Nghe nói Cơ nương Mỹ nhân trủng đã gần ba mươi, lại còn là một bộ dáng thiếu nữ mười sáu, hiện giờ nhìn nữ tử đứng ở trước mặt , mày liễu mắt hạnh, làn da tinh tế bóng loáng, nhưng mà mặt mày lại lộ ra tang thương duyệt tẫn phong nguyệt . Phượng Thất Tầm khóe môi giơ lên, khom người ôm quyền, "Nghe đại danh Cơ nương đã lâu ."
Cơ nương che miệng cười khẽ, hai tròng mắt mị nhãn như tơ, quả nhiên là câu hồn người . "Công tử cũng thật biết nói đùa, nô gia bất quá là một người nữ tử giới hạ lưu, đâu ra đại danh vừa nói? Công tử mời vào bên trong !"
Phượng Thất Tầm gật đầu một cái, bước hai chân đi nhanh vào bên trong.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống, trong biệt uyển Mỹ nhân trủng đã bốc cháy lên ngọn đèn dầu, đèn lồng lửa đỏ treo ở trên hành lang, năm mét một cái, không khí kiều diễm của toàn bộ sân bị đập tan.
Kỳ quái chính là, Mỹ nhân trủng là nơi phong nguyệt, nhưng mà Phượng Thất Tầm một đường đi tới, vẫn chưa nghe được thanh ngữ dâm lãng, thậm chí thanh âm nam nữ trêu đùa đều không có .
Trong lòng nàng tự nhiên nghi hoặc, bất quá trên mặt cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà tự nhiên đi theo phía sau Cơ nương , dường như không có việc đánh giá bố cục Mỹ nhân trủng .
Không bao lâu, các nàng đi tới một chỗ thính đường. Thính đường bài trí cực kỳ đơn giản, bàn ghế bình phong đầy đủ mọi thứ, trong bồn góc tường sứ Thanh Hoa gieo trồng một gốc cây hình dạng hoa kỳ lạ , bông hoa đang nở rộ .
Cơ nương xoay người một cái, mềm mại không xương ỷ ở trên ghế quý phi, "Công tử mời ngồi."
Phượng Thất Tầm mới vừa ngồi xuống, liền có nữ tử che mặt bưng khay , dâng nước trà cùng điểm tâm lên, sau đó lại yên lặng lui xuống.
"Không biết công tử đến, là nghĩ muốn cái dạng nữ tử gì?"
Phượng Thất Tầm liếc mắt nước trà xanh biếc một cái, ngước mắt nhìn về phía Cơ nương đối diện tươi cười vũ mị, " Kỳ thật tại hạ đến đây là tìm một người."
"Nga? Cái dạng người gì?"
"Một cái nữ tử gọi là Thận Nhi , ước chừng là mấy ngày trước đây bị bán vào."
"Thận Nhi......" Cơ nương nhai lại tên này, mày bất giác nhíu lại, lại đẹp đến kinh tâm động phách. Ngay cả Phượng Thất Tầm thân là nữ tử , đều bất giác nhìn có chút ngây ngốc.
Đột nhiên, Cơ nương xinh đẹp cười, ngữ khí xin lỗi nói: "Công tử ngượng ngùng, đã nhiều ngày nữ tử bán tới Mỹ nhân trủng rất nhiều, nô gia nhất thời nhớ không rõ lắm, công tử có không để ý nô gia đi xuống giúp ngài tra hỏi một chút?"
"Vậy làm phiền Cơ nương!"
"Không sao."
Cơ nương lả lướt đứng dậy, thời điểm chậm rãi đi tới cửa, ngoái đầu nhìn lại về phía Phượng Thất Tầm ngồi ngay ngắn, "Xin hỏi công tử, vị Thận Nhi cô nương này là công tử người nào?"
Phượng Thất Tầm do dự một lát, trả lời: "Đối với ta mà nói là người rất quan trọng !"
Cơ nương đi rồi, Trăn Nhi gần sát Phượng Thất Tầm, nhỏ giọng nói: "Công tử, cái không khí Mỹ nhân trủng này rất không tầm thường!"
Từ đầu khi bước vào tòa biệt uyển này , Phượng Thất Tầm cũng đã nhận thấy được không tầm thường. Thôn trang to như vậy lại không thấy khách nhân tìm kiếm niềm vui , ngay cả hạ nhân lại càng thấy ít, giống như nơi này là một tòa...... Không lâu!
Nghĩ đến đây, Phượng Thất Tầm bỗng nhiên cả kinh, "Không đúng, nơi này chính là một tòa không lâu!" Liền tính lại bí ẩn như thế nào , nàng không có khả năng một chút tiếng người đều không nghe được!
Sau khi phát hiện ra điều gì đó, Phượng Thất Tầm lập tức đứng dậy, "Trăn Nhi, chúng ta mau đi ra!"
"Công tử......"
Phượng Thất Tầm quay đầu nhìn lại về phía Trăn Nhi, phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể hơi hơi đong đưa, ngay cả hai mắt đều là nỗ lực mở to, "Chúng ta...... Trúng kế!"
Trăn Nhi nói xong, thân mình mềm nhũn tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
"Trăn Nhi ——"
Phượng Thất Tầm hô nhỏ một tiếng, chỉ cảm thấy sức lực cả người như là bị một tia rút ra. Trước khi mất ý thức , nàng cuối cùng nhìn thoáng qua bông hoa ở góc tường , cánh hoa hình dạng kỳ lạ đung đưa theo gió.
#YY
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn️