Hoàng Cung Giả Đương Sự

Chương 19

Editor: Vân Nghiên 

Dân chúng khắp thiên hạ đều rõ một chuyện, gia đình hoàng gia có hai loại người là nhiều nhất, một là phi tử, hai chính là công chúa. 

Ở vế thứ nhất, hoàng đế còn có thể oán giận vài câu, nói rằng hắn chính là đúng tiêu chuẩn của một gia đình giàu có bình thường. Còn vế thứ hai…….. Tuy rằng sự thật đã xảy ra trước mắt, nhưng hoàng đế vẫn cố biện minh —— “Đây là di truyền!”, ai bảo số tỷ muội của hoàng đế so với số huynh đệ còn đông hơn không ít chứ! 

Hoàng đế cũng coi như khá sáng suốt, tư tưởng trọng nam khinh nữ cũng không quá nghiêm trọng như các bậc cha mẹ ở nông thôn. Nam nhi thì lấy nữ trong năm họ, nữ nhi thì vào cửa gia môn, tất cả đối với hắn đều rất đáng để đầu tư, cho nên hoàng đế yêu thương năm đứa con gái tuyệt đối không ít hơn đứa con trai duy nhất —— thậm chí còn có phần thuần túy hơn, ít băn khoăn hơn. 

Nhưng mà, đối với gia đình đông con mà nói, tình yêu của cha mẹ muốn thực hiện chủ nghĩa công bằng là một chuyện tuyệt không có khả năng. Bởi vậy cái tuyên bố “Trong lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt” của hoàng đế trên cơ bản chính là phán bừa, có điều trong tâm tư của hắn có tính toán gì không ai biết……. Trừ phi quá đắc ý mà lỡ miệng nói ra. 

~~~~~~~ 

“Ha ha ha!! Mười năm sau, hai mỹ nhân đệ nhất thiên hạ đều là con gái của trẫm!!” 

Sau khi đã chén tạc chén thù, dưới ánh nến chiếu rọi, hoàng đế nhìn hai nữ nhi mặc cát phục, rất tự mãn thốt ra một câu. 

Đám thần tử bên dưới thấy ông chủ hứng trí như thế, cũng cùng nhau phát huy tinh thần “quân chủ một lòng”, trăm miệng một lời phụ họa 

“Kỳ Dương công chúa cùng Hoài An công chúa thật sự là xinh đẹp đến diễm át quần phương, không hổ danh là Mẫu đơn của bổn quốc.” 

“Đúng vậy đúng vậy, hai vị điện hạ quả thật là Hằng Nga trên trời, rạng rỡ như hoa đào mới chớm!” 

“Cái này phải gọi là Nhã nhược khinh vân tế nguyệt, Phiêu nhược lưu phong hồi tuyết, Kiểu nhược nhật thăng triều hà, Chước nhược liên xuất lục ba”(*) 

(*) Trích từ Lạc Thần phú của Tào Thực 

Chúng thần tử ông một câu tôi một câu tỏ rõ tài thơ văn sáng tác của họ không hề thua kém Khang phi, đem hai vị công chúa khen tới mức đỏ bừng mặt phải cúi cái đầu đầy trâm vàng xuống, còn đem hoàng đế nịnh tới độ nở ruột nở gan, kết hợp với nồng độ cồn đang dâng đầy trong máu, hoàng đế đã nói ra cái tuyên ngôn kia. 

Những lời này của Hoàng đế —— tuy rằng tạm thời không biết có đúng không —— nhưng cũng không hoàn toàn là giả. 

Nhị nữ nhi cùng tam nữ nhi của hắn đều có gene di truyền cực kỳ chuẩn xác, kết hợp được đầy đủ ưu điểm của cha mẹ, hơn nữa bởi vì là chị em sinh đôi, đứng cùng một chỗ thì hiệu quả thị giác 1+1=2 rõ là ấn tượng hơn nhiều, rất có khả năng trong tương lai gần sẽ đội hết vòng nguyệt quế của các tiểu thư cả nước. 

Chỉ là, lúc hoàng đế đắm chìm trong vinh quang trở thành “phụ thân của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân”, chưa từng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng của mấy câu nói lúc tùy hứng này.

~~~~~~~ 

“Không muốn, Hoàng thượng! Nô tỳ mệt rồi!” 

Party sinh nhật của công chúa qua đi, hoàng đế thuận tiện ngủ lại tẩm cung của Cung phi, nhưng mà Cung phi đối với việc hoàng đế muốn tiến lại cầm tay nàng vuốt ve lại rất không vui lui vào trong giường, quay lưng lại với hoàng đế. 

“Làm sao vậy? Không thoải mái à? Có muốn trẫm tự tay phục vụ nàng không.” 

Hoàng đế cười xấu xa tiến lại chỗ Cung phi, cứ tưởng nàng đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, ai ngờ Cung phi mặt vẫn không vui như cũ, mặt nhăn nhó trả lời. 

“Hoàng thượng vẫn nên để tâm đến ‘thiên hạ đệ nhất mỹ nhân’ của ngài đi, tội gì phải tốn thời gian trên người thiếu phụ luống tuổi là thiếp chứ!” 

Việc này, hoàng đế cho dù hơi chậm hiểu cũng đã cảm thấy chút vị chua chua. Chỉ là hắn có như thế nào cũng không nghĩ tới, người đầu tiên gây khó dễ cho mình lại chính là mẹ ruột của đôi tỷ muội xinh đẹp kia. Xem ra là không nên coi thường sự chấp nhất đối với sắc đẹp của phụ nữ, cho dù họ mười tám tuổi hay là tám mươi tuổi. 

“Ôi trời, ái phi nói cái gì vậy! Hai nha đầu Kính Tư Viện Tư còn nhỏ mà, mới chỉ là ‘thiên hạ đệ nhất mỹ tiểu cô nương’ thôi, còn hiện tại ‘thiên hạ đệ nhất mỹ nhân’ chẳng phải là mẹ của ‘thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tương lai’ sao!” 

Lúc này Cung phi mới cong mi cười, đôi tay trắng nõn vòng qua cổ hoàng đế, lúc nàng vừa định tiến hành bước tiếp theo thì hoàng đế như chợt nhớ ra cái gì, vẻ mặt nghiêm túc nói với Cung phi 

“Nhưng mà lời này chỉ nói ở đây thôi đấy, nàng đừng có nói cho ai là được!” 

Sự thật chứng minh, lúc hoàng đế phê bình một phi tần, nàng ta có lẽ sẽ không nói ra ngoài, nhưng lúc hoàng đế mở lời vàng ngọc khen ngợi một phi tần thì nàng ta có thể không nói ra không? Cho dù có, người đó chắc chắn không phải là Cung phi. 

~~~~~~~~ 

“Hoàng thượng, câu nói kia của người thật không công bằng?” 

“A? Câu nào?” 

Hoàng đế ngây ra nhìn Trữ phi đang ôm con gái, hai mắt nhìn con gái, lại vì sợ hãi mà liếc nhìn hoàng đế một cái. 

“……… Người nói Kỳ Dương công chúa cùng Hoài An công chúa tương lai chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân…….” 

“Vậy thì sao?” 

Trữ phi lại nhìn nữ nhi trong lòng. Tiểu nha đầu này mới mọc ra hai cái răng bé bé, đang mắt nhìn mắt với mẫu phi, lại ‘Ha ha’ ngây ngô cười hai tiếng, mà Trữ phi như được tiếng cười này cổ vũ, cuối cùng thở ra một hơi nói 

“Vậy còn Lăng Dung của nô tỳ, chẳng lẽ Hoàng thượng thấy Lăng nhi rất đáng xấu hổ, tương lai trở thành mỹ nhân một chút cũng không có sao? Hay là……… Hoàng thượng có gì bất mãn với nô tỳ?” 

“Nàng nghĩ đi đâu vậy, sao có thể như thế chứ?!” 

Hoàng đế biểu lộ lập trường kiên định của chính mình, nhỏ giọng dỗ dành Trữ phi một phen. Cũng may Trữ phi là người luôn ôn hòa, không tiếp tục dây dưa làm loạn vấn đề này nữa, nhưng hiển nhiên nàng vẫn không hài lòng với câu trả lời của hoàng đế, hai mày cau lại, vẻ mặt như muốn nói lại thôi. 

~~~~~~~~ 

“Trinh Phong là trưởng nữ của bệ hạ, người ở trước mặt mọi người nâng địa vị của các muội muội nàng lên, tương lai Trinh Phong còn biết đứng ở đâu nữa!” 

Lời này hoàng hậu vừa nói ra, hoàng đế đã khóc không ra nước mắt. Được rồi, đây là người thứ ba khởi binh vấn tội hắn rồi đấy. Về việc này, không phải là hắn chỉ khen con gái mình xinh đẹp sao……. thuận tiện sử dụng ít biện pháp tu từ khoa trương thôi mà. 

