Ba ngày sau...
“Giang công công, tại hạ có một điều kiện nho nhỏ, thỉnh công công đáp ứng”
“Được, ngươi nói thử xem”
“Công công, tại hạ dù sao cũng là con trai duy nhất trong nhà, nay cũng không cách nào bỏ mặc cha nương lại nơi thôn quê vắng vẻ không họ hàng thân thích này, chỉ mong công công có thể đồng ý đón cha nương tại hạ lên kinh thành, tìm một ngôi nhà nhỏ, cho hai người họ chút vốn làm ăn. Nếu yêu cầu của tại hạ có gì quá đáng, xin công công lượng thứ cho”
“Hảo, không thành vấn đề. Nhưng sao bổn công công thấy, cha nương không có vẻ hài lòng lắm”
“Công công, thực ra thì cha nương tại hạ sinh ra và lớn lên ở đây, đối với từng tấc đất từng ngọn cỏ đều gắn bó vô cùng thân thiết, hơn nữa hai người cũng đã quen với nếp sống bình dị nơi thôn dã, đối với cuộc sống nhộn nhịp nơi kinh thành xa xôi khó có thể thích nghi cũng là điều dễ hiểu. Nhưng tại hạ nếu đã đồng ý theo Giang công công tiến cung thì cũng không thể bỏ mặc cha nương tại đây không ai chăm sóc. Vậy nên tại hạ cũng chỉ còn cách thuyết phục cha nương thuận theo tại hạ lên kinh thành Thuận Hóa sinh sống luôn”
“Vậy đợi bổn công công cho người chuẩn bị thêm xe ngựa xong, chúng ta sẽ lập tức khởi hành”
Đợi đến khi Giang đầu heo đi khuất, ta liền quay sang nói với cha nương:
“Cha, nương, xin hai người thứ cho ta tội bất hiếu. Ta cũng không thể không đưa hai người lên kinh thành”
“A Linh, chuyện này sao có thể trách ngươi, ngươi cũng là vì muốn tốt cho chúng ta mà thôi. Nếu lần này chúng ta không theo ngươi lên Thuận Hóa, sau này rất khó có thể tái ngộ”- Nương ta nở nụ cười dịu dàng, hướng ta khẽ nói.
Nàng vừa nói dứt câu, liền nghe được tiếng lão già Giang từ bên ngoài vọng vào:
“Nhị vị, Giang công tử, chúng ta lên đường thôi!”
Ta đỡ cha nương lên xe ngựa rồi tự lắc mình nhảy lên, ngồi trầm tư suy nghĩ một lúc lâu rồi vẫn quyết định quay sang hỏi Giang hoạn quan:
“Xin hỏi Giang công công, chúng ta trực tiếp tới thành Thuận Hóa luôn sao?”
“Đúng. Từ đường(*) nhà bổn công công cũng ở kinh thành”
“Vậy thưa công công, khoảng bao lâu thì chúng ta tới kinh thành?”
“Sớm nhất là hai ngày, nếu tính thêm cả khoảng thời gian dừng chân nghỉ ngơi ban đêm nữa thì mất ba ngày”
“Tạ công công”
Nghe xong được lời giải đáp cho tất cả những khúc mắc trong lòng mình mấy ngày hôm nay, ta cuối cùng cũng yên tâm chợp mắt.
(*)Từ đường: Nhà thờ họ