Từ Canh tỉ mỉ kể lại tình hình về máy dệt vải cho Hồng Gia đế nghe, dứt lời lại nói: “Tuy nói là thứ tốt, nhưng Tân thị lang đã dặn không cần vội vã mở rộng, nhi tử thật không hiểu, cẩn thận hỏi thăm, lại cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.”
“Ngươi nói xem.”
“Tân thị lang nói, một khi mở rộng máy dệt này, người có thể mua được cũng không nhiều lắm, những bá tính bình thường vẫn dùng máy dệt cầm tay nhà mình, nhưng loại máy dệt mới này nhanh gấp ba lần máy dệt cũ, thời gian dệt cũng ít đi, phí dệt vải cũng giảm xuống, giá cả vải dệt đương nhiên cũng sẽ giảm, nhưng mà bá tính bình thường vẫn dệt những tấm vải như cũ, giá cả của vải dệt cũng theo thị trường mà thấp xuống, máy dệt này không chỉ vô ích đối với bọn họ, mà càng làm cho cuộc sống của hộ thêm gian khổ.”
Hoàng đế nghe vậy sắc mặt ngày càng ngưng trọng, trầm mặc một lúc sau mới nói: “Hắn nói có đạo lý.”
“Còn có.” Từ Canh lại nói: “Tân thị lang còn nói, một khi mở rộng máy dệt này, thương nhân thấy có lợi, không thiếu người muốn phá đi cây dâu.”
“Cái này không thể được.” Hồng Gia đế lập tức biến sắc, “Việc cày cấy chính là mạch máu của quốc gia, tuyệt đối không thể dễ dàng tổn hại, việc này xác thực nên bàn bạc kỹ lưỡng. Tân Nhất Lai có nói biện pháp giải quyết không?”
“Tân thị lang nói cần phải suy nghĩ kỹ lại, năm sau sẽ trình sổ con lên.” Từ Canh thấy vẻ mặt lo lắng của Hồng Gia đế, sợ hắn nhọc lòng quá mức, lại nhanh chóng khuyên nhủ: “Phụ hoàng ngài cũng đừng quá lo lắng, mặc kệ nói như thế nào, làm ra máy dệt vải đương nhiên là chuyện tốt, còn mở rộng như thế nào mới tốt, các triều thần tự nhiên nghĩ ra biện pháp, văn võ bá quan cũng không phải chỉ ở đó để nhìn. Ngài chỉ cần lắng một chút thôi, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, ngàn vạn lần đừng nhọc lòng quá mức. Hài nhi nghe Lý Như Xương nói ngài luôn ngủ không ngon, nhất định là do nhọc lòng quá mức, cái này là không thể được. Được, buổi tối hài nhi bồi ngài nói chuyện, nhất định phải tận mắt thấy ngài ngủ rồi mới đi.”
Hoàng đế thấy hắn hiếu thuận, trong lòng như ăn phải mật ngọt, trên mặt lại cố ý bày ra thần sắc không cho là đúng, “Lý Như Xương thích chuyện bé xé ra to, ngươi đừng nghe hắn. Trẫm chỉ là thỉnh thoảng mất ngủ, không có gì đáng ngại.” Nhưng mà, đối với đề nghị buổi tối Từ Canh bồi ông ngủ, Hoàng đế thật ra không hề từ chối. Tính ra đã bao nhiêu năm ông không ngủ cùng nhi tử rồi?
Hồng Gia đế nhớ tới chuyện xưa, khó tránh khỏi cảm khái, “Lúc ngươi mới sinh nho nhỏ bé xíu, chỉ như một con mèo nhỏ, ngay cả âm thanh khóc cũng rất nhỏ, ê ê a a, trẫm sầu muốn chết, sợ không nuôi ngươi lớn được. Không nghĩ tới đã cao như vậy rồi, mẫu hậu ngươi ở trên trời biết ngươi hiếu thuận hiểu chuyện, không biết có bao nhiêu vui mừng đâu.”
“Mẫu hậu ở trên trời nhìn phụ hoàng không yêu quý bản thân mình như thế, không biết có bao nhiêu tức giận đâu.” Từ Canh không khỏi phân trần, lại bám lấy cánh tay của Hồng Gia đế nói: “Bên ngoài trời vẫn còn sáng, hài nhi bồi ngài đi trong viện một chút. Ngài đi nhiều mệt mỏi, buổi tối sẽ ngủ ngon một chút.”
Hồng Gia đế không lay chuyển được hắn, trong lòng vui mừng mà đi theo hắn ra ngoài tản bộ, kết quả vừa mới ở Ngự Hoa Viên đi được không lâu liền gặp Tạ Quý phi và Từ Long. Tâm tình của Hồng Gia đế lập tức không còn.
Buổi yến tiệc đêm trừ tịch, triều thần cùng nhóm mệnh phụ kinh ngạc phát hiện ra Tạ Quý phi vậy mà không tham gia, người bồi Hoàng đế là người thường ngày luôn thấp điệu Mẫn phi, mà Nhị hoàng tử Từ Long hàng ngày hoạt bát sinh động cũng phá lệ thành thật, trừ bỏ kính rượu Hồng Gia đế, còn lại trong buổi dạ yến hầu như không nói chuyện cùng ai, một bộ buồn bực không vui.
Các đại thần lại không ngốc, lập tức suy đoán trong cung có phải là có chuyện gì mà không thể nói cho người ngoài. Âm thầm cho người đi nghe ngóng, nga, nguyên lai là Tạ quý phi ở tiền điện thất nghi bị bệ hạ trách phạt cấm túc ba tháng, chuyện hậu cung tạm thời giao cho Mẫn phi cùng Thục phi quản lý….
Đối với việc phe của Từ Long thất thế, Từ Canh biểu hiện thật sự bình tĩnh, đã không còn đắc ý dào dạt, cũng không hề bỏ đá xuống giếng, thật giống như chuyện này không chút quan hệ với hắn. Hắn càng biểu hiện đạm nhiên như vậy, các triều thần ngược lại càng cảm thấy hắn có phong phạm của quân tử.
Tạ Quý phi tuy rằng bị cấm túc, nhưng Từ Long vẫn có thể đến thăm. Từ Long tuổi trẻ, có chút ủy khuất liền giận muốn chết, những nội thị năm trước hầu hạ hắn đều bị chuyển đi hết, Tạ Quý phi đã trải qua nhiều chuyện, vẫn còn miễn cưỡng trấn định, chỉ là bị Từ Long đi tới đi lui làm cho chóng mặt, nhịn không được nói: “Ngươi tốt xấu gì hãy dừng lại, xoay đến nỗi ta chóng mặt rồi.”
Từ Long tức giận dừng lại, bước chân đến ngồi xuống trước mặt Tạ Quý phi, vội la lên: “Nương, ngài cũng nghĩ biện pháp đi, cứ như thế này, trong cung này không còn chỗ cho hai mẫu tử chúng ta.”
Tạ Quý phi hừ lạnh, “Ta bây giờ bị phụ hoàng ngươi cấm túc, ngay cả cửa cung cũng không ra được, còn có thể nghĩ biện pháp? Ngươi có bản lĩnh thì học Thái Tử ở trước mặt phụ hoàng lấy lòng khoe mẽ, so với ta còn dùng được hơn.”
“Nương, đã là lúc nào rồi, ngài vẫn còn nói với con những lời đó.”
“Nếu không thì sao?” Tạ Quý phi tức giận đến giậm chân, dứt lời nàng có chút nhụt chí, oán trách nói: “Phụ hoàng ngươi là hòn đá không có nhiệt, nhiều năm như vậy ta cúi đầu khom lưng lấy lòng hắn, trong lòng hắn chưa từng có ta, trong mắt chỉ có tên tiểu tạp chủng Từ Canh kia, thật giống như ngươi không phải là con hắn. Nghĩ lại thật đáng giận! Có hắn che chở cho Từ Canh một ngày, hai mẫu tử chúng ta cũng đừng nghĩ ra tay với Từ Canh.”
Từ Long hoảng sợ, “Nương, ngài không phải là nghĩ ---“
“Ngươi nói bừa cái gì vậy!” Tạ Quý phi cuống quít che miệng hắn, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy sợ hãi, thanh âm trong chốc lát cũng ép trầm thấp, nghẹn ngào nói, “Đây là ở trong cung, loại lời này có thể nói bậy sao, ngươi không muốn sống nữa!”
Từ Long dãy dụa từ trong tay của Tạ Quý phi ra, vẻ mặt dữ tợn nói: “Nếu mà Từ Canh cứ như thế này, hài nhi thật sự không sống nổi nữa. Hắn là thứ gì chứ? Cho dù là học thức hay tài cáng làm sao bằng ta, phụ hoàng mù rồi mới thấy hắn tốt.”
