Biên tập: Thu TrangBeta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư NhiThái hoàng thái hậu vừa ban ý chỉ, trên triều đình lập tức chấn động.
Chỉ có điều, thái hoàng thái hậu đã trải qua ba triều hoàng đế, vẫn đứng sừng sững không ngã, các triều thần ngay cả giằng co với hoàng đế cũng không có can đảm, chứ đừng nói đi chỉ trích thái hoàng thái hậu.
Bởi vậy, thánh chỉ này như viên đá rơi xuống hồ, tạo ra một chút bọt nước sau đó vẫn là một mặt hồ tĩnh lặng.
Chỉ có trong Tiết phủ dấy lên sóng to gió lớn, nhưng hiện giờ cũng không có ai để ý xem Đại phòng muốn làm ầm ĩ như thế nào.
Đối với người bên ngoài, Tiết Đại lão gia đã hoàn toàn thất thế, mọi người nhìn bọn họ, chẳng qua cũng chỉ xem chuyện vui đùa, chỉ là lúc rảnh rỗi có thêm chút đề tài trò chuyện mà thôi.
Hai ngày sau, Tiết Tĩnh Uyển vào cung cầu kiến Tiết Tĩnh Xu.
Sau tiệc đón xuân mùng ba tháng ba lần trước, đây là đầu tiên hai tỷ muội gặp mặt.
Lần trước lúc thấy nàng, dù đã bắt đầu học quy củ nhưng tính tình hoạt bát vẫn còn, nay gặp lại, Tiết Tĩnh Xu chỉ cảm giác dường như nàng ấy đã thay đổi hoàn toàn.
Không biết có phải bị sự kiện gần đây đả kích hay không, muội ấy gầy đi không ít, sắc mặt cũng không hồng nhuận như trước mà lại mang theo chút nhợt nhạt.
Tiết Tĩnh Xu nhịn không được nhíu mày, tuy nàng không có quá nhiều cảm tình với Tiết phủ, nhưng với muội muội này khi còn nhỏ cũng ở chung mấy năm. Huống hồ, lúc nàng hồi phủ cũng chỉ hoà hợp với muội muội này, trước mắt thấy nàng ấy thành thế kia thì không khỏi có chút đau lòng.
Nàng vẫy tay, để Tiết Tĩnh Uyển đến trước mặt mình, kéo nàng nhìn kỹ rồi hỏi: “Có chuyên gì thế? Sao lại khiến bản thân chật vật như vậy?”
Tiết Tĩnh Uyển bị nàng hỏi như thế, liền đỏ hốc mắt: “Tam tỷ tỷ, tỷ nói có phải muội đặc biệt ngu ngốc không?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Muội thông minh như vậy, ai dám nói muội ngốc?”
Tiết Tĩnh Uyển nức nở nói: “Nếu muội không ngốc thì sao lại dễ bị lừa như vậy?”
Tiết Tĩnh Xu vỗ vỗ tay nàng, bảo nàng ngồi cạnh mình, “Đó không phải lỗi của muội, ai mà ngờ Xuân Hương – nha đầu đã đi theo muội vài chục năm lại phản bội muội chứ?”
“Muội cũng không biết nữa, muội với Xuân Hương giống như hai tỷ muội tốt. Vì sao nàng ấy lại làm như vậy chứ?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Muội cảm thấy giống tỷ muội tốt nhưng chưa chắc người ta đã nghĩ vậy, trừ muội ra nhất định nàng ta còn có người thân thiết hơn, nếu không cũng sẽ không cam lòng phản bội muội. Muội không cần vì thế mà khổ sở, hãy coi đây là một bài học. Vậy thì lần này thiệt thòi không tính là thua thiệt, còn nếu về sau gặp chuyện như vậy mà còn trúng kế thì nhất định là muội bị ngốc thật rồi.”
Nàng chỉ chỉ vào trán Tiết Tĩnh Uyển.
Tiết Tĩnh Uyển bĩu môi, nói “Muội biết rồi.”
Tiết Tĩnh Xu nhìn bộ dáng bĩu môi của nàng, ngược lại có mấy phần giống trước đây nên thoáng an tâm sau đó cười nói: “Trước giờ muội vẫn luôn hoạt bát ồn ào, tự dưng hôm nay không làm ầm ĩ nữa khiến ta còn thấy không quen. Muội ấy à, vẫn nên hoạt bát một chút thì hơn.”
Tiết Tĩnh Uyển lại bĩu môi, nhưng rất nhanh khóe miệng lại cười rộ lên, “Tam tỷ tỷ, đã lâu lắm rồi muội không được trò chuyện như vậy với tỷ. Lần trước đi cùng mẹ, muội không dám nói chuyện với tỷ, chỉ sợ về nhà sẽ bị mẹ mắng.”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Chờ sau khi muội xuất giá thì có thể thường xuyên tới tìm ta, không cần đi cùng mẹ nữa.”
Nói đến xuất giá, mặt mày Tiết Tĩnh Uyển nhăn hết cả lại. Nàng chần chờ ấp a ấp úng nói: “Tam tỷ tỷ, muội thật sự phải gả cho Lâm gia Nhị công tử sao?”
“Sao vậy, muội không muốn?” Tiết Tĩnh Xu hỏi nàng.
Tiết Tĩnh Uyển nắm góc áo, “Muội chưa từng gặp hắn, cũng không biết hắn là ai, đột nhiên bảo muội phải gả, muội thấy hơi sợ…”
Hai ngày trước, khi mọi chuyện xảy ra, vì bị uống thuốc mê nên nàng vẫn luôn mê man, về sau lại được Tần thị đưa về viện nên chưa hề gặp Lâm gia Nhị công tử.
“Khó có được thời điểm muội biết sợ.” Tiết Tĩnh Xu cười nói, “Tuy nhiên muội cũng đã gặp hắn rồi, chỉ là không nhớ rõ thôi. Hồi tiệc Nguyên tiêu sau tết, có một vị công tử trẻ tuổi làm thơ vịnh mai, đó chính là Lâm gia Nhị công tử.”
Tiết Tĩnh Uyển cau mày suy nghĩ, ngượng ngùng lắc đầu, cười hi hi nói: “Khi ấy muội chỉ lo đấu võ mồm với Tiết Tĩnh Viện nên không chú ý nghe mọi người ca hát ngâm thơ.”
Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ lắc đầu, lại nói: “Chưa từng gặp cũng không sao, ta đã hỏi thăm giúp muội rồi. Danh tiếng của Định Viễn Hầu gia rất trong sạch, từ trên xuống dưới chưa có ai nạp di nương sinh thứ tử.
Hiện giờ, dưới gối Định Viễn Hầu chỉ có hai vị công tử, Đại công tử hàng năm trấn thủ biên cương, trong phủ chỉ có Định Viễn Hầu phu nhân cùng với đại nãi nãi, còn có Lâm Nhị công tử. Ta nghe nói Hầu phu nhân với đại nãi nãi đều là chi nữ tướng môn, hành sự dứt khoát lưu loát, là người rất thẳng thắn. Trong phủ cũng không có chuyện xấu xa bẩn thỉu giống những nhà phú quý khác, muội gả đến nhà bọn họ, ta rất yên tâm.
Huống hồ Lâm gia Nhị công tử tuy trẻ tuổi, nhưng trong kinh thành nổi tiếng là thanh niên tuấn tài, kỳ thi mùa xuân năm sau nhất định dẫn đầu bảng.
Ngày ấy nghe mẫu thân nói, sau khi mọi chuyện xảy ra, hắn có ý chịu trách nhiệm với danh tiếng của muội, cũng là nam tử có trách nhiệm.
Nếu hắn là loại người nhát gan sợ phiền phức thì cho dù thái hoàng thái hậu muốn muội gả cho hắn, ta cũng sẽ khuyên lão nhân gia bà thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Vốn Tiết Tĩnh Uyển bị chuyện này đả kích, rồi đột nhiên được ban cho mối hôn sự, trong lòng hoảng loạn, tâm tình nặng nề nên mấy ngày nay mới gầy đi nhiều như vậy. Hôm nay được Tiết Tĩnh Xu trấn an, chính nàng là một người hoạt bát cởi mở nên lập tức nghĩ thông, vui vẻ cười nói: “Tam tỷ tỷ, may là có tỷ, nếu không thì muội cũng không biết phải làm gì nữa. Tỷ không biết trong khoảng thời gian này muội nghĩ tới tỷ rất nhiều, thậm chí có rất nhiều lần muốn vào cung tìm tỷ nhưng lại sợ làm trễ nải việc đại sự của tỷ nên không dám vào.”
Tiết Tĩnh Xu cười nói: “Chỉ sợ vài ngày tới muội phải ở nhà đợi gả, không có thời gian đến tìm ta. Chờ thành thân xong, nơi này của tỷ luôn hoan nghênh muội.”
Tiết Tĩnh Uyển vội nói: “Vậy chúng ta liền quyết định như vậy.”
Tiết Tĩnh Xu lại hỏi đến Lục cô nương, Thất cô nương.
Cùng với tình huống đệ đệ của nàng.
Đang nói chuyện, đột nhiên tiểu thái giám bên ngoài hô lớn hoàng thượng giá lâm.
Tiết Tĩnh Uyển lập tức quỳ sang một bên.
Hoàng đế vừa vào trong liền nói: “Hoàng hậu mau đến xem bản vẽ này.”
Tiết Tĩnh Xu đứng dậy nghênh đón: “Bệ hạ cầm cái gì mà lại vui vẻ như vậy?”
“Ta vẽ các cơ quan trong ao nước ra.”
Tiết Tĩnh Xu tiếp nhận bản vẽ, chưa nhìn đã nói với Tiết Tĩnh Uyển: “Tĩnh Uyển đứng lên đi.”
Tiết Tĩnh Uyển nghe Tam tỷ nói đứng lên nhưng hoàng đế còn chưa lên tiếng, chần chờ một chút mới tạ ơn đứng dậy.
Lúc này hoàng đế mới phát hiện còn có người ngoài, hắn cho rằng chỉ là cung nữ bình thường nên hỏi, “Hoàng hậu có khách?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Là muội muội thiếp, bệ hạ đã gặp qua.”
Hoàng đế gật gật đầu, không nói gì thêm.
Tiết Tĩnh Uyển thấy lúc Tam tỷ tỷ với bệ hạ ở chung đã thoải mái hơn trước nhiều, điều ấy khiến ai cũng có thể nhìn ra hai người họ ngày càng thân thiết.
Từ lúc hoàng đế tới nàng cảm thấy mình vô cùng thừa thãi, đứng ở đó, tay không phải là tay, chân không còn là chân, bản thân cũng vô cùng vướng víu. Nghĩ đến đây, nàng tiến lên cúi đầu hành lễ nói: “Bệ hạ, Tam… Nương nương, thần nữ xin cáo lui trước.”
Tiết Tĩnh Xu biết có lẽ hoàng đế ở đây khiến nàng không được tự nhiên nên không giữ lại lâu rồi sai người đưa nàng ra khỏi cung.
Đợi muội ấy đi rồi, Tiết Tĩnh Xu mới nhìn kỹ bản vẽ hoàng đế mang đến.
“Chỗ này là cái gì ạ?” Nàng hỏi hoàng đế.
Hoàng đế nói: “Nàng xem cơ quan chỗ này, kỳ thật là một loại xe chở nước, có thể tự dẫn nước bên ngoài vào ao trong cung điện. Cuối ao có một cơ quan có thể đưa nước ở đây ra ngoài.”
Tiết Tĩnh Xu nghiêm túc nhìn hai cơ quan, gật đầu khen: “Bệ hạ thật giỏi.”
Hoàng đế rất muốn hỏi nàng, có phải hắn lợi hại hơn tên Phó Văn Hiên hay không nhưng lại cảm thấy hiện giờ hoàng hậu đang tỉnh táo. Hắn nói như vậy, chỉ sợ có tổn hại hình tượng của mình trong lòng hoàng hậu, đành nuốt lời tới bên miệng trở về rồi rụt rè gật đầu.
Tiết Tĩnh Xu lại hỏi: “Nếu muốn xây cái ao này thì phải mất bao lâu?”
Hoàng đế nói: “Ngày mai ta sẽ giao bản vẽ cho Công Bộ, để bọn họ mau chóng hoàn thành thì khoảng mười ngày nửa tháng là xong. Xây xong còn phải dẫn nước về mất khoảng nửa tháng nữa thì mới có thể sử dụng được.”
Bây giờ là cuối tháng tư, gần tháng năm, cách tháng sáu đi hạ cung nghỉ mát còn khoảng một tháng, dùng để xây cái ao này, vậy là đủ rồi.
Hoàng đế tính toán vô cùng hoàn mỹ, chờ sau khi xây xong, hắn sẽ cùng hoàng hậu nghịch nước trong ao.
Tiết Tĩnh Xu nói: “Mấy ngày nay thiếp đọc thoại bản cảm thấy rất lãng phí thời gian, phải nghiêm chỉnh lại mới được, không cầu có thể vẽ ra bản thiết kế cơ quan như bệ hạ nhưng ít nhất cũng phải đọc hiểu.”
Hoàng đế nghe xong, tỉnh bơ nói: “Lúc trước ta đã nói với hoàng hậu rồi, những thoại bản kia truyện nào cũng giống truyện nào, người viết cũng không lấy tư liệu thực tế, không đáng để sùng bái chút nào.”
Tiết Tĩnh Xu mỉm cười nhìn hắn: “Lời này bệ hạ cũng phải nhớ rõ đấy, sao thiếp lại cảm thấy bệ hạ còn xem nhiều hơn thiếp nữa?”
Hoàng đế hắng giọng không nói gì.
Hắn xem thoại bản không phải để giết thời gian, mà để học bản lĩnh, cũng giống như mục đích hắn xem những bản thiết kế các cơ quan kia vậy.
Chẳng qua, một cái có thể quang minh chính đại để hoàng hậu xem, cái còn lại thì để âm thầm mà dùng trên người hoàng hậu.
Nói đến cái này, hắn chỉ dám nói thầm.
Những điều được ghi trên thoại bản, hắn dùng không ít lần trên người hoàng hậu, sao mãi mà không thấy bụng nàng có động tĩnh gì?
Hắn nhẩm tính, mấy ngày nay, nguyệt sự của hoàng hậu lại tới, lại đổ máu.
Chẳng lẽ là do tư thế sinh hoạt của hắn và hoàng hậu không đúng? Hay là hắn vào không đủ sâu?
Lần nào hoàng hậu cũng kêu khó chịu, muốn hắn nhẹ một chút nên hắn cũng không dám vào sâu.
Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ là do hạt giống rải chưa đủ nhiều?
Vấn đề này, xem ra vẫn nên thỉnh giáo thái y mới được.
Hoàng đế ghi nhớ chuyện này trong lòng, tính toán ngày mai sẽ gọi Trương Chi Khung của Thái y viện hỏi một chút.