Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 43

Editor: Preiya

Triệu Tiêu ghi danh tại trường dạy lái xe thuộc Đại học S, nổi tiếng vì khẩu hiệu- “Đi thi cần học trường dạy lái xe”, bởi vì đã có Cố Nhất Minh là sư phụ nên bình thường cô rất ít khi đến đây, huấn luận viên cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu như có thể đậu còn tiết kiệm được một chút tiền xăng.

Kết quả là Triệu Tiêu đã thi lùi xe hai lần mà vẫn còn chưa đậu, sự tồn tại của cô không còn nghi ngờ là đã làm cho chiêu bài “Thi là đậu” của trường cũng sắp không giữ được, thầy huấn luyện gánh không nổi áp lực cũng không thể tiếp tục làm ngơ cho Triệu Tiêu nữa, tối hôm qua ông gọi cho cô hai cuộc điện thoại, bảo cô ngày mai cần phải đến sân tập lái để luyện tập cách lùi xe.

Ngày hôm sau, lúc Triệu Tiêu mang đôi giày thể thao đế mềm xuất hiện tại sân tập lái thì nhìn thấy Tống Cẩn đang lái chiếc Volkswagen màu xanh ngọc có gắn biển “Xe tập lái” ở đó trước, khi Tống Cẩn thấy cô thì mỉm cười, đôi mắt anh cong lên, dưới ánh mặt trời nhìn lại càng thật đẹp mắt: “Thật khéo.”

Triệu Tiêu đi đến trước mặt Tống Cẩn: “Sao Người lại ở đây?”

Tay phải của Tống Cẩn nhấn nhẹ vào nút hạ cửa sổ xuống, bình thản nói: “Vì sao lại ở đây ư? Đương nhiên là để học lái xe rồi.”

Trường dạy lái xe chia bốn người thành một tổ, mỗi lần bốn người cùng nhau tập lái xe sau đó tiến hành thi, nhưng chỉ có mình Triệu Tiêu bởi vì căng thẳng và hồi hộp nên làm sai kỹ thuật, liên tục bị nhắc nhở, sau khi thi thử, Triệu Tiêu lại phải tập thêm một lần nữa với tổ mới, sau đó à, dĩ nhiên là không có sau đó nữa.

Lúc trước cô xài tiền sinh hoạt của mình rất lãng phí, thật ra một phần lớn số tiền đã đổ vào trong khóa học dạy lái xe, nhưng học lâu như vậy rồi mà lại không thể thi đậu lấy một lần.

Triệu Tiêu học lái xe đã hơn một năm nhưng vẫn rớt lại tại phần thi lùi xe này, thật ra điều này cũng không có gì đáng nói, kết quả là Tống Cẩn-người vừa mới đăng ký báo danh gần đây đã vượt qua cô, điều này khiến cho Triệu Tiêu có chút cảm giác bị đả kích.

Triệu Tiêu và Tống Cẩn, hai người hợp thành một tổ cùng nhau luyện tập lái xe, lúc vừa mới bắt đầu, thầy giáo còn nói đùa: “Triệu Tiêu à, em là học viên kỳ cựu rồi, đợi lát nữa tới lượt Tiểu Tống em nhớ ngồi sau chỉ dạy cho cậu ấy đấy nhé.”

Đây là lời nói Triệu Tiêu vô cùng thích nghe, cô ngồi ở vị trí kế bên tài xế, giả vờ chỉ dẫn cho anh từng bộ phận bên trong xe: “Đây là chỗ để hạ kính chắn gió xuống, lúc Người ngừng xe xong xin ngàn lần đừng quên kéo nó lên, bằng không sẽ bị chói, nó dùng để che ánh sáng mặt trời; còn đây là cần số, phải đổi số theo từng bước, lúc đổi phải vững vàng, không được gấp gáp biết không?” Bởi vì ánh mắt của Tống Cẩn lqd nhìn Triệu Tiêu càng lúc càng sáng lên, cô nhìn anh một lát rồi chớp chớp mắt, “Không có sai đâu, đây là những gì mà thầy giáo nói đấy.”

