Hoàng Đế Hắc Hóa

Chương 27

Từ sau khi mùa đông đến, trận tuyết đầu mùa vừa dày vừa to, toàn bộ ngân khố trong kinh thành đều bị phong tỏa. Thời tiết lạnh lùng, Đại Trân gần đây không thích ra khỏi cửa lớn, dù sao việc làm ăn hàng ngày cũng có hạ nhân đắc lực làm, Đại Trân đơn giản giao nhiệm vụ cho chưởng quầy, mình thì ở nhà làm con mèo ngủ đông. Hoàng thị thấy nàng cả ngày héo héo mà ngồi sửa ấm bên lò sưởi, liền kiến nghị: “Nếu nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền làm cho cha con và Thụy Hòa vài bộ quần áo, lần trước không phải nói làm trung y, tại sao lại không làm nữa?”
Đại Trân cẩn thận nhớ lại một lát, mới nhớ tới bộ trung y mới may được nửa cái tay áo, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng lên, nhỏ giọng phân phó Tiểu Đạo đi lấy bộ trung y trong phòng đem ra.
“Ta liền làm cho cha, đại huynh thì thôi đi.” Đại Trân bĩu môi, “Huynh ấy coi thường tay nghề của ta, không có công lao thì thôi, về sau không chừng lại chê cười con đó.”
“Vậy con có thể làm tốt đến một chút, đến lúc đó đại huynh con muốn cười cũng không có cơ hội.”
“Chỉ là một bộ trung y, mặc thoải mái là tốt rồi, còn muốn đẹp làm cái gì, căn bản là lãng phí.” Đại Trân đối với mấy việc nữ nhi này không có chút hứng thú, đã lớn đến như thế, nhiều lắm cũng là thỉnh thoảng làm cái khăn tay, hoa bên trên đều là chính mình vẽ vài nét rồi để Tiểu Đao thêu, “Con thật sự không hiểu mọi người nghĩ thế nào, một cái khăn tay cũng phải lãng phí mười ngày nửa tháng mới có thể hoàn thành, dùng qua vài ba lần giặt thì bị phai màu tới nỗi lấy ra dùng cũng cảm thấy ngượng ngùng, cái này quá lãng phí! Sợ là sáng tối thêu khăn cũng không đủ dùng.”

Hoàng thị không còn lời nào để nói, “Con đừng có nghĩ ai cũng như mình, cầm kim chỉ liền thấy mệt rã rời, cô nương nhà ai khăn thêu mà mất cả mười ngày nửa tháng đâu.”
“Cái đó không tính.” Đại Trân nhíu mày nói.
“Mấy nhà phú quý ai cùng con so đo cái này, mọi người chỉ là sợ không đủ quý trọng mà thôi. Chân chính so với bình dân bá tính ai dám lấy tơ lụa ra làm khăn tay.”
“Nếu có thể làm ra cái gì đó chuyên làm ra đồ lụa là tốt rồi.” Đại Trân nâng má vẻ mặt mong chờ nói: “Chờ cha trở về con liền tìm cha, người nhất định sẽ có biện pháp.”
Hoàng thị cười nhạo nói: “Cha con làm sao mà hiểu mấy cái này, con tìm cha con không bằng tìm ta.”
“Nương có chủ ý gì?” Đại Trân lập tức hưng phấn, mắt mở to, lộ ra ánh sáng kích động.

