Hoàng Cung Kí Sự: Chuyện Tình Yêu Của Đại Nội Tổng Quản Thái Giám

Chương 2.1

Xét đến mối quan hệ giữa ta và lão già Giang Hành, chính là một giai thoại.

Chuyện bắt nguồn từ sự lo lắng thái quá của cha nương ta. Cha ta nói người chưa từng thấy tiểu nữ tử nào nghịch như ta, chỉ thích tối ngày lang thang, không thích ở nhà thêu thùa may vá. Nương ta nghe xong liền gật đầu, mắt sáng rực mà tiếp lời cha, sao hai người lại sinh ra ta với hình hài nữ nhi chứ, phải chăng ông trời đã nhầm lẫn rồi. Ừm…cái này cũng không thể trách ta được, rõ ràng là lỗi của nương ta.

Lúc ta được tầm năm, sáu tuổi gì đấy, ta có hỏi nương tại sao ta lại toàn phải mặc nam trang, trong khi mấy tỷ muội cách vách nhà ta đều được mặc y phục nữ tử, đeo nữ trang vô cùng xinh đẹp, vấn đề này ta nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra. Câu trả lời của nương khiến ta thật sự bị tổn thương sâu sắc trong một thời gian dài rất dài a. Nương bảo là, lúc nương đang có mang ta được tầm sáu, bảy tháng gì đó liền bị ta đạp cho thảm thương mỗi ngày, thế là cứ đinh ninh rằng nương sắp có một tiểu bảo bảo để bế trên tay, mỗi ngày đều bắt tay vào may y phục nam hài tử, ai mà ngờ được người lại sinh hạ ra một tiểu bối bối là ta. Lâu dần thành quen, nương ta liền trực tiếp may nam trang cho ta mặc luôn. Ầy, nghĩ lại ta thật muốn rớt nước mắt khóc thương cho chính mình.

Đến năm lên mười, có lần ta cãi nhau với đám hài tử trong thôn một trận, nhất nhất khẳng định mình chính xác là một tiểu nữ tử, nhưng chẳng một ai tin, không những thế chúng còn phá lên cười. Sau vụ đấy, ta liền nhất quyết không mặc nam trang nữa, đòi phải mặc nữ phục cho bằng được mới thôi. Ấy thế mà đến khi ta mặc nữ phục đến trước mặt chúng, chúng liền cười nhạo ta đường đường là nam nhi mà lại mặc y phục nữ nhi. Ta uất ức vô cùng, chạy về khóc lóc trước mặt nương. Nương dỗ dành ta, người nói với ta rằng chỉ cần ta mỗi ngày đều mặc nữ phục, cái lũ kia chắc chắn liền tin ta là nữ nhi. Nhưng mà nữ phục rườm rà vô cùng, đối với một đứa nhóc mặc nam trang đã thành quen như ta, thật sự là khó chịu muốn chết, cộng thêm sự cười cợt, châm chọc của đám nam, nữ hài cùng trang lứa kia, ta liền đưa ra quyết định mặc nam trang thì mặc nam trang, ta chính là nữ phẫn nam trang, làm một nữ hán tử ngao du thiên hạ. Cha ta lúc này mới vui vẻ gật đầu, cuối cùng cũng đúng ý người rồi, người lo ta phận nữ nhi ra ngoài sẽ gặp nhiều nguy hiểm, nên ta càng lớn người càng mong muốn ta vận y phục nam nhân, vừa có thể thoải mái không cần giữ kẽ như nữ tử, vừa có thể coi như là một phương thức bảo vệ chính mình khỏi những kẻ háo sắc.

Tháng ngày sung sướng, tự do, thoải mái, tiêu diêu, tự tại của ta sao có thể cứ thế kéo dài mãi được. Cuối cùng biến cố cũng xảy đến, ảnh hưởng tới cả cuộc đời ta sau này.
Bình Luận (0)
Comment