỏi bệnh thì.. thì quên mất.”

Chúc Vân Cảnh lại đạp gã thêm cú nữa, hơi có chút cảm giác chỉ tiếc mài sắt không thành kim. Ba năm trước quả thật có một quãng thời gian như thế, lúc đó Vương Cửu bị bệnh đến là nặng, mà quy củ trong cung có nêu cung nhân bệnh nặng đều bị đày sang biệt cung, nếu như chịu được thì còn có thể trở về, còn không thì chết ở biệt cung, dù sao cũng tốt hơn chết ở trong cung. Vương Cửu chính là một trong những người may mắn kia, gã đi một lượt qua quỷ môn quan rồi trở về trước mặt Chúc Vân Cảnh làm một đại thái giám như trước, có điều cũng là do Chúc Vân Cảnh hào phóng, phái người đưa không ít thuốc quý qua gã mới có thể khỏi bệnh. Chỉ là không nghĩ tới cái con người này khỏi bệnh xong thế mà lại quên mất luôn chuyện quan trọng kia.

Hay là cũng không phải thật sự đã quên, mà là theo bản năng không dám nhớ tới mà thôi, loại cung đình bí sự này, nói ra cũng chỉ có một chữ chết, bây giờ quý phi đã qua đời từ lâu, không còn chứng cứ, nên gã mới dám nói ra trước mặt Chúc Vân Cảnh.

“Tề vương?” Chúc Vân Cảnh hơi nheo mắt lại đăm chiêu. Tề vương là người huynh đệ của Chiêu Dương đế, trong kinh thành nổi tiếng là vị vương rỗi rãnh hoang đường, có điều hai mươi năm trước thì hắn lại không hề rỗi rảnh chút nào. Tề vương được sinh ra từ vị ái phi tiên đế cưng chiều nhất, tiên đế lại không có đích tử, cho nên lúc bấy giờ Tề vương chính là người cạnh tranh mạnh mẽ nhất cho ngôi vị thái tử. Sau đó Chiêu Dương đế thượng vị, bị người khác lên án lên ngôi bất chính, có người còn đồn rằng tiên đế vốn là muốn trao cho Tề vương, lại bị Chiêu Dương đế sửa di chiếu, mà dĩ nhiên sự thật rốt cuộc như thế nào e là chỉ có một mình Chiêu Dương đế biết, có điều Tề vương còn có thể ở lại trong kinh sống một cuộc sống yên bình, cũng coi như Chiêu Dương đế là người rộng rãi rồi.

Chỉ là không biết nếu Chiêu Dương đế biết được Hạ quý phi chính mình yêu thương nhất đã sớm cùng người tư thông, hành động bí mật sẽ có cảm tượng như thế nào. Khóe miệng Chúc Vân Cảnh hơi nhếch lên, đáng tiếc là hắn không có bằng chứng, mà quý phi cũng qua đời, cho dù muốn đào mấy chuyện cũ năm xưa này lên cũng không dễ đào.

“Trước tiên mặc kệ những chuyện kia, ” Chúc Vân Cảnh dặn dò Vương Cửu, “Cô đã cùng phụ hoàng nói xong, ngày mai xuất cung sẽ đến trang tử ở lại vài ngày, chuyện bên kia nhớ kỹ phải an bài thỏa đáng cho cô.”

Vương Cửu nhanh lẹ đáp lại: “Dạ, Điện hạ cứ việc yên tâm, chắc chắn sẽ không xảy ra sự cố.”

Lời tác giả: Lúc viết chương này một mực muốn thử xem nếu như chỉ uống một nửa thuốc này thì sẽ như thế nào.. Mà kỳ thực giả thiết nên dùng hết một viên thì thích hợp hơn, có điều vì hướng đi truyện lúc sau, nên cứ vầy đi, thái tử điện hạ sắp gieo gió gặp bão rồi.
Bình Luận (0)
Comment