Đứa trẻ trong lòng, dưới mưa to gió lớn vẫn cực kì yên lặng, Tắc Hỷ
thấy dáng vẻ che chở của Thanh Thù, cũng có phần kinh ngạc, chau mày
không nói năng gì.
Thanh Thù mặc áo mưa chạy từ ngoài vào, nước từ trên áo mưa nhỏ xuống nền đá xanh, chẳng mấy chốc đã thành một vũng, nói: “Ngu phi sắp sinh
rồi, bà đỡ đã vào cung…”
Nói xong, cô ta mới nhận ra Phó Cẩm Họa và Vấn Nhạn đều đã mặc áo
mưa, trong tay Vấn Nhạn còn cầm một xấp giấy dầu nhét vào trong lòng,
bèn ngạc nhiên hỏi: “Hai người định đi đâu?”
Phó Cẩm Họa không đáp, Vấn Nhạn thần sắc nghiêm trọng, theo Phó Cẩm
Họa rời khỏi Mặc Họa đường, Thanh Thù sững người rồi cũng đuổi theo sau.
Bên ngoài Mặc Họa đường, cơn mưa mịt mù không còn trông rõ phương
hướng nữa, Thanh Thù nhìn xung quanh, đã không thấy bóng dáng Phó Cẩm
Họa và Vấn Nhạn đâu, sốt ruột vô cùng, bỗng nhiên trong đầu vụt lên một ý nghĩ, liền vội vàng đi về phía Kinh Hồng điện.
Bên ngoài Kinh Hồng điện, Phó Cẩm Họa, Vấn Nhạn đứng cạnh rừng trúc,
cơn mưa như trút theo làn tóc chảy xuống gương mặt, lại chảy xuống cổ,
thấm từng tia lạnh giá. Vấn Nhạn run lập cập, nhìn Phó Cẩm Họa đang mím
môi, chăm chú theo dõi Kinh Hồng điện.
Đằng xa, xe của hoàng đế và hoàng hậu lần lượt đến nơi, Chung Ngân
Hoàng xuống trước đỡ Mộ Dung San, cùng đi vào trong Kinh Hồng điện.
“Vấn Nhạn, em có sợ không?”
Vấn Nhạn sững người, kế đó lắc đầu thật mạnh, nói: “Vấn Nhạn không sợ.”
Khi Thanh Thù đuổi đến nơi, thấy quần áo của Phó Cẩm Họa và Vấn Nhạn
dưới áo mưa đã ướt hết, bèn nói: “Quay về đi, vương gia đã sắp xếp ổn
thỏa rồi, chúng ta chỉ cần ở Mặc Họa đường chờ đợi tin tốt là được.”
“Không, còn có một chuyện chưa xong.” Giọng nói của Phó Cẩm Họa lạnh
lùng quyết đoán khiến Thanh Thù có phần nghi hoặc, cơn mưa tầm tã khiến
sắc mặt Phó Cẩm Họa trở nên trắng bệch, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía
cổng Kinh Hồng điện một cách điềm tĩnh và trầm ổn.
Không lâu sau, một người ăn mặc kiểu cung nữ chạy từ Kinh Hồng điện
ra, trong lòng còn ôm một bọc gì đó, Vấn Nhạn nhìn Phó Cẩm Họa, rồi liền chạy qua đón lấy cái bọc đó ôm vào che chở trong áo mưa.
Cung nữ kia không mặc áo mưa, đứng dưới cơn mưa to, nhìn Phó Cẩm Họa
gần như cầu xin: “Chuyện cô sai tôi làm, tôi đã hoàn thành, nhưng cô
đừng quên chuyện đã hứa với tôi.”
“Cô quay về đi, cẩn thận đừng để lộ ra sơ hở, chuyện ta đã hứa với cô, nhất định sẽ làm.” Phó Cẩm Họa giục cung nữ kia bỏ đi.
Thanh Thù đứng đó, nhìn mọi thứ có phần giận dữ, một đường sét ngoằn
ngoèo lóe lên, cô ta trông thấy rõ cung nữ vừa rồi chính là Vân Nương…
Nói như vậy thì, cái bọc mà cô ta đưa cho Vấn Nhạn, nhất định là đứa con của Ngu phi.
Thanh Thù tiến lên định cướp đứa trẻ trong lòng Vấn Nhạn, Phó Cẩm Họa chặn trước mặt, khẽ quát: “Thanh Thù, cô dám…”
“Tôi không thể giương mắt nhìn cô làm hỏng đại sự của vương gia. Nó
không thể sống được, nhất định phải chết.” Thanh Thù vội nói.
“Nó vừa mới ra đời, sao có thể làm hỏng việc của vương gia? Trên tay
Tế Dương vương cũng đã nhuốm không ít máu rồi, tội gì phải làm tổn âm
đức như thế? Thanh Thù, thả cho Vấn Nhạn đi đi, chuyến này cũng không
biết Vấn Nhạn liệu có thể trở về hay không, coi như chúng ta tích chút
thiện đức cho Tế Dương vương đi.”
Thanh Thù thấy thế, bất lực giậm chân, cuối cùng nói: “Xuất cung rất
nguy hiểm, Vấn Nhạn chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao đi được? Hay là
để tôi đi cho.”
Phó Cẩm Họa do dự giây lát, thấy đằng trước có bóng người vụt qua,
cuối cùng cũng giao đứa trẻ trong lòng Vấn Nhạn cho Thanh Thù, lại dùng
giấy dầu bọc cẩn thận quanh quần áo của đứa trẻ, khẽ nói: “Tắc Hỷ của
Phượng Loan cung đang đợi ở đằng trước, cô ta sẽ dùng thủ lệnh của hoàng hậu đưa cô ra khỏi cung, cô đưa đứa trẻ này đến chỗ Thanh Hoan chân
nhân ở Thanh Âm am, ở đây có một bức thư, cô đưa cả cho chân nhân, cô ấy sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Thanh Thù đang định đi, liền nghe thấy Phó Cẩm Họa lại gay gắt nói:
“Thanh Thù, ta tin cô lần này, nhưng nếu cô giở trò giết chết đứa trẻ,
ta tuy không làm gì cô, nhưng đối với Tế Dương vương thế nào… cô tự mình suy xét.”
Thanh Thù hơi sững người, không nói gì, nhanh chóng bỏ đi.