Tống Cẩn cong nhẹ khóe môi: “Tiếp tục đi."

Triệu Tiêu hận không thể dốc túi truyền cho Tống Cẩn, đem hết điều mình biết và kinh nghiệm mà mình đã đúc kết được qua mỗi lần thi rớt của mình nói cho anh nghe, lúc nói xong còn không quên chốt lại: “Thật ra học lái xe cũng không có gì khó, quan trọng là phải nghiêm túc, em tin chắc là Người có thể học được thôi.” 

Khóe môi của Tống Cẩn càng cong lớn hơn nữa, sau đó anh ra vẻ tán thành rồi gật đầu, ngừng lại một lát rồi mở miệng: “Còn gì nữa không?”

Triệu Tiêu hơi ngập ngừng: “Tóm lại là phải có thái độ tốt, phải khiêm tốn, không được kiêu căng.”

Tống Cẩn nhẹ nhàng cúi đầu nhìn Triệu Tiêu, chậm rãi mở miệng: “Cho nên em học một năm nhưng chỉ biết được nhiêu đó thôi à?”

Triệu Tiêu im lặng mở cửa xe ra rồi chạy đến chỗ huấn luyện viên: “Huấn luyện viên, em không muốn dạy Tống Cẩn nữa đâu.”

Đúng thật là huấn luận viên cũng không định để Triệu Tiêu dạy Tống Cẩn thật, ngược lại sau vài lần nhìn cô lái, ông nghiêm khắc nói với Triệu Tiêu: “Tiểu Triệu à, em cần phải học hỏi Tống Cẩn nhiều hơn nữa đấy, tại sao cậu ấy lại có thể khống chế góc lái rất tốt còn em đã luyện tập lâu năm như vậy rồi mà vẫn chạy sai nhỉ?”

Triệu Tiêu buồn bực vô cùng. 

Tống Cẩn và Triệu Tiêu thay phiên nhau lái một chiếc xe, Tống Cẩn lái trước, sau đó đổi lại cho Triệu Tiêu, bởi vì chiều cao của cô và anh chênh lệch 20cm cho nên mỗi lần Triệu Tiêu ngồi vào ghế lái là phải điều chỉnh chỗ ngồi mất nửa ngày, điều chỉnh chỗ xong còn phải điều chỉnh lại tấm đệm lót mềm ở dưới mông nữa.

Lúc Triệu Tiêu đang tập trung điều chỉnh tấm đệm lót ở dưới mông, phía sau lưng cô truyền đến một tiếng cười khẽ, Triệu Tiêu nhạy cảm lý giải đây chính là giọng cười châm biếm, vẻ mặt của cô biến thành vẻ giận mà không dám nói.

Lúc Triệu Tiêu lái xe, vị huấn luận viên ngồi ở ghế phụ sẽ cùng tán gẫu với Tống Cẩn đang ngồi ở phía sau: “Tiểu Tống, cậu cũng học đại học kia sao?”

Triệu Tiêu lập tức dựng lỗ tai lên, cô không biết Tống Cẩn sẽ trả lời như thế nào, kết quả không có âm thanh nào ở phía sau, có lẽ anh cảm thấy lúng túng chăng, Triệu Tiêu một giây trước còn đang cảm thấy nặng nề lập tức ngẩng đầu lên, thấy Tống Cẩn không trả lời, cô bèn thay anh trả lời: “Huấn luận viên à, anh ấy là một con rùa biển vừa mới du học trở về, ha ha…”

Triệu Tiêu tự nhận những lời này này rất vừa phải, trong chế nhạo có trào phúng, trong trào phúng lại có khinh thường, vì vậy cô tăng giọng điệu, còn phát ra tiếng cười “Ha ha” không rõ.

Kết quả là huấn luận viên ngồi cạnh Triệu Tiêu hoàn toàn không hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, ngược lại ông còn vô cùng hưng phấn quay đầu sang hỏi Tống Cẩn: “Tiểu Tống đi du học ở nước nào thế?”

