Hoàng Cung Cẩm Tú

Chương 6

Phó Cẩm Họa biết rõ, muốn cứu vãn ván cờ đang thua này của mình thì phải khiến cả bàn cờ rối loạn hoàn toàn, mới có thể mong giành thắng lợi ngay trong nguy hiểm. Hoặc dùng nước cờ hiểm làm rối loạn lòng người, hoặc dùng chiêu thức kì diệu phá thế thua…

Phó Cẩm Họa đưa tay ra trước mặt Ngu Tấn Thanh, xòe bàn tay mịn màng như ngọc ra, bên trong là chiếc bình ngọc nhỏ xinh xắn, chỉ nghe thấy nàng nói: “Trong chiếc bình ngọc này có chứa Thiên Kim Túy, Gia Luật Sở Tế có thể dựa vào mùi hương này mà tìm đến đây…”

Ngu Tấn Thanh đón lấy chiếc bình ngọc, lạnh nhạt nói: “Ta biết phải làm thế nào rồi.” Nói đoạn, chàng gọi Chân Phiến vào, nói: “Chân Phiến, ngươi đem chỗ Thiên Kim Túy trong chiếc bình này rắc lên người mấy con ngựa, sau đó sai người cưỡi ngựa đi về những hướng khác nhau, nhất định phải ngày đêm không nghỉ đưa ngựa ra xa khỏi thành An Lăng.”

Phó Cẩm Họa nghe thấy thế liền khẽ cười, ngầm khen một câu “Tuyệt diệu”, như vậy thì Gia Luật Sở Tế kia dù có chắp cánh mà đuổi theo cũng không biết được, rốt cuộc Thiên Kim Túy đã đi đến chỗ nào.

Còn về Tế Dương vương, rồi chàng sẽ có cách tìm được nàng, phải không?

Chẳng bao lâu sau, Phó Cẩm Họa bèn từ gian trước quay về phòng mình. Thanh Bích vẫn đợi trong phòng, thấy Phó Cẩm Họa trở về thì nói với vẻ không hiểu: “Hôm nay sau khi cô nương ra gian trước, công tử liền sai người đưa đến mấy bộ quần áo, Thanh Bích nhìn màu sắc của chúng, đẹp thì đẹp thật, nhưng mà, nhưng mà…”

Phó Cẩm Họa thấy mấy bộ quần áo đó màu sắc bình thường, hoa văn hơi cũ, bèn hiểu ngay trong lòng Thanh Bích nghĩ gì, nhất định nghĩ rằng quần áo mà Ngu Tấn Thanh đưa tới phải là thứ đồ thượng hảo, chứ không thể nào ngờ tới chỗ quần áo này chính là Ngu Tấn Thanh muốn Phó Cẩm Họa mặc để đóng giả làm a hoàn tùy thân.

Phó Cẩm Họa chọn một bộ màu đỏ tía thay cho bộ đang mặc trên người, lại bảo Thanh Bích đổi trâm trên đầu mình thành trâm ngọc đen nạm vàng, trông vừa dịu dàng uyển chuyển lại không mất vẻ nhàn nhã.

Đến chiều muộn, Chân Phiến ở bên ngoài gõ vào cửa sổ, cười nói: “Xin cô nương đừng trách, là công tử bảo tôi gọi cô nương đến thư phòng.”

Phó Cẩm Họa ra khỏi cửa phòng, thấy Chân Phiến đứng trước cửa sổ, chỉ cười mà không nói gì, bèn làm vẻ giận dữ lườm cậu ta một cái, đi thẳng đến thư phòng.

Thư phòng của Ngu Tấn Thanh rất đơn giản, ngoại trừ bàn ghế và giá sách ra không có thứ gì khác. Ngu Tấn Thanh đang ngồi trên sập, trong tay vẫn cầm một quyển kinh văn, nghe thấy tiếng bước chân Phó Cẩm Họa vào cửa, chàng không hề ngẩng đầu lên nhìn nàng, trầm giọng nói: “Tế Dương vương vì chuyện Họa phi bị bắt cóc đã vô cùng kinh sợ, cho nên đã diện trình hoàng thượng nguyện lùi ngày đại hôn.”

Phó Cẩm Họa chợt động trong lòng, nhưng cũng bỗng nhiên nảy sinh chút phẫn nộ, chẳng lẽ gã Tế Dương vương này thấy mình đã bị quân vương vứt bỏ, không thể vào cung, cho nên muốn dùng kế hoãn binh, kéo dài hôn sự ra mãi?

Bởi lẽ ngày trước Tế Dương vương chịu lấy con gái nhà họ Phó là vì chàng muốn dùng người nhà họ Phó để ràng buộc nàng, bây giờ nàng đã là quân cờ thí trong ván cờ này, Tế Dương vương lấy con gái nhà họ Phó còn có tác dụng gì?

Ngu Tấn Thanh đứng dậy, thuận tay đặt kinh văn sang một bên, Phó Cẩm Họa nhìn kỹ, đó chính là cuốn “Khuynh Tâm Ngâm” của đế sư Ngũ Huy Tuyền, bèn bất giác đọc lên vài câu, “Dài lâu là vậy, vô lượng vô biên, lưu lạc sống chết, rơi vào bể khổ, như đục như trong, động tĩnh cô quạnh…”

Ánh mắt Ngu Tấn Thanh lập tức lóe lên vẻ kinh ngạc, nói: “Không ngờ nàng lại đọc sách của Ngũ Huy Tuyền ư? Bình sinh ngài ấy sáng tác rất nhiều, nhưng vì tính tình cô độc cố chấp, sau khi viết thành sách lại hủy đi đến tám chín phần, cho nên thế gian không có mấy người được xem kiến thức của ngài ấy. Cả đời ta tự thấy mình bình thản như nước, không để bất cứ thứ gì lọt vào tầm mắt, chỉ có cuốn sách được đế sư đề tên gửi tặng này là khiến ta thích thú vô cùng.”

Phó Cẩm Họa cầm cuốn “Khuynh Tâm Ngâm” đó lên, lật tới trang bìa trong, thấy phía trên viết mấy chữ nhỏ, bèn kéo một trang giấy trắng trên bàn ra, cầm bút mô phỏng theo nét chữ đó viết vài chữ. Ngu Tấn Thanh lại gần xem, hai hàng chữ hoàn toàn giống nhau thì chau mày khẽ than, bỗng nhiên lại hiểu ra, cười khổ nói: “Hóa ra chữ đề trên quyển sách này lại là nét bút của nàng.”

