Hoàng Đế Hắc Hóa

Chương 32

Làm cho Tân Nhất Lai cảm thấy bất ngờ, chính là người bị đuổi ra khỏi cửa là Hồ Trường Cẩm thoạt nhìn rất bình tĩnh, trên mặt hoàn toàn không nhìn ra bi thương của người không có nhà để về, vô cùng chuyên tâm mà nói chuyện với Thụy Xương, thường nhìn xuống bản vẽ trên tay, rồi sau lại lộ ra biểu tình trầm tư.
Tân Nhất Lai đứng ở cửa nhìn một lúc, Thụy Xương và Hồ Trường Cẩm như không phát hiện ra hắn, vẫn tập trung tinh thần mà nói chuyện, cho đến khi Tân Nhất Lai nhẹ nhàng khụ một tiếng, Thụy Xương lúc này mới như tỉnh lại trong giấc mộng ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Cha, sao ngài lại tới đây?”
“Sao mới trở về lại vội vàng như vậy?” Tân Nhất Lai nói, khi nói chuyện Hồ Trường Cẩm cũng xoay người về phía hắn, cung kính mà hành lễ vấn an, ngượng ngùng nói: “Đều do chất nhi không tốt, một tiếng không nói liền chạy đến quấy nhiễu.”
Tân Nhất Lai khách khí nói: “Không cần đa lễ. Ngươi cùng Nhị Lang là bằng hữu, vốn nên đi lại nhiều, sao phải nói đến hai chữ quấy nhiễu. Nghe nói hai đứa đang định cải tiến máy dệt vải, ta nghe xong tâm tình ngứa ngáy, muốn đến nhìn xem, không quấy rầy hai đứa chứ.”
Thụy Xương đã sớm chờ không kịp, vội vàng kéo Tân Nhất Lai đến bên bàn, lấy bản vẽ mà hắn với Hồ Trường Cẩm sửa lại đưa cho Tân Nhất Lai xem, “Cha ngài xem xem có vấn đề gì không? Ta và Hồ huynh hao tổn công sức mới cải tiến được những chỗ này, nhưng sợi chỉ lại dễ dàng đứt, cũng không biết là do nguyên nhân gì?”

“Ta nhìn xem.” Tân Nhất lai cầm lấy bản vẽ cẩn thận nhìn một lúc, Thụy Xương mong chờ mà canh giữ một bên, Hồ Trường Cẩm như có vấn đề muốn hỏi, lại thấy Tân Nhất Lai hết sức chuyên chú mà xem bản vẽ, lời muốn nói lại nuốt hết trở về.
Thư phòng đang đun trà, lúc này đã sôi, tiếng nước sôi rầm rì, trong phòng nhanh chóng tràn đầy hương trà. Hồ Trường Cẩm tiến đến cùng nhìn với phu tử Tân Nhất Lai, trong mắt hiện lên thần sắc hâm mộ. Đơi một lát cũng không thấy hai cha con có động tĩnh, Hồ Trường Cẩm bèn đứng dậy, lấy cho mỗi người một ly trà,
Trà nóng đưa đến trong tay, Tân Nhất Lai cúi đầu tiếp nhận, uống một ngụm, ngước mắt lên mới phát hiện là Hồ Trường Cẩm, nhanh chóng nói lời cảm tạ, lại chỉ vào một chỗ trên bản vẽ nói: “Sao không thử cho cái suốt dựng đứng lên, như vậy một xe có thể kéo được nhiều suốt, so với lúc trước bớt rất nhiều việc. Còn có nơi này, thay vì lắp hai cái bánh xe lớn thì lấy tay cầm là một bánh xe lớn và một bánh xe nhỏ vì thế cũng có thể quay nhanh hơn, tốc độ cũng sẽ nhanh hơn.”

