Hoàng Cung Dậy Sóng

Chương 33

Đêm trăng lạnh lẽo, gió lùa qua thấm buốt cả hồn người. Hoa rụng xác xơ, sóng gió đã vùi chôn một kiếp hoa vào trong vô định. Xung quanh lãnh cung vắng lặng như tờ, Dương phi thông qua một kẽ hở rất nhỏ, chỉ thấy những lớp bụi bay lờ mờ. Hoàng thượng băng hà, Ngọc Dao phải rời khỏi cung, Nguyễn Trãi bị tru di tam tộc, bây giờ trong cung đối với nàng chỉ như một địa ngục trần gian, chẳng còn niềm tin và hi vọng. thần phi đã lên nắm ngôi thái hậu, tính mạng của nàng cũng bị nguy nan từng giờ, từng khắc.
- Không lẽ bây giờ mình phải nghĩ cách trốn đi! Chứ ở đây đường nào cũng bị ả ra tay hạ sát! - Dương phi thoáng nghĩ vậy, nhưng rồi nàng gạt đi. Hoàng cung canh giữ nghiêm ngặt, võ công thâm hậu còn chưa chắc qua được, huống hồ nàng chỉ là hạng nữ nhân yếu đuối, làm sao có thể chống trả lại cấm vệ quân? Thôi thì cứ tuân theo số mạng, nếu trời đã bắt nàng chết, nàng cũng không thể nào cãi lại được.
Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh, Dương phi hốt hoảng quay lại nhìn, nàng cứ tưởng là thái hậu đến. Nhưng không, một bóng người mà nàng quen thuộc, vóc dáng đẫm phong sương cùng thanh kiếm trên tay, khí phách đầy cao ngạo. Thiên Ân hớt hãi nhìn chung quanh rồi chạy đến nắm tay Dương phi dẫn đi.
- Chúng ta rời khỏi đây thôi, nếu không sẽ không còn kịp. Nhân lúc bọn chúng đang ngủ phải ra khỏi cung.
- Khoan đã! - Dương phi rụt tay lại, ánh mắt ngỡ ngàng. - Làm sao huynh vào đây được? Cấm vệ quân canh phòng nghiêm ngặt lắm mà? Còn hai tên lính gác cửa lãnh cung nữa?
- Ta sử dụng khinh công vào đây, hai tên lính gác cửa cũng bị ta đánh ngất rồi. Đừng chần chừ nữa, thái hậu mà phát hiện à chết chắc.
Dương phi như sực nhớ ra điều gì:
- Còn Nghi Dân con muội?
- Nó đang ở trong tẩm điện nên không thể nào trà trộn vào được. Huống hồ nó là tôn tử của tiên đế nên thái hậu chẳng làm gì được đâu, đừng suy nghĩ nhiều, đi thôi!
Ngần ngại một lúc, Dương phi gật đầu rồi nhanh chóng cùng với Thiên Ân chạy ra bên ngoài, giữa màn đêm tăm tối chỉ có ánh trăng vằng vặc tỏa sáng. Xung quanh lãnh cung không có người canh phòng nên cũng không gặp khó khăn. Thế nhưng Dương phi vẫn cảm giác vô cùng lo sợ, bởi nếu người của thái hậu mà phát giác, e rằng cả hai người khó toàn mạng.
- Muội biết Đinh Phúc và Đinh thắng ở đâu không?
- Cũng ở gần đây! Sao vậy? - Dương phi thắc mắc.