Phó Cẩm Họa đáp: nổi rốt cuộc mình có từng viết ra hàng chữ ấy hay không.” “Năm đó đế sư từng nhắc, nói là thiếu nợ một vị thiếu niên, muốn tặng sách cho người đó, ta nhất thời nghịch ngợm liền giành lấy bút bắt chước nét chữ của ngài ấy tự mình viết. Khi đó đế sư cười khổ không thôi, nói nếu không phải tận mắt trông thấy ta viết, ngay cả ngài ấy cũng chẳng thể phân biệt

“Người tầm thường muốn gặp mặt đế sư một lần đã hiếm có, không ngờ nàng lại có thể học được cái tinh túy trong cách viết chữ của đế sư, lẽ nào…” Ngu Tấn Thanh có phần không hiểu, cất tiếng hỏi.

“Đế sư và gia phụ quan hệ sâu xa, thế nên bốn chị em Cầm Kỳ Thư Họa của nhà họ Phó chúng ta đều được ngài ấy chỉ giáo.”

Ngu Tấn Thanh vẫn có phần chưa rõ, hỏi thêm: “Nhưng trong khuê danh của nàng có chữ “Họa”, vì sao lại cũng giỏi hành văn thư pháp như vậy?”

Ánh mắt Phó Cẩm Họa tựa như vầng trăng in nơi đáy nước, lấp lánh ánh sáng, tùy tiện nói: “Chỉ vì đế sư thích tính cách của ta, cho nên dạy dỗ nhiều hơn một chút cả về cầm kỳ thư họa…”

“Mỗi người đều có duyên phận của riêng mình, chẳng qua chỉ là duyên nhiều hay ít mà thôi. Mối duyên như của nàng với đế sư, dẫu ta có trải ba đời cũng không cầu được.” Ngu Tấn Thanh lúc đó dường như rất cảm khái, không ngần ngại dùng những ngôn từ khẩn thiết.

Sau đó vài ngày, Phó Cẩm Họa đều ở bên cạnh Ngu Tấn Thanh, hai người ngâm đọc tác phẩm của đế sư. Phó Cẩm Họa còn viết lại các tác phẩm khác của đế sư Ngũ Huy Tuyền tặng cho Ngu Tấn Thanh, khiến chàng vô cùng thích thú.

Còn ở ngoài thành An Lăng vẫn không hề có động tĩnh gì, thỉnh thoảng có nghe tin Gia Luật Sở Tế vẫn luôn lòng vòng bên ngoài thành, bởi bọn họ tương đối ít người, lại thường xuyên cải trang dị dung, cho nên quan binh thành An Lăng rất khó phát hiện tung tích của họ.

Phó Cẩm Họa có chút hiếu kỳ, mọi người đồn đại Ngu Tấn Thanh giỏi trị quân, nhưng mấy ngày ở đây nàng chưa từng thấy Ngu Tấn Thanh ra khỏi phủ nửa bước, luyện binh sa trường bao giờ. Phó Cẩm Họa đem sự băn khoăn ấy hỏi Chân Phiến, Chân Phiến điềm nhiên như không, nói: “Công tử nhà chúng tôi trấn thủ biên quan đã được năm năm, bài binh bố trận phủ dài ngàn dặm, các tướng sĩ ai mà không phục? Cho dù công tử không ra trước trận tiền, bọn họ cũng vẫn nghe lệnh răm rắp cả thôi.”

Tối hôm đó, Phó Cẩm Họa cho Thanh Bích lui xuống, một mình nằm nghiêng trên giường, mãi mà không ngủ được.

Hiện giờ thời cuộc bất minh, còn nàng thân ở biên quan không thể trở về Tuyền Thành, tương lai phúc họa cũng không thể hay biết. Còn Ngu Tấn Thanh chẳng qua là vì Tế Dương vương nên mới giữ nàng ở lại trong Ngu phủ, nếu Tế Dương vương muốn hoàn toàn vứt bỏ quân cờ thí như nàng, thì Phó Cẩm Họa nàng còn có thể ẩn thân ở nơi nào?

Hơn nữa, Ngu Hồng Ngạc đã vào cung, Ngu Tấn Thanh trấn thủ biên quan, nếu Tế Dương vương dùng Ngu Tấn Thanh để áp chế Ngu Hồng Ngạc, chẳng phải càng hiệu quả hơn sao? Nói về quyền mưu, Ngu Hồng Ngạc xuất thân quyền quý, cũng chưa chắc đã thua kém gì nàng.

Cứ thế suy nghĩ, cả đêm nàng không sao ngủ được.

Phó Cẩm Họa biết rõ, muốn cứu vãn ván cờ đang thua này của mình, thì phải khiến cả bàn cờ rối loạn hoàn toàn, mới có thể mong giành thắng lợi ngay trong nguy hiểm. Hoặc, dùng nước cờ hiểm làm rối loạn lòng người, hoặc dùng chiêu thức kì diệu phá thế thua…

Đến tận sáng hôm sau, khi mặt trời bắt đầu ló rạng, Phó Cẩm Họa mới chợp mắt được một lát.

Khi tỉnh dậy, nàng chỉ thấy Thanh Bích đi đi lại lại bên cạnh, lo lắng vô cùng bèn khẽ cười, hỏi: “Thanh Bích, có chuyện gì mà lo lắng vậy? Chẳng lẽ cô thấy ta dậy muộn, tưởng là ta chết rồi?”

Thanh Bích vội chau mày nói: “Cô nương đừng nói đùa nữa, công tử sai Chân Phiến đến hỏi mấy lượt rồi, hiện giờ vẫn còn đứng đợi ngoài cửa đó.”

Phó Cẩm Họa vội trở dậy, sau khi chải đầu rửa mặt đơn giản xong, mới bảo Thanh Bích gọi Chân Phiến vào.

Chân Phiến đầy vẻ bất lực, nói: “Biên quan trống động sấm rền[4], công tử muốn đưa cô nương đi kiểm tra xem, nghe nói cô nương chưa dậy, nhất định bảo tôi đứng chờ ngoài cửa, không được đánh thức cô nương…”

Phó Cẩm Họa thấy bộ dạng sốt ruột của Chân Phiến, biết chuyện này không thể xem thường, lập tức đón lấy chiếc áo choàng màu xanh sẫm mà Thanh Bích đưa tới, theo Chân Phiến đi gặp Ngu Tấn Thanh.

Trong gian nhà trước, Ngu Tấn Thanh vẫn giữ vẻ bình tĩnh như gió thoảng mây trôi, sau khi Phó Cẩm Họa vội vã bước vào bèn cười xin lỗi, nói: “Ta đến muộn, để huynh phải đợi lâu rồi. Chúng ta mau đi thôi?”

Ngu Tấn Thanh giữ thần sắc thản nhiên, đủng đỉnh nói: “Không sao, đợi nàng dùng xong bữa sáng rồi đi cũng chưa muộn.”