“Tiểu thư, Thanh Thù liệu có đưa đứa trẻ đến Thanh Âm am an toàn không?”
Phó Cẩm Họa ngừng lại một chút mới khẽ nói “Có chứ”, vẻ chắc chắn lộ
ra qua giọng nói, tựa như khiến bản thân nàng cũng trở nên tê dại, đối
với một Thanh Thù xưa nay coi Tế Dương vương như thần thánh, dùng Tế
Dương vương để uy hiếp cô ta, là thủ đoạn tốt nhất.
Trong Kinh Hồng điện, vang lên tiếng khóc thảm thiết của Ngu phi, tựa như bị ai rạch một đao trước ngực, thê thảm tuyệt vọng, vang vọng hồi
lâu trên bầu trời hậu cung, khiến người ta rợn tóc gáy.
“Tiểu thư, quay về thôi.”
Vấn Nhạn có phần kinh sợ, tiến lên đỡ Phó Cẩm Họa, mới phát hiện ra
ngón tay nàng lạnh như băng, toàn thân khẽ run. Hai người về đến Mặc Họa đường, thay quần áo khô, Vấn Nhạn lại bưng cho nàng một bát canh gừng,
hầu hạ Phó Cẩm Họa đi ngủ.
Phó Cẩm Họa vỗ vỗ vào bên cạnh giường, nói: “Vấn Nhạn, lại đây, cùng ngủ với ta như lúc ở nhà đi.”
Vấn Nhạn thấy khuôn mặt Phó Cẩm Họa có phần tiều tụy thẫn thờ, không
khỏi đỏ mắt, nằm lên giường, nghiêng người nhìn Phó Cẩm Họa, nói: “Tiểu
thư, nếu cô thấy khổ quá thì cứ nói ra đi, Vấn Nhạn tuy không hiểu,
nhưng Vấn Nhạn tuyệt đối sẽ không kể cho người thứ hai đâu.”
“Vấn Nhạn, vì sao em không hỏi ta hôm nay tại sao lại bế đứa con của
Ngu phi đi, rồi đổi một cái xác trẻ con vào Kinh Hồng điện?”
“Chắc là tiểu thư lo Ngu phi sinh được hoàng tử sẽ đắc sủng, được
phong làm quý phi, kế đó lên ngôi hoàng hậu. Chuyện tranh đấu trong hậu
cung toàn là như vậy, tiểu thư không cần vướng bận trong lòng. Hôm nay
chúng ta không ra tay, sau này bọn họ cũng sẽ ra tay đối xử với chúng ta như thế. Đạo lý đó thì Vấn Nhạn cũng hiểu.”
Phó Cẩm Họa khẽ thở dài, nghĩ bụng, Vấn Nhạn, rốt cuộc thì em vẫn không hiểu.
Mưa kéo dài suốt cả đêm, cả Phó Cẩm Họa và Vấn Nhận đều không ngủ được.
Rạng sáng, trời mới tạnh mưa, Vấn Nhạn đi lấy nước hầu hạ Phó Cẩm Họa rửa mặt chải đầu, do dự nói: “Hoàng thượng đã hạ chỉ phong Ngu phi làm
Ngu quý phi, tiểu thư, nước cờ này của chúng ta chẳng phải vô ích rồi
sao?”
Phó Cẩm Họa chỉ cười khẽ, không trả lời cô bé, ngược lại hỏi: “Thanh Thù đã về chưa?”
Vấn Nhạn nhìn ra bên ngoài, thấp thỏm: “Vẫn chưa. Nhưng vừa rồi Tắc
Hỷ tỷ tỷ ở Phượng Loan cung có đến, nghe nói tiểu thư vừa mới dậy, nên
không vào trong, chỉ lưu lại một câu, dặn cô cứ yên tâm.”
Phó Cẩm Họa cười lạnh lùng, nàng làm sao mà yên tâm được? Phải biết
khi đó Mộ Dung San bắt nàng giết chết đứa con của Ngu Hồng Ngạc, chứ
không phải là lén lút đưa ra khỏi cung, nàng vốn đánh liều cược một
phen, bây giờ Tắc Hỷ lại đến bảo nàng yên tâm, trừ phi, trừ phi Tắc Hỷ
hoàn toàn không kể chuyện đứa trẻ đó còn sống cho Mộ Dung San.
Đến chiều, Thanh Thù mới mệt mỏi quay về, mặc quần áo thái giám, vào
đến Mặc Họa đường liền nhanh chóng thay quần áo cung nữ, khi ra vào cửa
cung, chỉ nói rằng thay Mộ Dung San ra ngoài cung tìm mấy vị thuốc, Mộ
Dung San quanh năm đau ốm, cho nên người khác không hề chú ý.
Nhưng theo Thanh Thù nói, khi ra khỏi cung, cũng nguy hiểm vô cùng.
Đứa trẻ trong lòng, dưới mưa to gió lớn vẫn yên lặng, Tắc Hỷ thấy
dáng vẻ che chở của Thanh Thù, cũng có phần kinh ngạc, chau mày không
nói năng gì.
Ai ngờ, khi ra khỏi cửa cung, có lẽ cảm nhận được nhịp tim căng thẳng của Thanh Thù, đứa trẻ bỗng nhiên khóc lên một tiếng, Thanh Thù vội vã
rút cây trâm trên đầu ra khẽ đâm vào huyệt ngủ của đứa trẻ, nó mới ngủ
thiếp đi.
Thị vệ trước cửa cung đều quay đầu nhìn về phía Tắc Hỷ và Thanh Thù
đang đóng giả thái giám, hỏi: “Vừa rồi sao lại có tiếng trẻ con khóc?”
Tắc Hỷ thoáng căng thẳng nhìn Thanh Thù, còn chưa kịp nói, liền nghe
thấy Thanh Thù giơ tay trái lên, máu tươi chảy ra từ hổ khẩu bị nước mưa mau chóng rửa trôi, the thé nói: “Không cẩn thận bị đứt tay…”
Thị vệ ngoài cửa cung lơi là phòng bị, Tắc Hỷ cũng thở phào một hơi,
lấy khăn ra băng bó vết thương cho Thanh Thù, vỗ vai cô ta quát: “Hoàng
hậu nương nương đã dặn, ngươi đi làm cho cẩn thận, chóng đi chóng về,
đừng để xảy ra sơ suất gì.”
Bởi lẽ Tắc Hỷ dù sao cũng là người thân cận nhất bên cạnh Mộ Dung
San, cho nên các thị vệ trước cửa cung đều không lục soát, lại thêm áo
mưa lùng bùng, họ không hề phát hiện ra bên trong giấu một đứa trẻ, cứ
thế thả cho Thanh Thù đi qua.
Thanh Thù vừa ra khỏi cửa cung, liền chọn đường mau chóng đi về phía
Thanh Âm âm ở ngoài thành. Do có thư tay của Phó Cẩm Họa, nên rất nhanh
chóng gặp được Thanh Hoan chân nhân. Chân nhân quả nhiên vô cùng kinh
ngạc, nhưng cũng nói sẽ chăm sóc đứa trẻ thật chu đáo, lúc nào Phó Cẩm
Họa sai người đến đón cũng được.
Phó Cẩm Họa cho Thanh Thù lui xuống nghỉ ngơi, khi Thanh Thù quay
người bỏ đi, lại lấy từ trong lòng ra một bức thư, đó là bút tích của
Thanh Hoan chân nhân. Phó Cẩm Họa nhướng mày, Thanh Thù cũng là người
suy nghĩ chu đáo, cô ta sợ Phó Cẩm Họa không tin mình sẽ đưa đứa trẻ đến giao cho Thanh Hoan chân nhân, nên bèn xin một bức thư của chân nhân để làm bằng chứng.
Chung Ngân Hoàng tuy hạ chỉ tấn thăng địa vị cho Ngu Hồng Ngạc, nhưng Kinh Hồng điện vẫn nặng nề tang tóc, cung nữ nô tài thậm chí không dám
thở mạnh. Chung Ngân Hoàng an táng “đứa con bị chết” trên danh nghĩa của Ngu Hồng Ngạc theo lễ nghi dành cho hoàng tử, nỗi đau mất con khiến Ngu Hồng Ngạc đau đớn vô cùng, cả ngày khóc lóc, Chung Ngân Hoàng ở lại
Kinh Hồng điện ba ngày liền để an ủi nàng ta.
Đám người đỡ đẻ cho Ngu Hồng Ngạc hôm đó lẽ ra phải bị xử trảm, nhưng Ngu Hồng Ngạc lại khổ sở cầu xin Chung Ngân Hoàng tha cho bọn họ, Chung Ngân Hoàng thương nàng ta tấm lòng lương thiện, lại truy phong con của
Ngu Hồng Ngạc làm thân vương, cho nhà họ Ngu một ân điển, để Ngu Tấn
Thanh khi hồi triều tấn kiến, được gặp Ngu Hồng Ngạc ở hậu cung một lần.
Điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của Phó Cẩm Họa, nàng chỉ tưởng
rằng Tế Dương vương nhất định sẽ dùng thật nhiều tiền bạc mua chuộc uy
hiếp bà đỡ, bọn họ sẽ vì tiền tài và bảo vệ tính mạng người thân mà cam
lòng chịu chết, đám người đó đều sẽ phải chết. Ai ngờ Ngu Hồng Ngạc lại
chịu cầu xin thay cho bọn họ, thả cho bọn họ một con đường sống.
Vân Nương cũng vẫn sống yên ổn trong Kinh Hồng điện, vì ngày thường
cô ta trầm tính, lại thêm có mối quan hệ với Ngu Hồng Ngạc, cho nên Ngu
Hồng Ngạc không hề nghi ngờ cô ta.
Thanh Thù cũng từng hỏi Phó Cẩm Họa, hôm đó khi nàng đưa Vân Nương
vào Kinh Hồng điện, phải chăng đã sớm hợp mưu với cô ta, lợi dụng cô ta
đưa đứa trẻ ra ngoài?
Cái gọi là tìm kiếm bà đỡ, có phải chỉ là thủ đoạn che mắt người
khác, giấu được Mộ Dung San, giấu được Thanh Thù, cũng giấu luôn cả Tế
Dương vương?
Phó Cẩm Họa không trả lời, nàng quả thực đã nói rõ mưu kế của mình
khi lật ngửa bài với Vân Nương, muốn cô ta giúp đỡ mình. Vân Nương không chịu, nhưng Phó Cẩm Họa lại nói ra điều kiện có thể khiến cô ta hồi tâm chuyển ý, đó chính là khiến cho Gia Luật Sở Tế thả cha và anh của Gia
Luật Bình Vân, chuyện đó người khác không làm được, Chung Ngân Hoàng
không làm được, Ngu Tấn Thanh không làm được, ngoại trừ Tế Dương vương.
Và để tác động được đến Tế dương Vương, chỉ có Phó Cẩm Họa nàng là có
thể làm được.
Lấy Cầm Long lệnh ra trao đổi, Gia Luật Sở Tế sao có thể không động lòng?
Có điều, nàng cũng biết được qua lời Thanh Thù, đứa trẻ bị chết thay
thế cho đứa con của Ngu Hồng Ngạc là do một phụ nữ đẻ khó sinh ra, không phải do Tế Dương vương cố tình giết hại, Phó Cẩm Họa cũng tạm yên lòng.
Ngày tiến hành đại điển sắc phong của Ngu Hồng Ngạc, Vân Nương lại
quay về Mặc Họa đường, Phó Cẩm Họa cho cô ta và Thanh Thù ở cùng phòng,
nói: “Cô không nên mạo hiểm chạy về đây, có chuyện gì ta nhất định sẽ
báo cho cô, cô cần gì phải nóng ruột như vây?”
Vân Nương quỳ trước mặt Phó Cẩm Họa, nói: “Đại ân không biết phải cảm tạ thế nào. Cha và anh của Bình Vân đã được Gia Luật Sở Tế thả ra, Bình Vân cũng có thể về Nguyên Hy đoàn tụ với họ rồi.” Nói đoạn, khóe mắt đã đỏ lên, mừng rỡ nhìn Phó Cẩm Họa.
Phó Cẩm Họa có phần ngạc nhiên, hỏi: “Chẳng lẽ, cô vẫn luôn liên lạc với bên ngoài cung?”
Vân Nương do dự giây lát, cuối cùng nói: “Đúng thế, là chưởng quỹ ở tiệm vải Tài Vân…”
Phó Cẩm Họa không ngờ, kẻ đưa tin cho Vân Nương, lại là gã chưởng quỹ tiệm vải trông chẳng có gì đặc biệt đó, bèn nói: “Nếu tin tức là chính
xác, vậy thì ngươi có thể rời khỏi cung rồi, Ngu Hồng Ngạc sẽ nghĩ cách
cho ngươi.”
Nửa tháng sau, Ngu Tấn Thanh về triều.
Hôm đó, Ngu Hồng Ngạc sắp xếp cho Vân Nương ra khỏi cung, nhưng cô ta lại gặp thích khách, bị giết ngoài cửa cung. Phó Cẩm Họa nghe tin mà
kinh hãi không nói được nửa lời, nhưng Thanh Thù lại chỉ cười lạnh lùng, rời ánh mắt ra chỗ khác khi thấy Phó Cẩm Họa lườm mình, nói: “Cô không
phải nhìn tôi, chuyện này không phải do tôi làm! Có điều trong lòng tôi
rất hả hê, chỉ có để cô ta chết đi, chúng ta mới có thể yên tâm, không
phải vậy sao?”
Tuy nói là như vậy, nhưng Phó Cẩm Họa vẫn không biết rốt cuộc chuyện
này do ai gây ra, là Ngu Hồng Ngạc sợ Vân Nương ra khỏi cung sẽ liên lụy đến mình hay Mộ Dung San đã biết người bế đứa trẻ ra khỏi cung hôm đó
chính là Vân Nương, cho nên mới giết người diệt khẩu? Hay là Tế Dương
vương vì bảo vệ tính mạng cho Phó Cẩm Họa, cho nên mới ra tay kết liễu
Vân Nương?
Sau khi Ngu Tấn Thanh về triều, chiến sự biên cương thay đổi nhanh
chóng. Chung Ngân Hoàng đã được tin từ hơn một tháng trước, hoàng đế
triều Nguyên Hy băng hà, Gia Luật Sở Tế dẫn binh quay về kế thừa hoàng
vị, tình hình biên cương hòa hoãn, cho nên mới ân chuẩn cho Ngu Tấn
Thanh về cung tấn kiến trong lúc Ngu Hồng Ngạc vừa phải chịu nỗi đau mất con.
Vậy mà bỗng nhiên, tin cấp báo truyền về triều đình, Gia Luật Sở Tế
dẫn ba mươi vạn quân đến tấn công, rêu rao rằng chỉ vì một cuốn Cầm Long lệnh, sau khi lấy được Cầm Long lệnh sẽ lập tức dẫn binh về triều,
trong vòng mười năm không xâm phạm nữa.
Chung Ngân Hoàng không sợ chiến tranh, có điều chinh chiến liên miên, thuế khóa nặng nề, trước sau chỉ có hại cho bách tính, giao ra Cầm Long lệnh, chưa chắc đã không phải là cách hay để dân chúng được nghỉ ngơi,
ít nhất thì có thể giúp bách tính tránh được nỗi khổ ly tán vì lửa khói
chiến tranh.
“Trẫm biết, Cầm Long lệnh là di vật tiên cổ, khi ân sư còn trẫm cũng
từng được trông thấy tiên cơ, có điều duyên phận quá mỏng, cho nên không nhớ được. Nay ân sư đã ẩn mình, không biết tìm đâu, trước mắt làm sao
có thể tìm được người biết Cầm Long lệnh?”
Tế Dương vương Chung Hoa Ly do dự giây lát, cuối cùng nói: “Ngày
trước Hoa Ly từng có uyên nguyên, có thể nhớ được nửa trên của cuốn Cầm
Long lệnh…”
“Vậy nửa dưới còn ai nhớ được?” Chung Ngân Hoàng mừng rỡ nói.
“Họa phi…” Tế Dương vương khẽ nói ra mấy chữ, không tỏ vẻ gì khác lạ.
Chung Ngân Hoàng hơi sững người, hồi lâu mới nói: “Trẫm ra lệnh cho
hai người, lập tức vào mật thất, nhẩm viết ra cả quyển Cầm Long lệnh.”
Đáy mắt Tế Dương vương nhảy nhót vui mừng, lập tức cúi đầu, tránh cái nhìn sắc bén dò xét của Chung Ngân Hoàng. Chàng biết Chung Ngân Hoàng
chịu cho mình và Phó Cẩm Họa vào mật thất viết Cầm Long lệnh là bởi biết rằng Cầm Long lệnh này nhất định phải hai người cùng viết mới được, một người viết từ trái sang phải, người kia viết từ phải sang trái, tâm
niệm tương thông, cho đến khi câu cuối cùng trên dưới trùng hợp, quả
thực không phải chuyện dễ.
Phó Cẩm Họa được Chung Ngân Hoàng đích thân đưa vào mật thất. Mật
thất này nằm bên dưới Càn Nguyên điện, xu đều là thành đồng vách sắt,
lại có trọng binh trấn thủ, đến con kiến cũng khó lòng chui qua.
Khi Phó Cẩm Họa bước vào, còn quay đầu lại nhìn Chung Ngân Hoàng, chỉ thấy ánh mắt người phức tạp, thần sắc cực kỳ bất nhẫn, thân mặc áo vàng đứng nguyên tại chỗ, tay chắp sau lưng, trong lòng Phó Cẩm Họa chợt
động, bỗng nhiên khẽ nói một câu: “Xin hoàng thượng yên tâm…”
Nàng không nói tiếp, nhưng Chung Ngân Hoàng dường như có phần được an ủi, đáy mắt vụt lên vẻ vui mừng, gật đầu, đẩy Phó Cẩm Họa vào trong mật thất.
Tế Dương vương đã đợi sẵn bên trong, chỉ thấy trong mật thất bày đúng một chiếc bàn, trên bàn là hai chiếc nghiên, vài cây bút tinh chế
thượng hảo, và còn một cuộn giấy dài chừng ba trượng.
Tế Dương vương đứng ở góc trái cuộn giấy, Phó Cẩm Họa đứng ở góc phải cuộn giấy, lặng lẽ nhìn nhau, kể từ hôm đó sau khi Phó Cẩm Họa trúng
độc, Tế Dương vương dẫn Phó Tắc Kỳ vào cung thăm, hai người chưa hề gặp
lại.
Phen này gặp gỡ lại là tình huống lạ lùng dưới mật thất trong cung,
bất giác ưu sầu, Phó Cẩm Họa mở miệng đang định nói gì, ai ngờ Tế Dương
vương bỗng nhiên dùng ánh mắt ngăn nàng lại, Phó Cẩm Họa nhìn theo ánh
mắt chàng, chỉ thấy trên bức tường mật thất sau lưng có một cái lỗ nhỏ,
Phó Cẩm Họa biết, đó chắc chắn là nơi để người bên ngoài nghe ngóng động tĩnh bên trong mật thất, nàng bèn khẽ khàng bước qua đó, dùng khăn tay
bịt cái lỗ đó lại.
Quay đầu, thấy Tế Dương vương khẽ cười, lại gần Phó Cẩm Họa, ôm lấy
nàng, đặt nàng lên trên cuộn giấy trên bàn, khẽ nói: “Để ta ngắm nàng
cho kỹ.”
“Ngài gầy đi nhiều quá.” Phó Cẩm Họa khẽ vuốt lên má chàng, bên trên
râu ria lún phún, nam nhân tuấn tú hồng hào ngày trước, lúc này đã mang
thêm vài phần sầu tư, ánh mắt càng sâu thẳm, nóng rực…
“Họa nhi, nàng đợi ta thêm một thời gian… nỗi giày vò này, chúng ta sẽ không phải chịu đựng một cách vô ích đâu.”
Phó Cẩm Họa cười khổ, hỏi lại: “Còn nhị tỷ thì sao? Tỷ ấy sao rồi? Tỷ ấy đã có thai, sao ngài còn để tỷ ấy hút thứ thuốc độc đó?”
“Nàng biết đó là thứ gì sao?”
“Ngày trước, thiếp từng biết thông qua sách của đế sư Ngũ Huy Tuyền.
Thứ thuốc đó được luyện từ nước của một thứ hoa diễm lệ vô cùng, sinh
trưởng ở nơi nóng bức, hút vào lâu ngày sẽ bị phụ thuộc khó lòng dứt ra
nổi, đến chết mới thôi. Ngài khiến hoàng hậu nghiện thứ độc đó đã đành,
nhị tỷ đã mang đứa con của ngài, sao ngài còn không nghĩ cách cứu tỷ ấy? Nếu không…”
Tế Dương vương lùi một bước, sắc mặt u ám, nói: “Nàng cứ đặt tâm tư vào hậu cung là được, những chuyện khác không cần phải lo.”
Phó Cẩm Họa bỗng thấy lòng chùng xuống, hỏi dò la: “Hay là ngài hoàn
toàn chưa từng nghĩ đến việc sẽ để nhị tỷ sinh đứa con này ra?”
Tế Dương vương không trả lời, nhưng vẻ chắc chắn trong ánh mắt đã nói lên tất cả, Phó Cẩm Họa nhảy từ trên bàn xuống, giơ tay tát cho Tế
Dương vương một cái, thanh âm giòn tan vang vọng hồi lâu trong mật thất. Phó Cẩm Họa đỏ mắt, cắn răng nói: “Chung Hoa Ly, ngài thật là bỉ ổi.
Ngài lấy con gái nhà họ Phó là để chà đạp tỷ ấy như thế hay sao?”
Tế Dương vương lại ôm nàng vào lòng, nghẹn giọng nói: “Họa nhi, nàng
không hiểu, yêu là yêu, không yêu là không yêu. Ta tuy là nam nhân,
nhưng không rộng lòng được đến thế, trong lòng ta chỉ có nàng, không thể dung nạp thêm bóng hình thứ hai nào khác, cho dù người đó là tỷ tỷ của
nàng ta cũng không thể nào thương xót hay yêu thương cô ta. Trong lòng
ta, trong mắt ta đều chỉ có nàng, nếu không kiếp này chẳng thể nào vui
vẻ được.”
Phó Cẩm Họa khẽ than, chỉ cảm thấy trái tim theo từng lời nói của Tế
Dương vương mà tan vỡ, dựa trong lòng chàng, lẩm bẩm: “Thiếp chưa từng
cảm thấy mình ngốc nghếch thế này bao giờ, rõ ràng trước mắt là vực sâu, vậy mà vẫn nhảy xuống không hề sợ hãi…”
Hai người nói chuyện một lúc, Phó Cẩm Họa liền cùng Tế Dương vương
đứng ra hai góc của cuộn giấy, nhẩm đọc Cầm Long lệnh rồi cầm bút viết
ra. Cầm Long lệnh gồm hai quyển trên dưới, quyển trên bốn nghìn tám trăm tám mươi hai chữ, quyển dưới năm nghìn một trăm mười tám chữ, tổng cộng là một vạn chữ. Triều Nguyên Hy gọi nó là “Vạn tự thư”, tương truyền
người có được quyển sách này, lại nắm quyền quân chủ ở triều Nguyên Hy,
sẽ tìm được kho báu khổng lồ bị ẩn giấu của triều Nguyên Hy.
Gia Luật Sở Tế mới đăng cơ, trong tay đã nắm quyền quân chủ, cho nên
mới dẫn binh xâm phạm, nhất định đòi lấy bằng được Cầm Long lệnh. Tế
Dương vương và Phó Cẩm Họa tuy mỗi người nhớ một quyển Cầm Long lệnh,
nhưng chưa từng bỏ công nghiên cứu bao giờ, nay nhẩm viết ra, trong lòng lại có cảm nhận khác.
Qua sáu canh giờ, cửa mật thất mới mở, Tế Dương vương đỡ Phó Cẩm Họa
đi từ trong mật thất ra, do vừa rồi phải viết liền một mạch, nên đã sáu
canh giờ chưa ăn uống gì, Phó Cẩm Họa không thể chịu nổi, bước chân yếu
ớt, trông thấy Chung Ngân Hoàng vẫn đứng trước cửa mật thất, có phần
kinh ngạc, trong lòng ấm áp, nhìn người mỉm cười, không ngờ liền cảm
thấy cánh tay Tế Dương vương dìu mình dùng lực mạnh thêm, khiến nàng đau đớn.