Đầu tiên, Tống Cẩn hung ác nhìn Triệu Tiêu, sau đó anh bình thản trả lời lại: “....Nước Mỹ…”

Ái chà, thì ra là tận nước Mỹ cơ đấy, không khác đảo Java là mấy.

Tống “Rùa biển” đã trở thành học viên yêu thích nhất của huấn luận viên, mỗi lần gặp anh là ông sẽ khen ngợi, cái gì là nói một chút hiểu rồi, cái gì là năng lực lĩnh ngộ  và phối hợp vô cùng tốt, còn có thái độ vô cùng thành thật nghiêm túc, cũng không cậy mình tài giỏi mà khinh thường người khác gì đó.

Ngược lại, ở trước mặt Triệu Tiêu, Tống Cẩn chính là một thầy giáo tài giỏi, lúc học lái, nếu huấn luận viên không có ở đây thì hoàn toàn là do anh ở bên cạnh dạy cô.

“Không cần gạt cần số, đầu óc để đi đâu thế? Đã nói mấy lần rồi hả?” Tống Cẩn lqd hai tay ôm ngực, trên tay là một cây roi nhỏ, mỗi khi Triệu Tiêu làm sai là anh sẽ dùng cái này để đánh vài cái vào bắp chân của Triệu Tiêu.

Vẻ mặt của Triệu Tiêu vô cùng đau khổ, tay lái rất nặng nề, mỗi lần xoay nó thì vô cùng vất vả, Tống Cẩn nhìn lướt qua liền nói: “Trưa chưa ăn cơm no sao?”

Triệu Tiêu hít sâu một hơi: “Hoàng Thượng, về sau nếu như Người không tìm ra việc làm thì có thể đến đây làm huấn luyện viên được rồi.”

Vẻ mặt của Tống Cẩn không có cảm xúc gì, anh khách sáo nói: “Cảm ơn đề nghị của em, nhưng trẫm không cần.”

Một học sinh trung học mà còn kén chọn như vậy sao?

Nghiêm sư ra cao đồ, cho dù không ra được cao đồ thì kỹ thuật của Triệu Tiêu so với lần trước đã tiến bộ hơn không ít, ít nhất tần số bị chuyển sang lái xe mô phỏng của cô cũng ngày càng ít đi.

Tống Cẩn tương đối hài lòng với sự tiến bộ của cô, anh hất cằm nói: “Coi như cũng tạm được đi, không biết lúc trước em học hành kiểu gì nữa.”

Những lời này của Tống Cẩn đều có ý nghĩa riêng, Triệu Tiêu muốn phản bác  nhưng sự thật rành rành ngay trước mắt nên cô chỉ có thể cúi đầu, đau xót nặn ra một câu: “Không phải ai cũng có thiên phú bẩm sinh giống như Người đâu.”

Lúc trước Cố Nhất Minh đối xử với cô vô cùng rộng lượng, một bên cậu vừa dạy cô lái xe, một bên còn chọc cười cho cô vui, rất vui vẻ hòa thuận.

Tống Cẩn nhìn Triệu Tiêu rồi hừ hừ hai tiếng: “Biết mình không có thiên phú rồi sao còn không biết tự nghiêm túc.” Rồi anh ngừng lại một chút, “Nhưng cho dù em có thi đậu lần này thì trẫm cũng không cho phép em tự lái xe đi đâu.”

Triệu Tiêu cắn môi: “Dù sao em không mua nổi xe hơi.”

Tống Cẩn khẽ nhếch đôi môi mỏng: “Tuần sau em cùng đi mua xe với trẫm đi.”

Triệu Tiêu: “….”

Cô thật sự rất tức giận đấy, nhất định sẽ không bao giờ trưng ra bộ dáng khoe của giống như kẻ này đâu!

