Gần đây Từ Canh thường xuyên chạy đến Tân phủ, đương nhiên, hắn vẫn luôn hy vọng được chạy đến Tân gia, chuyện này đã sớm không còn là chuyện gì ghê gớm, cho dù gần đây tần suất có nhiều hơn một chút, mọi người cũng không để ở trong lòng, không phải Tân Nhất Lai lại vừa mới nghĩ ra một thứ đồ mới đó sao, không chỉ có thái tử, chư vị võ quan cũng hận không thể đóng quân ở Tân phủ, nhưng không ai đoán được đường đường là Thái tử Điện hạ lại đảm nhận vai trò của nguyệt lão.
Đối với chuyện hôn sự của Thụy Hòa, Tân thái phó và Tân Nhất Lai cũng không quan tâm lắm, nghe nói đối phương là cô nương nhà Hoắc Kỳ, hai người gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, hiển nhiên là hài lòng với gia đình nhà gái, về phần có thành hay không, cuối cùng còn phải xem ý của Thụy Hòa.
“Gặp mặt?” Thụy Hòa đau đầu xếp chồng văn thư trên bàn thành một ngọn núi nhỏ cho Từ Canh và Đại Trân xem, “Ta bận đến nỗi ngay cả thời gian ăn cơm uống nước cũng không có, làm sao còn thời giờ để đi gặp mặt người ta.”
Đại Trân lập tức nóng nảy, “Dù có bận rộn thế nào cũng không thể trì hoãn chính sự, bỏ lỡ lần này này sẽ không có lần khác đâu. Tuy rằng ta chưa gặp vị tỷ tỷ này, nhưng nghe người ta nói cho dù là tướng mạo hay nhân phẩm của nàng ta đều vô cùng tốt, lại vừa đến tuổi, Đại huynh huynh đi gặp một lần đi, nếu cứ trì hoãn, nói không chừng tỷ tỷ kia sẽ đính hôn với người khác, đến lúc đó ngươi có muốn khóc cũng không kịp.”
Từ Canh cũng giúp khuyên nhủ: “Không bao giờ làm hết việc được đâu, ngươi không cần phải ôm hết mọi việc vào người, khiến cho mình mệt mỏi. Nếu không phải chuyện quan trọng thì ngươi cứ giao cho cấp dưới làm, ngươi chỉ cần kiểm tra là được, nhìn đi không phải Tân tiên sinh cũng làm như vậy sao.”
Tân Nhất Lai rất giỏi chỉ huy người khác, kể từ khi vào Công Bộ, những thuộc hạ kia bị ông chỉ huy chạy vòng vòng, mới đầu còn có rất nhiều ý kiến, thỉnh thoảng cũng bực tức, sau này tất cả đều tràn đầy nhiệt tình, tại sao ư, đó là vì đi theo Tân Nhất Lai thì có thịt ăn. Từ sau khi Tân Nhất Lai nhận chức Công Bộ Hữu Thị lang, từ trên xuống dưới nha môn Công Bộ có ai không thơm lây, tuy rằng bổng lộc của các quan viên có khác nhau, nhưng cũng không chống cự nổi danh tiếng của Tân Nhất Lai, lúc thì có tiền thưởng, lúc thì lại là trợ cấp, lúc thì hỗ trợ làm thêm giờ, khi tết đến ngoại trừ bạc trắng còn các loại ngũ cốc và điểm tâm, cộng lại còn cao hơn bổng lộc của bọn họ rất nhiều.
Thụy Hòa cười khổ, “Ta cũng nghĩ vậy, nhưng vấn đề là tất cả thuộc hạ của cha ta đều là người đắc lực, ta là người cô độc, cũng chỉ có Thạch Mặc thỉnh thoảng giúp ta chép sách, ta còn lo lắng chữ của hắn quá khó nhìn.” Thạch Mặc là thư đồng của Thụy Hòa, mới mười ba tuổi, là cháu ngoại của Hoành thúc, hắn đọc sách chưa được bao lâu, mặc dù biết được không ít chữ, nhưng nếu viết ra thì thật sự là không dám nhìn.
