Editor: Preiya
Mặt giống như cái dùi, giống như mũi giày, Triệu Tiêu theo bản năng sờ sờ cằm mình, sau đó hất cao hàm lên hỏi Tống Cẩn: “Mặt của em bây giờ không giống với trăng tròn hay khay bạc nữa à?”
Tống Cẩn tựa lưng vào ghế dựa xoay, anh khẽ chuyển động ghế, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô: “Trăng tròn? Em chắc chắn rằng mặt em nếu lấy cái mũi làm trung tâm có thể dùng compa quay một vòng sau đó về đúng chỗ cũ sao?”
“Tống Cẩn!” Triệu Tiêu đánh một quyền lên vai Tống Cẩn, kinh ngạc nhỏ giọng hỏi: “Nếu như gương mặt tròn của em thật sự dài ra thì có dọa Người sợ chạy mất không?”
Tống Cẩn cười nhìn Triệu Tiêu, đột nhiên anh kéo cô ngã xuống ngồi trên đùi mình: “Kêu lại một lần nữa đi.”
Triệu Tiêu đặt hai tay lên vạt áo sơ mi của anh: “Gọi cái gì cơ?”
Tống Cẩn nhắc nhở: “Vừa rồi em mới gọi anh là cái gì đó?”
Triệu Tiêu nhếch môi: “Tống Cẩn.”
Bởi vì sâu trong đáy mắt của Tống Cẩn hàm chứa ý cười mà đôi mắt sáng ngời của anh lại càng thêm lấp lánh, lúc anh nhìn cô, trong mắt có sóng gợn lăn tăn, giống như đang mê hoặc người khác.
Triệu Tiêu lqd mềm nhũn chui vào trong lòng Tống Cẩn, vô cùng nghe lời đáp ứng yêu cầu của anh, dịu dàng gọi một tiếng: “Tống Cẩn..”
Tiếng gọi này vô cùng nhẹ nhàng, mềm mại, giống như một dòng nước ấm chảy vào tim của Tống Cẩn, trong lòng anh đã sớm có xuân sắc dập dờn, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình thản như trước: “Về sau cứ kêu như vậy đi, đừng luôn miệng gọi Hoàng Thượng nữa, giống hệt như đứa bé chưa dứt sữa.”
Giống như đứa bé chưa dứt sữa ư?
Triệu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn Tống Cẩn, trong lòng lặp lại câu nói này của anh một lần, sau đó cô đẩy mạnh anh ra rồi nhảy xuống khỏi ngực anh: “Người mới là đứa bé chưa dứt sữa ấy, là ai mỗi ngày đều phải uống sữa một lần hả?”
Tống Cẩn: “ …” Anh im lặng, ngay sau đó muốn đưa tay giữ chặt lấy Triệu Tiêu lại, kết quả là cô còn nhanh hơn cả thỏ, vội vội vàng vàng rời khỏi phòng.
Tống Cẩn nhìn thấy Triệu Tiêu bỏ chạy, cho nên vội vã đứng dậy khỏi ghế đuổi theo cô, kết quả đi đến phòng khách liền trông thấy Triệu Tiêu đang cố nén cười, vẻ mặt vô cùng giảo hoạt.
Tống Cẩn bật cười, anh đứng tựa lưng vào cánh cửa rồi vẫy vẫy tay với cô, tuy rằng Triệu Tiêu có hơi do dự một chút nhưng vẫn đi qua chỗ anh, vừa đi vừa đề phòng hỏi: “Làm gì…”
Làm gì sao? Tống Cẩn dùng tay giữ chặt Triệu Tiêu ở dưới thân mình, sau đó cắn lên môi cô, cắn đến nỗi cô phải liên tục cầu xin tha thứ.
Các bạn học trong lớp của Triệu Tiêu chuẩn bị hoặc là đã tìm được nơi để thực tập, hơn nữa có một số người còn được các công ty tốt tìm đến, đừng hỏi vì sao cô lại biết được, là bởi vì tin tức tốt thì truyền đi rất nhanh.
Những người cùng phòng ký túc xá với Triệu Tiêu, trừ một người được học bổng đi du học nước ngoài nên không cần phải tìm chỗ, còn hai người kia đã bắt đầu vào thực tập tại công ty.