Hoàng thị lắc đầu, “Nào có dễ dàng như vậy. Nhưng mà, nếu ta là con, cùng với việc nghĩ ra máy thêu, chi bằng ta nghĩ ra máy làm vải vóc, so với thêu hoa thực dụng hơn nhiều. Triều Đại Lương chúng ta biết bao nhiêu người không đủ quần áo để mặc, làm gì có tinh thần mà thêu hoa.”
Đại Trân cảm thấy cực kỳ có đạo lý, gật đầu nói: “Nương nói đúng, con sẽ làm cái này.”
Hoàng thị thấy bộ dáng đương nhiên này của nàng, nhịn không được nói: “Chậc chậc, làm như bản thân mình có thể làm ra không bằng? Máy dệt vải kia mấy trăm năm cũng chưa có người cải tiến được, chỗ nào cho con nói sửa là sửa được?”
Đại Trân chần chừ, mau chóng nghĩ ra một chủ ý, “Con đi tìm Nhị lang nói chuyện.”
Mấy hài tử Tân gia mới vỡ lòng đều đi theo Tân Nhất Lai học cái kiến thức cơ bản về khoa học, trong ba đứa học tốt nhất không phải là Thụy Hòa, cũng không phải là Đại Trân, mà lại là người nhìn có chút cổ hủ khô khan là Thụy Xương. Hoàng thị vẫn luôn gọi hắn là học bá, từ nhỏ đã có bộ dáng vô cận hữu thiên phú, đọc sách xưa nay chưa từng quên, ngay cả Thụy Hòa cũng phải cam lòng bái phục hắn.
Sau đông chí, Quốc Tử Giám cho nghỉ, Thụy Xương cũng ở nhà không ra cửa. Hắn tuy rằng một bụng kinh thư, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, Tân thái phó lại không cho hắn thi hương, Thụy Xương rất nhụt chí, trong lòng thực không thoải mái, việc đọc sách yêu thích hàng ngày cũng ném qua một bên, cho đến khi Đại Trân nói mời hắn lại bàn chuyện làm máy dệt vải, lúc này hắn mới có tinh thần một chút.
“Thật không hiểu ngươi đang nghĩ cái gì, tiểu cô nương gia, cả ngày chỉ nghĩ làm chuyện nọ chuyện kia.” Thụy Xương trong miệng oán giận, nhưng hai mắt lại phát sáng, một bên nói, một bên hưng phấn mà xoa xoa hai tay, “Đến chỗ máy dệt vải, đem nó dỡ ra thì mới biết được thế nào.”
“Còn đợi đệ sai bảo sao? Ta sớm bảo Tiểu Đạo đi mua rồi.” Kỳ thật điền trang Tân gia cũng có mấy cái này, nhưng mà điền trang cách khá xa, tính tình Đại Trân nôn nóng, không thể chờ được.
Chỉ một lát sau, Tiểu Đạo dẫn theo bốn hạ nhân bê theo máy dệt vải tiến vào, Đại Trân vội vàng ra đón nhận, lại nói: “Nhị lang đệ phải thật hăng hái lên, ta ở trước mặt nương đã vỗ ngực cam đoan. Nếu như làm không được, vậy thì rất mất mặt.”

Thụy Xương không cao hứng nhăn khuôn mặt lại, “Ngươi ở trước mặt nương khoác loác, rồi kêu ta đến làm việc, thật là giảo hoạt, có người nào làm tỷ tỷ như vậy không? Ta mặc kệ, nếu như thất bại, cũng là ngươi mất mặt.”

Đại Trân vẻ mặt lấy lòng, giúp hắn thuận khí, “Hai ta là quan hệ gì, sao lại so đo với tỷ cái này. Nếu như việc này có thế làm được, tỷ cho ngươi… ân, ba phần tiền lãi.”
Thụy Xương liếc xéo nàng một cái, “Cho rằng ai cũng tham tiền giống như ngươi?”
Đại Trân như ông cụ non mà vỗ vỗ vai của hắn, “Thật là một thiếu niên đơn thuần, cho rằng nếu như coi tiền như bã đậu thì bản thân mình trở nên cao thượng hay sao, như thế là sai quá sai. Chân chính không để ý đến chuyện tiền bạc là những người không thiếu tiền, nếu như đệ sinh ra ở gia đình thường dân, chỉ miễn cưỡng được cái ấm no, chứ đừng nói đến đọc sách hay cái gì. Có giàu có một chút, nuôi một người đọc sách thì cả nhà cũng phải thắt lưng buộc bụng, muốn viết một chữ gì cũng không dám tùy ý, phải nghĩ thật kỹ rồi mới dám hạ bút, vì sợ lãng phí giấy, đâu giống như đệ ghét bỏ mấy cửa hàng tầm thường bán giấy khô khốc mềm mỏng, chữ viết ra cũng không thèm xem.”
Thụy Xương bị nàng nói đến nỗi mặt đỏ lên, vội vàng đầu hàng, thái độ đặc biệt thành khẩn, “Vâng vâng…. Là ta không đúng, a tỷ ngươi nói có đạo lý. Còn không phải là ba phần tiền lãi sao, quá ít, năm phần.”
“Đệ tưởng bở.” Đại Trân hừ nói: “Trước tiên hãy nghiên cứu ra đồ vật trước đi rồi nói sau, xong rồi chúng ta mới nói đến chuyện khác.”
“Cái này không phải do ngươi đề xướng sao?”
“Ta chỉ thuận miệng nói, ngươi cho là sự thật?”
 
Thụy Xương bị tức chết rồi, “Đừng có quá phận nha Tân Đại Trân, trong một chốc lát như vậy, trong một chốc lát như vậy, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Đừng tưởng rằng lớn hơn ta là có thể khi dễ ta, cẩn thận ta sẽ đi cáo trạng với nương.”
Đại Trân ăn bản không để sự bực tức của thiếu niên vào mắt, “Đệ không sợ mất mặt thì đi mà cáo trạng, nói rằng ta là tỷ tỷ không đáng tin, không chịu chia năm phần lợi, để mẫu thân thay đệ làm chủ. Đến lúc đó, mẫu thân vừa hỏi, vì sao phải phân cho đệ tiền lãi, đệ đã làm ra thứ gì, đến lúc đó ta xem đệ trả lời thế nào.”
Thụy Xương tức khắc nhụt chí, hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn Đại Trân, cắn răng nói: “Chờ ta làm xong máy dệt sẽ cũng ngươi tranh luận, ngươi chờ xem.”

Đại Trân vẫy vẫy cái khăn tay đắc ý cười nhỏ, “Mau đi đi, mau đi.”
Thụy Xương lại cố ý cùng nàng đối nghịch, đặt mông ngồi dưới mái hiên đặc biệt ủy khuất, “Ta nói Đại Trân tỷ, ta rốt cuộc đắc tội gì với tỷ, tỷ tại sao luôn khi dễ ta vậy? Có bản lĩnh thì tìm Đại huynh mà làm phiền đi, nếu tỷ dám cùng huynh ấy nói chuyện như thế này, ta liền thấy tỷ rất có bản lĩnh.”
“Ta không ngốc, tại sao phải làm việc bản thân không làm được?” Đại Trân đặc biệt nghiêm túc nói: “Một đại nam nhân, đừng có nói chuyện thị phi.”
Thụy Xương vô lực, giơ đôi tay lên nói: “Đúng vậy, ta sai rồi.”
Đại Trân buồn cười, “Thực xin lỗi, ta chỉ cố ý đùa đệ thôi. Xem đệ cả ngày banh mặt giống như một ông cụ non, tuổi còn nhỏ, nên nói chuyện nhiều, cười nhiều một chút. Về sau thành thân, cũng đỡ cho nương tử của đệ nói đệ nhàm chán không có tình thú.”
Thụy Xương quả thật không còn gì để nói, “Ngươi nhọc lòng như vậy đủ rồi. Mẫu thân cũng không quản chuyện này, ngươi suy nghĩ xa quá rồi.”
“Ai bảo ta làm a tỷ của đệ đâu.” Đại Trân không khỏi phân trần, kéo cánh tay của Thụy Xương đi vào trong phòng, “Bên ngoài lạnh, đừng để bị đông lạnh, chúng ta vài trong phòng nói chuyện. Ân… chúng ta trước đừng phá máy dệt này, phải xem nó hoạt động như thế nào đã. Tiểu Đạo ngươi dệt vải đi.”
 