Phó Cẩm Họa hơi ngẩn người, Ngu Tấn Thanh đưa mắt ra hiệu, nàng ngồi xuống bàn cố ăn mấy miếng cháo rồi không chịu ăn thêm nữa, sắc mặt hơi đỏ lên, có vẻ gượng gạo trước mặt Ngu Tấn Thanh.

Còn lúc này, Chân Phiến ở ngoài cửa không ngừng thúc giục, Ngu Tấn Thanh mới dẫn Phó Cẩm Họa ra khỏi phủ.

Phó Cẩm Họa thấy ngoài phủ đã chuẩn bị ngựa xong, người hầu trong Ngu phủ dắt tới cho Phó Cẩm Họa một con ngựa màu táo đỏ. Từ xa, Ngu Tấn Thanh nhìn Phó Cẩm Họa nhanh nhẹn lên ngựa, mới để lộ một nụ cười nhạt.

Thành An Lăng nằm ở nơi biên quan trọng địa của triều Thương Ly, người lai vãng phần đông là thương nhân các nước cho nên khá hỗn tạp và phồn hoa. Ngu phủ ở phía nam thành An Lăng, Ngu Tấn Thanh chuyến này muốn đến đại doanh biên thành, nhất định phải qua cửa thành phía bắc.

Do sợ va chạm với người đi đường nên mấy người đều nắm chặt dây cương, đi chậm. Khi ngang qua một trà lầu, Phó Cẩm Họa vô tình liếc mắt nhìn vào bên trong, dường như trông thấy một bóng hình quen thuộc vụt qua, Phó Cẩm Họa chau mày nhìn kỹ lại, đã không thấy đâu nữa.

Ra khỏi cửa thành phía bắc, còn cách nơi đóng đại doanh hai mươi dặm, ngày thường Ngu Tấn Thanh thường ở trong Ngu phủ, chỉ khi nào có quân tình khẩn cấp, chàng mới quay về doanh trướng đại soái.

Ngu Tấn Thanh cho ngựa đi chậm, Phó Cẩm Họa biết chàng sợ mình không theo kịp nên mới giảm tốc độ như thế, thấy Chân Phiến ở một bên sốt ruột than ngắn thở dài, bèn nói: “Chân Phiến, còn hai mươi dặm mới đến đại doanh, hay là ngươi và ta tỉ thí một phen, xem ai đến trước…”

Nói đoạn, nàng vung cương phóng vụt đi. Chân Phiến theo sát sau lưng, không ngừng hò hét những lời đại loại như đã muốn tỉ thí thì phải nói trước xem định cá cược thứ gì.

Phó Cẩm Họa từng học cưỡi ngựa nhưng cưỡi không thành thạo, cũng hiếm khi có cơ hội cưỡi ngựa cho nên tốc độ không nhanh, chẳng bao lâu đã bị Chân Phiến bỏ lại xa ở phía sau.

Phó Cẩm Họa nghiêng người nhìn lại, thấy Ngu Tấn Thanh vẫn cưỡi ngựa ung dung đi đằng sau, sắc mặt thản nhiên, thần tình ấy không giống như đang đi xem xét quân tình, mà chỉ như đi du sơn ngoạn thủy mà thôi.

Hai người sóng vai cùng đi, nhìn nhau mỉm cười, Phó Cẩm Họa bỗng nổi lòng ham chơi, vỗ mạnh vào lưng ngựa, lập tức vượt lên trước Ngu Tấn Thanh vài trượng, cười nói: “Không vượt được Chân Phiến, không có nghĩa là không vượt được huynh…”

Đúng lúc đó, bên cạnh đột nhiên có người xông ra, giơ đao chém vào chân ngựa, ngựa thất kinh dồn sức nhảy lên hất Phó Cẩm Họa xuống, chẳng mấy chốc đã nằm dưới đất giãy giụa rồi bất động.

May mà tuyết vẫn phủ dưới đất, Phó Cẩm Họa ngã xuống nhưng không bị thương vào gân cốt, đang định khổ sở đứng lên , liền trông thấy người đó vung đao về phía cổ mình. Phó Cẩm Họa thất kinh, giơ tay trái lên chặn, chỉ thấy lưỡi đao chưa kịp đưa đến trước mặt, thân hình người đó đã sững lại rồi ngã lăn ra đất.

Phó Cẩm Họa vội đứng dậy, thấy sau lưng người đó cắm một con dao tinh xảo, trên cán nổi bật một chữ “Ngu”, mới hay là Ngu Tấn Thanh đã ra tay cứu mình.

Phó Cẩm Họa ngẩng đầu nhìn lên, Ngu Tấn Thanh ngồi trên ngựa, sắc mặt vẫn thản nhiên, giơ tay về phía nàng. Trong giây phút đó, Phó Cẩm Họa không chút do dự, nắm lấy tay Ngu Tấn Thanh rồi được chàng đưa lên lưng ngựa, nàng khẽ ôm lấy eo chàng, hai người phóng đi thật nhanh.

Ngu Tấn Thanh đi lên phía trước hơn mười trượng, lại đột nhiên quay đầu ngựa chạy về phía đông, Phó Cẩm Họa hiểu chàng sợ trước mặt có mai phục, cho nên mới chọn một con đường khác.

Thế nhưng, Phó Cẩm Họa và Ngu Tấn Thanh không ngờ được rằng, thông minh quá lại bị chính sự thông minh ấy của mình làm hại, cạm bẫy được bố trí chính ở phía đông.

Đột nhiên, từ bên cạnh xông ra bảy tám tên quân cảm tử, đám thích khách đó không đối chọi với Ngu Tấn Thanh mà chọn thời cơ ra tay với Phó Cẩm Họa. Ngu Tấn Thanh khẽ cười nhạt, giơ tay về phía Phó Cẩm Họa, trầm giọng nói: “Nếu nàng sợ, thì đừng mở mắt ra…”

Phó Cẩm Họa hơi sững người, vẫn không hề do dự mà nắm lấy bàn tay chàng đưa tới, cố gắng đè nén nỗi sợ trong lòng, miễn cưỡng cười nói: “Ta không sợ…”

Ngay lúc đó, có một tên quân cảm tử xông tới gắng sức chém về phía nàng, liền bị Ngu Tấn Thanh dùng kiếm đâm trúng trước ngực, máu tươi lập tức tóe lên, bắn cả vào váy của Phó Cẩm Họa.

Ngu Tấn Thanh kéo Phó Cẩm Họa đến trước mặt mình, đôi mắt dịu dàng nhìn nàng đầy quan tâm, hạ giọng: “Nhắm mắt vào đi, ta không muốn để nàng nhìn thấy đám máu tanh này…”

Cũng không hiểu vì sao ở nơi máu tanh chém giết thế này, lời nói của Ngu Tấn Thanh tựa như những câu niệm cú vọng đến từ chân trời, khống chế hoàn toàn tâm thần Phó Cẩm Họa, nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không còn muốn nhìn thấy những món nợ oan nghiệt dưới bóng đao ánh kiếm kia nữa.