Từ Canh cười lắc đầu, “Cấp trên có nói ngươi phải xử lý xong mấy thứ này khi nào không? Nếu chưa nói, ngươi gấp làm gì chứ? Ta còn không biết đám người trong Hàn Lâm Viện đang diễn kịch sao, ngươi làm việc nhanh chóng sẽ càng có thêm nhiều việc cho ngươi làm, nếu ngươi làm chậm, người ta cũng không thúc giục đâu. Đám người trong Hàn Lâm Viện ai cũng nhàn rỗi, có ai bận rộn đến mức chân không chạm đất giống như ngươi không, người không biết còn tưởng rằng ngươi đang làm việc ở Hộ Bộ đó.” Hộ Bộ nổi tiếng là bận rộn nhất trong Lục Bộ, đứng đầu là Chung Thượng Thư còn rất lợi hại, thủ hạ bận rộn tới mức hoa mắt chóng mặt cũng không dám oán hận nửa câu.
Thụy Hòa bị hai người bọn họ dốc lòng khuyên nhủ, cuối cùng thái độ cũng hơi bị lung lay, Đại Trân thấy thế, vội vàng đưa tay kéo Thụy Hòa từ trên ghế đi ra ngoài, “Chọn ngày không bằng gặp ngày, dứt khoát chọn hôm nay đi. Bằng không, đợi đến lần mộc hưu tiếp theo của huynh còn không biết là sẽ mất bao lâu nữa.”
Chuyện này cứ như vậy được quyết định, Từ Canh lập tức phái người đưa tin cho Hoắc Kỳ, bảo ông ta dẫn khuê nữ nhà mình ra. Hoắc Kỳ là người có tính tình sảng khoái, cũng không oán trách bọn họ thông báo quá đột ngột, lập tức dặn dò khuê nữ thay quần áo đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy ạ?” Đại nương tử Hoắc gia hoài nghi hỏi: “Sao lại đột nhiên muốn đi ra ngoài, trước đó a cha cũng không nói với con một tiếng.”
“Chỉ là đi ra ngoài giải sầu thôi mà.” Hoắc Kỳ không muốn nói chuyện xem mặt cho nữ nhi biết, sợ cọc hôn sự này không thành lại khiến nàng không vui trong lòng, “Ta thấy con suốt ngày buồn bực ở trong phủ, sợ con ngột ngạt đến hỏng người chứ sao, đúng lúc nghe Thái tử Điện hạ nói hoa cúc trong Thối Tư Viên ở ngoài thành nở sớm, cho nên mới dẫn con ra ngoài đi dạo một lát.”
Lúc này Đại nương tử Hoắc gia mới vui mừng, gương mặt lập tức trở nên tươi sáng, “Nếu ra ngoài thành, vậy chúng ta phải cưỡi ngựa sao?”
Hoắc Kỳ thấy đôi mắt của con gái sáng long lanh, vẻ mặt mong đợi, rốt cuộc vẫn không nỡ cự tuyệt, “Cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, dắt con ngựa Tiểu Hồng của con ra.” Thôi quên đi, quan tâm việc hắn ta có thích hay không làm gì, quan trọng nhất vẫn là con gái mình vui vẻ.
Đại nương tử Hoắc gia đạt được câu trả lời đồng ý, vui vẻ hoan hô một tiếng, vừa lệnh cho thị nữ đi dắt ngựa, vừa vội vội vàng vàng trở về phòng thay sang trang phục màu đỏ thẫm, “Đẹp không?” Đại nương tử đắc ý xoay một vòng, nhận lấy roi ngựa thị nữ đưa lên, tiêu sái đi ra cửa.
Khi hai cha con rời phủ, hai vị phu nhân trong phủ lập tức nhận được tin tức, vô cùng lo lắng chạy đến trước mặt lão phu nhân Hoắc gia tố cáo, “… Vừa mới trở về được mấy ngày, băng ghế trong phòng còn ngồi chưa nóng đã đi ra ngoài rồi, còn cưỡi ngựa nữa, đâu có giống một thiên kim khuê tú con nhà đứng đắn, nếu chuyện này truyền ra ngoài phải ăn nói thế nào với họ hàng đây.”