Càng gần đến này tốt nghiệp càng có nhiều buổi tụ tập, ví dụ như ai được làm việc tại công ty tốt, ví dụ như ai được Đài truyền hình mời đi thực tập, tóm lại là ai có chuyện tốt thì sẽ tổ chức mời khách, nửa tháng trôi qua, dường như mỗi ngày đều có người đến mời Triệu Tiêu ăn cơm.
Triệu Tiêu nhe răng nhếch miệng với Tống Cẩn: “Chắc Người ghen tỵ lắm phải không?”
Tuy Triệu Tiêu nói vậy nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy rất phiền não, càng ngày càng có nhiều bạn học tìm được nơi thực tập tốt, chỉ có mình cô là chưa có tin tức gì, hiện tại, Tống Cẩn vừa phải chạy đến phòng thí nghiệm vừa phải chạy đến công ty, cô không muốn anh lại có thêm chuyện để phiền, còn về phần ba Triệu mẹ Triệu thì đã nhiều lần nhắc cô về chuyện này, nếu như tìm không được thì cứ để nhà giới thiệu cho, mỗi lần nói chuyện thực tập làm trọng tâm là cô lại vô cùng xấu hổ, vội vàng nói: “Con còn đang đợi tin từ phía công ty.”
Bản CV lý lịch cá nhân đã được chỉnh đi sửa lại nhiều lần, Triệu Tiêu đưa cho Tống Cẩn xem hai lần, kết quả anh vô cùng bất mãn đối với bản CV giả này của cô, cô không nhịn được bèn đáp trả một câu: “Người còn có bằng cấp giả cơ mà.”
Tống Cẩn không giận mà còn cười, anh khẽ nhếch môi, không biết xấu hổ nói: “Dựa vào năng lực mà nói thì bằng tốt nghiệp sơ trung của trẫm còn mạnh hơn bản CV của em đấy nhé.”
Triệu Tiêu rơi lệ trở về phòng, Tống Cẩn xoay người lại nhìn cô, sau đó giống như thương lượng nói: “Tiêu Nhi, thật ra không đi làm cũng tốt mà, anh cũng không hy vọng sau này em sẽ ra ngoài làm việc.”
Những lời này của Tống Cẩn khiến Triệu Tiêu có chút đau lòng: “Em thật sự muốn tìm một công việc tốt, không phải chỉ vì muốn đi chơi mà mới ra ngoài tìm việc.”
Tống Cẩn thu hồi ánh mắt lại, sau đó đặt tay lên đỉnh đầu Triệu Tiêu: “Vậy thì cứ chậm rãi tìm thôi.”
Đột nhiên Triệu Tiêu nghĩ ra một vấn đề, cô kéo tay Tống Cẩn: “Tống Cẩn, nếu như Người thấy đi làm mệt quá thì cũng không cần miễn cưỡng bản thân đâu.”
Tống Cẩn vô cùng thân mật sờ sờ tai của Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi, anh nói cho em biết một chuyện, anh thật sự rất thích hoàn cảnh sống bây giờ, không có hoàng quyền, không có sự trói buộc của trách nhiệm vĩnh viễn, nói cho cùng thì lựa việc lựa chọn một cuộc sống như vậy là do anh quá ích kỷ, nhưng anh vẫn muốn được tùy hứng một lần.”
Triệu Tiêu xúc động đến nỗi không nói nên lời, cô kiễng chân lên hôi môi anh: “Hoàng Thượng cố lên, Tống Cẩn cố lên.”
Tống Cẩn ôm chầm lấy cả người Triệu Tiêu lên, đôi mắt anh nhìn cô đen láy như mực, giọng nói trầm thấp mà từ tính, lại trầm ổn: “Mặc kệ là em trở thành người phụ nữ đứng sau lưng anh hay là người cùng anh nắm tay cùng tồn tại, Tiêu Nhi, em phải nhớ cho kỹ, hiện giờ anh đã không còn là Hoàng đế nữa, thân phận của em cũng không phải là phi tử, cho dù em vì anh mà muốn trở thành loại phụ nữ nào thì anh đều sẽ tôn trọng em, che chở cho em, cho nên không có áp lực gì cả, em chỉ cần vui vẻ là được rồi.”
