Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng

Chương 98

Editor: Nguyệt Vi Yên

Beta: Vũ Ngư Nhi

Năm Nguyên Phong thứ mười, vẫn là tháng mười hai, tuyết rơi nhiều đã hai ngày, tuyết đọng hơn một thước trên mặt đất.

Trong hoàng cung uy nghiêm của Đại Diễn lại truyền đến những âm thanh tận lực đè thấp giọng.

“Tiểu công chúa…”

“Tiểu công chúa…”

“Xương Hoa công chúa…”

Trong cung điện tinh xảo, các cung nữ thái giám vội vàng tìm kiếm tiểu công chúa thoáng cái là chẳng thấy tăm hơi đâu.

Một tiểu cung nữ sốt ruột rơi nước mắt, “Trương cô cô, làm sao bây giờ, không thấy tiểu công chúa đâu cả, chúng ta phải nói thế nào với hoàng hậu nương nương đây?”

Sắc mặt của Trương cô cô vẫn bình tình, chỉ có lông mày hơi nhíu lại, bà suy nghĩ một chút, thiên hạ yên ổn đã lâu, thủ vệ trong cung lại rất đông và nghiêm, chắc chắn không phải lo lắng có ai từ bên ngoài bắt tiểu công chúa đi. Huống hồ, trước khi tiểu công chúa biến mất còn đặc biệt sai người hầu lui ra. Bây giờ ngay cả Tử Tô luôn đi sát bên cũng không thấy đâu thì chỉ có thể là hai đứa bé tự trốn đi thôi.

Bà nói: “Thử tìm lại trong điện đi, từ trước đến nay tiểu công chúa đều rất hiểu chuyện, nhất định sẽ không tự dưng bỏ trốn làm người khác khó xử đâu.”

Nghe bà nói vậy, tiểu cung nữ như tìm được người đáng tin cậy, vội vàng cùng hai cung nữ khác vào điện cẩn thận tìm kiếm, quả nhiên tìm được một tờ giấy trắng trước thư án, bên trên có một người được vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, bên cạnh còn có mấy vết đen kì quái, nàng ta vội vàng đưa tờ giấy này cho Trương cô cô.

Trương cô cô cầm lấy nhìn kĩ một chút, người trong giấy trông khá nhỏ, mặc áo bào màu vàng. Bà lập tức hiểu ra đấy chính là ca ca sinh đôi của tiểu công chúa – đương kim thái tử điện hạ.

Bà liền gọi một cung nữ đắc lực tới, phân phó: “Ngươi lập tức chuẩn bị tốt lò sưởi nhỏ với áo choàng, mang mấy người đến đông cung, nhớ lưu ý ở ven đường, có lẽ tiểu công chúa đang ở ven đường đấy, để ta đi bẩm báo với nương nương.”

“Vâng”.

Xương Hoa công chúa ở cung Vĩnh Lạc, cách cung Tê Phượng của hoàng hậu nương nương không xa, chỉ cách một bức tường thôi.

Liễu Nhi thấy Trương cô cô vội vàng đi đến nên tiến lên hỏi nguyên do rồi lập tức đưa bà vào cầu kiến.

Tiết Tĩnh Xu ngủ trưa vừa mới tỉnh, đang tựa vào đầu giường, nhận tờ giấy Trương cô cô đưa, vừa nhìn vừa bất đắc dĩ lắc đầu cười.

Trương cô cô cúi đầu, nghe thấy tiếng cười khẽ của hoàng hậu nương nương thì tâm trạng lo sợ bất an mới hơi thả lỏng.

Tiết Tĩnh Xu hỏi: “Lúc tiểu công chúa trốn đi thì mặc cái gì? Có mang lò sưởi cầm tay không?”

Trương cô cô vội nói: “Chính là chiếc áo choàng lúc vào thu bệ hạ tự tay săn cáo trắng làm thành, còn có lò sưởi bát bảo nương nương ban cho nữa ạ.”

Tiết Tĩnh Xu gật đầu: “Nếu thế thì sẽ không bị cảm đâu. Ngươi mau cho người đi về hướng đông cung tìm nó, đưa nó gặp thái tử rồi bảo nó đến gặp ta. Chuyện hôm nay, cung Vĩnh Lạc phạt một tháng tiền lương.”

“Vâng, đa tạ long ân của nương nương.” Trương cô cô thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tạ ơn rồi lui ra.

Tiết Tĩnh Xu cầm tờ giấy kia quan sát lại một phen, lắc đầu cười thở dài: “Vẽ cũng xấu quá đi mất.”

Liễu Nhi rót cho nàng chén trà nóng, nghe thấy câu này liền bảo vệ tiểu công chúa: “Tính ra đến giờ công chúa mới có bốn tuổi, đứa bé nhà bình thường bây giờ chỉ biết chơi bùn thôi. Tiểu công chúa có thể cầm bút giấy đã giỏi hơn những đứa khác rất nhiều rồi.”

Nàng ấy nói xong liền thò đầu nhìn bức vẽ, nghi ngờ hỏi: “Đứa bé mặc áo bào màu vàng kia là thái tử thế còn những chấm đen nhỏ bên cạnh là gì thế ạ?”

Tiết Tĩnh Xu nói: “Chẳng phải em làm cho nó cái kẹo hoa hồng à, nó đã nhớ kĩ là phải để dành phần kẹo cho ca ca mà đợi mãi chẳng thấy ca ca đâu nên tự đi tìm rồi. Nó cùng lắm được ba tấc mà chủ ý lại lớn, trốn đi còn biết để lại thư.” (1 tấc = 10cm)

Liễu Nhi che miệng buồn cười: “Vậy em đi kêu phòng bếp chuẩn bị trà gừng. Chờ tiểu công chúa đến để người uống xua gió lạnh.”

“Đi đi.”

Tiết Tĩnh Xu lại nhìn trong chốc lát rồi mới đứng dậy cuộn tờ giấy lại, cất vào một cái hộp trên thư án.

Nàng ngược lại không hề lo lắng đến an nguy của con gái. Bên người công chúa thái tử đều có ám vệ âm thầm bảo vệ, bình thường không hề xuất hiện nhưng nếu hai đứa gặp nguy hiểm thì bọn họ sẽ bảo vệ cho chúng.

Tiểu công chúa trốn đi, giấu được người trong cung Vĩnh Lạc nhưng không giấu được hai ám vệ, bọn họ nhất định ở phía sau.

Thời gian trôi nhanh như nước chảy, thoáng cái mà hai đứa đã bốn tuổi. Lúc bọn nó một tuổi, hoàng đế đã viết thánh chỉ phong tiểu hoàng tử làm thái tử, ban cho tiểu công chúa phong hào Xương Hoa.

Đầu năm nay, thái tử bắt đầu học vỡ lòng, chuyển đến đông cung, Xương Hoa công chúa cũng chuyển ra khỏi thiên điện của cung Tê Phượng, vào ở trong cung Vĩnh Lạc.

Hai đứa bé luôn ở bên đột nhiên chuyển đi hết, Tiết Tĩnh Xu cũng thấy rầu rĩ không vui một thời gian.

Cũng may cung của Xương Hoa công chúa cách cung Tê Phượng cực gần, ngoại trừ ban đêm trở về cung Vĩnh Lạc ngủ thì thời gian còn lại đều ở bên người Tiết Tĩnh Xu. Mà thái tử mỗi ngày đều học chăm chỉ, rảnh rỗi một chút liền tới tìm mẫu hậu và muội muội ngay.

Lúc trước khi hai đứa trẻ ở với nhau thì thường xuyên cướp đồ chơi của đối phương rồi khóc rống lên, hoặc là thái tử trêu đùa muội muội làm bé rơi lệ. Bây giờ tách ra thì tình cảm lại tốt hơn nhiều, mỗi ngày gặp đều dính lấy nhau, ca ca với muội muội đều thân thiết với nhau.

Mấy ngày nay tuyết rơi nhiều, đường ẩm ướt trơn trượt, cung Tê Phượng cách đông cung một con đường nhưng Tiết Tĩnh Xu đau lòng thái tử nên cho bé miễn đi thỉnh an, cho bé buổi sáng có thể ngủ thêm được một chút.

Nhưng vấn đề là đã hai ngày tiểu công chúa không thấy thái tử ca ca, chốc chốc lại thì thầm với mẫu hậu, chốc lại hỏi sao ca ca không đến, Noãn Noãn nhớ lắm. Rồi được một lát lại nhỏ giọng lẩm bẩm muốn giấu kẹo hoa hồng Liễu cô cô làm cho bé đi để dành cho ca ca.

Phải biết rằng đã lớn như vậy rồi mà bảo bối của bé chỉ có những chiếc kẹo hoa hồng kia, còn đặc biệt xin Liễu cô cô làm cho một cái túi nhỏ để cất kẹo bên trong rồi đeo bên người, lúc đi ngủ cũng không nỡ tháo ra. Hôm nay lại nguyện ý cho ca ca cái kẹo, có thể thấy là nhớ ca ca lắm.

Nhưng thời tiết này, mẫu hậu lại không cho bé tùy tiện ra ngoài nên bé mới lén lút trốn đi.

Tuy nhiên bé cũng biết trời rất lạnh, thế nên lúc đi cũng mặc quần áo rất đầy đủ, trông như một quả cầu tuyết tròn tròn, còn cất lò sưởi bát bảo mẫu hậu cho vào trong ngực. Chuẩn bị xong mới mang theo cung nữ nhỏ bên người Tử Tô chuồn đi.