“Đúng vậy, Đại bá lại còn đề ra nhiều điều kiện như vậy, thế này không được thế kia không được. Nhà quan lại quyền quý trong kinh thành, có nhà ai không phải là thê thiếp thành đàn, chỉ cần tôn kính vợ cả là được, sao có thể không gả chứ? Cũng không phải là công chúa cành vàng lá ngọc, đâu cần phải chú ý nhiều như vậy.”
“Đại nương tử cứ tiếp tục chậm trễ như vậy đến khi mười tám tuổi, thành gái lỡ thì, sau này làm mai sẽ càng thêm khó khăn. Đại bá không nóng nảy, nhưng chúng ta rất sốt ruột, Nhị nương nhà chúng ta chỉ nhỏ hơn Đại nương tử nửa tuổi, cũng không thể bị nàng liên tục kéo dài…”
Cuối cùng Hoắc lão phu nhân không nghe nổi nữa, không kiên nhẫn phản bác: “Không phải Nhị nương cũng đã đính hôn rồi sao, gấp cái gì? Có nhà ai không mà mong muốn nuôi dưỡng con gái thêm vài năm nữa, lấy chồng trễ một chút cũng được, thấy ngươi lo lắng như vậy, người không biết còn tưởng rằng Nhị nương đang nôn nóng muốn lấy chồng đó.”
Nhị phu nhân lập tức nghẹn họng, Tam phu nhân thấy thế vội vàng hoà giải nói: “Nhị tẩu cũng là suy nghĩ cho Đại nương tử. Nương ngài không biết chứ, kể từ lúc nhận được thư Đại bá gửi về, nhi tức và Nhị tẩu đã nhiều lần đi ra ngoài thu xếp, mong rằng có thể tìm một gia đình tốt cho Đại nương tử. Nhưng chúng ta đã tìm rất nhiều gia đình, vậy mà Đại bá lại không nhìn trúng một nhà nào, còn oán hận nói gia đình người ta gia phong bất chính, đây đâu phải là làm mai, quả thực còn khó khăn hơn là chọn phò mã cho công chúa nữa đó.”
Hoắc lão phu nhân không vui, “Lão đại cũng không nói sai, nhìn những người mà các ngươi đã chọn xem, có một tên nào lên được mặt bàn không. Người khác không nói, Đại chất tử nhà mẹ đẻ ngươi là người thế nào chính ngươi cũng không biết sao, hơn hai mươi tuổi rồi nhưng một chút tiền đồ cũng không có, suốt ngày ăn nhậu đàn điếm cờ bạc, người như vậy ngươi cũng dám đưa tới trước mặt lão đại, đây không phải là muốn ăn mắng sao? Ngược lại nguyên một đám chỉ biết chọn con rể tốt cho con gái của mình, tại sao vừa đến lượt Đại nương tử, những kẻ như vậy lại thành người trong sạch hả?”
Tam phu nhân bị bà mắng khiến cho đỏ bừng cả mặt, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, Nhị phu nhân ủy khuất lên tiếng bênh vực, “Đại nương tử là cháu gái ruột của chúng ta, có ai không muốn một mối hôn sự tốt cho nàng chứ. Nhưng mà đâu có dễ dàng tìm một người hoàn hảo như vậy, Đại nương tử lại là trưởng nữ mất mẹ, đứng đầu trong năm điều là không cưới gả, người ta vừa nghe tới chuyện này đều tránh rất xa, căn bản không cho chúng ta có cơ hội mở miệng.”
Hoắc lão phu nhân liếc xéo bà ta một cái, lạnh lùng nói: “Được rồi, sau này không cần hai người các ngươi quan tâm đến hôn sự của Đại nương tử, ta sẽ tìm giúp nàng. Ta cũng không tin, không tìm ra được một cọc hôn nhân tốt ở trong kinh thành này.”