Chỉ trong khoảnh khắc, kiếm thét nhạn kêu, lại có ba bốn tên quân cảm tử ngã xuống đất, hai ba tên còn lại nhìn nhau, lại cùng xông lên tấn công, Phó Cẩm Họa được Ngu Tấn Thanh kéo lùi về phía sau một bước, khi nàng mở mắt ra, tên quân cảm tử cuối cùng đã chết dưới kiếm của Ngu Tấn Thanh, mũi kiếm nhỏ đầy máu tươi…

Phó Cẩm Họa chậm rãi buông tay Ngu Tấn Thanh ra, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi thanh kiếm trong tay chàng, hỏi: “Huynh giết hết bọn chúng rồi, không để lại tên nào sống sót cả…”

Ngu Tấn Thanh bình tĩnh trả lời: “Bởi vì bọn chúng đều là quân cảm tử, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cho dù ta không giết, bọn chúng cũng sẽ tự vẫn ngay.”

Đôi mắt Phó Cẩm Họa lạnh lùng, dường như vô tình hỏi: “Vậy thì, huynh làm sao biết được ai muốn lấy tính mạng của ta? Hay là huynh hoàn toàn không muốn để ta biết điều đó?”

Ngu Tấn Thanh tựa như không nghe thấy, quay người ngẩng đầu, khẽ huýt một tiếng vang vọng trời xanh.

Trong giây lát, Chân Phiến và Ngũ Cừu giục ngựa vội vã đi tới.

Ngũ Cừu và Chân Phiến thấy Ngu Tấn Thanh không sao, ai nấy thở phào một hơi, Ngũ Cừu thi lễ với Phó Cẩm Họa xong liền bật cười, nói như thể oán trách Chân Phiến: “Thằng ranh lỗ mãng, lại dám bỏ mặc công tử một mình đi trước, nếu xảy ra chuyện gì, để ta xem ngươi có mấy tính mạng mà đền…”

Chân Phiến đỏ bừng mặt, thỉnh tội với Ngu Tấn Thanh, Ngu Tấn Thanh vẫn giữ sắc mặt thản nhiên, dặn dò Ngũ Cừu chôn cất thi thể những tử sĩ kia cẩn thận, sau đó lại gọi Chân Phiến ra một chỗ, hạ giọng căn dặn vài câu. Chân Phiến nhận lệnh ra đi, trước khi đi còn nháy mắt với Ngũ Cừu, đầy vẻ ngông nghênh hả hê, Ngũ Cừu thấy thế thì bực bội lườm Chân Phiến, miệng lầm bầm: “Nếu không phải công tử thương ngươi, hôm nay ta tha cho ngươi mới là lạ đó…”

Phó Cẩm Họa lại gần Ngũ Cừu, hỏi: “Tiếng trống động sấm rền truyền đến thành An Lăng, phải chăng chỉ là lầm lẫn?”

Ngũ Cừu hơi sững người, gật đầu, quay người nhìn về phía Ngu Tấn Thanh có phần không hiểu vì sao Phó Cẩm Họa lại biết những chuyện này.

Phó Cẩm Họa đi đến trước đám quân cảm tử đã mất mạng, xem xét kỹ lưỡng cán đao, cổ tay, sau gáy bọn chúng, Ngu Tấn Thanh lặng im quan sát, hồi lâu mới nói: “Nếu bọn chúng đã dùng trăm phương ngàn kế ngụy trang, thì sao có thể để lại những dấu vết rõ ràng được? Đừng phí công phí sức nữa, nàng hãy nghe ta, cứ bình tĩnh chờ đợi, rồi sẽ có chứng cứ đưa đến tận nơi.”

Phó Cẩm Họa không để ý đến những lời nói của Ngu Tấn Thanh, nàng vẫn không nản lòng, Ngũ Cừu theo đó thuận thế đá bồi thêm vào mấy thi thể một cái, rồi nói: “Đều là bọn đàn ông độc ác thối tha, xin cô nương đừng làm bẩn tay, cứ để Ngũ Cừu kéo bọn chúng đi chôn là xong.”

Ai dè, vừa dứt lời, Phó Cẩm Họa đột nhiên phát hiện, sau khi bị Ngũ Cừu đá cho lăn đi, trên thi thể người kia bỗng có một thứ màu tím đen rơi ra, Ngũ Cừu vội vàng cúi xuống nhặt lên, nhìn kỹ mấy lượt, kinh ngạc nói: “Công tử, thứ này, thứ này là tín vật của Tế Dương vương. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Tế Dương vương muốn lấy tính mạng của cô nương?”

Ngu Tấn Thanh không thèm quan tâm tới những suy đoán của Ngũ Cừu, thủng thẳng nói: “Chẳng qua chỉ là trò vu oan giá họa, cũng chỉ có thể lừa được loại người đần độn vô tâm, thiếu suy nghĩ như ngươi mà thôi. Nếu Tế Dương vương thực sự muốn lấy tính mạng của nàng ấy, cần gì phải phí nhiều tâm sức như vậy?”

Ngũ Cừu bán tín bán nghi hỏi lại: “Ý công tử là, có người muốn giết cô nương, lại muốn trốn tội, cho nên cố ý làm ra tín vật này để vu oan cho Tế Dương vương ư?”

Ngu Tấn Thanh khẽ gật đầu, nhưng không ngờ Ngũ Cừu vẫn thẳng ruột ngựa, vội vàng nói: “Nhưng Tế Dương vương có động cơ gì mà muốn giết Cẩm Họa cô nương? Nếu Tế Dương vương không có động cơ, cô nương chắc chắn sẽ không tin là do Tế Dương vương làm, vậy thì người hãm hại Tế Dương vương chẳng phải không khác gì Ngũ Cừu này, đều là những kẻ đần độn hay sao…”

Phó Cẩm Họa nghe hai người chủ tớ bọn họ nói chuyện như vậy, tâm tư nàng như dậy sóng, lặng lẽ sinh nỗi bi thương sầu khổ. Lời của Ngu Tấn Thanh thông minh quả đoán, nhưng Ngũ Cừu tâm tư đơn thuần, lời nói thẳng thắn trúng đích, hắn chưa chắc đã không có lý.

Tế Dương vương, Tế Dương vương, Phó Cẩm Họa nàng nhất định phải gặp chàng, hỏi thẳng cho ra lẽ.

