Vẽ xong, nàng lấy bức tranh sơn thủy trên cánh tay xuống đặt lên đài, nhưng Phó Cẩm Họa biết, ánh mắt của hoàng thượng vẫn dán vào cánh tay
trái của nàng, ở đó có một dấu thủ cung sa đỏ chói…
Thấy Vấn Nhạn cứ mãi ngập ngừng, Phó Cẩm Họa hiểu trong đầu cô bé
đang nghĩ gì. Nàng biết, nhất định là cô bé đang lo lắng việc mình không chịu đội mũ phượng khăn trùm, nếu để đại phu nhân biết, Vấn Nhạn sẽ bị
trách phạt, nhưng lúc này, nàng cũng không nói gì.
Vừa hay lúc đó, có người đẩy cửa bước vào, chẳng đợi Vấn Nhạn kịp
phản ứng đã điểm huyệt cô bé ngất đi, đến khi Phó Cẩm Họa nhìn rõ là ai, nàng cả kinh, hóa ra chính là Tế Dương vương, người luôn biệt vô âm tín kể từ sau lần từ biệt ở Thanh Âm am.
Phó Cẩm Họa kinh sợ, hỏi: “Đây là nhà họ Phó, sao ngài có thể tùy tiện vào thế được? Hơn nữa lại còn đến Họa Trai của thiếp?”
Đôi mắt Tế Dương vương mang vài phần dò xét, nhìn bộ váy thêu thủy
mặc trên giường, bước qua cầm lên tay, nói: “Quả nhiên tay nghề nữ công
rất giỏi.” Nói đoạn, chàng kéo Phó Cẩm Họa lại, ngã xuống giường, đè
thân mình lên trên.
Phó Cẩm Họa bị đau, chau mày nói: “Đường đường Tế Dương vương, đừng
nên làm ra những chuyện tổn hại đến thân phận thì hơn.” Dứt lời, nàng
nhướng mày, tựa như dò xét, tiếp tục nói, “Ngài đừng quên, thân phận
hiện giờ của thiếp, là tân nương sắp cưới của nhà họ Dương.”
Bàn tay Tế Dương vương đặt trên eo Phó Cẩm Họa nhẹ vuốt ve, thân hình Phó Cẩm Họa tức thì cứng đờ, đang định giằng ra, liền nghe thấy Tế
Dương vương chậm rãi nói bên tai: “Tên phá gia chi tử nhà họ Dương đó đã bị ta giết chết rồi…”
Phó Cẩm Họa sững người, kế đó liền cảm thấy bàn tay Tế Dương vương từ bên eo lần ra phía sau, ấn vào từng đốt sống lưng của nàng. Phó Cẩm Họa run lên, lại nghe thấy Tế Dương vương dùng giọng ung dung mà đầy uy
lực, nói: “Đó chẳng lẽ không phải điều nàng hy vọng hay sao? Lẽ nào nàng thực sự muốn được gả cho tên lãng tử đó?”
Phó Cẩm Họa giơ tay ngăn bàn tay còn lại của Tế Dương vương chuẩn bị
đặt tới trước ngực mình, lạnh lùng đáp: “Thì ra, người sai kẻ bịt mặt
bắt cóc thiếp, đem chuyện này rêu rao khắp toàn thành chính là vương
gia…”
Tế Dương vương nắm lấy bàn tay của Phó Cẩm Họa đang ngăn cản tay
mình, cúi xuống khẽ hôn lên tai nàng, hạ giọng nói: “Nàng muốn học cách
quyến rũ người khác, như thế này chẳng phải là rất tốt sao? Vì sao nàng
đối với bản vương luôn vừa kính sợ vừa xa cách thế?”
Phó Cẩm Họa nghiêng đầu qua một bên, đáp: “Vương gia, một năm qua
chúng ta bao lần gặp nhau ở Thanh Âm am, thế nhưng đều chưa từng giở trò nam nữ, là bởi thiếp từng nói một câu, hiện giờ ngài lại muốn thiếp
phải nhắc lại câu đó lần nữa hay sao?”
Tế Dương vương thấy Phó Cẩm Họa nói ra câu đó, có phần mất hứng, trầm giọng: “Bản vương chỉ muốn nàng cam tâm tình nguyện làm việc. Để nàng
nhìn rõ bộ mặt thật của đám người kia như thế thì nàng mới có thể không
chịu sự ràng buộc của tình thân…”
“Nhưng ngài cũng đừng quên, ban đầu ngài đã dùng chính chiêu bài tình thân để uy hiếp thiếp, hiện giờ lại muốn thiếp từ bỏ nó, vậy ngài có
thể lấy gì để ràng buộc thiếp đây?” Phó Cẩm Họa thừa cơ Tế Dương vương
không phòng bị, đẩy chàng qua một bên, nhanh chóng đứng dậy.
Tế Dương vương có chút ngẩn người, kế đó cất tiếng cười lớn, Phó Cẩm
Họa thấy vậy, sợ có người nghe được, vội tiến lên bịt miệng chàng lại,
Tế Dương vương giơ tay nắm lấy tay nàng, khẽ nói: “Không ngờ nàng cũng
có chỗ nằm ngoài sức tưởng tượng của bản vương, lại còn biết mấy chiêu
võ công ư?”
“Chẳng qua chỉ là khoa chân múa tay, chẳng có tác dụng gì…”
Tế Dương vương nhìn Phó Cẩm Họa, trong lòng thầm khen ngợi sự thành
thục của nàng, dựa vào vài phần sức lực vừa rồi quả thực không giống như người có căn cơ võ công, vừa lúc đang định nói gì đó thì nghe thấy
tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài vọng vào.
Phó Cẩm Họa kinh hãi, ấn Tế Dương vương lên giường, dùng ánh mắt ra
hiệu cho chàng yên lặng, rồi tiến lên bỏ màn che trước giường xuống, vừa hay Phó Thần Đồ xông vào, vội vàng hỏi: “Làm sao bây giờ, làm sao bây
giờ? Dương gia công tử tối qua bị giết chết rồi…”
Dù Phó Cẩm Họa đã nghe được tin này từ chính miệng Tế Dương vương nói ra, nhưng lúc này vẫn không nén được sự kinh ngạc, nàng cố nói một cách bình thường nhưng chất giọng mỉa mai lại không hề che giấu: “Cha, làm
sao bây giờ? Mối nhân duyên cha vất vả tìm, lại thành ra xôi hỏng bỏng
không rồi sao? Thế có khác gì ép con phải chết?”