Hồ Trưởng Cảm thấy nao nao, Thụy Xương cũng vội vã nhìn xem, “Nơi nào? Đem cái suốt dựng đứng lên, làm hai bánh xe một cái lớn cái nhỏ… Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?”
Hai mắt Hồ Trường Cẩm tỏa sáng, đột nhiên lấy bản vẽ, dường như không nhớ Tân Nhất Lai đang ở bên cạnh, cầm bút than lên bắt đầu vẽ. Thụy Xương thì nhanh chân chạy ra ngoài, một bên chạy một bên kêu lớn, “Người đâu, mau đem máy dệt đến cho ta.”
Tân Nhất Lai nhìn hai người bọn họ vội vàng thành một đoàn, lắc đầu cười cười, cái gì cũng chưa nói mà đã đi rồi. Tân Nhất Lai quyết định, mặc kệ cho Hồ tế tửu có bày ra chiêu gì, hắn cũng sẽ chống lại, dù sao Hồ Trường Cẩm hắn quyết định thu làm đệ tử rồi.
Nói vậy, hình như hắn vừa lơ lãng đã tìm ra hai đệ tử,
Từ Canh bên này, sau khi hồi cung chuyện thứ nhất là đi thỉnh an Hoàng đế. Hồng Gia hoàng đế cũng là lần đầu tiên không nhìn thấy hài tử lâu như vậy, tuy rằng mỗi ngày đều có tin tức, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, nghe nói Thái Tử điện hạ hồi cung, Hoàng đế đang nghị sự cùng các đại thần cũng bắt đầu thất thần, vài vị nội các thấy vậy liền buồn cười, nhìn nhau một cái, sau đó biết điều mà rút lui.
Phụ tử hai người đã lâu không gặp, đều có một nỗi lòng muốn giãi bày, đặc biệt đã trải qua hai đời, Từ Canh đối với Hồng Gia hoàng đế càng thêm ỷ lại. Hai cha con ôm ấp một lúc, sau đó mới nói đến chính sự, Từ Canh báo cáo chuyện xây dựng bến tàu ở Thiên Tân cho Hoàng đế nghe.
Lần đi đi cùng đều là những thị vệ cũ của bệ hạ, hơn một tháng này phát sinh chuyện gì ông đều biết, nhưng mà bây giờ nghe Từ Canh nói, Hoàng đế lại cảm thấy có tâm tình khác.
“Tốt, con làm rất tốt.” Hoàng đế vỗ tay khen thưởng, đối với những việc làm của Từ Canh ở Thiên Tân hoàng đế rất vừa lòng, không nói Thái Tử chỉ mới mười lăm tuổi, cho dù là một người trưởng thành, chỉ sợ cũng không làm được chu đáo và tinh tế như hắn.
“Ta nghe nói xưởng xi măng bên đó giờ thư được hàng ngàn lượng bạc, không chỉ có Thiên Tân, mà phương nhân phương Bắc toàn bộ đều chạy đến xưởng đặt hàng, ngay cả Giang Nam cũng có người nghe được tin tức muốn lên phía Bắc, có đúng không?’ Hoàng đế hỏi.

“Lời truyền này có chút khoa trương rồi.” Từ Canh cười lắc đầu nói: “Nhà xưởng làm ăn cực kỳ tốt, thương khách đến đặt hàng cũng rất nhiều, nhưng mà nhà xưởng cũng chỉ vừa mới xây dựng, sản xuát hàng ngày có hạn, làm ra hơn nửa đều phải cung ứng cho bến tàu, sao có thể bán được nhiều như vậy. Hơn nữa, Tân thị lang đã dặn dò, thứ này muốn tồn tại ở Đại Lương thì không được bán quá cao, bằng không phí quá cao, nhân dân sẽ cảm thấy không có lời sẽ không mua.”
Hoàng đế gật đầu, “Tân Nhất Lai suy xét thật sự rất chu đáo, nhưng cũng là một vị quan giỏi, giống như cha hắn vậy.”
Nhắc tới Tân Nhất Lai, Từ Canh lập tức nghĩ tới hắn muốn “Từ quan”, lập tức đầy oán khí, bĩu môi cáo trạng với Hoàng đế: “Ngài đừng có khen quá sớm, bằng không về sau nhất định sẽ tức giận.”