Tam phu nhân cười như không cười nói: “Muốn người trong sạch tất nhiên là có, tỷ như Đại lang Tân phủ, là Tân khoa trạng nguyên năm nay, cho dù là gia thế tài nghệ, nhân phẩm tướng mạo không có chỗ nào mà không phải là lựa chọn tốt nhất, trong kinh thành hắn tự nhận đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất. Nếu mẫu thân có tâm, có thể tìm người đến nhà bọn họ nói chuyện. Nếu Đại nương tử có thể gả vào Tân gia, Đại bá chắc chắn sẽ không có ý kiến.”
Bà ta đang giễu cợt Hoắc Kỳ có suy nghĩ viển vông, địa vị của Tân Thụy Hòa ở kinh thành có ai không biết, có bao nhiêu người muốn kết thân với Tân phủ đều bị Hoàng thị nhẹ nhàng đẩy trở lại, Tam phu nhân đang mong đợi Hoắc lão phu nhân bị Hoàng thị làm mất mặt, cũng để cho bà thấy rõ thực tế, đừng có đem tinh lực đặt ở trên người Đại nương tử. Có thời gian để lo lắng chuyện này, chi bằng lo cho Tam nương nhà bà ta nhiều hơn.
Hoắc lão phu nhân không để ý đến bà ta, nâng chung trà lên đuổi hai người ra ngoài.
Đợi bọn họ vừa đi, lúc này Hoắc lão phu nhân mới tức giận quăng chén trà xuống bàn, nổi giận đùng đùng nói: “Đã làm trưởng bối rồi, nhưng không thể yên lòng với hai người đó. Không phải là ghi hận năm đó vợ của lão đại mạnh hơn các nàng, áp chế các nàng không ngẩng đầu được lên sao, đã nhiều năm rồi, hiện giờ lại nhân cơ hội ra tay với hôn sự của Đại nương tử, chính là đang đẩy nha đầu kia vào hố lửa mà.”
Ma ma hầu hạ bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ: “Lão phu nhân ngàn vạn lần đừng nổi giận, nếu ngài bị chọc tức, ai sẽ làm chủ cho Đại nương tử đây? Đại gia là một đại nam nhân không tiện ra mặt làm mai, mọi chuyện đều phải nhờ vào ngài đó.”
Hoắc lão phu nhân cũng biết đạo lý này, chỉ là trong lòng vẫn không thoải mái, bực tức nói: “Lão đại cũng thật là, gả nữ nhi thôi mà còn coi trọng hơn cả bệ hạ chọn phò mã, ta đến chỗ nào tìm cho hắn mọi người con rể hoàn hảo đây? Trong kinh thành liệu có mấy người được như Đại lang của Tân gia đây, cho dù có, cũng bị người khác nhìn chằm chằm đến gắt gao như cục xương thịt, luận về gia thế tính tình, hay là tướng mạo phong thái, Đại nương tử sao có thể so được với những thiên kim công hầu ngoài kia.”
Mặc dù vẫn còn đang tức giận, nhưng chuyện nên làm thì vẫn phải đi làm, Hoắc lão phu nhân suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Hôm kia Trưởng công chúa Thành Dương đưa thiệp mời tới mời ta đi ngắm hoa, ngươi gửi tin lại, nói khi đó ta nhất định sẽ đến.”
Bên này Hoắc lão phu nhân đang lo lắng cho hôn sự cháu gái, bên kia Hoắc Kỳ đã dẫn con gái một mình cưỡi ngựa lao ra khỏi cửa thành.
Thối Tư Viên là biệt viện của nhà Chung Các lão, nơi này vốn là do Thái tông hoàng đế ban thưởng cho đời trước của nhà họ Chung, rộng khoảng chừng gần trăm mẫu đất, sau nhiều thế hệ sửa chữa xây dựng, hiện giờ đã thành biệt viện số một số hai trong kinh thành. Chung gia cũng không phải là gia đình “chổi cùn tự lấy làm quý” (*),mùng một mười lăm mỗi tháng đều mở cửa cho bên ngoài, đương nhiên, nếu là bằng hữu quen biết với Chung gia, ngày thường cũng có thể vào đi một vòng.