- Muội dẫn huynh tới chỗ bọn họ. Bây giờ thái hậu vì muốn diệt khẩu nên tính mạng của họ hiện rất nguy hiểm. Nói chung chuyện dài lắm, nhưng muội có biết ở đó có người canh giữ không?
- Không có ai canh giữ cả.
Thiên Ân như trút được một chút gánh nặng, chàng nói:
- Vậy được rồi, chúng ta đi mau thôi!
Tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch trong đêm khuya, không gian rộng lớn làm người ta rợn ngợp. Căn phòng của Đinh Phúc và Đinh Thắng cũng khá gần khu vực lãnh cung, xung quanh không có cấm vệ quân nên tình hình có vẻ khả quan hơn. Trong phòng đèn vẫn sáng, Thiên Ân lấy làm lạ nấp bên ngoài, ghé mắt nhìn qua khe cửa thì thấy hai vị công công đang gấp rút sửa soạn hành lý, có lẽ để chuẩn bị ột cuộc bỏ trốn. Họ đã nhận thức được tình hình đang bất lợi ình, sống trong cung này ngày nào là phải lo sợ ngày đó, sớm muộn gì cũng phải chết dưới tay thái hậu. Thiên Ân mạnh dạn xông cửa vào, hai vị công công giật mình đến đánh rơi cả tay nải, sau khi trấn tĩnh lại mình vì nhìn thấy Dương phi, Đinh Thắng lận cận ngồi dậy, lau mồ hôi rồi nói:
- Nương nương, làm sao người thoát ra khỏi lãnh cung được vậy? Còn chàng trai này... không phải là Thiên Ân tráng sĩ sao?
- Chúng tôi đến đây để đưa hai vị rời khỏi hoàng cung. Tình hình nguy cấp lắm rồi, thái hậu có thể xuống tay bất cứ lúc nào. - Dương phi đáp.
- Có phải thái hậu đã phát hiện ra chuyện tôi nói với Nguyễn Trãi đại nhân...
- Có lẽ là vậy. Nhân lúc thái hậu còn đang ngủ, chúng ta phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt!
Hai vị công công cầm chắc tay nải rồi luống cuống chạy ra cửa, cùng với Thiên Ân và Dương phi tiến thẳng về phía nội cung. Gió thổi từng cơn làm ớn lạnh cả sống lưng, lá cây rì rào nghe não nuột. Cả bốn người nhắm thẳng đường mà chạy, không dám nghĩ đến cảnh bất thình lình thái hậu lại xuất hiện trước mặt. Khu vực nội cung là nơi có rất nhiều cấm vệ quân canh giữ, những mái nhà chen chúc sát vào nhau. Vào sâu bên trong nữa là tẩm điện dành cho thái hậu và hoàng thượng. Thiên Ân nấp sau một khóm trúc, nhìn toán quân lính cứ đi qua đi lại, chàng hỏi nhỏ Đinh Phúc và Đinh Thắng:
- Hai vị biết khinh công không?

- Biết chút chút.
Ánh mắt của chàng nhìn chằm chằm vào những tên lính, bắt đầu cảm thấy bất an:
- Cứ thế này thì chúng ta không thể nào băng qua đó được, đành phải dùng khinh công thôi. Mọi người phải hết sức cẩn thận, đừng gây ra tiếng động. - Chàng quay sang Dương phi. - Dương nhi, muội leo lên lưng huynh, chỉ cần ra đến khu rừng trúc, chắc chắn tất cả sẽ có con đường thoát.
Nói rồi Thiên Ân cõng Dương phi trên lưng, liếc nhìn bọn quân lính lần nữa rồi cùng với Đinh Phúc và Đinh Thắng vận khinh công bay lên mái nhà, và tiếp đến là những mái nhà khác. Họ bước chân nhẹ nhất có thể để tránh gây chú ý, mọi việc xem ra tiến triển khá ổn. Dương phi tim cứ đập thình thịch, nàng biết sự an nguy bây giờ vô cùng chông chênh, bọn quân lính mà nhìn thấy là coi như xong đời. Gió thổi đìu hiu nghe rợn cả người, vài âm thanh cộc kệch của tiếng mấy viên đá rơi cũng khiến họ giật bắn người, nhưng rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh để đi tiếp.
Vượt qua khu vực nội cung và tứ phòng, hai chân họ đã mỏi rã rời, nhưng đó cũng là lúc khu rừng trúc xuất hiện. Cả ba đạp mạnh chân vào vách để phi người xuống một bãi đất gần đó. Thiên Ân thả Dương phi xuống và chỉ vào ba con ngựa đang đứng phía xa xa:
- Mọi người lên ngựa để đi cho nhanh. Tình hình có vẻ ổn hơn rồi!
Đinh Thắng và Đinh Phúc nhìn nhau gật đầu rồi chạy nhanh đến leo lên yên ngựa. Thiên Ân thả Dương phi lên trước rồi cẩn thận lên sau. Chàng nhìn xung quanh đề phòng rồi nói:
- Chúng ta đi thôi!
Tiếng ngựa chạy đều trong đêm, giữa khu rừng tĩnh mịch, nhưng chỉ đi được vài ba quãng thì những con ngựa đột nhiên đứng sững lại. Hai vị thái giám như rụng rời tay chân, chỉ biết chôn chân tại chỗ khi đằng trước là những ánh đuốc sáng ngời, hơn trăm binh mã được trang bị cung giáo đầy đủ hùng hỗ tiến đến. Phía sau đó, một chiếc phụng bào, một vóc dáng mảnh mai nhưng gương mặt sắc sảo mỉm cười đắc ý:
- Các ngươi muốn chạy trốn à? Các ngươi cho rằng bây giờ ta đang ngon giấc sao? Một lũ ngu xuẩn!
- Chúng ta... tính sai một bước rồi! - Đinh Thắng nói, giọng tuyệt vọng.