Phó Thần Đồ nghe Phó Cẩm Họa nói thế thì hơi trừng mắt lên, vừa đưa
mắt liếc qua liền trông thấy Vấn Nhạn đang nằm sõng soài dưới đất, ông
cả kinh, đang định hỏi, lại nhìn lên giường Phó Cẩm Họa, thần sắc càng
thêm phần sợ hãi, hỏi: “Họa nhi, con định làm thế nào?”
Phó Cẩm Họa thần sắc lạnh lùng, hạ giọng nói: “Con muốn tham gia yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân…”
Phó Thần Đồ ai oán đáp: “Con cứ nhất định phải tham gia yến tiệc
tuyển chọn mỹ nhân kia, để người trong khắp thiên hạ này biết chuyện bẽ
mặt của con sao? Cho dù cha không cần giữ thể diện cho cái thân già này, thì ba vị tỷ tỷ của con biết phải làm thế nào? Chẳng lẽ Tế Dương vương, sau chuyện này vẫn chịu lấy Nhị tỷ của con ư?”
Phó Cẩm Họa nghe những lời của Phó Thần Đồ tựa như vạn tiễn xuyên
tâm, nàng thấy rõ, khi nói chuyện Phó Thần Đồ liếc mắt nhìn lên giường
mình, nhưng Phó Cẩm Họa không dám quay đầu nhìn lại, bởi nếu làm thế
chẳng khác gì nàng đang khai thật mọi chuyện với phụ thân.
Phó Cẩm Họa ưỡn thẳng lưng, ánh mắt hiện rõ nét lạnh lùng, tựa như
không còn cảm xúc gì nữa, nói: “Phụ thân, điều cha mong muốn là được
thăng quan tiến chức, còn điều con muốn là được sống trong gấm vóc nhung lụa. Nhà họ Dương như hang hùm miệng cọp, cha vẫn nỡ đem con gả vào đó, nhưng hiện giờ công tử nhà họ Dương đã chết, chẳng lẽ cha không cho
phép con xoay chuyển vận mệnh của mình sao?”
Phó Thần Đồ đang định nói điều gì, do dự nhìn lên giường thêm một
lần, giẫm chân quát: “Họa nhi, nhà họ Dương có xấu xa đến thế nào, thì
cũng là lối thoát cha tìm cho con, con cứ một mực làm càn, sau này chớ
mua dây buộc mình…” Nói đoạn liền đẩy cửa bỏ đi.
Còn Phó Cẩm Họa tựa như sợi dây đàn bị kéo căng đứt đoạn, lùi về phía sau hai bước va phải bàn ghế, đau đến tỉnh cả người, khi nhìn lên
giường, mới phát hiện bên ngoài tấm rèm lộ rõ một chiếc giày thêu kim
tuyến nạm trân châu Nam Hải…
Phó Cẩm Họa kéo mạnh tấm màn ra, thấy Tế Dương vương đang thản nhiên
rung chân, nói: “Một trường đấu chí giữa phụ thân và con gái mới hay làm sao! Nếu không phải bản vương trốn trên giường trong khuê các, làm sao
nghe thấy được?”
Lúc này Phó Cẩm Họa mới hiểu, Phó Thần Đồ nhìn thấy Vấn Nhạn nằm dưới đất, lại thêm chiếc giày lộ ra bên ngoài màn, nên mới có phần úy kị mà
đồng ý với “thỉnh cầu” tham dự yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân vừa nãy của
nàng.
“Ngài mau đi đi, thiếp còn phải chải đầu trang điểm thay quần áo, e
rằng không thể giữ ngài lại được…” Phó Cẩm Họa quay người không nhìn Tế
Dương vương thêm nữa.
Nhưng Tế Dương vương đi thẳng đến trước mặt nàng, nâng cằm nàng lên,
không hề do dự đặt xuống một nụ hôn, ngang ngược mà bá đạo, không một
chút dịu dàng, Phó Cẩm Họa thấy hơi đau, khẽ rên thành tiếng, liền cảm
thấy thân thể Tế Dương vương cứng đờ…
Lúc Tế Dương vương rời đi, Phó Cẩm Họa khẽ gọi sau lưng chàng: “Kìa, vương gia…”
Phó Cẩm Họa thấy thần sắc Tế Dương vương khi quay lại nhìn nàng có
phần ám muội, hiển nhiên là đã hiểu lầm điều gì đó, bèn vội nói: “Thiếp
muốn nói là, Vấn Nhạn…”
Phó Cẩm Họa vừa chỉ về phía Vấn Nhạn, liền thấy Tế Dương vương lưu
lại một câu, rồi nhanh chóng phi thân đi mất, “Qua nửa canh giờ nữa cô
ta sẽ tự tỉnh lại…”
Phó Cẩm Họa ngồi trước bàn trang điểm vuốt nhẹ đôi môi vẫn còn hơi
đau, trong lòng bấn loạn, nhìn vào gương thấy trên má vẫn còn ửng đỏ,
trong lòng ngầm dâng lên cảm giác bực bội ảo não.
Phó Cẩm Họa thay xong chiếc váy thêu thủy mặc thì thấy Vấn Nhạn dưới
đất dần tỉnh lại, nàng liền bước tới dìu cô bé dậy. Vấn Nhạn sửng sốt
mất một lúc nhưng hoàn toàn không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ
xoa đầu, chẳng nói chẳng rằng bắt tay vào giúp Phó Cẩm Họa chải đầu
trang điểm.
Lại qua gần nửa canh giờ, Vọng Mai từ phòng đại phu nhân qua giục Phó Cẩm Họa, nói là ba chiếc kiệu mềm đã chuẩn bị xong, đại tiểu thư, tam
tiểu thư đều đã biết tin và qua đó rồi, hiện giờ chỉ còn đợi nàng nữa là lên đường.
Phó Cẩm Họa dẫn theo Vấn Nhạn đi ra ngoài phủ, Phó Tố Cầm và Phó Nhan Thư đều đã đứng trước kiệu từ lâu, đại phu nhân và tam phu nhân đứng
cạnh nhau, lúc trông thấy Phó Cẩm Họa bước ra, lông mày ai nấy đều chau
sít lại. Đại phu nhân tiến lên kéo tay Phó Cẩm Họa, véo hết lần này đến
lần khác, lời đưa đến miệng mà không thốt ra được.