“Hắn làm gì mà ngươi lại tức giận như vậy?” Hoàng đế cười ha ha hỏi, nghe nói Tân Nhất Lai lấy tất cả tiền thu được ở xưởng xi măng đều đưa vào chuyện xây bến tàu, chính mình một xu cũng không lấy, Hoàng đế nhìn vị Thị lang trẻ tuổi này với con mắt khác. Trong triều đình tuy rằng cũng có không ít quan viên liêm khiết, nhưng mà mấy vạn tiền như thế nói đưa ra liền đưa ra, ngay cả ông là Hoàng đế còn có chút luyến tiếc.
“Hắn nói muốn từ quan.” Từ Canh tức giận đến mức mặt đỏ lên.
Hoàng đế nghe vậy cũng kinh ngạc, “Đang tốt đẹp sao lại muốn từ quan? Chẳng nhẽ bên Thiên Tân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ư?”
“Cũng không phải bây giờ sẽ từ quan, chờ bến tàu xây xong mới nói. “ Từ Canh tức giận nói: “Hôm qua hắn cùng nhi tử đề cập qua, nói là muốn đi theo con đường nghiê cứu, muốn thỉnh phụ hoàng cho lập một viện khoa học hoàng gia, chuyên môn nghiên cứu khoa học, còn nói cái này sẽ phát huy được sở trường của hắn, nguyện vì phụ hưng Đại Lương mà góp một phần sức lực. Hay là hắn ở trong triều phụ tá nhi thần không phải vì Đại Lương cống hiến sao, thật là tức chết người ta.”

Trong miệng hắn oán giận, còn làm bộ tức giận muốn chết, nhưng Hoàng đế là cha ruột của hắn, sao lại không nhìn ra Từ Canh tuy rằng có chút bực, nhưng lại không tức giận, thậm chí trên mặt còn hiện ra bộ dáng tự đắc, chỉ thiếu điều viết ra “Không hổ danh là người ta coi trọng, quả nhiên coi công danh lợi lộc như rác.”
Hoàng đế nín cười, nghiêm mặt nói: “Tâm này của Tân Nhất Lai đúng là khó có được, nhưng mà bến tàu vẫn chưa xây dựng xong, Công Bộ còn rất nhiều chuyện chờ hắn xử lý, việc này để sau hãy nói.”
Từ Canh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại cầu Hoàng đế nói: “Phụ hoàng, nếu như Tân thị lang nói với ngài muốn từ quan xây dựng viện khoa học gì đó, ngài ngàn vạn lần không được đáp ứng nha.”
“Nếu Công Bộ mọi chuyện đều tốt, việc này cũng không phải không được.” Hoàng đế cố ý nói: “Tân Nhất Lai đã có tâm này, thì tất nhiên có hiểu biết về khoa học, từ xi măng có thể nhìn ra được. Hắn nếu như có thể làm ra thứ gì ích nước lợi dân, muốn lập viện khoa học hoàng gia cũng phải không được.”
Từ Canh lập tức nóng nảy: “Cái này sao được? Vậy hài nhi phải làm sao giờ?”
Hoàng đế có chút ghen tị nói: “Tân Nhất Lai cũng không phải thái phó của ngươi, hắn dự tính thành lập viện khoa học hoàng gia thì có liên quan gì đến ngươi, ngươi gấp cái gì?”
Từ Canh nhất thời nghẹn lại, lẩm bẩm cả nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Hài nhi cảm thấy hắn rất có đầu óc, trong triều là người có đầu óc lại thành thật hiếm gặp, thật sự luyến tiếc hắn rời đi.”
“Hắn có thể đi nơi nào?” Hoàng đế tức giận nói: “Cho dù không ở Công Bộ, thì cũng sẽ ở lại kinh thành. Nếu như bến tàu xây xong, như lời hắn nói mỗi năm có thể thu được trên trăm vạn lượng bạc, Tân Nhất Lai công lao to lớn, đến lúc đó trong triều khen thưởng. Hắn dự tính đi lập viện khoa học hoàng gia, tất nhiên cũng phải có quân hàm hai phẩm trở lên, nếu như muốn thượng triều bàn bạc chính sự, ngươi có chuyện muốn thỉnh giáo hắn, chẳng nhẽ hắn có thể từ chối không làm? Nhưng mà lại nói, các vị đại thần nội các chuyện triều chính so với Tân Nhất Lai giỏi giang hơn nhiều, ngươi không thỉnh giáo bọn họ, cứ phải là Tân Nhất Lai mới được?” Tân Nhất lai cho hắn uống thuốc gì, lại một lòng một dạ coi trọng hắn.
Từ Canh lập tức phát hiện trong lời nói của cha hắn có vị chua, chạy nhanh lên dỗ, trơ mặt ra nói: “Hài nhi nói ra phụ hoàng không được cười nha.”
Hắn dừng lại một chút, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Hài nhi nhìn trúng bản lĩnh kiếm tiền của hắn. Mấy năm nay quốc khố vãn không dư dả, phụ hoàng và Chung thượng thư luôn luôn khó xử không thôi, hài nhi cũng rất lo lắng. Tân thị lang cái khác không nói, nhưng bản lĩnh kiếm tiền toàn bộ triều đình không ai bằng. Tuy người ta nói những lời này chỉ là tiểu đạo, nhưng hài nhi lại không ủng hộ, tục ngữ nói kho lẫm đủ mà biết lễ tiết, nếu như bá tánh ngay cả cơm cũng không đủ ăn, thì còn nói gì đến đại đạo. Hài nhi nghĩ Tân thị lang quản lý Công Bộ ít nhiều cũng có thể kiếm cho triều đình thêm chút bạc, ngày sau gặp nơi nào thiên tai, phụ hoàng cũng không đến nỗi vì chút bạc cứu tế mà sức đầu mẻ trán.”