Bởi lẽ Ngũ Cừu vẫn chưa nói hết, câu tiếp theo của hắn nhất định sẽ là “Nếu kẻ đó dám giá họa cho Tế Dương vương, thì phải biết chắc rằng cô nương không tin vào Tế Dương vương, trong lòng cô nương sinh nghi, thì mới càng tin tưởng vào cái gọi là sự thực mà mình trông thấy.”

Phó Cẩm Họa tự hỏi lòng, rốt cuộc mình tin tưởng Tế Dương vương được mấy phần? Tự nàng cũng không rõ, nhưng khi nhìn thấy tín vật màu tím sẫm ấy lần nữa, quả thực sống lưng toát mồ hôi, tựa như mất hết hồn vía không tỉnh lại được.

Phó Cẩm Họa cười khổ không thôi, ngày trước nàng đối với Tế Dương vương mà nói, chẳng qua chỉ là một quân cờ có thể lợi dụng được. Hiện giờ, nàng đã chẳng còn tác dụng, chẳng lẽ còn muốn tin rằng Tế Dương vương sẽ không gạt bỏ nàng như gạt bỏ một quân cờ thí ra khỏi bàn cờ hay sao?

Đầu óc nàng vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ, bỗng chốc thấy tiếng ngựa hý, nàng mới giật mình quay người lại, Ngu Tấn Thanh đang ngồi trên lưng ngựa, miệng vẫn giữ nụ cười nhạt, chìa tay ra trước mặt Phó Cẩm Họa, nói: “Bây giờ, nàng đã bị trọng thương, tính mạng rất nguy hiểm, cho nên…”

Phó Cẩm Họa đột nhiên hiểu ra, vừa rồi Ngu Tấn Thanh bảo Chân Phiến đi trước một bước, nhất định là để loan tin nàng đã bị trọng thương, như vậy bất luận nàng đã chết hay chưa, những kẻ có dụng tâm tự khắc sẽ sai người đến điều tra.

Trên đường về thành, gió dường như êm dịu hơn, Phó Cẩm Họa làm vẻ sắp chết dựa vào lòng Ngu Tấn Thanh, thân hình khẽ run, hai người đều không nói gì, lặng lẽ như tờ…

Đợi khi sắp sửa đến cổng thành An Lăng, Ngu Tấn Thanh cởi áo choàng của mình ra đắp cho Phó Cẩm Họa, như thế người ngoài không thể nào nhìn ra thương thế của Phó Cẩm Họa ra sao.

Vào trong Ngu phủ, Ngu Tấn Thanh không hề để lỡ thời gian, lập tức đưa Phó Cẩm Họa về phòng, lại gọi mấy đại phu đến hội chẩn, mọi thứ đều cực kì hỗn loạn mà vẫn đâu vào đấy.

Phó Cẩm Họa nằm trên giường, mắt nhắm, không nói gì, Thanh Bích không rõ đầu đuôi sự việc, sợ đến mức mặt trắng bệch. Ngu Tấn Thanh ở một bên, lệnh cho Thanh Bích đi vò khăn ấm rửa mặt cho Phó Cẩm Họa.

Đợi Thanh Bích bưng chậu đồng ra khỏi cửa, Phó Cẩm Họa không nhịn được, hỏi: “Vở kịch này của chúng ta, chẳng lẽ người khác không thể nhìn ra sao?”

Ngu Tấn Thanh bình thản kiểm tra lại góc chăn cho Phó Cẩm Họa, nói: “Nếu mọi thứ đều là thật, thì làm gì có vở kịch nào? Nàng yên tâm nghỉ ngơi đi, những chuyện còn lại cứ để ta xử lý.” Nói đoạn, chàng nhìn Phó Cẩm Họa thật lâu, dùng tay che mắt nàng, còn chưa để Phó Cẩm Họa kịp nghĩ ngợi gì đã điểm vào huyệt ngủ của nàng.

Trong khoảnh khắc, Thanh Bích bưng nước nóng vào, vò khăn lau mặt cho Phó Cẩm Họa, vừa mới kéo tay Phó Cẩm Họa ra liền giật mình, hoảng hốt dưới ánh mắt lạnh lùng của Ngu Tấn Thanh. Thanh Bích cười gượng gạo, sau đó dùng khăn che đi, dường như vô tình khẽ xoa lên mạch môn của Phó Cẩm Họa…

Đúng lúc đó, Chân Phiến vội vã vào cửa, miệng định nói gì đó nhưng thấy Thanh Bích vẫn còn đứng trong phòng bèn ngưng lời. Ngu Tấn Thanh dùng ánh mắt ra hiệu cho Thanh Bích lui xuống, Thanh Bích hơi không được tự nhiên, bưng chậu đồng lập tức ra khỏi phòng.

“Công tử, huynh bảo Chân Phiến về trước để điều tra, quả nhiên phát hiện ra chút manh mối. Mọi nơi trong Ngu phủ đều giống hệt như thường, duy Trương Thiên Trung trông coi hậu viện lại không ở trong phủ, chẳng ai biết ông ta đã đi đâu…”

Ngu Tấn Thanh cười lạnh lùng, nói: “Truyền lệnh xuống, điều tra toàn thành An Lăng, tìm Trương Thiên Trung cho ta.”

“Công tử, Trương Thiên Trung ở Ngu phủ đã được nhiều năm, xưa nay chưa từng để xảy ra chuyện thế này. Hơn nữa ông ta không biết võ công, bình thường quản gia cũng chỉ sai bảo ông ta như kẻ làm tạp dịch, chẳng lẽ công tử thực sự nghi ngờ ông ta có liên quan đến vụ hành thích bên ngoài thành sao?” Chân Phiến nói đoạn, lại cố tình hạ giọng do dự nói: “Nếu chuyện này thực sự liên quan đến ông ta, thì Trương Thiên Trung liệu có phải là người của Tế Dương vương không?”

“Hiện giờ nói những điều này đều còn quá sớm, không gặp được ông ta, ta không đoán định được bất cứ điều gì!” Ngu Tấn Thanh nói bằng giọng cương quyết, nhưng lại mang theo vài phần bất lực.

Chân Phiến ngẩn người, lập tức nhận lệnh định quay người ra cửa, vừa đi được mấy bước, lại quay lại, hỏi với vẻ khó khăn: “Công tử, nếu Trương Thiên Trung không chịu về phủ…”

“Giết!”

Ngoài cửa sổ, dường như gió tuyết lại nổi lên, thoáng có tiếng thét nghẹn ngào vọng đến, khiến người ta run lạnh từng cơn…

Ngu Tấn Thanh lại gần giường Phó Cẩm Họa, dừng lại cách hai bước, nhìn khuôn mặt mịn màng như mỡ đông của nàng, hàng mi đen dày như cánh quạt, chàng tự nói một mình: “Ngu Tấn Thanh ta tuy không phải là vua một nước, cũng chẳng được phong vương, nhưng ta sẽ không để người khác làm tổn thương đến nàng…”

Dứt lời, Ngu Tấn Thanh chậm rãi ra khỏi cửa, thoáng mang theo một tiếng thở dài.

Không lâu sau, Thanh Bích bê hai chiếc lò sưởi vào, lại gần giường Phó Cẩm Họa, gọi như dò thám: “Cô nương…”

Phó Cẩm Họa mở mắt, đột nhiên vùng dậy, ôm chăn ngồi đó, nhìn Thanh Bích có phần dè chừng và ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Vừa rồi vì sao lại thừa cơ công tử nhà ngươi không chú ý mà giải huyệt đạo cho ta?”

Thanh Bích trù trừ khó nói, dưới cái nhìn bức bách của Phó Cẩm Họa cuối cùng cũng cất tiếng: “Thanh Bích nghe lệnh của Tế Dương vương…”

Ánh mắt Phó Cẩm Họa lập tức trở nên sắc bén, quát hỏi: “Thanh Bích, đừng lấy những lời này ra để bưng bít ta, nếu ngươi quả thực là người của Tế Dương vương, vì sao trước đó không nói cho ta biết?”

“Trước đây Thanh Bích không biết thân phận của cô nương, hơn nữa Thanh Bích phụng lệnh Tế Dương vương trà trộn trong Ngu phủ, không được để lộ ra sơ hở gì, nếu không sẽ phải chết…” Đến đây, Thanh Bích khẽ cắn môi nói một cách khó khăn, “Vừa rồi cô nương bị công tử điểm huyệt ngủ, nếu không phải vì sợ xảy ra chuyện gì với cô nương, thì Thanh Bích đã không dám tự tiện ra tay.”

“Giờ ngươi đã biết thân phận của ta, thì cũng nên nói cho ta biết Tế Dương vương đang ở đâu chứ? Ta muốn gặp ngài ấy, gặp ngay lập tức…” Phó Cẩm Họa khoác áo đứng dậy, nắm lấy cánh tay Thanh Bích, bất giác lực đạo càng mạnh hơn.

Thanh Bích chau mày, khẽ nói: “Thanh Bích không biết hành tung của Tế Dương vương. Hôm qua Thanh Bích mới nhận được một mảnh giấy truyền tin, bảo Thanh Bích bảo vệ cô nương cẩn thận…”

Phó Cẩm Họa chán nản buông tay, quay người đứng trước cửa sổ, ngoài trời tuyết giăng khắp phủ, sương rơi lạnh buốt, gió mạnh thổi tới cuốn tung một làn tuyết trắng, hết xoay tròn rồi lại không ngừng rơi xuống…

Vừa rồi, khi Thanh Bích lau mặt cho Phó Cẩm Họa thì phát hiện ra nàng bị điểm huyệt ngủ. Cô ta thừa cơ Ngu Tấn Thanh không để ý, chậm rãi xoa mạch môn của nàng, truyền một luồng chân khí nhỏ vào mới giải khai huyệt ngủ cho nàng được. Khi Phó Cẩm Họa mở mắt ra, vừa hay trông thấy Thanh Bích nháy mắt ra hiệu nàng đừng lên tiếng.

Sau khi Thanh Bích bị ép lui ra, Phó Cẩm Họa nhắm mắt nằm trên giường, nghe rất rõ những lời của Chân Phiến và Ngu Tấn Thanh, nàng bèn hỏi: “Thanh Bích, Trương Thiên Trung trong Ngu phủ có phải cũng là người của Tế Dương vương không?”

Thanh Bích cúi đầu nghĩ ngợi, lắc đầu nói: “Thanh Bích có thể khẳng định Trương Thiên Trung không phải là người của vương gia, trong Ngu phủ này thực ra trên dưới không có mấy người do vương gia cài vào…”

Phó Cẩm Họa hơi hiểu ra. Nói như vậy thì ngoại trừ Thanh Bích, trong Ngu phủ vẫn còn những người khác do Tế Dương vương cài vào ư?

Thanh Bích đột nhiên nhận ra mình đã lỡ lời, bèn lái sang chuyện khác: “Sao cô nương lại hỏi đến Trương Thiên Trung? Còn nữa, sáng nay chẳng phải cô nương theo công tử đến đại doanh sao? Sao giữa đường lại quay về, còn đóng giả bị thương nặng, làm Thanh Bích sợ đến toát mồ hôi lạnh?”

Phó Cẩm Họa kể hết mọi chuyện xảy ra bên ngoài thành An Lăng cho Thanh Bích nghe, sắc mặt Thanh Bích thoáng chốc trở nên trắng bệch, than thở nói: “Trương Thiên Trung kia không phải là người của Tế Dương vương, Thanh Bích cũng không đoán ra rốt cuộc là ai sai khiến, nhưng gã Trương Thiên Trung này nếu đã bỏ trốn rồi công tử mới sai người đi tìm thì đâu thể dễ dàng tìm về được?”

Phó Cẩm Họa lắc đầu không cho là vậy, thần tình lạnh lùng, hờ hững nói: “Chưa chắc! Gã Trương Thiên Trung này chẳng những không hề bỏ trốn, hơn nữa nhất định sẽ ở chỗ đông người náo nhiệt chờ công tử sai người đi tìm đó.”

Thanh Bích nhất thời không hiểu, còn định hỏi thêm điều gì thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân sột soạt đành thôi, vội chạy đến trước cửa sổ ngó ra ngoài xem. Hóa ra trong sân đã có một đội thị vệ, chia nhau đứng trước cửa phòng Phó Cẩm Họa.

“Công tử thật có lòng với cô nương, trong Ngu phủ này chẳng có bao nhiêu thị vệ, thế mà bây giờ đều đã đưa tới đây cả rồi.”

Phó Cẩm Họa vứt áo choàng cho Thanh Bích, nằm lại trên giường, giọng bất cần: “Mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm, lần này ta thực sự mệt rồi…” Phó Cẩm Họa nhắm mắt, không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, nhưng vẫn phải trằn trọc xoay qua xoay lại một hồi mới từ từ ngủ được.

Khi tỉnh lại, trời đã khuya, Thanh Bích vẫn ở bên cạnh hầu hạ, thấy nàng tỉnh thì vội đi vò cho nàng một chiếc khăn ấm, vừa trao cho nàng vừa mỉm cười nói: “Khi cô nương ngủ say, công tử lại điểm huyệt ngủ cho cô nương, vốn là muốn để cho cô nương giả bệnh nhằm che giấu mọi người trong Ngu phủ. Em còn cứ tưởng chẳng ai dám vào phòng cô nương dò xét, nhưng mới hai canh giờ vừa qua, đã có mấy người viện đủ lý do vào hỏi này hỏi nọ, thật phiền phức quá đi mất.”