Phó Cẩm Họa lặng lẽ rút tay từ tay đại phu nhân về, lạnh nhạt nói:
“Mẹ, nếu mẹ định khuyên Họa nhi quay về, thì đừng nên nói nữa là hơn.”
Phó Tố Cầm và Phó Nhan Thư đưa mắt nhìn nhau, phẩy tay áo, chỉ nghe
thấy Phó Nhan Thư nói: “Tứ muội, ngày trước sao ta không nhận ra muội to gan đến thế nhỉ? Tấm thân đã bị người ta chà đạp rồi mà còn dám đi tham dự yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân, tỷ muội chúng ta đành coi như muội
khăng khăng muốn tỏ vẻ uy phong, cũng đành chiều theo ý muội. Bây giờ
muội còn chưa gả đi mà đã khắc chết phu quân, chẳng lẽ muội không sợ sẽ
chết ngập trong nước bọt của bách tính Tuyền Thành hay sao?”
Phó Tố Cầm cười khẩy, khi nhìn thấy bộ váy thêu thủy mặc của Phó Cẩm
Họa, ánh mắt cực kì thâm độc, nói nửa nạc nửa mỡ: “Tứ muội, chẳng trách
tỷ muội chúng ta đến tiệm vải Tài Vân tìm Vân Nương thêu thùa mà không
thấy, hóa ra mấy ngày nay cô ta bận làm việc cho muội à? Tứ muội quả
thực là suy tính chu toàn…”
Phó Cẩm Họa khẽ cười, nhẹ giọng: “Đại tỷ, tam tỷ, muội đi chẳng qua
chỉ để làm nền, quan trọng vẫn là xem hai tỷ đoạt ngôi vị hoa khôi mà
thôi.”
Phó Cẩm Họa vừa dứt lời, sắc mặt Phó Tố Cầm và Phó Nhan Thư tức thì
thay đổi, đưa mắt nhìn nhau, rồi ai nấy vênh mặt lạnh lùng “hừ” một
tiếng, nhanh chóng bước lên kiệu của mình.
Lúc yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân gần diễn ra Phó Cẩm Họa mới biết, yến tiệc năm nay được tổ chức trong phủ Tế Dương vương, con cháu hoàng tộc, hoàng thân quốc thích, quan lại quý nhân, còn cả các thiên kim tiểu thư đều tham gia yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân này.
Vừa theo Phó Tố Cầm, Phó Nhan Thư bước vào phủ Tế Dương vương, Phó
Cẩm Họa liền thấy mọi người xung quanh không ngừng chỉ trỏ, lại thêm
những lời khó nghe về nàng, “Cô ta vẫn còn dám đến tham gia yến tiệc
tuyển chọn mỹ nhân ư?”, “Nghe nói tối qua Dương gia công tử chết rồi,
chính là bị cô ta khắc chết đó…”
Phó Cẩm Họa cảm nhận rất rõ ràng, từng ánh mắt như đâm xuyên sau lưng, hoặc là khinh bỉ, hoặc là coi thường, hoặc là căm ghét…
Cùng lúc đó Phó Tố Cầm, Phó Nhan Thư quay đầu nhìn nàng một cái, sau
đó chau mày, vội vã đi tách lên trên, Phó Cẩm Họa biết bọn họ sợ bị tai
tiếng của nàng làm cho liên lụy, thế nên trong lòng không nén nổi một
nỗi bi thương.
Trên đài cao, mấy vị áo gấm xa hoa đang ngồi, Phó Cẩm Họa đứng từ xa
nhìn lại, trông thấy Tế Dương vương đang cùng một nam tử tuổi trẻ ngồi
đó, Phó Cẩm Họa biết nam tử trẻ tuổi đó chắc chắn là hoàng thượng, có
điều vì ở khoảng cách xa quá, nàng không thể trông rõ dung mạo.
Trong lòng Phó Cẩm Họa cảm thấy rất lạ, nếu đã không trông rõ tôn
nhan của hoàng thượng, thì vì sao nàng lại có thể nhìn rõ Tế Dương vương đến thế? Chẳng lẽ bởi vì từ lâu nàng đã ghi nhớ bóng hình chàng?
Phó Cẩm Họa theo các tiểu thư tham dự cuộc tuyển chọn đến đứng sau
tấm bình phong dưới đài, tìm vị trí khuất nhất ngồi xuống, lúc này nàng
mới phát giác ra lòng bàn tay mình đã toát đầy mồ hôi, nàng cảm thấy sợ. Làm sao nàng có thể không sợ được chứ?
Mang theo tai tiếng tham gia yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân, chính là dấn thân vào nguy hiểm, mà nàng lại không có đường lui…
Những cô gái tham gia yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân lần này tổng cộng
có ba mươi sáu người, ngoại trừ ba cô con gái nhà họ Phó còn có con gái
của tể tướng Thạch Trình là Thạch Vận Tú, con gái Ngu tướng quân Ngu
Hồng Ngạc, mỗi người ngồi một góc. Thạch Vận Tú thần sắc cao ngạo, còn
Ngu Hồng Ngạc cởi mở rộng rãi, thỉnh thoảng lại nhìn sang Phó Cẩm Họa,
dường như không hề có ác ý.
Chẳng mấy chốc, quản sự trong phủ Tế Dương vương đến sắp xếp cho mọi
người rút thăm quyết định thứ tự biểu diễn, ai cũng muốn rút trước để
được may mắn, bèn chen nhau đổ xô lên, chỉ có Phó Cẩm Họa còn chưa kịp
tiến lên đã bị mọi người đẩy qua một góc. Ngu Hồng Ngạc ở bên cạnh đỡ
lấy nàng, Phó Cẩm Họa nghiêng người cảm tạ, chờ đến khi cùng Ngu Hồng
Ngạc rút thăm, mới phát hiện ra trong ống chỉ còn hai tấm thẻ.
Ngu Hồng Ngạc khẽ cười nói: “Cô rút trước đi, bữa tiệc tuyển chọn mỹ nhân này tôi vốn chỉ đến cho có mặt, không sao đâu.”
Nhưng Phó Cẩm Họa thần sắc nghiêm túc, tiến lên rút đồng thời cả hai
chiếc thẻ trong ống, nhìn qua một lượt, rồi đưa một trong hai tấm cho
Ngu Hồng Ngạc, lúc quay về đến chỗ ngồi của mình trong lòng vẫn còn vang lên những lời Ngu Hồng Ngạc vừa nói. Xem ra cô nàng Ngu Hồng Ngạc này
hoàn toàn không muốn vào cung.
Vấn Nhạn ở bên cạnh Phó Cẩm Họa, nhìn con số nàng rút được viết trên
thẻ rõ ràng là ba mươi sáu, là người cuối cùng biểu diễn, lo lắng hỏi:
“Tiểu thư, cô đưa cho cô ta số bao nhiêu?”
“Số một.”
“Tiểu thư…” Vấn Nhạn chép miệng, phải biết rằng trong những yến tiệc
tuyển chọn mỹ nhân từ trước đến nay, chưa có một ai không lấy làm vinh
dự vì rút trúng số một. Bởi lẽ trong số bảy yến tiệc, đế vương đã chọn
đến năm vị mỹ nhân rút được số một, vừa rồi các cô gái tranh nhau lên
trước rút thăm, cũng là vì hi vọng mình có cơ hội chọn trúng số một cũng là vì lẽ đó.
Thế nhưng, Phó Cẩm Họa lại cam tâm đưa thẻ số một nhường cho Ngu Hồng Ngạc, Vấn Nhạn làm sao có thể không kinh ngạc?
“Tiểu thư, chẳng phải cô đã hạ quyết tâm muốn đoạt ngôi vị hoa khôi
sao? Hơn nữa cho dù cô không muốn có được thẻ số một thì cũng có thể đổi với đại tiểu thư và tam tiểu thư mà…”
Phó Cẩm Họa ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tố Cầm và Phó Nhan Thư, chỉ
thấy ánh mắt hai người bọn họ tràn trề tức giận, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống được nàng. Phó Cẩm Họa cười, quay đầu nhìn Ngu Hồng
Ngạc đang cất bước lên đài, dáng điệu khoáng đạt, trong tay cầm một
thanh kiếm truy phong sắc bén.
Màn múa kiếm của Ngu Hồng Ngạc được hoan nghênh nhiệt liệt, Phó Cẩm
Họa nhìn hoàng thượng ở trên đài phía xa hình như đang mỉm cười, bất
giác nắm chặt bộ váy trên người. Phó Cẩm Họa đột nhiên đứng dậy, nói với Vấn Nhạn: “Vấn Nhạn, ta ra hậu viện đi dạo một lát, em ở đây xem đi…”
Phó Cẩm Họa nhân lúc mọi người đều chú ý tới điệu múa kiếm của Ngu
Hồng Ngạc thì thong thả đi ra hậu viện, nàng dựa vào cành mai, thở dài
một tiếng.
Lát sau nàng nghe thấy tiếng sáo vang lên trong nội viện, hiểu rằng
Ngu Hồng Ngạc đã đi xuống, lại có một vị tiểu thư khác lên biểu diễn tài năng. Nàng lại nhếch miệng cười, bị gió lạnh thổi tới, nàng đang định
ho khẽ bỗng thấy sau lưng có người, lúc quay đầu lại càng nghẹn họng, vô cùng khó chịu.
Phó Cẩm Họa vừa dùng tay áo che miệng ho khổ sở, vừa căm phẫn lườm Tế Dương vương thâm trầm mà uy nghiêm đang đứng ở một bên, trong mắt Tế
Dương vương lóe lên nụ cười, vừa nở ra đã vụt biến mất, chàng trầm giọng hỏi: “Nàng nắm chắc mấy phần có thể đoạt ngôi vị hoa khôi?”
Mất một hồi lâu Phó Cẩm Họa mới điều hòa được hơi thở, ngẩng đầu lạnh giọng đáp, “Vương gia vất vả đẩy thiếp lên đầu sóng ngọn gió như thế,
chẳng lẽ còn không rõ liệu thiếp có đoạt được ngôi vị hoa khôi hay không sao?”
Tế Dương vương chắp tay sau lưng, một thân áo gấm màu xanh ngọc, bên
eo thắt chiếc thắt lưng kim tuyến rồng cuộn cửu châu, anh vũ bất phàm,
khóe miệng chàng nở một nụ cười sâu xa khó đoán, nói: “Được, bản vương
đợi xem nàng thể hiện thế nào…”
Đúng vào lúc đó lại nghe thấy đằng xa lại có tiếng bước chân vang
lên, còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng ồn ào: “Hoa Ly, hoàng thượng
thấy huynh mãi chưa quay về liền sai người đi tìm, đệ bèn tranh đi, biết ngay thể nào cũng trông thấy cảnh trăng hoa mà…”
Phó Cẩm Họa ngẩng đầu nhìn, thì ra là một nam tử chừng hai mươi tuổi, khoanh tay đứng đằng xa, nụ cười không hề che giấu vẻ ngông cuồng, Tế
Dương vương thấy thế khẽ chau mày, nhìn Phó Cẩm Họa thật lâu rồi mới rảo bước rời đi.
Tế Dương vương lại gần nam tử kia, vỗ vỗ lên vai hắn, trầm giọng nói: “Tầm Trạch, lát nữa nếu bản vương nghe thấy đệ ăn nói lung tung, bản
vương nhất định sẽ chặt tay cơ thiếp trong phủ của đệ đó…”
Chung Tầm Trạch cười lớn, quay đầu nhìn Phó Cẩm Họa, đôi mắt ẩn giấu
nụ cười, nói: “Nếu huynh muốn chặt, chi bằng chặt tay của người trước
mặt này xuống thì hơn, phải biết trên tay nàng ấy còn có…”
Phó Cẩm Họa nghe thế không tránh khỏi giật mình, liền đưa ánh mắt sắc bén lườm Chung Tầm Trạch, sau đó nhanh chóng bỏ đi, nhưng sau lưng
tiếng cười cuồng ngạo đó vẫn vang lên không dứt, nghe mà chỉ thấy lòng
càng thêm rối loạn.
Khi Phó Cẩm Họa quay về nội viện, Vấn Nhạn đang lo lắng nhìn quanh tứ phía, thấy nàng quay lại mới thở hắt ra. Phó Cẩm Họa nở nụ cườirấn an:
“Vấn Nhạn, chẳng lẽ em sợ ta chưa lâm trận đã bỏ trốn sao?”