Chung Ngân Hoàng đỡ lấy Phó Cẩm Họa từ tay Tế Dương vương, sai người
niêm phong cuộn giấy lại, đặt trong cuộn sắt tinh xảo đặc chế, ngoại trừ chìa khóa trong tay Chung Ngân Hoàng, không ai có thể mở ra đọc trộm.
“Tấn Thanh, đến lúc đó ngươi sai người hộ tống Cầm Long lệnh sang triều Nguyên Hy.”
Phó Cẩm Họa vốn đang mềm nhũn người dựa vào lòng Chung Ngân Hoàng,
bỗng nhiên nghe thấy hai chữ “Tấn Thanh” thân hình nàng sững lại, quay
đầu nhìn qua, một thân hình cao lớn gầy gò mặc áo trắng giản dị đứng đó, mặt mũi thanh tú, bước chân đĩnh đạc bước tới, nàng không khỏi sửng
sốt, rốt cuộc thì vẫn gặp lại chàng.
“Tấn Thanh tham kiến Họa phi…” giọng nói của Ngu Tấn Thanh không hề xao động, tựa như chưa từng quen biết.
Phó Cẩm Họa khẽ gật đầu đáp lễ, nhìn Tế Dương vương vẻ mặt nhẫn nhịn
đứng đằng xa, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp mệt rồi, muốn về nghỉ
ngơi.”
Chung Ngân Hoàng ra lệnh khiêng kiệu vàng của mình đưa Phó Cẩm Họa
về, nhất thời mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Mộ Dung San là hoàng hậu
tôn quý, cũng chưa từng được sủng ái như vậy bao giờ.
Trước khi rời đi, Phó Cẩm Họa cũng không phớt lờ người đi bên cạnh
Ngu Tấn Thanh là Chân Phiến. Tay áo bên trái của hắn trống không, hẳn là đã mất đi một cánh tay. May mà ánh mắt hắn vẫn trong sáng và lanh lợi
như trước, dường như chưa từng thay đổi bản tính vui cười ngông nghênh,
nhưng lại khiến người ta càng cảm thấy chua xót.
Về đến Mặc Họa đường, phần vì mệt mỏi, Phó Cẩm Họa liền đi nghỉ sớm,
Chung Ngân Hoàng thông cảm cho sự vất vả của nàng, khi đến thăm thấy
nàng đang ngủ say, liền không bảo Thanh Thù gọi nàng dậy, ở lại Mặc Họa
đường đến nửa đêm mới rời đi.
Hôm sau, Thanh Thù sốt sắng nói với Phó Cẩm Họa: “Vương gia được tin
mật báo, hôm nay Nghiêm Thanh Phong sẽ dâng tấu lên hoàng thượng, Trinh
Phi được hoàng thượng sủng ái vô cùng, hoàng thượng xưa nay dè chừng
vương gia, nếu không nghĩ cách, chỉ e hoàng thượng thực sự sẽ mượn cớ
gây chuyện, tước bớt quyền thế của vương gia.”
Phó Cẩm Họa nghi hoặc, nói: “Hôm đó Ngu Hồng Ngạc từng nói, Trinh phi mang thai giả, hiện giờ đã lâu như vậy mà vẫn chưa lộ ra sơ hở gì, quả
là hiếm thấy.”
“Vậy chúng ta phải làm thế nào mới vạch trần được cô ta?”
Phó Cẩm Họa nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững nói: “Chúng ta bị người ta
bắt làm đao phủ một lần, phen này cũng nên đến lượt bọn họ…”
Thanh Thù nhìn theo ánh mắt Phó Cẩm Họa, hướng đó chính là Phượng Loan cung.
Sau buổi trưa, vừa hay Tắc Hỷ đến mời Phó Cẩm Họa qua Phượng Loan
cung chơi, vừa mới ra khỏi Phượng Loan cung liền thấy Phó Cẩm Họa dẫn
Thanh Thù đi tới, cười nói: “Họa phi nương nương thật là thương Tắc Hỷ,
đỡ mất công Tắc Hỷ đi một chuyến.”
Nằm ngoài dự tính của Phó Cẩm Họa, thân thể Mộ Dung San suy nhược vô
cùng, nằm trên giường không động đậy, trong phòng thoang thoảng mùi
thuốc, bên giường bàn đèn đã đặt sẵn sàng. Tắc Hỷ thấy Phó Cẩm Họa cứ
nhìn mãi, liền lấy khăn che đi, khẽ nói: “Chủ nhân không chịu nghe
khuyên giải, Tắc Hỷ bảo người đừng hút nữa, nhưng người không nhịn được. Ban đầu mỗi ngày chỉ hút một hai lần, bây giờ ngày nào không hút bảy
tám lần là không chịu được.”
Mộ Dung San càng gầy hơn, hõm mắt trũng sâu, gầy như que củi, khiến
người ta nhìn mà sợ hãi. Mộ Dung San thấy Phó Cẩm Họa đến, giơ ngón tay
gầy guộc vẫy về phía nàng, Phó Cẩm Họa sững người, đi về phía cô ta, Tắc Hỷ thấy thế lập tức lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ cho Phó Cẩm Họa ngồi.
Mộ Dung San vừa định mở miệng nói chuyện, liền ho hắng không ngừng,
một lúc lâu sau mới bình ổn được hơi thở, nói một cách khó khăn: “Tắc
Hỷ, ngươi lui ra đi, ai gia có chuyện muốn nói với Họa phi.”
Thanh Thù đứng một bên nhìn Phó Cẩm Họa, rồi liền theo Tắc Hỷ ra ngoài.
“Ai gia sợ không qua nổi mùa hè này…” Mộ Dung San cười khổ nói.
Phó Cẩm Họa nhất thời không biết an ủi ra sao, hồi lâu mới nói: “Cai thứ đó đi, điều dưỡng sức khỏe cho tốt, sẽ khỏe lên thôi.”
Mộ Dung San giơ tay, vén chiếc khăn lên, lấy tẩu thuốc ra, nói: “Ai
gia sao lại không biết đây là thứ có thể sớm lấy mạng mình? Có điều
hoàng thượng biết mà chưa từng khuyên lấy một câu, ai gia cần gì phải
trân trọng bản thân mình nữa? Dù sao sớm muộn gì cũng phải ra đi, chi
bằng trước khi chết được sung sướng một phen.”
Phó Cẩm Họa nhớ đến Phó Tắc Kỳ, nhớ đến những lời của Tế Dương vương, trong lòng hơi run, trăm mối suy tư dâng lên trong lòng, nhất thời cảm
thấy vô cùng giằng xé.
Có lẽ Mộ Dung San nhận ra vẻ do dự trong thần sắc của Phó Cẩm Họa,
hỏi: “Trước khi ai gia chết, nhất định sẽ giúp muội lên ngôi hoàng hậu.
Hiện giờ Ngu quý phi ở trong hậu cung tuy địa vị cao, nhưng đã mất con,
nửa năm một năm nữa khó lòng lại mang thai tiếp, không có gì đáng ngại.
Chỉ có Trinh phi rực rỡ như mặt trời ban trưa, e rằng phải suy tính một
phen.”
Phó Cẩm Họa thấy Mộ Dung San nhắc đến, liền theo đó tiếp lời: “Thần
thiếp đến Phượng Loan cung cũng là vì muốn thương thảo chuyện này với
hoàng hậu nương nương. Nghe đồn, Trinh phi không hề mang thai…”
Mộ Dung San dường như không hề kinh ngạc, ngược lại hờ hững nói:
“Đúng là như thế, ai gia đã sai người điều tra rồi, Trinh phi hoàn toàn
không hề mang thai. Muốn trừ bỏ Trinh phi, ai gia tự khắc có cách.”
Phó Cẩm Họa thấy vẻ sắc bén âm độc trong mắt Mộ Dung San thì không
khỏi run lên, nghĩ đến việc mình cũng sẽ là kẻ trợ giúp cho hung thủ,
lại cảm thấy muốn rút lui.
“Họa phi, muội phải ớ, đây chính là một vòng nước xoáy, dòng nước chỉ có thể càng lúc càng nhanh, không có chuyện muội bỏ mặc ai gia rồi tự
mình leo lên bờ được. Bây giờ muội muốn rút lui, chỉ e đã không thể được nữa, bất kể con đường sau này ra sao, muội đều phải theo ai gia đi
tiếp.”
Thanh âm của Mộ Dung San khàn thấp mà âm hiểm, Phó Cẩm Họa bất giác ưỡn thẳng sống lưng, ngồi cứng đờ ở đó.
Khi ra khỏi Phượng Loan cung, mặt trời đã lặn, ráng chiều rực rỡ
nhưng lại thấm đẫm vẻ quái dị khác thường, còn nhớ khi ở nhà họ Phó, Phó Cẩm Họa cũng từng nói những lời như thế, Phó Tố Cầm cười nàng lòng dạ
đen tối nên mới có cảm giác như vậy.
“Thanh Thù, cô về Mặc Họa đường trước đi, ta muốn đến Man Âm điện thăm đại tỷ.”
Trong Man Âm điện tĩnh lặng vô cùng, khi Phó Cẩm Họa bước vào, Phó Tố Cầm đang chép kinh văn, trông thấy Phó Cẩm Họa vào cũng không ngạc
nhiên, chỉ cười tự chế giễu nói: “Trong bốn tỷ muội, chỉ có ta viết chữ
xấu nhất, kém Nhan Thư và Tắc Kỳ, lại càng kém xa muội.”
Phó Cẩm Họa cầm một chồng giấy nàng ta đã viết xong lên, chỉ thấy ban đầu nét chữ nguệch ngoạc, dần dần trở nên ngay ngắn. Phó Cẩm Họa ngước
mắt nhìn, thấy nàng ta không thoa son phấn, áo quần đơn giản, phong thái xuất trần thoát tục.
Khi Phó Tố Cầm đặt bút xuống Phó Cẩm Họa mới để ý thấy móng tay nàng
ta đã cắt hết, bàn tay thon thả, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt bằng
gỗ đàn hương.
“Ở lại cùng ta dùng cơm tối nhé.”
Phó Cẩm Họa gật đầu, thấy cung nữ đang bày món ăn, không khỏi cảm
thấy quái lạ, những món ăn đó đơn giản, ngoại trừ rau xanh đậu phụ, cũng không thấy bất kì món mặn nào. Phó Tố Cầm cầm đũa bạc lên, nếm một
miếng, cười khổ nói: “Ta muốn thử xem, mình có thể ăn được thế này trong bao lâu, nếu cả đời phải ăn những thứ này, liệu có chịu được không?”
Phó Cẩm Họa đỏ mắt, biết Phó Tố Cầm đã có ý xuất gia, nhưng với tính
tình của Phó Tố Cầm, lẽ ra phải bằng lòng lăn lộn trong chốn hồng trần
quyền thế, theo đuổi danh lợi mới phải.
Có lẽ nhận thấy nỗi nghi hoặc trong lòng Phó Cẩm Họa, Phó Tố Cầm
nhếch, môi nở nụ cười cay đắng, nói: “Muội tưởng ta thực sự không nhận
ra tầng tầng lớp lớp mưu kế trong hậu cung hay sao? Đấu đá lẫn nhau đã
đành, Tắc Kỳ gần như hỏng rồi, Nhan Thư được chỉ hôn nhưng không thể làm chính phi, còn muội ở trong cung đã bao giờ vui vẻ? Ta cứ băn khoăn
mãi, đây chính là ước vọng ban đầu của ta khi tranh tài khoe sắc hay
sao?”
“Không, không phải, tứ muội, trong lòng ta khổ sở quá. Thẩm chiêu
nghi chịu tội cấm túc, đế vương cũng không hề đến thăm lấy một lần; Đông Tình tuy được sủng ái, nhưng chẳng qua chỉ một hai lần, sau đó chưa
từng được triệu kiến. Ta tuy không đến nỗi thất sủng, nhưng không thấy
đế vương có chút nào thật lòng, ta lạnh lùng quan sát, ngoại trừ vài
phần chân thành với muội, đế vương thực ra hết sức bạc tình…”
Phó Tố Cầm vừa nói, hai hàng nước mắt tuôn rơi, xem ra đau đớn vô
cùng, “Ta đã làm sai một chuyện, ta không nên hành động theo cảm tính
vào lúc thất vọng với Khánh Tuyên vương, cứ nhất định muốn khiến chàng
phải hối hận vì đã xem thường ta. Nhưng hiện giờ chàng và Nhan Thư tâm
đầu ý hợp, còn ta hối hận vô cùng. Nếu ngày trước, ta xuất gia làm ni
cô, cắt tóc vào Thanh Âm am, có lẽ cũng không đến nỗi lạc lõng thê lương như bây giờ.”
