Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Lúc hoàng đế tới, bữa trưa còn chưa được mang lên.
Tiết Tĩnh Xu còn đang loay hoay trước cây hoa lan.
Các cung nữ đang định hành lễ thì bị hắn phất tay ngăn lại.
Hắn nhẹ chân nhẹ tay đi đến sau lưng Tiết Tĩnh Xu, nhìn trong chốc lát rồi đột nhiên nói: "Hoàng hậu đang làm gì đấy?"
Tiết Tĩnh Xu vốn đang tập trung tinh thần nhìn chậu hoa nên không để ý âm thanh xung quanh, đột nhiên hắn xuất hiện lại còn nói khiến nàng vô cùng hoảng sợ, cả người đều hơi co lại.
Nàng quay đầu, khẽ vỗ ngực rồi nhìn hoàng thượng nói: "Thiếp lại không biết thì ra bệ hạ cầm tinh con mèo đấy."
Hoàng đế cầm tay nàng nắm chặt lấy sau đó trấn an, cười nói: "Hoàng hậu nói đúng, ta thật sự cầm tinh con mèo, là một con mèo lớn. Không biết hoàng hậu là con gì?"
Tiết Tĩnh Xu đáp: "Đương nhiên không oai phong bằng bệ hạ, thiếp là con dê đấy."
Hoàng thượng ý vị thâm trường (*) ồ lên một tiếng.
(*) Ý vị thâm trường: ý tứ sâu xa, thú vị.Tiết Tĩnh Xu chẳng cần nhìn cũng biết nhất định trong lòng hắn đang nghĩ đến cái gì đó không đứng đắn rồi.
Quả nhiên hoàng đế chân thành nói: "Chẳng trách mỗi lần ta thấy hoàng hậu đều cảm thấy thức ăn ngon đặc biệt, hóa ra là do bản tính hổ ăn dê."
Nếu là bình thường thì lúc này Tiết Tĩnh Xu sẽ ngượng ngùng tránh né nhưng hôm nay nàng lại hỏi ngược lại: "Vậy trong mắt bệ hạ, cái gì không phải là thức ăn ngon?"
Đây là ngầm châm biếm hoàng đế khẩu vị lớn, cái gì cũng ăn.
Hoàng đế nhìn nàng, gật đầu, "Lời này không tệ, nhưng trong thức ăn ngon còn có đẹp hơn vị. Đương nhiên hoàng hậu là ngon nhất, làm cho người ta thèm nhỏ dãi, lưu luyến quên đường về."
Tiết Tĩnh Xu tự biết công phu võ miệng của mình không bằng hắn, đành thất bại chịu thua.
Hoàng đế lại hỏi: "Tối hôm qua hoàng hậu có ngủ được không?"
"Không tồi, còn bệ hạ thì sao?" Tiết Tĩnh Xu hỏi.
"Không tốt." Hoàng đế đáp.
Lông mày Tiết Tĩnh Xu hơi nhíu lại, vội vàng hỏi hắn: "Có phải hương kia không có tác dụng không?"
Hoàng đế trả lời: "Hương thơm quá, nhưng không có hoàng hậu trong ngực nên thật sự không ngủ sâu được."
Tiết Tĩnh Xu nghe xong liền biết hắn đang trêu chọc mình, vì vậy đáp trả: "Lúc trước khi ta chưa vào cung cũng không thấy bệ hạ vì vậy mà ngủ không quen."
Hoàng đế kéo nàng ngồi vào bàn, nghiêm túc nói: "Hoàng hậu đã từng nghe câu "Từ nghèo mà thành giàu thì dễ chứ từ xa xỉ mà thành tiết kiệm thì khó" chưa? Nếu ta đã quen cơ thể của hoàng hậu mà bắt ta đi ngủ một mình một giường thì đương nhiên sẽ cảm thấy không thoải mái dễ chịu."
Lời này Tiết Tĩnh Xu cũng cảm thấy đúng, tối qua không có hoàng đế nằm cạnh, ổ chăn lạnh hơn mọi khi rất nhiều, nàng cũng phải nằm rất lâu mới ngủ được.
Nhưng da mặt nàng chẳng dày như hoàng đế nên không thể không biết xấu hổ nói ra những lời như vậy. Vì thế nàng im lặng không nói nữa.
Nhưng sự im lặng của nàng đã giúp hoàng đế nhận được thông tin hắn muốn.
Hoàng đế nói: "Tối nay hoàng hậu cho ta ở lại đi."
Tiết Tĩnh Xu khẽ lắc đầu: "Đây là quy củ của tổ tông, nếu bệ hạ ở lại chỉ sợ sẽ có điềm xấu."
Hoàng đế dứt khoát không chấp nhận: "Quy củ của tổ tông là có người có thể theo; những ai không thể theo, nếu đã là cấm kỵ, thì việc nhắc đến nó thôi đã là hoang đường rồi."
Tiết Tĩnh Xu cũng không tin nhưng ở trong cung, hoàng đế có thể dẫn đầu không tuân theo quy củ nhưng hoàng hậu thì không, bởi vậy lời này hoàng đế có thể nói nhưng nàng thì không thể nói.
Nếu không tính thái hoàng thái hậu thương nàng thì trong lòng cũng có ý định ấy. Nàng khẽ gật đầu: "Nếu bệ hạ có thể thuyết phục nữ quan ty lễ thì đương nhiên thiếp không còn gì để nói."
Hoàng thượng tự tin nói: "Vậy thì mời hoàng hậu chờ ta đêm nay trong tẩm cung."
Chờ đến khi thái giám bày thức ăn xong, hoàng đế nhìn bát canh vây cá gạch cua, ngạc nhiên nói: "Ta nhớ trưa nay không có món này."
Tiết Tĩnh Xu cầm đôi đũa bạc trên tay cung nữ đưa cho hắn rồi trả lời: "Hôm đó trong cung Trường Nhạc, thiếp nghe hoàng tổ mẫu nói bệ hạ rất thích ăn món này."
Hoàng đế gật đầu, lời nói có chút hoài niệm: "Ta nhớ lần đầu tiên ăn canh vây cá gạch cua chính là trong cung của hoàng tổ mẫu. Ta cùng mấy vị hoàng huynh phụng bồi hoàng tổ mẫu dùng bữa, thái giám hầu thiện múc cho ta một muỗng canh, đó là hương vị mà ta chưa được nếm qua bao giờ. Chỉ tiếc là rất lâu về sau đều không được ăn nữa."
Tiết Tĩnh Xu để ý đến thói quen ăn uống của hoàng đế thì phát hiện hắn rất thích ăn thịt, hơn nữa rất yêu đồ ăn mặn, dầu mỡ. Có lẽ đều bởi khi bé hắn không được ăn uống đầy đủ nên giờ mới cố chấp với thức ăn như vậy.
Nhưng ăn nhiều đồ ăn mặn chỉ sợ sẽ không tốt cho cơ thể, không biết lúc trước đã từng có ai khuyên hoàng thượng chưa?
Nàng cầm bát, tự mình múc cho hoàng đế một chén canh, nói: "Hôm nay bệ hạ đã là hoàng thượng, thích ăn bao nhiêu thì ăn, không ai có thể nói gì được nữa. Nhưng cho dù là gì cái gì thì đều có đạo lý tốt quá hóa dở, bệ hạ cũng nên ăn một ít rau mới được."
Hoàng đế tránh nặng tìm nhẹ, "Ta cầm tinh con hổ thì đương nhiên thích ăn thịt, những loại rau kia nên giữ lại cho hoàng hậu hưởng mới phải."
Tiết Tĩnh Xu liền không khuyên nữa, nàng đã hiểu, cho dù nàng nói thế nào cũng không lại được hoàng đế. Nếu muốn hắn sửa thì trực tiếp đến Ngự thiện phòng thay đổi thực đơn còn nhanh hơn.
Hoàng đế tưởng rằng đã thoát được mối nguy nên cũng cầm bát, múc cho Tiết Tĩnh Xu một bát canh: "Hoàng hậu cũng nếm thử đi."
Đức công công vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Bệ hạ, thái y đã nói, nương nương nên ăn ít đồ ăn có tính hàn, gạch cua này tốt nhất là không ăn."
Hoàng đế ngừng lại một chút, nói: "Là ta sơ sót rồi."
Hắn nhìn các món ăn khác trên bàn, quả thật có vài món là dược thiện (*)nên hỏi Tiết Tĩnh Xu: "Cơ thể hoàng hậu có khỏe không?"
(*) Dược thiện: dược là thuốc, thiện là ăn. Dược thiện là thông qua các nguyên liệu chúng ta chế biến nó thành những món ăn, không chỉ giúp cơ thể được tiếp thêm năng lượng mà còn giúp chữa bệnh, phòng bệnh và bồi bổ sức khỏe.Hoàng đế tựa như muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng lại do dự.
Hắn rất ít khi lộ ra vẻ mặt này, từ trước đến nay muốn gì đều nói thẳng.
Tiết Tĩnh Xu không khỏi hiếu kỳ: "Bệ hạ muốn nói gì?"
Hoàng đế nói: "Thì ra nguyệt sự của nữ tử là không ngừng chảy máu nhưng cơ thể hoàng hậu lại yếu như vậy, hay là để thái y nghĩ cách cho máu kia dừng lại đi."
Tiết Tĩnh Xu không ngờ hắn lại nhắc đến chuyện bí mật này, mặt liền đỏ lên, bỏ qua ngượng ngùng nói: "Chuyện này sao ngừng được? Huống hồ nữ tử trong thiên hạ đều có thể vượt qua, bệ hạ không cần lo lắng đâu."
Dù nàng đã nói như vậy nhưng hoàng thượng vẫn không tin. Trong mắt hắn, hoàng hậu là một người yêu kiều nhưng yếu ớt; hoàng hậu mảnh mai như vậy sao có thể chịu được chuyện máu chảy bốn năm ngày không ngừng? Ngay cả một nam tử cường tráng cũng không thể chịu được.
Tiết Tĩnh Xu nhìn bộ dạng không từ bỏ ý định của hắn, đành kiên trì nói: "Nguyệt sự của thiếp đã đến ba bốn năm rồi, tháng nào cũng vậy mà đều không sao cả. Các nữ tử khác trên thế gian này cũng vậy.
Hoàng đế không nói gì nữa nhưng trong tâm hắn đã ghi nhớ việc này, dự định mai sau sẽ tự mình đi hỏi một chút.
Thái y.
Hắn uống hết chỗ canh vừa lấy cho Tiết Tĩnh Xu rồi cầm chiếc bát sạch sẽ múc cho nàng một bát canh thịt dê đương quy (*), "Đây là món ăn có trong thực đơn mà Thái y viện trình lên, rất thích hợp với hoàng hậu bây giờ."
(*) Canh thịt dê đương quy có tác dụng bồi bổ cho cơ thể suy nhược, điều kinh, giảm đau."Đa tạ bệ hạ." Thấy hắn không còn cố chấp với vấn đề này nữa, Tiết Tĩnh Xu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi hai người ăn xong, hoàng đế nhìn cây hoa lan Tiết Tĩnh Xu vừa đặt trước cửa sổ, hỏi thăm: "Hoa này là... đào từ Ngự hoa viên ra sao?"
"Vâng, sáng nay lúc tản bộ với hoàng tổ mẫu trong vườn, thấy hoa này mọc rất đẹp nên cho người đào lên, xem có thể dưỡng nó tốt không."
Hoàng đế nhìn kĩ cây hoa kia một chút, chỉ là loại hoa bình thường, không có gì đặc biệt. Hắn nói: "Trong sơn trang nghĩ mát có không ít loại hoa lan, chờ khoảng hai tháng nữa chúng ta đến hạ cung, nhất định hoàng hậu sẽ thích chỗ đó."
Lần đầu tiên Tiết Tĩnh Xu nghe hắn nhắc đến chuyện này nên hiếu kỳ hỏi: "Mùa hè sẽ rời cung sao?"
Hoàng đế gật đầu: "Mùa hè trong kinh rất nóng nực, hoàng tổ mẫu đã lớn tuổi nên không chịu được, những năm qua đều cùng bà đi hạ cung hai tháng. Năm nay có hoàng hậu đồng hành, nhất định hoàng tổ mẫu sẽ rất vui vẻ."
Tiết Tĩnh Xu lại hỏi: "Không biết tháng mấy sẽ xuất cung?"
"Chờ đến tháng sáu sẽ lên đường."
Bây giờ là đầu tháng ba, chỉ còn khoảng hơn hai tháng nữa.
Hoàng đế thấy nàng rất hứng thú với việc xuất cung, còn nói: "Đợi đến mùa thu, hoàng hậu còn có thể cùng ta đi săn."
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Chỉ sợ ngay cả cung tên thiếp cũng không kéo được, đến lúc đó sẽ làm mất hết thể diện của bệ hạ, làm trò cười cho đám đại thần."
Hoàng đế nói: "Ai dám cười thì cho hắn cười đủ đi, về sau không cần mở miệng cười nữa."
Tiết Tĩnh Xu không biết lời này của hắn là thật nên vẫn vui đùa.
Nhưng trong tâm nàng cũng rõ ràng, hoàng đế có thể từ một hoàng tử không được sủng biến thành cửu ngũ chí tôn như ngày hôm nay thì không có khả năng dùng thủ đoạn hòa hòa khí khí.
Hôm nay hoàng đế nguyện ý bày ra cho nàng xem, chỉ sợ mới là một góc của núi băng mà thôi.
Sau đó hai người còn nói một lúc nữa, ngoài đình còn có chính vụ nên chẳng bao lâu hoàng thượng đã rời đi, chỉ bảo Tiết Tĩnh Xu đêm nay chờ hắn.
Hoàng đế ra khỏi cung Tê Phượng, phân phó Đức công công: "Ngươi đến Thái y viện, gọi Trương Chi Khung đến gặp trẫm."
Đức công công theo hoàng đế lâu như vậy cũng hiểu được phần nào suy nghĩ của hắn, thăm dò hỏi: "Bệ hạ vì chuyện nguyệt sự của nương nương ạ?"
Hoàng đế gật đầu, không hề giấu giếm: "Đúng vậy, cơ thể hoàng hậu mảnh mai như vậy, sao có thể chịu được sự tàn phá của nguyệt sự? Bảo Trương Chi Khung tìm biện pháp giải quyết."
Đức công công thật sự rất thán phục ý tưởng của hoàng đế.
Cho dù hắn là thái giám cũng biết nguyệt sự của nữ tử là trời sinh đã có, nữ tử trong thiên hạ này, từ trẻ đến già đều đã trải qua, chưa từng nghe nói có ai không chịu nổi nguyệt sự, không biết bệ hạ đang lo cái nỗi gì nữa.
Đương nhiên hắn không dám nói ra, cúi đầu cung kính chạy tới Thái y viện truyền lời.
Thái y viện thấy ba ngày hai buổi Đức công công lại xuất hiện một lần nên cũng đã quen, tốp năm tốp ba chào hỏi hắn, còn một số người đang mụ mị với thấy đơn thuốc trên tay nên căn bản không biết có người tới.
Đức công công đến bên người Trương thái y, nhỏ giọng nói: "Trương đại nhân, bệ hạ cho mời."
Trương thái y vội vàng đứng dậy thu thập hộp đồ nghề, cùng đi với hắn.
Đức công công nói: "Trương đại nhân không cần gấp, bệ hạ chỉ muốn thỉnh giáo đại nhân một vài vấn đề, không phải cần ngài xem bệnh."
Hai người đi ra khỏi Thái y viện, Trương thái y hỏi thăm Đức công công nói: "Công công, bệ hạ truyền ta vì chuyện của hoàng hậu nương nương à?"
Đức công công gật đầu: "Chính là vì nương nương."
Từ lúc Tiết Tĩnh Xu chưa vào cung Trương thái y đã chịu trách nhiệm xem bệnh cho nàng, đợi đến khi nàng vào cung thì càng thường xuyên đến cung Tê Phượng bắt mạch.
Bởi vậy, hắn hiểu bệ hạ gọi hắn ngoại trừ vì hoàng hậu nương nương thì chẳng còn gì khác.
Nhưng hắn nhớ rõ lần gần nhất bắt mạch cho nương nương, người nương nương hết thảy đều khỏe mạnh, không có gì không ổn, mà tối qua vừa suy nghĩ vài món dược thiện nóng khắc lạnh cho nương nương, chẳng lẽ đơn thuốc đó có vấn đề gì?
Lòng hắn có chút bất an, lại nhỏ giọng nói: "Công công có biết bệ hạ vì chuyện gì của nương nương không?"
Đức công công hơi đau đầu nhìn hắn.
Trương thái y này là một người không tồi, huống hồ lại chuyên môn xem bệnh cho nương nương, có thể nói người trước mặt là tâm phúc của nương nương, có quan hệ tốt với hắn là vô cùng chính xác, nếu lúc này Trương thái y hỏi việc khác thì hắn sẽ nói nhưng việc hôm nay hết lần này tới lần khác, bệ hạ thân là người trong cuộc lại nói vô cùng thản nhiên, hắn chỉ là người đứng ngoài quan sát cũng khó có thể mở miệng.
Trương thái y nhìn hắn ấp a ấp úng thì vô cùng căng thẳng, vội vàng rút một tấm ngân phiếu từ trong tay áo ra nhét vào tay hắn, khẩn thiết nói: "Xin công công chỉ rõ."
Đức công công vội vàng từ chối không cần, thấy Trương đại nhân cố chấp nhét vào đành mặc kệ, nói thẳng ra: "Bệ hạ muốn hỏi đại nhân có cách nào để hoàng hậu nương nương không bị nguyệt sự hành hạ không, đại nhân suy nghĩ thật kĩ đi."
Hắn nói xong, trong lòng không nhịn được cảm thán. Cả ngày bệ hạ vì chuyện này mà bắt hắn bôn ba khắp nơi, thật sự muốn khuôn mặt mo này của hắn xấu hổ đến chết thôi.