Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng

Chương 77

Editor: Quansama

Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Tiết Tĩnh Xu ngồi trong lòng hoàng đế giãy giụa muốn đứng lên, nhưng hoàng đế lại giữ hông nàng, không cho nàng đứng dậy. Nàng không thể làm gì khác, đành nói: "Hoàng thượng bỏ thiếp ra đi, để người ta thấy thì ra thể thống gì nữa."

Hoàng đế nói: "Ai dám đi vào nhìn loạn? Mạn Mạn đừng lo. Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến gặp ta thế?"

Tiết Tĩnh Xu cười: "Bệ hạ nói gì vậy, có ngày nào mà chúng ta không gặp nhau?"

Hoàng đế đáp lại: "Đây là lần đầu tiên Mạn Mạn chủ động tới gặp ta, tất nhiên có ý nghĩa đặc biệt hơn."

Tiết Tĩnh Xu suy nghĩ một chút, ngoài lần trước đến tẩm cung của hoàng đế đốt thoại bản, quả thực nàng chưa từng chủ động tới tìm hoàng đế nên nói: "Thiếp sợ làm trễ nãi chính sự của bệ hạ."

"Mạn Mạn có phần không tự tin rồi. Duyệt tấu chương mỗi ngày là thói quen, đều là con đường giống nhau, sao có thể đơn giản bị chậm trễ được?"

Tiết Tĩnh Xu tựa ở trong ngực hắn không nói gì, tuy nói như thế nhưng việc nàng tới chưa chắc đã làm lỡ hoàng đế xử lý triều chính. Nếu không có sai lầm, lũ triều thần sẽ không nói gì, nhưng nếu một ngày có chỗ sơ suất thì thể nào trong lòng bọn họ, nàng là tên đầu sỏ gây nên chuyện.

Nàng không muốn mạo hiểm, cũng không muốn hoàng đế trở thành hôn quân tham luyến mỹ sắc, hoang phế triều chính...

Hoàng đế sờ tóc nàng, hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì xảy ra hả?"

Tiết Tĩnh Xu rầu rĩ nói: "Hoàng thượng, hoàng tổ mẫu... có phải là không còn nhiều thời gian nữa không?"

Vừa dứt lời, nàng cảm giác tay hoàng đế đang ôm nàng co lại.

Nhớ lại thì trước đây hoàng đế cũng từng an ủi nàng, ai cũng sẽ phải già đi, sẽ chết, không cần quá đau lòng.

Mấy ngày nay trông hoàng đế hiếu thuận, thân thiết với thái hoàng thái hậu như vậy, nàng biết trong lòng hắn đối với chuyện vị lão nhân này sắp ra đi không hề lạnh nhạt như biểu hiện bên ngoài.

Tiết Tĩnh Xu nghĩ vậy, cũng đưa tay ôm chặt hắn, nhẹ giọng nói: "Diệu ca ca, Mạn Mạn sẽ luôn ở cùng chàng."

Hoàng đế không lên tiếng trả lời, chỉ gật đầu, tựa cằm lên đỉnh đầu Tiết Tĩnh Xu.

Hai người ôm nhau một lúc, Tiết Tĩnh Xu sợ làm trễ nãi hắn làm việc nên đứng dậy, ngồi sang một bên cầm sách xem. Hoàng đế thì tiếp tục chuyên chú vào tấu chương.

Thỉnh thoảng hai người sẽ ăn ý ngẩng đầu nhìn nhau, không ai nói gì rồi lại cúi đầu làm chuyện của mình.

Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết bao lâu sau, Đức công công ở ngoài điện xin chỉ thị hỏi có muốn truyền lệnh không.

Hoàng đế ân chuẩn, buông tấu, nắm tay Tiết Tĩnh Xu đến thiên điện.

Mấy ngày nay, khẩu vị của hoàng đế thay đổi theo Tiết Tĩnh Xu.