Thứ bảy này sẽ diễn ra cuộc thi sát hạch kỹ thuật lùi xe, địa điểm thi nằm ở vùng ngoại ô của thành phố S, người lái xe cần phải đi qua hai lộ trình nhỏ, bởi vì trước khi vào thi cần phải vào sân thi tập luyện trước vài lần cho nên hai người  quyết định sẽ thuê phòng tại một nhà trọ nhỏ ở bên kia núi.

Nhà trọ ở vùng núi có thể lựa chọn phòng hai người hoặc là phòng một người, giá cả tăng theo thứ tự là 50 đồng, lúc trước Triệu Tiêu đều chọn phòng hai người để tiết kiệm tiền, nhưng lúc này Tống Cẩn lại ưu tiên cho cô một phòng một người. 
Huấn luận viên rất coi trọng Tống Cẩn,  lúc lái xe đến trường thi vùng ngoại ô ông đều nhường cho anh lái, một đường anh lái vô cùng vững vàng, không mắc phải một chút sai lầm nào, có cảm giác như đây không phải là một học viên mà là một cao thủ vậy.

Biết cưỡi ngựa, biết lái xe, còn có thể đạp xe đạp, Triệu Tiêu đột nhiên nghĩ đến, có phải Tống Cẩn còn thể làm tài  xế xe taxi không nhỉ?

Dọc đường đi, huấn luận viên luôn gật đầu hài lòng với Tống Cẩn, ông khen ngợi anh nhưng vẫn không quên Triệu Tiêu, bèn quay đầu lại nói với cô: “Em nói xem, nếu như lần này thi không đậu nữa thì phải làm sao đây?”

Triệu Tiêu nhìn ông: “Không phải lúc em ghi danh thầy đã nói là bao đậu hay sao?”

Huấn luận viên méo miệng, ông không còn gì để nói nữa rồi.

Tống Cẩn ngồi phía trước lái xe đột nhiên khẽ cười một tiếng, sau đó lắc đầu rồi lái chậm lại một chút.

Tổ bốn người lần này ngoài Tống Cẩn và Triệu Tiêu ra còn có thêm một cặp nam nữ khác, người nam cường tráng, cô gái thì có dáng người nhỏ bé, lúc tập lái liền mặt dày bắt đầu liếc mắt đưa tình với nhau, sau đó lúc trở về nhà trọ bèn thuê luôn một phòng hai người để giảm bớt một nửa chi phí.

Về phần cô và Tống Cẩn, mỗi người ở một phòng đơn ở sát vách nhau.

Lúc Triệu Tiêu gội đầu xong, cô xuống dưới lầu tìm bà chủ để mượn máy sấy thì tình cờ gặp lại đôi nam nữ kia, mặc dù cô gái có vóc người nhỏ bé nhưng tính tình lại vô cùng thắng thắn, cô ta cười cười với Triệu Tiêu rồi hỏi: “Cô và Tống Cẩn là quan hệ nam nữ à?”

Nhất thời Triệu Tiêu lqd không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì cô cảm thấy mối quan hệ của cô và Tống Cẩn còn vượt qua mối quan hệ nam nữ bình thường nữa kìa.

Thấy cô không trả lời, cô gái kia lại nói: “Hai người các người đúng thật là kiểu cách mà, còn bày đặt thuê hai phòng riêng biệt kia đấy.” Nói xong, cô ta quay đầu bước đi.

Kiểu cách? Triệu Tiêu trở về phòng, cô cầm máy sấy tóc đứng trước gương để sấy tóc, cô nghĩ nếu như cô gái đó biết được cô và Tống Cẩn đã từng làm vợ chồng thì có phải sẽ nghĩ hai người bọn cô càng lập dị hơn không?

Lúc cô đang sấy tóc, chuông cửa liền vang lên, Triệu Tiêu chạy ra mở cửa thì thấy Tống Cẩn đang nhíu mày đứng trước cửa phòng mình, khi anh nhìn thấy cô thì vô cùng không vui: “Không hỏi là ai mà cũng ra mở cửa, nếu không phải là trẫm mà là người khác thì sao đây?” 

Triệu Tiêu: “…”

Tóc của cô chỉ mới sấy được một nửa, bởi vì sức gió của máy sấy yếu nên sấy nửa ngày mà tóc vẫn còn ướt nhẹp dính trên bả vai, Tống Cẩn nhìn một lát rồi bình thản nói: “Để trẫm giúp em sấy nhé.”

Triệu Tiêu hơi do dự một chút rồi mới thụ nhược sủng kinh đưa máy sấy cho Tống Cẩn, ổ điện cắm ở đầu giường, anh ngồi xuống chỗ mép giường, còn về phần Triệu Tiêu, cô lấy một cái ghế đặt trước mặt Tống Cẩn.

Sau khi Triệu Tiêu ngồi xuống ổn định, Tống Cẩn một tay luồn vào trong mái tóc ướt của cô, tay còn lại bật máy sấy lên.

Luồng gió ấm áp thổi qua đầu của cô, Triệu Tiêu cảm thấy thoải mái liền than nhẹ một tiếng, khóe miệng hơi cong lên, híp hai mắt lại, nhìn giống như một con mèo con lười biếng.

Lúc đầu Tống Cẩn còn chưa thành thạo nhưng chỉ sau một lúc tay nghề của anh vô cùng thành thục, hầu hạ Triệu Tiêu vô cùng hài lòng: “Hoàng Thượng thật tốt.”

Tống Cẩn chỉ cười, không lên tiếng.

Triệu Tiêu chính là ví dụ điển hình cho kiểu được một tấc lại muốn lấn một thước, tuy rằng rất hài lòng nhưng cô còn không quên đưa ra một đề nghị: “Hoàng Thượng, tóc của nô tỳ là tóc xoăn, lúc Người thổi xong nhân tiện nhớ cuốn tóc lại cho thần thiếp nhé.”

Hai người giống như là đang trở về thời điểm lúc còn hài hòa của ba năm trước, Triệu Tiêu xưng hô là “nô tỳ” cực kỳ tự nhiên, ngay cả đến bản thân cô cũng không phát hiện ra.

Tống Cẩn nâng một lọn tóc mềm mại lên rồi cuốn vòng xung quanh ngón tay mình, vì tâm trạng rất tốt nên anh “Ừ” một tiếng, “Làm giống thế này phải không?”

Triệu Tiêu nhìn vào gương soi đặt phía trước tủ quần áo rồi gật đầu: “Đúng, chính là như vậy đấy.”

Tống Cẩn nhếch môi: “Trẫm biết rồi.”

Cơm tối trực tiếp ăn ở quán ăn thuộc nhà nghỉ, là kiểu cơm nhà nông, bốn người cộng thêm huấn luận viên liền gọi một bàn đầy đồ ăn, bữa cơm này Triệu Tiêu ăn không ít, cộng thêm người thanh niên kia cũng rất biết tạo không khí hài hước nên bầu không khí của buổi cơm tối rất vui vẻ, kể chuyện cười xong lại đến tiết mục giảng bài, sau đó lại pha trò tiếp, lúc nói đến khúc buồn cười, Triệu Tiêu cũng nhếch miệng cười cười theo, sau đó dưới ánh mắt nghiêm khắc của Tống Cẩn, cô bèn nhanh chóng khép miệng lại.

Triệu Tiêu than thở, đúng là một gã đàn ông không hiểu phong tình mà, ngay cả cười góp vui mà cũng không hiểu là sao.

Buổi cơm tối kết thúc, mọi người đều trở về phòng mình, Triệu Tiêu đã sớm tắm rửa xong từ trước nên bây giờ cô trèo lên giường, đắp chăn xem TV, lúc đang xem một bộ phim hài thì cười đến nỗi toét cả miệng, chuông cửa lại vang lên.

Nhớ lại lời của Tống Cẩn vừa dặn, Triệu Tiêu bèn hắng giọng một cái: “Xin hỏi ai vậy?”

“Anh.”

Triệu Tiêu: “Anh là ai mới được?”

Ngoài cửa im lặng, sau đó truyền đến giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi của Tống Cẩn: “Tống Cẩn.”