“Đại tỷ,” Phó Cẩm Họa tiến lên ôm lấy Phó Tố Cầm, tình cảm tỷ muội
lúc này dâng lên, bao xa cách lạnh lùng lâu nay tan biến hoàn toàn, thay vào đó là thứ tình thân “một giọt máu đào hơn ao nước lã”.
“Tứ muội, hãy giúp ta, ta nhất định phải rời khỏi hoàng cung, nếu
không chẳng thà chết đi cho khỏi phải chịu nỗi đau nửa đời còn lại.” Phó Tố Cầm nắm mạnh tay khiến Phó Cẩm Họa đau đớn, nhưng nàng không muốn
giằng ra, nỗi đau này chẳng qua chỉ là nhất thời, liệu có thể đau được
bao lâu?
Khi rời khỏi Man Âm điện, tâm tình Phó Cẩm Họa phút chốc rơi xuống
đáy vực. Sự thay đổi của Phó Tố Cầm nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng,
ngay cả tỷ ấy cũng đã nhìn thấu cõi trần, xuất gia làm ni cô, cầu mong
được giải thoát, còn nàng thì sao?
Phó Cẩm Họa cúi đầu, đi về phía Mặc Họa đường, không ngờ lại gặp một người bên ngoài Kinh Hồng điện, chính là Ngu Tấn Thanh.
“Nàng sống có tốt không? Rốt cuộc thì hắn vẫn đưa nàng vào cung, thâm cung sâu thẳm này sao có thể tự do vui vẻ như ở bên ngoài? Hắn vì quyền thế, vẫn quyết định hi sinh nàng.”
Giọng nói của Ngu Tấn Thanh lạnh nhạt, nhưng lại khiến trong lòng Phó Cẩm Họa dậy sóng, nàng nắm chặt lấy góc áo, không nói một lời, định
nghiêng người đi qua Ngu Tấn Thanh, ai ngờ Ngu Tấn Thanh dịch sang một
bước, Phó Cẩm Họa hơi cúi đầu liền đâm vào trước ngực chàng, kêu lên
thành tiếng.
“Tiểu Tứ…”
Phó Cẩm Họa nghe thấy Ngu Tấn Thanh vẫn gọi mình như trước, trong
lòng run lên, cuối cùng vẫn cương quyết lạnh lùng nói: “Ngu tướng quân,
ngài nên gọi bản cung là Họa phi nương nương! Nể tình ngài phạm lỗi lần
đầu, bản cung không so đo với ngài, nếu không nhất định sẽ bẩm lên hoàng thượng, trị ngài tội đại bất kính đó.”
“Tiểu Tứ, giữa nàng và ta xa cách đến vậy sao?” Ngu Tấn Thanh tiến
lên một bước, nắm lấy cánh tay Phó Cẩm Họa, Phó Cẩm Họa không giằng ra
được, liền cắn thật mạnh, cho đến khi cảm thấy vị máu tanh trong miệng
mới nhả ra, ánh trăng bàng bạc, xuyên qua cành lá phản chiếu những đốm
sáng lên thân hình Ngu Tấn Thanh và Phó Cẩm Họa, như khói như mây.
Ngu Tấn Thanh không thu tay về, cúi đầu nhìn, trong giọng nói mang vẻ u sầu: “Còn nhớ khi ở An Lăng, nàng cũng cắn ta một miếng, cũng là trên bàn tay này, xem ra đời này ta luôn phải mang dấu vết của nàng sống qua ngày. Tiểu Tứ, không có nàng bên cạnh, đời này ta tuyệt đối không làm
bạn cùng hồng nhan nào khác.”
Phó Cẩm Họa không phải không cảm động, bao kí ức khi còn ở An Lăng,
những ngày tháng đẹp đẽ muốn một lòng ở lại bên cạnh Ngu Tấn Thanh bạn
cùng mây nước, nhưng đột nhiên nghĩ đến một người, nàng như tỉnh ngộ,
nói: “Vậy còn Vân Nương thì sao? Cô ấy có vai trò thế nào trong cuộc đời chàng?”
Ngu Tấn Thanh sững người, trầm giọng nói: “Khi ta về cung, Hồng Ngạc
cũng nói với ta chuyện của Vân Nương. Cô ấy là một cô gái tốt, chỉ tiếc
hồng nhan bạc mệnh, bỏ mạng ở triều Thương Ly. Khi cô ấy bị Gia Luật Sở
Tế đưa vào triều Thương Ly, từng ở lại Ngu phủ của ta một thời gian,
cũng từng đối với ta… chỉ có vậy thôi.”
Phó Cẩm Họa biết, những lời Ngu Tấn Thanh chưa nói hết là muốn nói
rằng Vân Nương có tình ý với chàng, nhưng vì Vân Nương đã chết, để bảo
toàn danh tiết cho cô ta, nên mới không nói ra.
“Hồng Ngạcđau lòng, muội ấy vốn đã viết thư cho ta, nói rằng cả đời
này chỉ muốn có một đứa con làm bạn, cho dù phải sống trong lãnh cung
cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng giờ đứa con đã chết, muội ấy lại được
phong làm quý phi, có phải là rất trớ trêu không?” Ngu Tấn Thanh nói
hết, thấy Phó Cẩm Họa chỉ im lặng, bỗng nhiên lại đổi giọng, nói: “Nhưng ta cứ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, có lẽ đứa trẻ vẫn chưa
chết…”
Phó Cẩm Họa nhanh chóng ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt Ngu Tấn Thanh
xuyên qua những khóm hoa rậm rạp, nhìn về phía Phượng Loan cung, bất
giác ngầm thở phào, nói: “Đêm khuya rồi, bản cung phải về đây, Ngu tướng quân cũng không nên tiếp tục ở lại trong cung đến tận giờ này nữa.”
Có lẽ thái độ lạnh lùng xa cách của Phó Cẩm Họa đã khiến Ngu Tấn
Thanh thực sự đau lòng, Ngu Tấn Thanh không níu giữ nàng nữa, chỉ giương mắt nhìn bóng hình gầy gò của nàng đi mỗi lúc một xa.