Phó Cẩm Họa chau mày ngồi dậy, đón lấy chén trà nóng Thanh Bích đưa tới, hỏi lại: “Chẳng lẽ thực sự có người vào phòng? Nhưng rõ ràng ta đang ngủ, bọn họ không nhận ra sao?”

Vừa dứt lời, liền thấy Thanh Bích che miệng bật cười, trong mắt toát lên vẻ thông minh đầy nghịch ngợm.

Phó Cẩm Họa vừa định nổi giận lườm cô ta liền thấy Thanh Bích bưng một chiếc gương từ trên bàn trang điểm tới, Phó Cẩm Họa cúi đầu nhìn, thấy trong gương má mình trắng như tuyết, trên trán còn có chút xanh tím đỏ hồng, trông rất đáng sợ, liền lập tức hiểu ra, nhất định là thừa lúc nàng ngủ say, Thanh Bích đã bày ra trò dị dung này cho nàng để che mắt những kẻ đến dò xét.

Phó Cẩm Họa không nhịn được cười, đang định chỉ vào trán Thanh Bích khen là tinh ranh như quỷ thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, tiếp đó Ngũ Cừu đẩy cử bước vào, trông thấy bộ dạng của Phó Cẩm Họa thì tưởng thật, sợ giật nảy mình, miệng lắp bắp: “Sao cô nương lại thành ra thế này? Sáng nay khi gặp cô nương vẫn còn khỏe mạnh kia mà? Thanh Bích, ngươi nói xem ngươi hầu hạ cô nương kiểu gì vậy?”

Đúng lúc đó, Thanh Bích đưa một tấm khăn ấm lên lau mặt cho Phó Cẩm Họa, những son phấn đắp trên mặt liền được rửa hết đi, Thanh Bích liếc xéo Ngũ Cừu, đắc ý nói: “Huynh xem, chẳng phải vẫn nguyên vẹn như cũ đó sao?”

Ngũ Cừu tức thì vỗ ngực bật cười, nói: “Thực chẳng khác gì thằng ranh Chân Phiến, toàn giở những trò bàng môn tà đạo.”

“Công tử bảo huynh đến mời cô nương đến thư phòng, thế mà huynh chỉ ở đây lắm chuyện mắng nhiếc đệ, cẩn thận đệ mách công tử…” Chân Phiến bỗng đâu từ ngoài cửa thò đầu vào, cười hi hi nói.

Ngũ Cừu trông thấy Chân Phiến, lập tức một tay xách cổ áo Chân Phiến lôi hắn vào, trả lời không hề khách khí: “Ranh con, giờ lại còn học cách uy hiếp ta hả? Thế chẳng phải là ngươi ép ta phải đi nói với công tử, ngươi đã lỡ tay đánh vỡ vò rượu ngon công tử tích trữ, lại còn lấy trộm bảo kiếm của huynh ấy ra luyện tập…”

Chưa đợi nói hết, Chân Phiến đã vội vã xin tha, vẫn với điệu cười hi hi vốn có: “Công tử vẫn đang đợi cô nương ở thư phòng, huynh và đệ ở đây nói chuyện phiếm, sau này công tử biết được, chẳng phải sẽ cùng nhau chịu tội sao?”

Ngũ Cừu thấy Chân Phiến lại làm liên lụy đến mình, càng tức giận, ăn nói càng trở nên vụng về, khuôn mặt đỏ gay vì bực.

Phó Cẩm Họa thấy thế không nhịn được cười, lấy cớ thay quần áo đuổi hai người ra ngoài. Thanh Bích đưa đến một chiếc áo choàng màu tím sẫm, góc áo thêu mấy đóa hoa mai, Phó Cẩm Họa nhìn đường thêu có phần quen thuộc, liền cầm áo choàng lên xem kĩ, phát hiện ra cách thêu này rõ ràng là của Vân Nương.

Phó Cẩm Họa vội hỏi: “Thanh Bích, tấm áo choàng này ở đâu ra?”

Thanh Bích có phần ngỡ ngàng, rồi thản nhiên nói: “Tấm áo choàng này Thanh Bích tìm được ở phòng bên cạnh, Thanh Bích thấy áo vẫn còn mới, lại không ai mặc, chi bằng đem về cho cô nương.” Nói rồi thấy sắc mặt Phó Cẩm Họa có vẻ khác thường, bèn hạ giọng dò hỏi, “Chẳng lẽ cô nương không thích?”

“Phòng bên cạnh từng có ai ở?”

Thấy điệu bộ Thanh Bích ngô nghê Phó Cẩm Họa lắc lắc đầu thở dài rồi khoác chiếc áo choàng màu tím sẫm đó đi ra cửa. Nghe giọng điệu của Thanh Bích thì biết cô ta hoàn toàn không rõ đã có ai từng ở trong phòng bên cạnh, chiếc áo choàng này là của ai lại càng chẳng thể nào biết được.

Muốn hỏi rõ ngọn ngành, chỉ có thể hỏi thẳng Ngu Tấn Thanh mà thôi.

Thế nên, khi Phó Cẩm Họa theo Chân Phiến và Ngũ Cừu đến thư phòng, thấy ánh mắt của Ngu Tấn Thanh dừng lại hồi lâu trên chiếc áo choàng nàng đang mặc, nàng bèn nhân cơ hội đó thẳng thắn hỏi: “Chiếc áo choàng này là của ai?”

Ngu Tấn Thanh quay người, thanh âm vẫn trong trẻo âm vang như mọi khi, “Của một vị cố nhân…”

Phó Cẩm Họa không truy vấn, ngầm suy đoán thâm ý trong hai chữ “cố nhân” mà Ngu Tấn Thanh vừa nói. Nhưng nàng không dám nói bừa, người đàn ông như Ngu Tấn Thanh, hai chữ “cố nhân” đối với chàng mà nói, chỉ có thể là khúc hát cô độc ở Dương Quan[5], sao có thể là những lời bông đùa nơi tường hoa ngõ liễu?

Chẳng lẽ, Vân Nương quả thực đúng như suy đoán của nàng, không chỉ đơn giản là một thợ thêu?

Đúng lúc đó, Chân Phiến ở ngoài cửa bẩm báo, “Công tử, tìm thấy Trương Thiên Trung rồi, ông ta đánh nhau với người ta ở trà lầu, làm ầm ĩ cả lên, còn luôn mồm nói mình là người của Ngu phủ, hầu bàn ở trà lầu đó liền đến chỗ chúng ta báo tin, Ngũ Cừu đã qua đó bắt ông ta rồi…”

Phó Cẩm Họa cười lạnh lùng, quả nhiên như nàng dự đoán, gã Trương Thiên Trung kia chẳng qua là cố tình gây sự ở trà lầu, để người của Ngu phủ sớm phát hiện ra hành tung của lão mà thôi.