Triệu Tiêu lqd chưa từng nghe qua nhiều lời ngọt ngào của Tống Cẩn như vậy, cảm xúc thật của bản thân thân đều bị sự động bao phủ, hơn nữa nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, nước mắt lưng tròng, cô nói đứt quãng: “Đều là do em vô dụng...”
Tống Cẩn thở dài: “Xem ra là anh vẫn còn chưa nói rõ ràng.”
Triệu Tiêu lắc đầu: “Em nghe hiểu, nhưng mà...Tống Cẩn, em cũng không muốn Người phải vất vả như vậy.”
Tống Cẩn vỗ vỗ đầu Triệu Tiêu: “Anh nói vất vả khi nào đâu, thật ra so với khi làm Hoàng đế thì lượng công việc bây giờ thoải mái hơn nhiều.”
Triệu Tiêu nhếch miệng cười: “Chờ Người tan tầm về rồi em sẽ đấm lưng xoa chân cho Người.”
“Được.” Tống Cẩn càng ôm chặt Triệu Tiêu hơn một chút, “Vợ như thế này thì còn cầu gì hơn nữa.”
Câu “Vợ như thế này thì còn cầu gì hơn nữa” của Tống Cẩn đã khiến Triệu Tiêu rất vui, nhưng khi ngẫm lại biểu hiện của mình trong thời gian gần đây thì cô lại cảm thấy rất hổ thẹn. Chờ Tống Cẩn đi đến công ty xong, Triệu Tiêu bắt đầu dọn dẹp lại nhà cửa một lần nữa, sau đó tưới hoa, dọn dẹp lại tủ lạnh, phân loại đồ trong tủ lạnh xong, cô định làm một buổi ăn tối thật phong phú cho anh.
Nhìn xem, cô có chút hiểu biết về công việc của phụ nữ đấy chứ, lúc Triệu Tiêu tìm ra con đường dễ dàng không hề bị chắn bởi bức tường như việc đi xin việc làm, nhất thời cô cũng không biết được.
Vào đầu giờ chiều, Triệu Tiêu ngồi viết lại bản CV tóm tắt, ở phòng kế bên trong ký túc xá có một nữ sinh đổi nghề chuyển sang làm văn thư, tuy rằng đây là công việc phổ thông nhưng công ty mà cô ấy làm việc lại không hề phổ thông, là một công ty con thuộc về tập đoàn Cố thị danh tiếng lẫy lừng tại thành phố S.
Từ lần gặp ngẫu nhiên tại thành phố S trước đó, Triệu Tiêu vẫn chưa từng gặp lại Cố Nhất Minh, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn nghe được một chút tin tức từ cậu từ miệng người khác, ví dụ thời gian gần đây cậu đang cùng một vài người bạn tốt bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, hơn nữa kết quả cũng tốt lắm, trường còn cố ý tổ chức một buổi tọa đàm về chủ đề tự thân xây dựng sự nghiệp, người chủ trì chính là Cố Nhất Minh.
Triệu Tiêu vui mừng thay Cố Nhất Minh, nhưng cô cũng không thể gọi điện để chúc mừng cho cậu được, hội bát quái của những người bạn cùng phòng vẫn hay hỏi cô vài câu, ví dụ như cô và Cố Nhất Minh có quan hệ như thế nào chẳng hạn, cô cười cười, cũng không để ý đến lời nói linh tinh của bọn họ nữa, cự ly trong tình bạn rất gần, có đôi khi lại trở nên xa xôi, xa đến nỗi có một ngày lại bị ngăn cách giữa ngàn núi trăm sông, không phải sợ bản thân mình không thể leo qua được ngọn núi ở đối diện, mà chỉ sợ khi bạn đã trèo đèo lội suối để đi qua thì người đó đã chạy đến một ngọn núi khác rồi.
Trước Tết Nguyên Đán, các sinh viên năm tư như Triệu Tiêu đã được nghỉ học, trong ký túc xá cơ bản không có ai ở lại, tuy rằng hai tuần lễ này cô không có mặt ở trường học nhưng vẫn luôn ở lại ký túc xá.
Dì trông coi ký túc xá gọi điện thoại cho Triệu Tiêu, nói rằng cô hãy tìm thời gian rảnh rỗi để đóng gói lại đồ đạc của mình chuẩn bị cho việc chuyển đi.
Tống Cẩn phải đi làm, Triệu Tiêu vẫn chưa gọi điện thoại cho anh, cô thay bộ quần áo thể thao bằng nhung màu xanh vào rồi đi ra cửa.
Nhà trọ Tống Cẩn cách trường không đến mười phút, đi xe bus cũng chỉ tốn khoảng nhiêu đó thời gian, lúc ngồi trên xe, Triệu Tiêu nhận được một tin nhắn, đó là tin nhắn từ một nữ sinh trong ký túc xá cô không quen lắm, viết là “Tối nay 7 giờ có mặt tại Phúc Lâm Môn để tụ tập, nếu không đến sẽ bị toàn thể thành viên đuổi giết.”
Buổi tụ hội này, đối với người đã có gia đình như cô mà nói thì là chuyện rất phiền toái, Triệu Tiêu đang tính tìm lý do để từ chối thì lại nhận được một tin nhắn nữa “Có người nhà nhớ dẫn theo người nhà, tóm lại là ai cũng không được thiếu.”
Triệu Tiêu cảm thấy thật đau đầu, buổi tụ tập này giống như một loại cổ vũ bắt người ta phải đi, trước đó đã có một vài lời đồn không tốt về cô bạn học này.
Triệu Tiêu gửi một tin nhắn cho Tống Cẩn: “Em cần phải dẫn theo người nhà đến buổi tụ tập tối nay.”
Rất nhanh, Tống Cẩn đã trả lời lại, hơn nữa còn rất ngắn gọn: “Thời gian, địa điểm.”
Tống Cẩn đã đồng ý tham gia, Triệu Tiêu vô cùng vui sướng nhắn lại thời gian và địa điểm cho anh, sau đó còn gửi kèm một icon nụ hôn nồng thắm.
Lúc xuống xe đi vào trường học, di động trong túi cô rung lên, là tin nhắn của Tống Cẩn, Triệu Tiêu tràn đầy chờ mong mở ra, ai ngờ bên trong chỉ có một chữ, hơn nữa còn là chữ “Hừ”.
Buổi chiều, Triệu Tiêu trở về ký túc xá của mình để dọn dẹp quần áo và sách vở của mình, vài giờ sau, cô đã đóng gói xong bốn năm vai ly trong suốt bốn năm tích lũy, bèn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, cô dự tính sẽ ôm từng cái một xuống dưới ký túc xá, sau đó gọi điện cho Tống Cẩn, bảo anh tan việc xong thì lái xe đến cổng trường, biến anh trở thành phu khuân vác hành lý về nhà trọ.
Triệu Tiêu ở lầu ba của ký túc xá, lên lên xuống xuống được hai chuyến đã thở không ra hơi, lúc cô ôm cái vali lớn di chuyển xuống lần thứ ba, còn chưa đi được mấy bước là phải đứng trong góc để nghỉ ngơi rồi.
Bởi vì hôm nay có không ít các sinh viên năm tư trở về để chuyển đồ này nọ cho nên trong ký túc xá của nữ sinh xuất hiện không ít nam sinh, Triệu Tiêu ngồi trên vali, vô cùng hâm mộ nhìn những nam sinh chỉ cần dùng một tay là có thể ôm túi đồ lớn dễ dàng chạy đông chạy tây, trong lòng lại nghĩ đến Tống Cẩn, đáng tiếc là Hoàng đế đang bận rộn nhiều việc rồi.
Đang lúc Triệu Tiêu đang muốn tiếp tục công việc sau một hồi nghỉ ngơi, sau lưng cô chợt truyền đến một giọng nói quen thuộc, tuy rằng giọng nói này rất quen nhưng không phải đang nói chuyện với cô, người đó nói: “Nữ sinh các em có nhiều thứ linh tinh thật đấy, lúc chuyển đi không phải rất phiền sao?”