“Tiểu thư nói thế nào ấy chứ? Vấn Nhạn thấy đại tiểu thư sắp lên đài
rồi mà cô không có mặt, sau này nhắc lại không khéo đại tiểu thư lại
trách cô.” Vấn Nhận vội vàng giải thích.
Quản sự trên đài vừa hay cất tiếng: “Phó gia đại tiểu thư Phó Tố Cầm…”
Phó Cẩm Họa đang định tiến lên cổ vũ Phó Tố Cầm, liền thấy Phó Tố Cầm đưa ánh mắt ra chỗ khác, thấy vậy nàng đành cười gượng rồi lại ngồi
xuống.
Phó Cẩm Họa cúi đầu, cảm nhận rõ rệt khuôn mặt mình đang đỏ bừng, cảm giác xấu hổ pha lẫn phẫn nộ vô cùng. Lúc này nàng chợt hiểu ra một
điều, nàng có thể đương đầu với sự sỉ nhục của người trong thiên hạ,
nhưng không thể chịu đựng nổi sự khinh bỉ của người thân…
Cố kìm giọt nước mắt, Phó Cẩm Họa ngẩng đầu, nhìn lên trên đài xa xa, rõ ràng Tế Dương vương cũng đang nhìn về phía nàng, Phó Cẩm Họa nhẹ mỉm cười, thầm nghĩ, Chung Hoa Ly, giây phút này thiếp và ngài là đồng
minh, chí ít chúng ta cũng đang cùng đứng về một phía. Thế nên ngài sẽ
không coi thường thiếp, phải vậy không?
Khi cúi đầu xuống lần nữa, nước mắt Phó Cẩm Họa đã trào ra, rơi xuống bộ váy được thêu thủy mặc công phu bằng bút mực, lập tức có hai vết
nhòe chảy xuống. Vừa hay bên cạnh có người đưa qua một chiếc khăn gấm,
Phó Cẩm Họa đón lấy lau nước mắt rồi mới ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là
Ngu Hồng Ngạc…
“Cô đã đến đây thì nên liệu trước mọi chuyện, nay mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Tế Dương vương, cô còn sợ gì?”
Phó Cẩm Họa thoáng giật mình, cô nàng Ngu Hồng Ngạc này xem ra không
hề đơn giản, có vẻ cô ta biết rất rõ mọi chuyện, nàng đang định mở miệng hỏi, liền nghe thấy Ngu Hồng Ngạc cười nhạt nói tiếp: “Cô không cần
phải đoán làm sao tôi biết được, chẳng qua là vừa rồi tôi ra sau hậu
viện, tình cờ nghe thấy mà thôi…”
Phó Cẩm Họa không nói thêm gì, chỉ khẽ “ồ” lên một tiếng, lặng lẽ đợi Ngu Hồng Ngạc nói thêm, bởi lẽ nàng biết nếu Ngu Hồng Ngạc không có
điều gì cần cầu xin thì nhất định sẽ không gợi chuyện này ra, giờ cô ta
đã mở lời, nhưng giọng điệu chẳng khác nào đang uy hiếp nàng.
Quả nhiên, Ngu Hồng Ngạc tiếp tục khẽ nói bên tai nàng: “Tôi sẽ giúp
cô đoạt ngôi vị hoa khôi, sau khi xong việc, tôi chỉ cần Tế Dương vương
thả ca ca của tôi từ biên cương trở về.”
Phó Cẩm Họa hơi sững người, nhớ lại việc nàng từng nghe Phó Thần Đồ
nói, trưởng tử nhà họ Ngu là Ngu Tấn Thanh suy nghĩ sâu xa, nói năng
khôn khéo, mấy năm trước bị Tế Dương vương điều đến biên cương đại mạc,
tính đến nay đã được năm năm rồi.
“Vì sao cô không trực tiếp cầu xin Tế Dương vương?”
Ngu Hồng Ngạc đứng nguyên chỗ cũ, trả lời có phần tự chế giễu: “Nếu
chỉ đơn giản như vậy mà có thể khiến Tế Dương vương đồng ý thả ca ca của tôi về, thì Ngu Hồng Ngạc tôi đã vào Tế Dương vương phủ từ lâu rồi…”
Ngu Hồng Ngạc nói đoạn, thấy Tế Dương vương trên đài dường như nhìn
về phía mình, đắn đo buông một câu, rồi quay người bỏ đi: “Đợi đến khi
cô lên biểu diễn, rồi chờ xem.”
Phó Cẩm Họa nghe vậy có phần ngạc nhiên, khi ngẩng đầu nhìn về phía
đài xa, tam tỷ Phó Nhan Thư đang dụng bút viết chữ, nét chữ như nước
chảy mây trôi, chỉnh tề đẹp đẽ, rất nhiều người ngồi phía dưới đều không khỏi trầm trồ thán phục.
Vấn Nhạn ở một bên kéo tay áo Phó Cẩm Họa, hạ giọng hỏi: “Tứ tiểu
thư, ngôi vị hoa khôi chắc sẽ không bị tam tiểu thư đoạt mất chứ?”
Phó Cẩm Họa cười nhạt, đáp: “Nếu quả thực như thế, thì âu cũng là ý
trời. Nhưng em đừng vội, cứ đợi xem tiếp đi, chữ của tam tỷ đẹp thì đẹp
thật, nhưng còn thiếu…”
Lời Phó Cẩm Họa còn chưa dứt, đã thấy một người ngồi phía dưới cất
cao giọng nói: “Chữ của tam tiểu thư đẹp thì đẹp thật, nhưng còn thiếu
vẻ khỏe khoắn, mạnh mẽ. Nhìn chữ này giống như một mỹ nhân, chỉ có dung
mạo xinh đẹp mà không có xương cốt…”
Phó Nhan Thư mặt hơi biến sắc, cất giọng cao ngạo đáp: “Nếu các hạ đã chỉ ra được chỗ thiếu sót trong chữ viết của ta, vậy thì nhất định là
một cao thủ rồi! Nếu đã như vậy, chi bằng lên đài cho ta được thỉnh giáo một phen?”
Tuy người vừa cất tiếng chưa lên đài, nhưng Phó Cẩm Họa đã đoán ra
được, nhất định đó không phải là ai khác ngoài tên Chung Tầm Trạch ban
nãy nàng vừa gặp ở hậu viện. Quả nhiên, lại nghe một tràng cười bá đạo
ngông cuồng, rồi một bóng hình tuấn tú khôi ngô xuất hiện trên đài,
chính là Chung Tầm Trạch.
Chung Tầm Trạch giơ tay định đón lấy cây bút từ tay Phó Nhan Thư
nhưng đợi đến khi Chung Tầm Trạch cầm vào bút rồi Phó Nhan Thư lại chau
mày không hề có ý định buông tay, ngược lại càng nắm chặt lấy bút, vênh
mặt nhìn Chung Tầm Trạch đầy thách thức.
Chung Tầm Trạch cầm đầu kia của cây bút, khẽ kéo một cái đã suýt chút thì lôi cả Phó Nhan Thư lại gần vài bước. Liền đó chàng nhẹ cười nói:
“Xem ra tam tiểu thư có vẻ tiếc cây bút trong tay…”
Dưới đài đã có lác đác tiếng cười, nhìn từ xa lại thấy hoàng thượng
đang nói điều gì đó với Tế Dương vương, xem ra không hề lưu tâm đến sự
việc xảy ra ở trên đài.
Phó Nhan Thư đỏ mặt, phẫn nộ lườm Chung Tầm Trạch một cái, khẽ quát:
“Ngươi ức hiếp người quá đáng rồi đấy…” Nói đoạn liền đi thẳng xuống
dưới đài trong tiếng cười ngang ngược của Chung Tầm Trạch.
Lúc Phó Cẩm Họa nghe thấy tiếng cười của hắn lần nữa, trong lòng nàng chợt động, dường như có cảm giác vô cùng quen thuộc, định nhìn lại cho
kỹ thì lại nhận ra hắn đã quay về bên cạnh Tế Dương vương từ lúc nào
thậm chí còn không ngừng cười nói hăng say, Phó Cẩm Họa đành bỏ qua.
Mười cô gái trình diễn tiếp sau, chẳng ai có điểm nào xuất sắc, chỉ
duy con gái của tể tướng Thạch Trình là Thạch Vận Tú có chút nổi bật hơn cả, một khúc “Quảng Hàn cung” đã sánh ngang với khúc đàn của Phó Tố
Cầm.
“Phó gia tứ tiểu thư Phó Cẩm Họa…”
Cuối cùng, khi quản sự phủ Tế Dương vương lên đài gọi tên Phó Cẩm
Họa, mọi người ngồi dưới liền nhất loạt không ngừng chỉ trỏ bàn tán. Phó Cẩm Họa còn chưa lên đài đã cảm nhận rõ ràng có ánh mắt như ngọn lửa
rọi về phía mình.
Phó Cẩm Họa mặc váy thêu thủy mặc, vốn đã hút đến bảy phần ánh mắt,
nay lại thm lời bàn tán của mọi người, đương nhiên sẽ thu hút cái nhìn
của tất cả những ai có mặt, chỉ thấy nàng thong thả bước đi, dáng người
yểu điệu, nhất thời khí độ vô song.
Vấn Nhạn vội theo Phó Cẩm Họa lên đài giúp bố trí bút mực, tay chân
không ngừng run lên, Phó Cẩm Họa thấy vậy liền bảo Vấn Nhạn lui xuống,
tự mình trải giấy tuyên, nhẹ đưa cánh tay thon mài mực…
Lúc này, liền nghe thấy có người ngồi dưới quát vọng lên: “Phó gia tứ tiểu thư Phó Cẩm Họa đã không còn tấm thân trong trắng, thế nên không
có tư cách lên đài biểu diễn tài năng…”
Phó Cẩm Họa hơi giật mình, nhưng lại ngầm thở phào, Ngu Hồng Ngạc quả nhiên là người thông minh, cô ta biết chọn rất đúng thời điểm để hành
động, gợi chuyện đó ra lúc này ngay đến hoàng thượng cũng chẳng thể
không để tâm.
Quả nhiên, mọi người lại được một phen xì xào, chẳng ai ngờ, Ngu Hồng Ngạc lại tính vạch trần chuyện này trước mặt hoàng thượng, liền đem cả
Ngu Hồng Ngạc ra xầm xì bàn tán. Thậm chí Phó Cẩm Họa còn nghe thấy có
người nói Ngu Hồng Ngạc vì sợ mình không được tuyển nên mới gợi chuyện
này ra để thu hút sự chú ý của hoàng thượng.
Phó Cẩm Họa cười khổ, đúng là Ngu Hồng Ngạc đã thu hút được sự chú ý
của hoàng thượng thật, có điều chẳng ai biết Ngu Hồng Ngạc làm như thế
lại chính vì nàng.
Phó Cẩm Họa vẫn trầm tĩnh như nước, một tay giữ tay áo, bàn tay cầm
bút ung dung đưa đẩy, chẳng qua chỉ là gửi chút tình vào non nước, nhưng khí độ thoát tục, cảnh giới cao thâm…
Ngu Hồng Ngạc hiển nhiên chưa chịu thôi, tiếp tục cao giọng nói:
“Hoàng thượng, Phó Cẩm Họa kia đã không còn tấm thân trong trắng, nhưng
vẫn tham gia yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân hòng lừa lấy ân sủng của thánh
thượng, nhà họ Phó như vậy là khi quân phạm thượng, đáng chém toàn gia!”
Lời vừa thốt ra, mọi người ai nấy đều cả kinh, xôn xao khắp chốn.
Cả Phó Tố Cầm và Phó Nhan Thư nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau, rồi nhất loạt lên đài, hướng về phía hoàng thượng quỳ nói: “Hoàng thượng, mọi
chuyện đều do một mình tứ muội to gan làm càn, không liên quan gì đến
những người còn lại trong phủ, xin hoàng thượng minh xét.”
Phó Tố Cầm vừa nói, vừa kéo nhẹ chân váy Phó Cẩm Họa, nói: “Tứ muội,
muội mau đến trước mặt hoàng thượng xin được nhận tội chết đi, đừng đứng đó làm liên lụy đến những người vô tội khác.”
Lúc này, hoàng thượng đứng trên đài cùng Chung Hoa Ly đã đi xuống
dưới đài, tiến về phía Phó Cẩm Họa, ánh mắt ngài trước sau chỉ tập trung vào bức tranh sơn thủy Phó Cẩm Họa vừa mới vẽ, còn nàng cũng liền đó
giả vờ đánh rơi cây bút còn đẫm mực lên bức tranh…
“Đáng tiếc cho bức tranh này quá…” Tựa như tiếng rồng than thở, hoàng thượng vừa mở lời, bốn phía ồn áo bỗng chìm trong im lặng.
Phó Cẩm Họa duyên dáng cúi đầu, mấy giây sau đã trông thấy hai đôi
giày thêu kim tuyến tiến sát lại mình. Nàng còn chưa kịp nghĩ gì, đã
nghe thấy Tế Dương vương lớn tiếng nói: “Hoàng thượng, thần thấy bức
tranh này kể cũng có vài phần căn cơ của đế sư Ngũ Huy Tuyền, người xem
chỗ dùng mực chấp bút này, vung lên mạnh mẽ có lực mà lại không mất đi
vẻ nhẹ nhàng phiêu dạt…”
“Bức tranh rất đẹp, nhưng lại có tì vết ở…” Hoàng thượng liếc nhìn
Phó Cẩm Họa đang quỳ dưới đất, nói với vẻ chẳng thèm quan tâm, hẳn là
hoàng thượng vừa bị lời của Ngu Hồng Ngạc lung lay, đối với Phó Cẩm Họa
đang quỳ dưới đất cũng có chút coi thường không ít.
Tế Dương vương hơi động đôi mày, tiến lên nói: “Hoàng thượng, nếu nàng ấy có thể thêu hoa trên gấm thì sao?”
Phó Cẩm Họa nghe đến đây liền hiểu rằng Tế Dương vương đang lệnh cho
nàng sửa tranh, bèn đứng dậy dưới sự ngầm cho phép của hoàng thượng. Chỉ liếc nhẹ một cái nàng đã trông rõ mặt rồng, mi mục như bức tranh được
dụng công vẽ bằng những đường nét tỉ mỉ. Khác với khí chất có phần hung
bạo của Tế Dương vương, trên người hoàng thượng toát ra vẻ rất đỗi ôn
hòa.
Phó Cẩm Họa nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra mọi người đều đã đứng
dậy khỏi chỗ ngồi, đua nhau nhìn về phía mình, còn Ngu Hồng Ngạc đứng ở
đằng xa, ánh mắt trong trẻo mang theo vẻ mong ngóng, tựa như đang chờ
đợi khoảnh khắc Phó Cẩm Họa lật ngược thế cờ.
Phó Cẩm Họa vén tay áo bên trái lên, để lộ ra cánh tay như ngó sen, khiến mọi người tức thì rơi vào trạng thái sững sờ…
Phó Cẩm Họa cầm bức tranh sơn thủy lên, đặt chỗ vừa bị lem mực lên
cánh tay, chấm bút vào mực, vẽ thêm lên đó một con thuyền nhỏ, dáng vẻ
phiêu dạt giữa biển trời xa đến vô biên vô tận…
Vẽ xong, nàng đặt bức tranh lên án, nhưng Phó Cẩm Họa biết, ánh mắt
của hoàng thượng vẫn dán vào cánh tay trái của mình, ở đó có một dấu thủ cung sa đỏ chói…
Hôm đó Tế Dương vương ra lệnh cho kẻ bịt mặt bắt cóc Phó Cẩm Họa,
nhốt nàng một đêm, dùng máu thạch sùng và chu sa điểm thủ cung sa cho
nàng, sau khi tung tin khắp toàn thành rằng nàng bị làm nhục. Hôm nay
lại dùng chính dấu thủ cung sa này để người trong thiên hạ thấy, nàng
vẫn còn tấm thân băng thanh ngọc khiết.
Dấu thủ cung sa này chính là đòn chí mạng để Phó Cẩm Họa lật ngược
thế cờ. Thử hỏi còn có thứ gì khiến người ta chú ý hơn, sinh lòng thương xót hơn việc một người con gái vốn mang danh ô nhục, bỗng chốc hóa ra
bản thân vẫn còn nguyên vẹn?
Đương kim thánh thượng Chung Ngân Hoàng đăng cơ từ khi còn nhỏ, lên
nắm việc triều chính vào năm mười bốn tuổi, bản thân hiểu sâu đạo đế
vương, trọng dụng hiền thần, chăm lo việc nước, thế nên rất được bách
tính ủng hộ, chỉ có duy nhất một điểm khiến người khác e sợ, đó là Chung Ngân Hoàng nghiêm cấm hậu cung không được can dự vào chính sự.
Phó Cẩm Họa nhớ Phó Thần Đồ từng nói, Dung phi được Chung Ngân Hoàng
sủng ái, từng vì đắc sủng mà sinh lòng kiêu căng, quên đi lệnh cấm của
Chung Ngân Hoàng, thậm chí còn có ý đồ can thiệp vào chính sự. Sau khi
Chung Ngân Hoàng biết được, người đập vỡ một chiếc chén ngọc cửu long,
viện cớ hậu cung muốn làm loạn triều chính, lập tức ban cho Dung phi cái chết. Từ đó về sau hậu cung không còn ai dám luận bàn chính sự.
Thế nên yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân tổ chức hằng năm chẳng qua chỉ là màn kịch để Chung Ngân Hoàng chọn lựa hồng nhan, lấp đầy chỗ trống
trong hậu cung mà thôi, người sủng ái ai, tự khắc sẽ cất nhắc cha anh
của người đó, hoặc giả cũng sẽ vì căm ghét cha anh của một người mà đày
người đó vào lãnh cung.
Biết nguyên nhân sâu xa của buổi yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân nhưng
vẫn khiến cho người trong thiên hạ đổ xô tới, tranh nhau đưa con gái
mình vào hậu cung, cầu mong đoạt được chút vinh hoa phú quý, cho dù ngắn ngủi.
“Ngẩng đầu lên!”
Phó Cẩm Họa run rẩy, nhẹ ngẩng đầu, vẫn không dám nhìn thẳng vào
Chung Ngân Hoàng, thì bất ngờ người đã vươn tay, nâng cằm nàng lên. Ánh
mắt không hẹn mà tiếp xúc với ánh mắt hoàng thượng, Phó Cẩm Họa hoảng sợ cúi mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng như vầng trăng khuyết trên khuôn mặt trắng như bạch ngọc, chỉ trong một khoảnh khắc, Phó Cẩm Họa đã nhận ra
trong mắt Chung Ngân Hoàng lóe lên một tia kinh ngạc. Thế là đủ!