Bởi lẽ đối với việc lão ta vô cớ mất tích, cần phải có một lý do hợp lý, mà lại có thể xóa sạch mọi nghi ngờ.

Chẳng lâu sau Ngũ Cừu đã dẫn Trương Thiên Trung về. Gã Trương Thiên Trung này tướng mạo không đến nỗi xấu xí, tuổi chừng năm mươi, mặc áo vải thô màu xanh, người sực mùi rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo hành lễ với Ngu Tấn Thanh, lại nhanh chóng liếc nhìn sang Phó Cẩm Họa, chốc chốc lại quay người “ợ” một tiếng kiểu như say xỉn.

Ngũ Cừu chau mày quát hỏi: “Trương Thiên Trung, ngày thường ngươi luôn tuân thủ phép tắc, sao hôm nay lại làm trái phép tắc mà bỏ trốn đi uống rượu gây sự, hả?”

“Lão nô hôm qua cược tiền với người ta thắng được hai ván, nhất thời lên cơn thèm rượu nên mới lẻn ra ngoài uống vài chum, sau khi uống say nhất thời không kiềm chế được nên mới rước họa, lão nô biết lỗi rồi…” Trương Thiên Trung say lờ đờ, giọng nói lúc cao lúc thấp.

“Ta lại hỏi ngươi một chuyện nữa, nếu ngươi không nói thật, đừng nói công tử không tha cho ngươi, cho dù là Ngũ Cừu ta cũng sẽ lột da rút gân ngươi.” Ngũ Cừu làm bộ hung dữ, cố ý trợn mắt, giọng nói như đổ chuông, quả thực đáng sợ.

“Ngũ gia xin cứ hỏi, lão nô không dám che giấu.” Trương Thiên Trung làm ra bộ dạng hèn nhát khúm núm nói.

“Ngươi có biết võ công không?”

Trương Thiên Trung vội xua tay, nói: “Ngũ gia, chuyện này không thể nói đùa được, lão nô được công tử cho miếng cơm ăn nên mới ở lại trong Ngu phủ, nếu quả thực biết võ công gì đó, làm sao đến nỗi chỉ làm công việc trông coi hậu viện thế này?”

Ngũ Cừu nghe Trương Thiên Trung nói xong, nhất thời không biết nên hỏi tiếp thế nào, bởi lẽ trong lòng hắn Trương Thiên Trung quả thực không thể nào có liên hệ gì với chuyện hành thích ngoài thành được. Ngũ Cừu lúng túng, nhìn sang Ngu Tấn Thanh không biết phải làm sao.

Ngu Tấn Thanh xoay chiếc quạt ngọc trong tay, từ đầu chưa nói gì, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Trương Thiên Trung, ngươi vào Ngu phủ từ bao giờ?”

Triên Thiên Trung chưa kịp trả lời, khi ngước mắt lên đột nhiên trông thấy Phó Cẩm Họa đứng dậy, ra tay thần tốc rút thanh đao Ngũ Cừu đeo bên người ra, chém lên người Ngu Tấn Thanh.

Những người có mặt ở đó, chẳng ai có thể ngờ Phó Cẩm Họa lại hành động như vậy, Ngũ Cừu và Chân Phiến đứng như trời trồng ở đó, nhưng Ngu Tấn Thanh gần như bất động, không hề né tránh. Chính vào lúc đó, Trương Thiên Trung đang ngồi bệt dưới đất đột nhiên bật dậy, phi thân đến trước mặt Phó Cẩm Họa, tay trái kẹp lấy thân đao, tay phải quặp vào yết hầu Phó Cẩm Họa, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn…

Còn Ngu Tấn Thanh vẫn ngồi nguyên trên ghế, lúc này ném chiếc quạt ngọc ra, phá giải thế tấn công ở tay phải của Trương Thiên Trung, thuận thế kéo Phó Cẩm Họa ra trước mặt bảo vệ chu toàn, cao ngạo cười lạnh lùng, nhìn Trương Thiên Trung với vẻ ung dung.

Ngũ Cừu và Chân Phiến sững sờ bên cạnh lúc này mới tỉnh ra, cùng nhau xông về phía Trương Thiên Trung, xem bộ dạng nhất định phải chẻ Trương Thiên Trung thành tám mảnh thì mới chịu.

Phó Cẩm Họa buông giọng buồn bực, nói: “Thôi đi, dù sao gã cũng tận trung với nhà họ Ngu các ngươi, giết đi cũng có nghĩa lý gì?”

Ngũ Cừu ở một bên hỏi: “Cô nương, thế là thế nào?”

Phó Cẩm Họa chán nản ngồi xuống, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Ngu Tấn Thanh, nói: “Vậy thì, ngươi hỏi hắn xem rốt cuộc bị ai sai khiến?”

Chân Phiến và Ngũ Cừu đồng loạt quát hỏi Trương Thiên Trung: “Còn không mau nói đi? Ngươi dám nói dối trước mặt công tử, có phải đã ăn gan báo rồi không?”

Trương Thiên Trung đứng thẳng người, vẻ say trên mặt đã hoàn toàn biến mất, cười điên dại vài tiếng, cố gắng tỏ vẻ dữ dằn, nói: “Đương nhiên là Tế Dương vương…”

Phó Cẩm Họa cười lạnh lùng, nói: “Đến lúc này rồi, ngươi còn muốn giá họa cho Tế Dương vương ư? Tả hữu xung quanh đây đều là người của nhà họ Ngu các ngươi, ngươi cứ nói thật ra, đâu có ai làm gì ngươi? Có giỏi thì ngươi khuyên công tử nhà ngươi giết ta đi, chẳng phải vừa hay đạt được ý nguyện của ngươi sao?”

Trương Thiên Trung không ngờ Phó Cẩm Họa lại ăn nói sắc sảo như thế, không chịu để cho lão đường lui, bèn cứng đầu cứng cổ nói: “Trương Thiên Trung ta chịu ơn trời bể của người đó, chẳng thà hôm nay bỏ mạng ở đây, cũng không thể tiết lộ bất cứ chuyện gì.”

“Nếu ngươi đã không tiện nói, chi bằng để ta nói thay ngươi,” Phó Cẩm Họa chậm rãi cất bước, đi đến trước mặt Trương Thiên Trung, không hề sợ hãi, nói, “Kẻ sai ngươi giết ta, không phải là Tế Dương vương, mà là Ngu gia nhị tiểu thư Ngu Hồng Ngạc…”
Bình Luận (0)
Comment