Thái hậu lẩy một lọn tóc ra sau lưng rồi tiếp:
- Các ngươi vốn không có tư cách để đấu với bổn cung! Ta vốn dĩ chỉ định bắt hai tên Đinh Phúc và Đinh Thắng, ta biết các ngươi muốn rời khỏi hoàng cung, cửa ải cuối cùng là phải qua khu rừng trúc này nên cho người đợi sẵn ở đây, quả nhiên ta đoán không lầm! Các ngươi bị mắc bẫy hoàn toàn. Còn cái tên Thiên Ân tráng sĩ gì đó luôn tự ình là tài giỏi, muốn bày trò anh hùng cứu mỹ nhân à? Đáng lẽ ta muốn để cho Dương phi sống thêm hai hôm nữa rồi mới tiễn ả xuống địa ngục, nhưng lại có người đưa ả tới đây dâng cho ta trước! Muốn bỏ trốn? Các ngươi coi thường bổn cung quá rồi đấy!
- Ngươi im ngay cho ta! - Dương phi lên tiếng phẫn nộ. - Hạng người như ngươi, giết nhiều người như vậy, không sợ đến một ngày bị ma hiện hồn về đòi mạng sao?
- Bổn cung không tin trên đời này có cái gọi là ma. Hoặc dã có ma, thì cũng là chúng sợ bổn cung, chứ không phải bổn cung sợ chúng!
- Thái hậu! - Thiên Ân tỏ ra bất bình. - Bây giờ bà đã đạt thành tâm nguyện rồi, không còn ai cản đường bà nữa, bà tha cho chúng tôi một con đường sống đi!
- Muốn bổn cung tha cho các ngươi? - Thái hậu cười to. - Tiếc là các ngươi đã biết quá nhiều, huống hồ chẳng lẽ ta ngốc đến nỗi không biết bây giờ các ngươi đang hận ta thế nào, tha cho các ngươi để các ngươi quay trở về tìm ta báo thù à?
Đinh Phúc nghiêm giọng nói:
- Thái hậu, bây giờ kẻ được xem là mối hiểm họa của bà là tôi và Đinh Thắng, hãy để cho Dương phi và Thiên Ân tráng sĩ được sống.
- Hạng đàn bà lăn loàn, một kẻ vô sĩ không xứng đáng tồn tại trên đời này. Hoàng thượng vừa mới băng hà chưa được bao lâu đã cùng tình nhân chạy trốn, thật làm ô nhục cho Lê triều.
- Bà đừng ngậm máu phun người! - Thiên Ân lớn tiếng quát. - Không phải ai cũng giống như bà đâu!
- Ngươi nói vậy là sao? Chỉ một câu nói đó thôi ta cũng có thể phán ngươi bị ngũ mã phanh thây! - Thái hậu hất hàm ra lệnh. - Quân đâu! Giết hết bọn chúng cho ta, không cho bất cứ kẻ nào thoát!
- Chạy! - Thiên Ân hô lớn rồi cùng với Đinh Phúc và Đinh Thắng rẽ qua con đường bên cạnh tức tốc phi ngựa chạy đi. Âm thanh của những tiếng hò hét, rượt đuổi như phá tan màn đêm tĩnh lặng. Phía sau lưng, Thiên Ân nghe rõ quả tim của Dương phi đang đập thình thịch, và mồ hôi của chàng thì đổ ra ướt cả áo. Hai tay lạnh buốt, chàng quay sang nhìn Đinh Thắng và Đinh Phúc, gương mặt họ trắng bệch, không còn chút sinh khí. Quân triều đình vẫn ráo riết đuổi theo, cố bắt cho bằng được. Bất chợt quan tổng quản hét lớn:
- Phóng tiễn!

Tức thì hàng loạt mũi tên được bắn ra, bay thẳng về phía bốn người. Thiên Ân vận khinh công rời khỏi lưng ngựa rồi dùng kiếm tạo một đường kình làm lệch hướng các mũi tên. Đinh Thắng và Đinh Phúc cũng dùng kiếm giấu sẵn trong tay nải chém mạnh để gạt các mũi tên qua một bên. Nhưng hết đợt tên này đến đợt tên khác, ba người dường như chẳng còn đủ sức để chống đỡ nổi nữa. Dương phi đan hai tay vào nhau, run lẫy bẫy, giữa tình thế nguy hiểm này, nàng chỉ còn biết cầu khẩn ọi người có thể thoát hiểm. Trận mưa tên vừa kết thúc thì cũng là lúc cả ba người đều bị trúng tên ngã xuống đất. Thiên Ân chống tay đứng dậy, mặc kệ mọi đau đớn rút mạnh mũi tên cắm ở bả vai mình ném xuống đất, rồi hốt hoảng khi trước mặt mình, một toán quân khác lại đang kéo đến, khí thế hùng hậu làm người ta phát khiếp. Dương phi quay đầu nhìn qua, đôi mắt ngỡ ngàng, cảm thấy cổ họng như đắng rát, nàng buộc miệng:
- Chúng ta.. bị bao vây rồi!
Nắm được tình hình, Đinh Phúc và Đinh Thắng lập tức ném qua cho Thiên Ân một quyển sổ màu xanh, kèm theo hai tờ giấy, giọng gấp rút:
- Đó là quyển sổ để ghi chép ngày giờ nhập cung và sinh nở của các phi tần, một tờ giấy ghi thông tin mật và một bức huyết thư, tất cả chúng là bằng chứng để tố cáo thái hậu. Thiên Ân tráng sĩ, nhờ ngài bảo vệ nó. Chúng tôi sẽ ở lại cản đường bọn chúng, hai người mau chạy đi!
- Nhưng quan quân triều đình cả mấy trăm người, làm sao hai người đấu lại?
Đinh Thắng xoay đầu nhìn quanh, khi mà hai cánh quân đang dần tiến sát tới.
- Muốn thành đại cuộc bắt buộc phải có hi sinh. Thiên Ân tráng sĩ, ngài mau dẫn Dương phi chạy đi, nếu không sẽ chết cả lũ đấy!
Dương phi cũng nói:
- Như thế đâu được, vậy chẳng khác nào chúng tôi bắt hai người hi sinh tính mạng mình để chúng tôi được thoát sao?
- Đừng bàn cãi nữa, tình hình nguy lắm rồi, quân triều đình đang dần tiến sát lại đây, đến lúc đó không ai có thể thoát được. Chúng tôi trông cậy vào hai người, nhất định phải bảo vệ số bằng chứng đó!
Tình thế ép buộc, Thiên Ân đành phải leo lên ngựa đưa Dương phi đi. Nàng quay đầu nhìn lại lần nữa, giữa lúc mà tiếng binh đao đang tiến đến mỗi lúc một gần, hai vị công công gương mặt chẳng còn chút nỗi hoảng sợ, tay cầm chắc thanh kiếm trên tay. Mặt trăng tỏa sáng trên nền trời đêm, cây rừng lay động, kết cục rồi đây sẽ như thế nào cho hai con người chấp nhận liều cả tính mạng dù biết rằng mình không có cơ hội sống sót

Bình Luận (0)
Comment