“Các nàng suy nghĩ quá nhiều rồi, hôm đó là sinh nhật của Kính Tư cùng Viện Tư, trẫm khen hai đứa một chút là sai sao?” 

“Là người suy nghĩ quá đơn giản thì có! Hiện tại mỗi người trong cung luôn so sánh ưu khuyết điểm của các công chúa, người làm như vậy có khác gì châm ngòi ly gián quan hệ tỷ muội của bọn nhỏ đâu!” 

Hoàng đế mạnh miệng, hoàng hậu cũng không yếu thế, huống chi “Tôn ti lớn nhỏ” mà nàng nói chính là nguyên tắc thâm căn cố đế của hoàng gia. Cho nên tuy là hoàng đế cảm thấy dường như nàng đang mượn công để làm lợi riêng nhưng lại không thể nói gì đối với cái cớ của hoàng hậu. 

“………. Nghiêm trọng như vậy sao?” 

Hoàng đế không cam lòng nói một câu cuối cùng, rồi nhận được cái gật đầu đầy trịnh trọng không chút do dự, không chút suy nghĩ của hoàng hậu. 

~~~~~~~ 

“Bình chọn! Bình chọn đi!” 

Hoàng đế đã hỏi hoàng hậu nên làm sao, hoàng hậu nói trước hết nên tham khảo ý kiến của thái hậu, sau đó hoàng đế nghe được một ý kiến như vậy. 

“Này…….. Có phải hơi phức tạp quá?” 

“Không phức tạp! Tuyệt đối không phức tạp! Hoàng thượng có thể cho người hầu trong cung không xưng tên bầu ra một vị công chúa mình thích nhất, đương nhiên các hậu phi không được phép tham dự. Ngoài ra, để cuộc bình chọn diễn ra công bằng, có thể quy định nô tài cung nào không được bầu công chúa của cung đó, còn có……..” 

Thái hậu lưu loát nói rõ chi tiết các quy tắc khiến cho hoàng đế tự hỏi sao bà có thể thông hiểu một cách rõ ràng như vậy. 

“Nhưng mà…… Cuối cùng không phải vẫn phân cao thấp sao, vấn đề có giải quyết được đâu?” 

“Hoàng thượng, sao người có thể thiếu não như vậy chứ?” 

Thái hậu lộ vẻ “trẻ con không thể dạy”, ghé vào tai hoàng đế thầm thì mấy câu, mà hoàng đế càng nghe khóe miệng càng cong hơn, cuối cùng cười một cái rất giảo hoạt. 

“Mẫu hậu, trẫm bội phục người nhất chính là hôm nay, sao người có thể nghĩ ra chủ ý tốt như thế chứ!” 

Hoàng đế hiểu thái hậu có tâm tư việc nhỏ hóa lớn, nhưng kế sách lần này coi như là vượt qua định liệu của hoàng đế, nên hắn cho rằng chỉ số thông minh của thái hậu đã vượt qua cả người thường. 

Thái hậu hưởng thụ sự ngưỡng mộ của con mình, đồng thời bà cũng nói với người thật sự đã đưa ra ý tưởng này là hoàng hậu hai chữ “hiếu thuận”. 

Hoạt động bầu chọn “Công chúa tuyệt nhất” cứ như vậy hừng hực khí thế mà diễn ra. Hoàng đế vì để thể hiện hắn rất quan tâm đến đám phi tần cùng nữ nhi, vậy nên đã đem hoạt động này tổ chức thật náo nhiệt, thật sôi động, thật khí phái! 

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả dân chúng ngoài thành cũng biết trong hoàng cung đại nội có hoạt động bầu chọn này, cho dù không có quyền bầu chọn, bọn họ cũng hay cùng nhau thảo luận rất sôi nổi. 

Tuy nhiên, tất cả mấy thứ này đều là chuẩn bị bên ngoài thôi. Sau lưng, hoàng đế còn có một tính toán khác. 

“Ngươi đã hiểu chưa? Hiền An.” 

“Nô tài đã rõ!!” 

” Phải để cho bọn họ không tìm thấy chút dấu vết nào cả!” 

“Tuân chỉ!” 

Nhìn bóng dáng Mạnh công công rời đi, hoàng đế lại nghĩ đến chủ ý thái hậu nói với hắn kia. 

“Thưởng nhiều như vậy! Trẫm không phải chỉ có năm nữ nhi thôi sao?” 

“Người sao lại không ra thế hả! Năm đứa năm phần thưởng, không phải vừa đẹp sao!” 

Thái hậu nhịn không được đánh vào ót của hoàng đế. Đúng thế! Chủ ý thái hậu đưa ra cho hắn chính là “Quan trọng khi tham dự, mỗi người đều có thưởng”. “Tuyệt nhất” sao……. Không phải chỉ nói về một phương diện thôi đâu, phẩm hạnh, vẻ ngoài, trí tuệ……. Tóm là ít nhiều có thể bịa ra vài cái mánh lới giải thưởng này nọ. Vì thế hoàng đế sau khi nghe thái hậu dạy bảo, đã trở về lên kế hoạch cho năm giải thưởng theo thứ tự cho năm nữ nhi của mình: 

Trưởng nữ giải “Khí chất”, thứ nữ cùng tam nữ giải “Ấn tượng”, tứ nữ giải “Tài nghệ”, còn nữ nhi bé nhất giải “Tiềm năng”. Hết thảy sắp xếp chuẩn bị xong, hoàng đế liền tưởng tượng ra biểu tình vừa tức tối lại không thể nói gì của đám phi tần, nhất thời cả người đều tràn ngập cảm giác thắng lợi vui sướng. 