Động tác của Tiểu Đạo cũng không phải qua thành thạo, nhưng nguyên lý hoạt động như thế nào, thì hai tỷ muội Đại Trân càng xem càng cảm thấy rõ ràng. Thụy Xương tỉ mỉ mà nhìn vài lần, rồi lại lật đi lật lại máy dệt, sao đó liền tháo dỡ, Đại Trân thấy thế cũng đi theo hỗ trợ. Hai tỷ đệ bọn họ từ nhỏ đã thích thoa dỡ đồ vật, đồ vật trong nhà không biết đã hủy đi bao nhiêu, có cái thì thể lắp lại được, có cái thì vất đi, cố tình phu thê Tân Nhất lai ở trên phương diện này rất thoải mái, không chỉ không ngăn cản, mà còn thường xuyên cổ vũ, càng làm cho hai tỷ đệ càng thêm không kiêng nể gì cả, điều này làm cho Thụy Hòa hết sức đau đầu.
Hôm nay Thụy Hòa không ở đây, hai người bọn họ dỡ máy dệt càng thêm không hề cố kỵ, chỉ một lát đã dỡ máy dệt thành một đống linh kiện.
Đại Trân rất cẩn thận, Thụy Xương dỡ đồ vật, nàng ở bên nhìn chằm chằm xem, cẩn thận mà đánh dấu vẽ, cẩn thận phân tích công năng của mỗi bộ phận.
“Thế nào?” Thấy Thụy Xương ngồi nhìn hồi lâu, Đại Trân có chút căng thẳng hỏi.
Thụy Xương muốn khóc rồi, “Nếu tùy tiện xem vài lần có thể cải tiến được máy dệt, ta có thể thành thần tiên rồi.”

Đại Trân xấu hổ mà cười, “Kia cũng được, đệ chậm rãi xem, ta đi tìm nương nói chuyện, ta luôn cảm thấy nương biết cái gì đó. Bằng không, chúng ta viết thư cho cha hỏi một chút, xem cha có chủ ý gì không?”
Đôi mắt Thụy Xương nhìn gắt gao vào linh kiện trong tay, hoàn toàn rơi vào trầm tư, dường như không nghe thấy lời của Đại Trân.
Đại Trân thấy thế, cũng không hề quấy rầy hắn, cầm bản đồ trong tay đi tìm Hoàng thị nói lời khách sáo.
Lời trả lời của Hoàng thị làm Đại Trân rất thất vọng, “Ta không biết.” Nàng nói: “Ta ngay cả máy dệt còn chưa nhìn thấy, làm sao mà biết sửa cái này.”
“Nương lúc trước không phải nói hiểu sao?”
“Đùa con thôi.”
“Vậy cha có biết không?”
“Cha con biết cái gì… hắn cũng không biết.” Hoàng thị thấy Đại Trân lộ ra vẻ mặt thất vọng, không khỏi có chút hối hận khi kích thích nàng làm chuyện phiền toái này, liền ôn nhu khuyên bảo: “Nếu như con thật sự hạ quyết tâm cải tiến máy dệt, chỉ hai người con và Thụy Xương khẳng định không đủ. Không bằng chờ đến đầu xuân, để cha con cho người đi đến Tùng Giang tìm một vài thợ dệt có kinh nghiệm phong phú đến đây, các con nói cho họ suy nghĩ của mình, để cho bọn họ cải tạo thì sẽ đáng tin hơn.”
“Phải đợi tới đầu xuân? Còn tận vài tháng nữa.”
Hoàng thị bực nói: “Cái tính nôn nóng này của con là giống ai vậy, có mấy tháng mà lại lo lắng không thể chờ được. Nếu như cho hai đứa con đi làm, lăn lộn vài năm chưa chắc đã làm ra. Còn có, việc ở cửa hàng con không quản sao? Lúc trước để bụng như vậy, hận không thể từ sáng đến tối ngồi xổm ở cửa hàng sao, chớp mắt mà đã mặc kệ rồi. Cửa hàng to như thế, sẽ không sợ xảy ra chuyện gì.”
Đại Trân vẻ mặt hết sức vô tội mà nhìn Hoàng thị, “Trước kia không phải nương đã dạy ta, không cần chuyện gì cũng phải tự mình làm sao? Mấy cửa hàng kia đều làm ăn rất tốt,mấy người quản sự cũng có thể làm, ta ngồi đếm tiền là chính, thứ nhất tốn thời gian và sức lực, thứ hai mấy chưởng quầy ở cửa hàng còn cảm thấy bất lực.”
Hoàng thị bị nàng làm nghẹn lại, không biết nên nói gì.

Bình Luận (0)
Comment