Lúc Triệu Tiêu mở cửa, cô bèn nở một khuôn mặt tươi cười và cố ý nói: “Thì ra là Hoàng Thượng đấy à.”

“Là đồ giả đấy.” Tống Cẩn cầm trong tay một chiếc khăn lông, “Vòi sen của phòng bên kia bị hỏng rồi.”

Triệu Tiêu: “Muốn em gọi ông chủ tới sửa không?”

“Không cần đâu.” Vẻ mặt của Tống Cẩn vô cùng tự phụ, anh nhìn toilet trong phòng Triệu Tiêu vài lần: “Dùng bên này của em là được rồi.”

Lúc Tống Cẩn tắm xong đi ra, Triệu Tiêu đang xem phim, cười nhiều đến nỗi chảy cả nước mắt.

“Giống ngốc thật.” Tống Cẩn đã tắm rửa xong, anh mặc một bộ quần áo sạch sẽ, phía trên là áo thun màu trắng cổ chữ V ngắn tay bó sát người, còn lại là quần dài màu đen cùng chất liệu, dáng người thon dài cao ngất, dưới ánh đèn, ngũ quan của anh lại càng thêm rõ nét.

Triệu Tiêu không thèm để ý đến Tống Cẩn.

Tống Cẩn một bên vừa lau tóc, một bên vừa bước tới bên cạnh Triệu Tiêu, có cảm giác bị bóng người áp bức ngày càng nặng nề, cuối cùng Triệu Tiêu cũng quay đầu lại nhìn Tống Cẩn: “Em đi mượn máy sấy cho Người nhé.”

Tống Cẩn lắc đầu: “Lau sơ là được rồi.”

Tóc của anh được cắt theo kiểu húi cua ngắn ngủn, không cần phải sấy khô giống như mái tóc xoăn của cô, đúng thật là chỉ cần dùng khăn lau sơ qua là đã khô rồi, đột nhiên Triệu Tiêu lại nhớ tới mái tóc húa cua của Cố Nhất Minh, cậu ta nói căn bản là không cần gội đầu, mỗi ngày vào lúc đánh răng rửa mặt chỉ cần nhân tiện lau qua cái đầu trọc là được rồi, nhớ đến đây, cô không nhịn được mà cong khóe môi lên.

Tống Cẩn đi đến đầu giường: “Cười cái gì?”

Triệu Tiêu lắc đầu: “Không có gì.”

Tống Cẩn bất mãn  hừ hừ hai tiếng, sau đó tự nhiên ngồi xuống cạnh giường của Triệu Tiêu, đoạt lấy điều khiển TV của cô: “Trẫm không thích xem chương trình này.”

Triệu Tiêu vươn tay ra muốn lấy lại đồ điều khiển trong tay anh, nhưng kết quả là Tống Cẩn vô cùng trẻ con bèn dựa vào chiều cao của mình, vẻ mặt chính là biểu cảm đắc ý: Em không lấy tới đâu.

Triệu Tiêu tức giận: “Người xem TV của em làm gì, không phải Người cũng có TV sao?”

Tống Cẩn thu lại thần sắc trên vẻ mặt: “Cũng hỏng luôn rồi…”

“Người đúng là xui xẻo thật đấy, toilet không xài được, TV thì hỏng rồi.” Ngừng một lát, Triệu Tiêu liền trừng mắt nhìn Tống Cẩn: “Không lẽ RP cũng hư luôn rồi sao?”

Tống Cẩn không hiểu RP là cái gì, bèn khẽ gật đầu, “Có lẽ là vậy.” Nói xong, anh bèn bước hai chân dài qua leo lên giường của Triệu Tiêu, sau đó kéo chăn về phía mình.

Triệu Tiêu khó chịu kéo chăn trở về.

Tiếp theo, Tống Cẩn lại kéo chăn về phía mình một lần nữa, bình thản nói với Triệu Tiêu: “Trẫm lạnh.”
Bình Luận (0)
Comment