(*)Tệ trửu tự trân: Quý cả cái chổi cùn của mình (ví von đồ vật tuy không tốt, nhưng của mình thì mình vẫn quý)
Cha con Hoắc Kỳ giục ngựa chạy thẳng đến cửa Tây của Thối Tư Viên, nhưng trước cửa lại không có ai, Hoắc Kỳ gõ cửa nửa ngày nhưng vẫn không có người trả lời.
Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của con gái, Hoắc Kỳ có hơi lúng túng, “Chuyện này… Có lẽ là a cha đến nhầm chỗ rồi.” Thái tử Điện hạ phái người tới nói là hẹn ở chỗ nào nhỉ, lúc ấy ông ta có hơi quá đắc ý vênh váo, chỉ nghe thấy ba chữ Thối Tư Viên, những thứ khác lại không nhớ nổi, chuyện này thật sự là quá mất mặt.
Đối diện với vẻ mặt đen sì của Hoắc Kỳ, Hoắc Mặc Quân không hề cảm thấy kỳ quái, lạnh nhạt hỏi: “Chúng ta đi vào bằng cửa khác thử xem?”
Hoắc Kỳ dùng sức gật đầu, “Nếu không thì đến cửa bắc nhìn xem, hình như bên kia là cửa chính của vườn.”
Vì vậy hai cha con nàng lại giục ngựa quay đầu chạy về phía cửa Bắc.
Bên này nhóm người Từ Canh cũng đã đến cửa lớn, Đại Trân mắt sắc, từ rất xa đã nhìn thấy ở phía trước có hai bóng người một đen một đỏ, tập trung nhìn, chỉ thấy bóng dáng màu đỏ kia mặc trang phục của nữ tử tinh thần sáng láng, tư thế oai hùng hiên ngang, không khỏi âm thầm kêu một tiếng được, nàng lại vội vàng ghìm ngựa bước đi thong thả đến bên cạnh Từ Canh nói: “Tỷ tỷ kia có phải là Đại nương tử của Hoắc gia?”
Từ Canh nhìn một cái thì nhận ra râu quai nón Hoắc Kỳ, vội vàng gật đầu, “Đúng vậy.”
“Đẹp quá.” Hai mắt Đại Trân tỏa sáng nói, trên gương mặt vẫn còn phơn phớt đỏ sau khi kích động, Từ Canh nhìn thấy thì cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Có cách gì để khiến đại huynh của ta vừa nhìn thấy đã có ấn tượng sâu sắc với vị tỷ tỷ kia không?”
“Có.” Từ Canh cúi đầu nháy mắt thị vệ đứng bên cạnh, thị vệ hiểu ý, lặng lẽ từ trong lồng ngực lấy ra một hòn đá nhỏ đã sớm chuẩn bị trước bắn về phía Đại nương tử của Hoắc gia.
Hòn đá nhỏ kia bắn trúng chân Tiểu Hồng mã, vó trước của Tiểu Hồng mềm nhũn, lập tức khiến Hoắc Mặc Quân suýt nữa thì té xuống, cũng may kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng ta rất giỏi, hai tay ghìm chặt dây cương, hai chân dùng sức bật lên, vững vàng nhảy từ trên lưng ngựa xuống, động tác dứt khoát nhanh nhẹn, khiến cho Đại Trân nhìn không chớp mắt.
“Này… Tỷ tỷ này thật là lợi hại!”
Thụy Hòa cũng ngạc nhiên nhìn Hoắc Mặc Quân một cái, hiển nhiên là cảm thấy hơi bất ngờ với chuyện vừa xảy ra
Hoắc Kỳ vẫn luôn rất tùy tiện, hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng đó là một tai nạn, nhìn thấy Từ Canh và Thụy Hòa đều đã đến, ông ta còn hơi ngại ngùng, sợ Thụy Hòa bị Hoắc Mặc Quân hù dọa.
Mà Hoắc Mặc Quân lại nhanh chóng kiểm tra con ngựa đỏ một phen, xác định nó không bị thương, lúc này mới dắt ngựa đến ven đường, khí thế hung hăng chạy đến phía Từ Canh và Thụy Hòa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tưởng chừng như có thể bắn ra sương lạnh, giọng nói lạnh lùng đến mức có thể đóng băng, “Ai làm?” Nàng hỏi.