Đường đi đã trải sẵn, cuộc bình chọn liền từng bước từng bước được thực hiện theo kế hoạch của đạo diễn hoàng đế. Thật ra, trước khi hoàng đế tiến hành tuyển chọn, đám cung nhân xuất phát từ tâm tư lo lắng cho bản thân mình, đối với việc bỏ phiếu tuyển cử còn hơi e dè. Bởi vì tuy là bỏ phiếu giấu tên, nhưng lúc chủ nhân đứng ra truy cứu, chẳng nhẽ lại không tra ra được? Đến lúc đó bọn họ lại bị làm khó, bị châm chọc phá rối thì ai chịu trách nhiệm? Hoàng đế? Chắc chắn là không trông cậy vào được rồi! 

Bởi vậy, sau khi Mạnh công công truyền đạt lại ý chỉ của hoàng đế, không cần làm gì nhiều hay cho họ cái gì mà tất cả đám cung nữ nội thị đều nhiệt tình chủ động đến đầu quân vào hội tác nghiệp ngầm trong bóng tối. Có thể nói là anh không biết tôi không rõ, trời không hay đất không tỏ, thuần thục như thể tất cả đều xuất thân từ đặc vụ FBI. 

Sau khi mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, kết quả liền cứ thế mà thành. Rồi hoàng đế không ngoài dự liệu bị đám phi tần của mình bao vây công kích. 

“Hoàng thượng! Người có ý gì?!” 

Cung phi là người tức giận nhất, vốn vinh quang này chỉ thuộc về hai nữ nhi của nàng, ấy thế mà bây giờ phải chia đều cho năm người, sao có thể không tức giận! 

“Mà người làm bộ cũng lộ liễu quá rồi đấy……..” 

Trữ phi cũng tiếp nối Cung phi nhỏ giọng oán trách. Giải thưởng “Tiềm năng”??!!……….. Nữ nhi của nàng nhỏ tuổi nhất, đây không phải vô nghĩa sao!! 

“Thành giả, thiên chi đạo. Tư thành giả, nhân chi đạo!” 

Tuy rằng nữ nhi của Khang phi đoạt giải “Tài năng” khiến nàng cũng khá vừa lòng, nhưng đối với hành vi lừa gạt của hoàng đế, Khang phi vẫn cảm thấy nên lên án một chút. 

Nhưng mà, khi hoàng đế đối mặt với một đám phi tử đang bao vây lấy mình lại không hề kích động hay có một tia hoảng hốt, cũng chẳng tức giận, chỉ trưng ra vẻ vô tội nói 

“Các nàng nghe ai nói vậy, ai nói trẫm giả vờ? Có chứng cứ không?” 

Vẻ mặt ngây thơ vô số tội này của hoàng đế không nghi ngờ chính là đổ thêm dầu vào lửa, bởi vì chúng phi đều dám giơ tay lên thề rằng mình đã nghe thấy tiếng cười thầm giảo hoạt của hắn. 

Tuy nhiên đúng lúc mọi người định tiếp tục lên án, đã có người đứng ra hòa giải. 

“Ui dời, đã là kết quả trên giấy trắng mực đen rồi, chúng ta còn so đo làm cái gì nữa?” 

Người nói chính là Thục phi, việc lên sân khấu đúng lúc của nàng đã tuy chiếm được ánh mắt tán dương của hoàng đế nhưng cũng đổi lấy vô số ánh nhìn xem thường của đám hậu phi, bởi vì nàng chưa có con, nên có đứng ra nói cũng chỉ là đứng nói suông không đau thắt lưng(*) 

(*) Đứng nói không đau thắt lưng: Xuất phát từ điển tích Tần Hiếu Công tiếp đãi Thương Ưởng. Ý muốn nói sự việc mình không trực tiếp chiêm nghiệm qua thì không thể nào hiểu rõ được, cho dù tỏ ra như thế nào cũng không có cảm giác chân thực như người trong cuộc. 

Thục phi không thèm để ý đến ánh mắt của mấy người kia, tiếp tục phát ngôn của mình 

“Hoàng thượng, lần này chuyện bình chọn các công chúa chúng nô tỳ cảm thấy rất thành công, rất viên mãn! Vậy nên xin người hãy rèn sắt khi còn nóng(*), tổ chức bình chọn thêm một lần nữa đi!” 

(*) Rèn sắt khi còn nóng: Ý chỉ việc làm ngay khi có cơ hội. 

“Bình chọn gì cơ?” 

Hoàng đế không nghĩ tới Thục phi lại nói mấy lời này. 

“Hoàng thượng tổ chức thêm cuộc bầu chọn “Hậu phi tuyệt nhất” đi có được không?” 

Dụ phi lập tức đế vào một câu, tiện đà nhìn đám tiền bối một cái. Mọi người nhìn ánh mắt của Dụ phi, cùng nhau hiểu rõ, biểu tình phẫn nộ tức tối vừa rồi trong nháy mắt đổi thành hiền hòa nhân hậu, thân thiện, ôn nhu,… cùng tất cả các thể loại khác liên quan, năn nỉ nói 

“Chính là lần này bầu chọn công chúa chúng nô tỳ sẽ không so đo với người nữa, Hoàng thượng người tổ chức lại đi!”

Hoàng đế đối mặt với đám phi tần đang dần dần tới gần mình hơn, theo phản xạ co rụt cổ lại, thiếu chút nữa sặc nước bọt, trong lòng hò hét vô vọng —— KHÔNG PHẢI CHỨ!!!!!! 

~~~~~~~~ 

“Mẫu hậu, sao người lại để phụ hoàng làm ra nhiều giải thưởng vậy chứ?” 

Đại công chúa Trinh Phong chín tuổi dựa vào người hoàng hậu hỏi. Hoàng hậu đối với thời gian đầu giáo dục trưởng nữ tương đối chú trọng, cho nên có một số việc cũng không giấu cô bé, cũng vì thế nên bé rất không hài lòng việc mẫu thân mình chỉ đồng ý lấy giải “Khí chất”. 

“Nha đầu ngốc này, con chỉ cần nhớ rõ mình là trưởng nữ của hoàng gia thôi, còn chuyện khác, chỉ là phụ hoàng con làm mấy thứ hạ cấp để những người khác thấy được công bằng mà thôi.” 

“Chỉ là…….. Con thấy phụ hoàng có vẻ không công bằng lắm…….” 

Đại công chúa kết hợp vấn đề “hậu phi tuyệt nhất” vẫn đang ồn ào huyên náo tiếp tục nghi hoặc nói 

“Cái này…….., thật ra mẫu hậu cũng bất ngờ, đám mẫu phi của con cũng thật là tràn đầy tinh lực đó!” 

Hoàng hậu vô cùng tiếc nuối nói một câu, có cảm giác như hổ thẹn vì không thể thay hoàng đế phân ưu giải nạn. Nhưng thật ra, diễn biến sự việc như vậy không phải là nàng chưa từng nghĩ tới. 

Tại niên kỷ không nói tới ADN cùng di truyền học này, đứa nhỏ cùng được sinh ra từ một cha thì có thể không giống nhau ở đâu? Mọi người đương nhiên sẽ cho rằng nguyên nhân là từ người mẹ, vậy cho nên ngay từ đầu việc đám hậu phi chấp nhất đâu phải là công chúa nào tốt nhất! 

Nhưng hoàng hậu vì sao lại không đem thâm ý sâu xa này mượn miệng thái hậu để nói cho hoàng đế, việc này,……. có lẽ chỉ mình nàng biết…….. 

Đáng đời! 

Ai bảo người nói nữ nhi của Cung phi xinh đẹp nhất! 

Ai bảo người nói Cung phi xinh đẹp nhất! 

Hoàng hậu vừa nhẹ nhàng vuốt tóc nữ nhi, vừa thầm lẩm bẩm trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment