Chương 15: Đại hoàng tử Tiêu Trần của Thanh Long Cổ Quốc, lại là người khí vận thêm thân
Đảo mắt đã qua hơn nửa năm.
Trong Thiên Đế Cung thỉnh thoảng truyền đến dao động pháp lực và tiếng nổ vang.
Tất cả người của Quân gia đều biết, là Quân Tiêu Dao lại đột phá.
Ban đầu không ít con cháu Quân gia còn kinh ngạc cảm thán tốc độ đột phá của Quân Tiêu Dao.
Đến bây giờ cũng thấy nhiều không còn gì lạ.
Nếu không có loại tốc độ đột phá này thì ngược lại người của Quân gia còn cảm thấy kỳ quái.
Mà hơn nửa năm nay, Bái Ngọc Nhi vẫn luôn quỳ gối bên ngoài Thiên Đế Cung.
Dung nhan của nàng trở nên tái nhợt, hình gầy mảnh dẻ, gầy đi rất nhiều so với hơn nửa năm trước.
Bởi vì là tu luyện giả, cho nên hơn nửa năm không ăn hạt cơm, Bái Ngọc Nhi cũng không đói chết, nhưng lại suy yếu đi.
Hiện tại nàng nào còn diễn xuất cao cao tại thượng của hoàng nữ một quốc gia trước đó?
Quả thực giống như một nữ nô lệ hèn mọn hạ tiện, cầu xin Quân Tiêu Dao tha thứ.
Trong khoảng thời gian này, Quân Tiêu Dao căn bản không phản ứng nàng, mặc dù đi ra Thiên Đế Cung gặp phải, Quân Tiêu Dao cũng không liếc nhìn nàng một cái, giống như nàng không tồn tại.
Đối với chuyện này, Bái Ngọc Nhi chỉ lộ ra ý cười tự giễu.
Đây là nàng tự làm tự chịu, xứng đáng như thế.
Trong Thiên Đế Cung, Quân Tiêu Dao ngồi xếp bằng trong mật thất tu luyện.
Kèm theo một tiếng chấn vang ầm ầm, khí tức của Quân Tiêu Dao bò lên đỉnh cao, hắn lại đột phá.
“Đột phá đến Thần Cung Cửu Trọng Thiên.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Nếu bắt đầu tính từ Nhục Thân Ngũ Cảnh, trải qua Thần Tàng Ngũ Cảnh, Linh Hải Cửu Trọng Thiên, đến bây giờ là Thần Cung Cửu Trọng Thiên.
Năm ấy Quân Tiêu Dao tám tuổi, trong tám năm này, hắn đột phá tổng cộng hai mươi tám cảnh giới tu luyện.
Điều này tuyệt đối là khủng bố tuyệt luân.
Nói chung, cho dù là một ít thiên chi kiêu tử cũng cần khoảng hai mươi năm mới có thể đột phá nhiều cảnh giới như vậy.
Nhưng Quân Tiêu Dao chỉ cần tám năm là làm được.
“Còn chưa đủ, ở buổi tiệc mười tuổi, ít nhất ta phải đột phá đến Chân Linh Cảnh.” Quân Tiêu Dao tự nói.
Hắn có dự cảm, sợ là buổi tiệc mười tuổi của mình sẽ không yên tĩnh.
“Đúng rồi, còn chuyện của Chu Tước Cổ Quốc nữa, phải làm một chút.”
Sau đó Quân Tiêu Dao trực tiếp truyền âm cho Quân Linh Lung.
Một lát sau, Quân Linh Lung đẩy cửa bước vào.
Quân Tiêu Dao vừa lật tay qua, lấy ra một cây dược thảo trân quý mây tía bừng bừng, nhìn giống như kỳ lân từ chiếc nhẫn hư không.
Đó là Kỳ Lân Bất Tử Dược.
Đưa cây Bất Tử Dược này ra ngoại giới thì sẽ gây nên huyết vũ tinh phong, khiến vô số người tranh đoạt.
“Thần Tử đại nhân, ngươi là muốn...” Đôi mắt đẹp của Quân Linh Lung chợt lóe.
Chẳng lẽ rốt cuộc Quân Tiêu Dao cũng bắt đầu xử lý chuyện của Chu Tước Cổ Quốc sao?
“Linh Lung, thay ta đi Chu Tước Cổ Quốc một chuyến, nói với Chu Tước quốc chủ kia, nếu nguyện ý thần phục ta thì cây Kỳ Lân Bất Tử Dược này sẽ để lại cho hắn cứu mạng.” Quân Tiêu Dao nói, sau đó giao Kỳ Lân Bất Tử Dược cho Quân Linh Lung.
“Linh Lung nhất định làm được, vậy ta đi nói cho Bái Ngọc Nhi kia.” Quân Linh Lung nói.
Bái Ngọc Nhi quỳ hơn nửa năm ở ngoài Thiên Đế Cung, cũng coi như thành tâm ăn năn, Quân Linh Lung chứng kiến mọi chuyện.
“Chậm đã, tạm thời đừng nói cho Bái Ngọc Nhi, để nàng tiếp tục quỳ, cũng không thể để Chu Tước Cổ Quốc nhắc đến chuyện dược thảo này với Bái Ngọc Nhi.” Quân Tiêu Dao xua xua tay và nói.
Hắn chuẩn bị để Bái Ngọc Nhi quỳ hết một năm lại nói.
Cuối cùng vào thời khắc nàng sắp hoàn toàn tuyệt vọng, lại nghe được tin phụ hoàng mình đã được chữa khỏi.
Khi đó, có thể tưởng tượng ra tâm tình của Bái Ngọc Nhi sẽ như thế nào.
Tuyệt đối sẽ khăng khăng một mực trung thành với Quân Tiêu Dao.
“Sao có cảm giác ta càng ngày càng có tác phong vai ác?” Quân Tiêu Dao sờ sờ cằm, âm thầm lẩm bẩm.
Quân Linh Lung cực kỳ thông minh, cũng nghĩ tới điểm này.
Nàng không khỏi càng khâm phục thủ đoạn của Quân Tiêu Dao.
Một thiên kiêu chỉ có vũ lực thì khó có thể đi đến cuối cùng.
Chỉ có thiên kiêu vũ lực và mưu trí song hành mới có tư cách đăng đỉnh.
Lúc sau, Quân Linh Lung rời khỏi Thiên Đế Cung, tìm tới một vị hộ đạo nhân nhất mạch của nàng, chuẩn bị đi đến Chu Tước Cổ Quốc.
Hộ đạo nhân là một vị bà lão, nhìn thấy mấy năm nay Quân Linh Lung luôn vất vả bôn ba vì Quân Tiêu Dao, trong lòng không khỏi có chút đau lòng, bà ta mở miệng nói: “Tiểu thư, ngươi làm như vậy thật đáng giá sao, có lẽ Thần Tử thật sự chỉ coi ngươi như một nha hoàn.”
“Hoa bà bà, về sau đừng nói như thế nữa, ngươi không thể tưởng tượng được thành tựu ngày sau của Thần Tử đại nhân đâu.”
“Cho dù chỉ làm một nha hoàn, Linh Lung cũng cảm thấy đủ.” Quân Linh Lung nói.
Hoa bà bà nghe vậy thì âm thầm thở dài.
Tất nhiên bà ta không thể biết, Quân Linh Lung từng nhìn thấy một góc tương lai.
Làm nha hoàn của Thiên Đế tương lai cũng không tồi đâu...
Quân Linh Lung và Hoa bà bà ngựa không ngừng vó mà chạy tới Chu Tước Cổ Quốc.
Mà cùng lúc đó, ở Hoang Thiên Tiên Vực, Thương Châu - một trong ba ngàn đạo châu.
Toàn bộ Thương Châu tiếp giáp với Hỏa Châu, phạm vi diện tích cũng tương đương nhau.
Mà nắm giữ toàn bộ Thương Châu là một đạo thống đỉnh cấp, Thanh Long Cổ Quốc.
Khác với Chu Tước Cổ Quốc càng ngày càng suy nhược, quốc lực của Thanh Long Cổ Quốc không ngừng phát triển, rất có xu thế trở thành đứng đầu trong Tứ Đại Cổ Quốc.
Giờ phút này, ở hoàng cung Thanh Long Cổ Quốc, trong một đại điện.
Một thiếu niên mặc trường bào Tứ Trảo Thanh Long đang quỳ trên mặt đất.
Diện mạo hắn ta thanh tú tuấn dật, cực kỳ dễ nhìn, tuổi chừng mười sáu mười bảy.
Tu vi của người này đã đạt tới Thần Cung Cảnh.
Ở Hoang Cổ thế gia, mới trong độ tuổi này mà đã tới Thần Cung Cảnh cũng coi như nhân vật thiên tài.
Càng đừng nói đến ngoại giới, đây tuyệt đối là thiên chi kiêu tử.
Hắn ta chính là vị hôn phu của Bái Ngọc Nhi, Đại hoàng tử của Thanh Long Cổ Quốc, Tiêu Trần.
Giờ phút này, hai mắt Tiêu Trần đỏ rực như máu, trên mặt mang theo phẫn nộ ẩn nhẫn, hắn ta chắp tay nói với bóng người được bao phủ trong quang huy pháp lực vô tận trên hoàng tọa.
“Phụ hoàng, xin hãy ban cho hài nhi một gốc cây Bất Tử Dược để đưa cho Chu Tước Cổ Quốc!”
Phía trên hoàng tọa, Thanh Long quốc chủ ngồi ngay ngắn, mơ hồ ngưng tụ thành hình rồng trong lúc pháp lực chấn động, khí tức hùng tráng đến cực điểm.
Ông ta lạnh nhạt mở miệng: “Hoàng nhi, Thanh Long Cổ Quốc ta chỉ có một cây Thanh Long Bất Tử Dược, còn là tổ tiên truyền thừa lại, sao có thể lấy ra giao cho Chu Tước Cổ Quốc?”
“Nhưng Ngọc Nhi đang quỳ gối chịu nhục ở Quân gia, thân là vị hôn phu của nàng, sao ta có thể cam tâm?”
Tiêu Trần lửa giận hừng hực, năm ngón tay siết chặt thành quyền, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, mang đến đau đớn xuyên tim.
Tin tức Bái Ngọc Nhi quỳ trước tẩm cung Thần Tử Quân gia đã truyền ra.
Rất nhiều người cảm thấy tò mò về vị Thần Tử thần bí kia của Quân gia, đồng thời cũng đang xem trò cười của Thanh Long Cổ Quốc.
Vị hôn thê nhà mình quỳ gối trước tẩm cung của nam tính khác, đó là sỉ nhục đến cỡ nào?
Càng đừng nói Bái Ngọc Nhi còn là thanh mai trúc mã của mình, sao Tiêu Trần có thể nhịn nổi cục tức này?
“Hoàng nhi, phải biết kiềm chế, phụ hoàng có suy tính đối với chuyện của Chu Tước Cổ Quốc.” Thanh Long quốc chủ lạnh nhạt nói.
“Thần Tử Quân gia kia có gì đặc biệt hơn người, dựa vào thân phận bối cảnh mà ỷ thế hiếp người!”
“Khinh nhục cả một nữ tử, hắn còn là người sao?” Tiêu Trần mở miệng giận mắng.
Hắn ta căn bản không nghĩ là Bái Ngọc Nhi làm sai cái gì.
Sao vị hôn thê nhà mình có thể làm sai, nhất định là Quân Tiêu Dao kia có lỗi.
“Câm mồm, đừng vội nói xằng nói xiên về việc này, lui ra đi, ngươi không có tư cách phê bình người của Quân gia.” Thanh Long quốc chủ nhíu mày và nói.
Tiêu Trần cắn răng, xoay người đi ra khỏi đại điện.
“Chờ xem, Thần Tử Quân gia có gì đặc biệt hơn người, chờ ta tu luyện thành công chiêu kia thì sẽ đến Quân gia dẫn Ngọc Nhi về, thuận tiện giáo huấn tên Thần Tử kia một trận.”
Tiêu Trần thầm nghĩ trong lòng, không khỏi vuốt ve chiếc nhẫn Bàn Long trên ngón tay.
Chiếc nhẫn này là thứ mà mẫu hậu đã mất truyền thừa cho hắn.
Mấy năm trước, chiếc nhẫn Bàn Long này bắt đầu truyền lại cho hắn công pháp cường đại và pháp lực tinh thuần.
Cũng vì nguyên nhân này mà Tiêu Trần có được thực lực thiên phú như hiện giờ.
“Có chiếc nhẫn Bàn Long do mẫu hậu để lại, cho dù là Thần Tử Quân gia thì ngày sau cũng bị ta đạp dưới bàn chân!” Vẻ mặt Tiêu Trần thật lạnh lẽo, nói với sự tự tin không biết từ đâu ra.