Tiểu công chúa người thấp chân ngắn, trên đường tuyết đọng lại dày, để di chuyển cũng rất khó khăn. Nhìn từ xa, trông bé và Tử Tô như hai quả cầu tuyết đang động đậy, chậm chạp lăn từ cung Vĩnh Lạc ra, dọc theo cung cẩn thận đi đứng, còn giống y như đúc lo trước lo sau, sợ bị người khác bắt được.

“Á…”

Bỗng nhiên, Tử Tô vấp phải tuyết đọng ngã xuống đất, vì trên người mặc rất nhiều quần áo nên khi ngã còn lăn một vòng trên mặt đất.

Tiểu công chúa vội vàng đến bên người nàng, sử dụng hết sức lực trên người mình nâng dậy, vỗ vỗ vào người để tuyết rơi xuống rồi hỏi: “Tử Tô, ngươi có đau không?”

Tử Tô hít cái mũi đỏ bừng: “Không đau, công chúa, chúng ta đi mau lên, nếu không sẽ bị Trương cô cô bắt về đấy.”

“Ừ.” Tiểu công chúa gật đầu, hai cái tay nhỏ bé nắm lấy nhau, tiếp tục hành trình của mình.

Chưa đi được bao xa thì bỗng tiểu công chúa nhìn thấy trên nóc nhà đối diện có một người đang ngồi xổm. Hắn mặc một bộ màu đen, tuyết rơi xuống người vẫn không nhúc nhích, trông như một con chim lớn vậy.

“Tô Tô, ngươi nhìn xem, đó là ai vậy?”

Tử Tô cũng chỉ hơn tiểu công cháu hai tuổi, năm nay mới sáu tuổi. Mặc dù Trương cô cô đã tận tâm chỉ bảo nhưng quy củ trong cung vẫn nhớ ít quên nhiều. Nếu không thì hôm nay cũng không cùng Xương Hoa công chúa trốn đi. Nàng lại càng không biết một người như vậy xuất hiện trong cung là quá bình thường.

Hai gã ám vệ căng thẳng, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Một người trong đó híp mắt cảnh giác nhìn chằm chằm người áo đen kia, nói đúng hơn là một thiếu niên mặc áo đen, tên còn lại bỗng nhiên thả lỏng người, ra dấu tay với hắn. Tên kia liền hiểu ý của hắn, biết là vô hại nên tạm thời không làm bại lộ hành tung.

Tiểu công chúa rất ngạc nhiên, nhất thời quên mất ca ca, chạy đến bên đầu tường, ngẩng đầu, ngây ngô hỏi thiếu niên kia: “Đại ca ca huynh là ai? Sao lại leo lên nóc nhà ta?”

Diêm Mặc lạnh lùng không có biểu cảm gì, tựa như biến thành một bức tượng đá trong trời đông giá rét. Chỉ có người tập võ mới biết động tác của hắn trông cứng nhắc như vậy, thực ra như một con đại bàng đang săn mồi, có thể xuất kích bất cứ lúc nào.

Tiểu công chúa không được đáp lại thì nghiêng đầu, không ngừng cố gắng: “Đại ca ca sao không nói gì vậy? Trên người huynh có nhiều tuyết quá, có phải bị cảm lạnh không? Noãn Noãn có lò sưởi nè.”

Nói xong, bé cẩn thận lấy lò sưởi bát bảo từ trong ngực ra, bĩu môi cầm lấy, nhón chân đưa ra: “Đại ca ca huynh xem này, đây là mẫu hậu đưa cho ta đấy, để trong ngực ấm lắm, Noãn Noãn đã có áo choàng rồi, không lạnh chút nào đâu, cái này cho huynh mượn đấy, chờ huynh tìm được quần áo thì trả ta được không?”

Tử Tô vội vàng nói: “Công chúa, không thể đưa cho hắn được, nhỡ hắn là người xấu thì sao?”

“Ồ?” Tiểu công chúa lại nghiêng đầu, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, bộ dáng trông rất buồn rầu, bỗng nhiên hai mắt lóe sáng, trợn tròn mắt hỏi: “Đại ca ca, huynh là người xấu à? Nếu huynh là người xấu thì Noãn Noãn sẽ không cho huynh mượn đâu.”

Diêm Mặc vẫn không nhúc nhích, không nói một lời nào. Hắn đang ở đây chờ sư phụ Lệ Đông Quân, những cái khác chẳng liên quan đến hắn.

Tiểu công chúa nói: “Tử Tô, ca ca từng bảo người xấu sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt gạt ta, muốn lừa ta đi nhưng Đại ca ca lại không hề nói chuyện, cũng không gạt ta, hắn không phải người xấu đâu.”

Tử Tô hiếu kì hỏi: “Công chúa, lời ngon tiếng ngọt là cái gì? Là nói những lời hay à?”