Hoàng đế lập tức bị hắn dỗ đến nỗi cao hứng, “Vẫn là ngươi hiểu chuyện nhất.”
“Hài nhi không dám nhận lời khen ngợi của phụ hoàng.” Từ Canh đặc biệt ngượng ngùng mà thành thật với ông: “Kỳ thật hài nhi cùng Tân gia Tam lang âm thầm kết phường làm ăn buôn bán, chính là khoảng thời gian trước mới mở cửa siêu thị Vạn Gia Lạc, cũng không biết phụ hoàng đã nghe qua chưa, ân, Tân gia tiểu tam lang viết thư tới nói. Làm ăn khá tốt, kiếm được không ít tiền.”
Hoàng đế cười ha ha, “Trong kinh thành này ai mà không buôn bán một chút, ngay cả hoàng gia cũng có không ít thôn trang cùng cửa hàng, huống chi là ngươi. Kiếm lời liền tốt, đỡ cho trẫm về sau ngươi không có bạc dùng, còn phải hai ba ngày đến trợ cấp.”
Từu Canh lập tức vui mừng, “Phụ hoàng ngài muốn trợ cấp cho hài nhi ư, bạc này tất nhiên càng nhiều càng tốt.”
“Tiểu tham tiền.”
Hai cha con nói cười, không khí rất ấm áp, cho đến khi cung nhân ngoài điện thông báo có Nhị hoàng tử đến cầu kiến, Từ Canh lúc này thu lại nụ cười, không vui mà bĩu môi, không chút che giấu nào mà nói: “Tiểu quỷ chán ghét lại tới nữa rồi!”
Hoàng đế nghiêm túc, trầm giọng nói: “Nói cái gì vậy, đó là đệ đệ ngươi đó.”
Từ Canh bị ông quát lớn như vậy cũng không sợ, vẫn biểu tình không thích như cũ, “Ta chính là chán ghét hắn, cũng không hiểu tin tức linh thông như thế nào, ta vừa mới hồi cung hắn đã biết tin tức, ngày ngày cùng hài nhi tranh sủng, không biết xấu hổ.” Từ Canh sớm đã thăm dò tính tình của cha mình, cũng không sợ bị cha mình răn dạy, Hoàng đế bệ hạ sao không hiểu được hắn cùng Từ Long bất hòa, nhưng mà hắn nói ra ngược lại có vẻ là người vô tâm ấu trĩ, trái ngược lại với vẻ suốt ngày làm bộ huynh đệ tình thâm của Từ Long.
Quả nhiên, hoàng đế không hề tức giận, chỉ cố ý trừng mắt nhìn hắn một cái, chỉ chỉ vào trán hắn nói: “Ngươi còn há mồm ra nói, về sau không cho phép ngươi nói như vậy nữa.” Khi nói chuyện trong lòng cũng hơi động, Thái Tử mới hồi cung chưa được một chén trà nhỏ, Từ Long lại lập tức đến đây, tin tức truyền đi có chút quá nhanh rồi, bên trong hậu cung cũng nên quan tâm một chút.
Từ Canh không vui vẻ dẩu miệng, không tình nguyện mà trả lời: “Đã biết.”

Bình Luận (0)
Comment