Tế Dương vương đứng một bên, từ vẻ không hề xao động ban đầu đã biến
thành khí huyết sục sôi, cố gắng kìm nén sự tức tối trong lòng, rồi bất
ngờ trút giận lên Ngu Hồng Ngạc, lớn tiếng quát: “Ngu Hồng Ngạc, ngươi
vu khống nhà họ Phó khi quân phạm thượng, nay sự việc đã rõ ràng, ngươi
định ăn nói thế nào với hoàng thượng, với nhà họ Phó đây?”
Ngu Hồng Ngạc không hề sợ hãi, lạnh lùng cười nói: “Vương gia, Hồng
Ngạc tuy ăn nói ngông cuồng, nhưng lại thành ra may áo cưới cho người
ta[1], điều này cho dù Hồng Ngạc không nói, tất vương gia cũng hiểu rõ
vô cùng.”
Ngu Hồng Ngạc nói đoạn, thấy Tế Dương vương mặt hơi biến sắc, không
dám chọc tức chàng nữa, lại chỉ về phía Phó Cẩm Họa nói: “Hồng Ngạc chỉ
mong vương gia làm chứng, Phó Cẩm Họa phải thề sẽ thực hiện lời hứa với
Hồng Ngạc. Nếu vậy Hồng Ngạc bằng lòng lập tức tự vẫn trước mặt thánh
thượng…”
Tế Dương vương quay người nhìn về phía Phó Cẩm Họa, chỉ thấy Phó Cẩm
Họa tránh ánh mắt của mình, bước đến trước mặt Ngu Hồng Ngạc, nói: “Tôi
không cần phải thề, cô cũng không cần tự vẫn, tôi hứa với cô là được.
Hơn nữa, trước đó cô không hề biết rõ sự tình mà lại dám dũng cảm nói
chuyện này ra trước mặt hoàng thượng, lòng trung đáng quý, hoàng thượng
sao có thể trách phạt cô? Ban thưởng còn không kịp nữa là!”
Chung Ngân Hoàng cười lớn, nói: “Thú vị lắm, thú vị lắm! Yến tiệc
tuyển chọn mỹ nhân năm nay thú vị hơn năm ngoái nhiều…” Ngừng một lát,
ngài nhìn Tế Dương vương, nghiến răng dằn từng tiếng: “Tế Dương vương,
đệ nhọc lòng rồi…”
Chung Ngân Hoàng khen yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân năm nay thú vị, vốn đã khiến Phó Cẩm Họ thở phào một hơi, nhưng khi nghe đến câu sau của
người nàng lại giật thót mình, không khỏi toàn thân căng cứng, liếc mắt
nhìn về phía Tế Dương vương, chỉ thấy chàng chậm rãi nói: “Thần hoảng
sợ…”
May thay, Chung Ngân Hoàng không nói thêm gì về việc này nữa, lại đưa mắt nhìn sang Phó Cẩm Họa, dường như quan sát, dường như dò xét, sau
chốc lát liền lớn tiếng nói muốn hồi cung.
Mọi người tức thì kinh sợ, lũ lượt quỳ xuống tiễn Chung Ngân Hoàng
khởi giá hồi cung, Chung Ngân Hoàng vừa lên xe rồng, tất cả đều không
nhịn được xôn xao bàn tán, mọi năm đều tuyên đọc con gái nhà ai đoạt
ngôi vị hoa khôi ngay tại chỗ, vì sao năm nay chẳng buồn nhắc tới đã đi
rồi?
Chung Ngân Hoàng vừa đi, mọi người đều lập tức thở phào nhẹ nhõm, vài kẻ phong lưu chẳng hề kiêng nể đưa mắt nhìn ngắm các vị tiểu thư, có kẻ ngông cuồng còn buông lời dâm đãng chòng ghẹo, không ngờ bị Tế Dương
vương nghe được, lập tức nổi giận lôi đình, nếu không phải có người xin
tha, Tế Dương vương đã hạ lệnh chém những kẻ đó ngay tại chỗ.
Mọi người lần lượt ra về, riêng Phó Cẩm Họa bị Tế Dương vương lấy cớ thi thố tài nghệ vẽ tranh để giữ lại.
Trong thư phòng, Phó Cẩm Họa nhìn Tế Dương vương đập vỡ mấy bình hoa
xong, cất giọng với vài phần chế giễu: “Sao hoàng thượng càng hài lòng,
vương gia lại càng tức giận thế? Chẳng lẽ việc hoàng thượng thích thiếp, không phải là điều mà ban đầu vương gia ngài dụng tâm khổ sở muốn đạt
được hay sao?”
Tế Dương vương giận xanh mặt, tiến lên tóm lấy cổ tay Phó Cẩm Họa, hạ giọng quát: “Phó Cẩm Họa, ta cảnh cáo nàng, đừng thử khiêu khích sự
nhẫn nại của bản vương, bản vương đã nhẫn nhịn với nàng lắm rồi…”
“Chẳng lẽ vương gia không muốn biết, rốt cuộc vì chuyện gì mà Ngu Hồng Ngạc lại mạo hiểm nói ra những lời đó sao?”
Quả nhiên, Tế Dương vương tức thì hứng thú với chủ đề này.
Phó Cẩm Họa ngẩn người, liền nhận thấy cổ tay đã được thả ra, thân
hình không có chỗ dựa ngã ngồi xuống ghế. Nàng xoa cổ tay có phần đau
đớn, liền thấy Tế Dương vương cất tiếng hỏi: “Ngu Hồng Ngạc muốn nàng
hứa với cô ta chuyện gì?”
Chưa đợi Phó Cẩm Họa trả lời, Tế Dương vương đã tức thì hiểu ra: “Chẳng lẽ vẫn là vì chuyện ca ca Ngu Tấn Thanh của cô ta?”
“Nếu vương gia đã biết, thì hẳn cũng biết bản thân nên làm thế nào,
thiếp không tiện ở lâu trong vương phủ, xin cáo lui.” Kỳ thực, Phó Cẩm
Họa không dám chắc Tế Dương vương sẽ đồng ý chuyện này, nhưng nàng buộc
phải đánh cược một phen, nếu đã muốn khuynh đảo triều đình Thương Ly,
chi hãy bằng để bản thân khuấy động mặt hồ tĩnh lặng này lên trước đã…