“Ờ… Ta cũng không biết, đợi chốc nữa chúng ta hỏi ca ca đi.”

Hai đứa nhỏ nói chuyện với nhau, trên tay tiểu công chúa vẫn giơ cái lò sưởi bát bảo lên, một lúc sau, tay bé đã mỏi nhừ nên đành rụt lại, bé nhìn quần áo mỏng manh trên người Diêm Mặc, rồi lại nhìn tuyết đọng trên người hắn, nghi ngờ hỏi: “Đại ca ca không cần lò sưởi à? Nhưng Trương cô cô nói tuyết rơi mà mặc ít như thế sẽ bị bệnh mà bị bệnh sẽ phải uống thuốc, thuốc rất đắng rất đắng.”

Diêm Mặc vẫn im lặng không để ý tới bé.

Tiểu công chúa bĩu môi nhìn hắn trong chốc lát, dường như quyết định cái gì, lưu luyến cởi hầu bao trên lưng mình xuống, nhìn nhìn rồi mới lấy ra: “Đại ca ca, đây là kẹo hoa hồng Noãn Noãn thích nhất, lúc uống thuốc ăn một cái, không đắng một chút nào cả, cho huynh đấy.”

Bé nhìn hầu bao trên tay mình, dường như mũi còn ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, không khỏi nuốt nước bọt.

Mẫu hậu không cho bé ăn nhiều, mỗi ngày chỉ cho ăn vài cái. Hôm qua bé đã ăn hai viên, hôm nay cũng ăn hai viên, vất vả lắm mới dành được sáu viên, vốn định cho ca ca. Nhưng Đại ca ca này lại mặc ít như vậy, nhất định sẽ bị bệnh mà bị bệnh phải uống thuốc, bé không muốn lúc uống thuốc ca ca sẽ khóc nhè nên đành cho hắn kẹo.

Đột nhiên từ xa xa truyền đến tiếng vang, Tử Tô vểnh tai nghe ngóng, nhảy dựng lên sốt ruột nói: “Công chúa, Trương cô cô đến rồi!”

“Thật á?” Tiểu công chúa cũng nghe thử, quả thật là vậy, vội vàng đặt hầu bao trên tường, nói với Đại ca ca một câu “Ta đi đây” rồi cùng Tử Tô lảo đảo chạy xa.

Hai gã ám vệ nhìn hầu bao trên mặt đất, dùng tay nói chuyện với nhau

Có cầm về không?

Công chúa cho hắn mà.

Dựa vào cái gì mà cho tiểu tử kia chứ?

Vậy ngươi đi tranh với hắn đi.

Thượng Thanh Tông ngươi thật sự lợi hại?

Ngươi thử một phát là biết mà.

Tên ám vệ kia nhìn hầu bao rồi lại nhìn thiếu niên trên nóc nhà, vô cùng kích động.

Đánh thắng thì chính là tiểu công chúa đưa cho ta, ai cũng không được lấy!

Aaa

Không đợi hai người nói xong, chỉ thấy bóng dáng đối diện chợt lóe lên, lúc nhìn lại thì chẳng thấy thiếu niên kia đâu, quan trọng nhất là hầu bao trên mặt đất… cũng biến mất.

Gã ám vệ không nhịn được, gọi mẹ: “Giả vờ giả vịt! Gian trá!”

Trong đông cung, thái tử ngồi thẳng người luyện chữ.

“Ca ca… Ca ca…” Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một âm thanh mềm mại.

Tiểu thái tử cho là mình nghe nhầm nhưng thanh âm kia lại ngày càng đến gần, ngày càng rõ ràng, không phải muội muội thì là ai?

Hắn lập tức vứt bút chạy ra, đi vài bước mới nhớ thái phó vẫn còn ở đó, đành dừng bước, tha thiết nhìn thái phó.

Lão thái phó mỉm cười phất tay: “Đi đi.”

Lời nói chưa dứt đã chẳng thấy bóng dáng tiểu thái tử đâu.

Chỉ thấy trong viện có hai đứa bé xinh đẹp ôm chầm lấy nhau, một đứa là ca ca, một đứa là muội muội, vô cùng hòa thuận.

“Ca ca, Liễu cô cô làm cho muội kẹo hoa hồng, nên muội tiết kiệm dành cho ca ca đấy.”

Tiểu thái tử liền thơm tiểu công chúa một cái, “Noãn Noãn là tốt nhất! Ca ca yêu muội nhất! Kẹo đâu?”

Tiểu công chúa ngây thơ nói: “Trên đường gặp phải Đại ca ca, hắn thật đáng thương, không có quần áo ấm áp để mặc nên muội cho hắn kẹo rồi.”

Tiểu thái tử: “…!”
Bình Luận (0)
Comment