Nhớ hồi mới đại hôn, mỗi người một nhạt một mặn.

Về sau Tiết Tĩnh Xu có thai, không ăn được những gì có tính lạnh hay tính nóng; chỉ ăn những món bổ dưỡng ôn tính, hoàng đế cũng ăn theo nàng.

Bây giờ khẩu vị Tiết Tĩnh Xu thay đổi, thích chua thích cay, cho nên các món đều thay đổi theo.

Hai người bắt đầu dùng bữa, vẫn như cũ không cho ai đứng hầu bên cạnh. Hoàng đế tự mình múc cho Tiết Tĩnh Xu súp rau củ, vô cùng ân cần chu đáo.

Tiết Tĩnh Xu vốn không quen, nghĩ một cửu ngũ chí tôn như hắn lại tự hầu mình dùng bữa thì không khỏi thấy bất an. Chẳng qua đến bây giờ cũng đã quen rồi, hoàng đế cho nàng rau, nàng cũng làm theo đáp lễ cho hoàng đế.

Hai người vừa dùng bữa vừa nói chuyện.

Nhớ tới hôm nay chuyện thái hoàng thái hậu nhắc nhở, nàng hỏi hoàng đế: "Hoàng thượng, trấn thủ biên cương Tây Tắc, có vị nào là Tần tướng quân không?"

Hoàng đế nhíu nhíu mày: "Nàng nói là Tần mù?"

Tiết Tĩnh Xu kinh ngạc: "Vị tướng quân ấy..."

Hoàng đế khoát tay, mỉm cười: "Cơ thể hắn không có tàn tật gì, mắt cũng không bị mù. Tần mù là danh hiệu các tướng sĩ đặt cho hắn. Mạn Mạn có lẽ không biết, người này thân cao tám thước, vai rộng lưng dày, nhìn từ xa lại giống như con gấu mù. Trước kia có người đặt cho hắn biệt hiệu là Tần gấu, sau lại không biết thế nào lại gọi thành Tần mù."

Tiết Tĩnh Xu hiểu ra thì gật đầu.

Hoàng đế hỏi nàng: "Sao đột nhiên Mạn Mạn lại nhắc tới hắn?"

Tiết Tĩnh Xu nói: "Yến tiệc đêm qua, hoàng tổ mẫu giữ Thẩm cô nương của phủ Vĩnh Bình quận chúa lại. Thẩm cô nương không chịu nổi mẹ nàng cho nên cầu xin hoàng tổ mẫu giúp nàng gả đi thật xa. Hoàng tổ mẫu càng nghĩ càng cảm thấy mỗi Tần tướng quân thích hợp.

Hôm nay thiếp đi vấn an, bà liền phó thác thiếp, khi các tướng sĩ diễn võ thì xem nhân phẩm Tần tướng quân ra sao. Thiếp nghĩ loại chuyện này nên tới hỏi hoàng thượng, vì ngài xem chuẩn xác hơn thiếp."

Hoàng đế gật đầu: "Người này là người rộng rãi, có phong độ của một đại tướng. Vả lại nhiều đời đều trấn thủ biên quan, là một dũng tướng, cũng là một trung thần."

Tiết Tĩnh Xu chậm rãi gật đầu. Có thể được hoàng đế tán thưởng như vậy chứng tỏ vị Tần tướng quân này có tính cách không tệ.

Chỉ là, nhớ tới hoàng đế miêu tả bề ngoài hắn, nàng lại có phần chần chừ. Nàng biết Thẩm An Thiến – một tiểu cô nương mong manh, yểu điệu... cùng một dũng tướng lưng hùm vai gấu... có thể chung sống được không?

Trong lòng Tiết Tĩnh Xu nghĩ, thảo nào thái hoàng thái hậu nói trước tiên chỉ cần thăm dò tính cách, gia thế bên ngoài tạm thời để sang một bên, nghĩ lại... hẳn là bà cũng biết tướng mạo vị Tần tướng quân này rồi. Nhưng thái hoàng thái hậu cũng không nói gì đặc biệt thì nàng cũng chỉ cần làm tốt chuyện lão nhân gia giao phó thôi.

Còn một việc nữa, từ ngày hoàng đế nói cho nàng An thân vương không có lòng thần phục, Tiết Tĩnh Xu lại nghĩ đến người thị vệ bên cạnh An thân vương. Nếu hắn quả thật là ca ca ruột của Liễu Nhi... một khi hoàng đế bắt An thân vương thì có phải hắn cũng không thoát khỏi liên can?

Việc An thân vương càng ít người biết càng tốt. Hoàng đế tín nhiệm nên mới nói cho nàng. Tiết Tĩnh Xu biết việc này trọng đại nên dù rất thân thiết với Liễu Nhi, nàng cũng không tiết lộ.

Chỉ là, nghĩ đến Liễu Nhi sau này có khả năng mất đi thân nhân duy nhất, nàng cũng có chút áy náy.

Hoàng đế thấy nàng không gì thì hỏi: "Hoàng hậu, đang suy nghĩ gì đó?"

Tiết Tĩnh Xu cân nhắc một phen, kể chuyện của người thị vệ bên cạnh An thân vương ra: "Tên thị vệ kia e là cũng biết mình có quan hệ với Liễu Nhi. Thiếp lo lắng... nếu An thân vương cũng biết, vậy có phải sẽ lợi dụng tên thị vệ đó? Mong hoàng thượng đề phòng cẩn thận."

Hoàng đế gật đầu, lại hỏi: "Hoàng hậu có còn điều gì lo lắng không?"

Tiết Tĩnh Xu cũng không muốn giấu giếm hắn, kể đầu đuôi câu chuyện về sự áy náy của mình với Liễu Nhi: "Hoàng thượng có điều không biết, thiếp với Liễu Nhi tuy là chủ tớ... nhưng kì thực như chị em ruột. Từ bảy tuổi đến mười bảy tuổi, thiếp ở am ni cô ngoài thành. Mười năm... những người khác đều dần dần bỏ đi... Chỉ có Liễu Nhi cùng thiếp sống nương tựa lẫn nhau. Thân thể thiếp không tốt, tất cả đều được Liễu Nhi chăm sóc rất nhiều. Thiếp biết, An thân vương phạm vào chuyện không thể tha thứ, chỉ là... khó khăn lắm Liễu Nhi mới biết được đời này còn người thân, không bao lâu lại mất đi... Thiếp... có chút không đành lòng."

Hoàng đế vỗ bàn tay của nàng: "Hoàng hậu đừng quá lo lắng. Dù lão Bát thật sự có lòng mưu phản, thì tổ tông đã có quy củ: đệ tử Chử gia, vĩnh viễn không được giết thân nhân huyết mạch.

Giống như người của Đại hoàng huynh trước đây tự ý hạ độc thái tử, thậm chí là thái tử đã chết, không nói đến việc này là thật hay giả, phụ hoàng cũng không được bắt Đại hoàng huynh đền mạng, mà chỉ có thể đưa hắn đi lưu vong. Ngày sau, nếu ta phải xử lão Bát, thì cũng chiếu theo thông lệ. Nếu chủ mưu còn có thể lưu lại một mạng thì tòng phạm, cùng lắm cũng là giống như chủ tử của bọn hắn, cùng nhau lưu vong."

Tiết Tĩnh Xu thở phào nhẹ nhõm. Tuy đối với vài người, lưu vong không khá hơn tử hình bao nhiêu, nhưng đối với thân nhân của bọn họ mà nói, chỉ cần người còn sống thì vẫn còn có hi vọng. Nếu may mắn được đại xá vẫn có thể gặp lại, so với mãi mãi vĩnh biệt thì tốt hơn nhiều.

Hoàng đế thấy nàng giãn mày thì nói: "Hôm nay hoàng hậu luôn nhắc tới người khác, có biết trong lòng ta không thoải mái không?"

Tiết Tĩnh Xu sửng sốt, quay đầu nhìn lại hắn. Đến giờ nàng đã có khả năng nhìn ra tâm tình hắn thông qua khuôn mặt không mấy biểu tình của hoàng đế.

Giống như lúc này, nàng biết hoàng đế đang giỡn, bởi vậy cũng cười nói: "Ngay cả hai tiểu cô nương ngài cũng muốn ăn dấm chua à?"

Hoàng đế nói: "Hoàng hậu vừa rồi không chỉ nhắc tới hai tiểu cô nương."

Tiết Tĩnh Xu lắc đầu cười khẽ, "Hoàng thượng thân là vua của một nước, cửu ngũ chí tôn, sao có thể cố tình gây sự như thế? Nếu để thần dân nhìn thấy, không biết sẽ cười thành bộ dáng gì."

Hoàng đế nói: "Vua của một nước cũng là người. Ngôi cửu ngũ cũng chỉ là người thường mà thôi, chẳng lẽ Mạn Mạn không cho ta cáu kỉnh?"

Tiết Tĩnh Xu phối hợp cười nói: "Cho! Cho chứ! Sao lại không cho?"

Hoàng đế hài lòng gật đầu: "Hoàng hậu biết ta không vui rồi đó. Vậy nên nàng cần làm gì đây?"

Tiết Tĩnh Xu nghiêng đầu chớp mắt, "Thiếp bồi thường cho hoàng thượng được không?"

"Vậy là xong rồi sao?"

"Bệ hạ muốn thế nào?"

Hoàng đế nói: "Tất nhiên là muốn Mạn Mạn tự suy nghĩ thì mới có thành ý."

Tiết Tĩnh Xu quay đầu nhìn trên bàn, trong đó có món đậu phụ xào gạch cua hoàng đế thích, nàng liền múc một thìa thả vào đĩa trước mặt hoàng đế. "Hoàng thượng thấy, như vậy có đủ hay không?"

Hoàng đế không nói lời nào, chỉ chỉ vào miệng mình.

Tiết Tĩnh Xu mở to hai mắt hỏi hắn: "Bệ hạ muốn thiếp đút á?"

Hoàng đế thản nhiên gật đầu, "Đúng thế."

Tiết Tĩnh Xu mím môi, nghĩ xem có nên phối hợp với hoàng đế không, nhưng mà, đã đến nước này rồi, theo ý hắn một chút thì có sao đâu?

Nghĩ đến đây, nàng cầm thìa đậu phụ xào gạch cua đưa tới bên miệng hoàng đế.

Hoàng đế lại ngửa ra, nói: "Mạn Mạn nên nói thêm cái gì nữa?"

Đây quả là được voi đòi tiên!

Tiết Tĩnh Xu nhẫn nhịn tính khí, cố nói giọng dịu dàng nhất có thể: "Diệu ca ca, mời há mồm."

Hoàng đế lúc này mới chuẩn bị nhận, nhưng đang định há mồm thì lại dường như nghĩ tới cái gì, lại lùi lại, nói: "Mạn Mạn, dùng miệng đút ta đi."

Rốt cuộc Tiết Tĩnh Xu nhịn không được, khẽ trừng mắt nhìn hắn: "Nếu bệ hạ không ăn thì thiếp mặc kệ."

Hoàng đế thấy vậy đành thỏa hiệp, há mồm muốn ăn.

Nhưng Tiết Tĩnh Xu lại không làm, buông thìa ra, "Diệu ca ca cũng biết có một câu nói, qua thôn thì không còn tiệm nữa. Thiếp mỏi tay, không cử động được, xin mời hoàng thượng tự dùng."

Hoàng đế trừng mắt nhìn cái thìa trên đĩa.
Bình Luận (0)
Comment