“Phụ hoàng ngươi mù, nhưng các triều thần cũng mù sao?” Tạ Quý phi lạnh lùng nói: “Từ Canh trước kia bất kham, nhưng mấy tháng gần đây có chỗ nào kém hơn ngươi? Bây giờ chuyện xây dựng bến tàu cũng làm thật chu đáo, các triều thần không ai không khen hắn, Thái Hậu tốn hết tâm tư mới đưa tới cho hắn hai thư đồng, ngay cả mặt Từ Canh như thế nào cũng không biết, nếu như hắn như trước kia còn có thế suy nghĩ, còn muốn đoạt địch, đấu lại hắn sao?”
Từ Long trong lòng không phục, nhưng lại không thể thừa nhận lời của Tạ Quý phi có đạo lý, nghiến răng nghiến lợi mà hừ nửa ngày, mới biện hộ nói: “Hắn không phải là đi theo Tân Nhất Lai sao? Chuyện xây bến tàu đều là do Tân Nhất Lai gánh vác, Từ Canh có bản lĩnh gì, chẳng qua chỉ được cái danh dễ nghe thôi. Phụ hoàng chính là rất bất công, Từ Canh chẳng qua chỉ là lớn hơn ta nửa tuổi đã cho hắn đi xử lý chính sự, còn đem chuyện tốt như vậy cho hắn, ta lại chỉ có thể cả ngày ở thư phòng đọc sách, cho dù có bản lĩnh đều mình thì cũng không thể biểu hiện.”
“Kia thì đã sao?” Tạ Quý phi bất đắc dĩ nói: “Các triều thần nghe gió chính là mưa, Tân Nhất Lai đem công lao của mình đẩy lên người Từ Canh, văn võ bá quan chẳng nhẽ còn đứng ra nói chuyện này là do Tân Nhất Lai làm, cùng Thái Tử không có quan hệ?” Nàng dừng lại một chút, không cam lòng nói: “Tân Nhất Lai này là một quan giỏi, hồi kinh chưa đến nửa năm lại làm được không ít chiến tích, nhân duyên lại không tồi, mấy đại thần nội các đều rất tán thưởng hắn. Chỉ tiếc lại đứng về phe Từ Canh.”
Từ Long không vui nói: “Còn không phải là lúc hắn hồi kinh Tạ gia phái người ám sát hắn hay sao, nên mới đẩy hắn sang phe của Từ Canh sao. Mấy cữu cữu cũng thật là, không thể giúp được gì thì thôi đi, lại còn liên tiếp kéo chân. Tân gia tốt xấu gì cũng là đại thần nội các, bọn họ vậy mà cũng dám xuống tay, này không phải kéo cho ta thêm cừu hận hay sao?”
“Cữu cữu ngươi không biết chuyện này, là mấy người phía dưới thu tiền làm bậy.” Nhắc tới chuyện này Tạ Quý phi cũng rất bất đắc dĩ, Tạ gia cũng phát triển quá lớn, trong tộc tốt xấu lẫn lộn, khó tránh khỏi có người ở bên ngoài dựa vào Tạ gia mà làm chuyện xằng bậy, không nghĩ tới lần này lại mang đến cho con trai phiền phức. Bằng không, nếu có thể mượn sức Tân Nhất Lai, bọn họ như hổ mọc thêm cánh, tên tiểu tử Từ Canh sao có thể là đối thủ của bọn họ.
Tạ Quý phi đau đầu mà xoa huyệt thái dương, Từ Long không biết nghĩ cái gì, bỗng nhiên mắt sáng lên, thần thần bí bí nói: “Nương, ta nghe nói Tân Nhất Lai phía dưới có một nữ nhi bảo bối.” Đôi mắt Từ Long sớm nhìn chằm chằm vào Tân gia, ngầm phái không ít người đi nghe ngóng về Tân gia, tự nhiên biết Tân Nhất Lai có một khuê nữ.
Tạ Quý phi nhướng mày, “Ta nói Từ Canh tại sao hai ba ngày lại chạy đến Tân phủ, thì ra là vì nguyên nhân này.”
Nàng liếc Từ Long một cái, đắc ý mà cười, “Như thế nào, ngươi muốn đi đánh uyên ương? Cái này chỉ sợ không dễ dàng, Tân gia trong ngoài liền như một cái thùng nước, căn bản không có người chen lọt được. Ngươi ngay cả cô nương kia trông như thế nào còn không biết, lại muốn đi đánh gẫy uyên ương? Hay muốn đi cầu phụ hoàng ngươi, đảm bảo vừa mới mở miệng đã bị phụ hoàng ngươi từ chối.”
Từ Long nói: “Biện pháp đều là người nghĩ, chỉ cần ta có tâm, còn không sợ không đối phó được một tiểu nha đầu. Đến lúc đó, ta trở thành con rể của Tân Nhất Lai, ta xem hắn còn muốn giúp ai?”
Tạ Quý phi lại không lạc quan như hắn, “Ngươi đang tưởng bở. Tân gia một nhà kia toàn là hồ ly, ngươi không cẩn thận, lập tức bị người ta tìm ra dấu vết, đoán được ngươi muốn làm gì. Nếu như bọn họ biết được chủ ý của ngươi, đừng nói muốn cưới nữ nhi nhà bọn họ, còn bị chọc giận mà muốn trả thù ngươi. Bây giờ ngươi vẫn thành thật một chút đi, ngay cả người thay ngươi nói chuyện còn không có.”
Từ Long không cho là đúng mà đáp: “Ta đã biết, ngài yên tâm đi, ta sẽ không làm xằng bậy.”
“Đúng rồi.” Từ Long bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, thần thần bí bí nói: “Ta nghe nói Tuệ Vương thúc cũng liên quan chuyện này, Tri Châu Thiên Tân Nghiêm Cử xúi giục một đám người đi đến bến tàu gây chuyện bị Cố Hưng bắt được, kết quả đem người thẩm vấn, khai ra Nghiêm Cử. Mà tên Nghiêm Cử kia chính là người Tuệ Vương.”
Tạ Quý phi cười, “Nha, bây giờ nhìn vậy mà thật náo nhiệt. Vương thúc kia của ngươi không phải luôn tự xưng là nhàn vương không thích quản sự sao, bây giờ lại đem người của mình đối đầu với Thái Tử, ta thấy hắn xong đời rồi. Còn có Thái Hậu nữa, nếu bây giờ Tuệ Vương không phải đang gặp rắc rối, bà già kia còn muốn gây ra chuyện gì nữa. Nàng ta không dám tìm phụ hoàng ngươi gây sự, nhưng Thái Tử cũng không thoát được.. Chúng ta chỉ cần ngồi một bên xem, nói không chừng còn có thể nhặt được tiện nghi.”
“Hài nhi cũng nghĩ như vậy.” Từ Long lộ vẻ mặt châm chọc, “Lần trước Từ Canh vất hai cung nữ Thái Hậu tặng qua một bên, lần này mà như vậy nữa, Thái Hậu không phát hỏa không được nha.”
Hai mẫu tử bọn họ vui sướng chờ người gặp họa mà xem kịch vui, ai biết được năm sau khi nha môn vừa mở cửa, sổ con của Cố Hưng trình lên, Hồng Gia đế chỉ bắt Nghiêm Cử rồi khiển trách, hoàn toàn không đề cập đến chuyện của Tuệ Vương. Từ Long tức giận không chịu được, nhất thời không nhịn được, lặng lẽ cho người đến bên nhóm ngự sử chào hỏi, để bọn họ vạch trần Tuệ Vương.
Nhưng Hồng Gia đế vẫn không có phản ứng, sổ con vẫn luôn ở đấy, các triều thần cũng giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, ngay cả người luôn luôn ghét cái ác như Tân thái phó cũng không tra nguồn gốc chuyện này, làm cho Từ Long tức giận muốn hộc máu.
Thái Hậu cùng Từ Canh không đối đầu, ngược lại tin tức Từ Long sai người đến xúi giục nhóm ngự sử vạch trần Tuệ Vương lại truyền đến Thái Hậu, Thái Hậu tức muốn chết, mấy tháng liên tiếp đối với Từ Long luôn là mặt sưng mày xỉa, lời trong lời ngoài chèn ép hắn ngỗ nghịch bất hiếu. Tạ Quý phi sau khi biết được, cũng mắng hắn một hồi, chất vấn hắn vì sao không cùng mình thương lượng rồi hãy làm.
Từ Long cũng có chút ủy khuất, “Ta đâu biết được Tuệ Vương tin tức linh thông như thế, vốn dĩ còn cố gắng giấu thân phận, vậy mà hắn cũng có thể đoán được là người của ta, bởi vậy có thế nói hắn cũng đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.”
Tạ Quý phi cả giận nói: “Hắn là con vợ cả là Thái Hậu, ngươi xem hắn ở kinh thành kinh doanh nhiều năm, nói không chừng bên cạnh ngươi còn có người của hắn đó. Về sau không được lỗ mãng như vậy, vạn sự phải cùng ta thương lượng. Mới bao nhiêu tuổi mà đòi đấu cùng Tuệ Vương, ngươi đấu lại hắn sao?”
Từ Long bị mắng, thành thật hơn rất nhiều, trong lòng sinh ra khó chịu, chỉ nghĩ khi nào có thể để cho Tuệ Vương chịu chút đau khổ, vì thế đem Từ Canh bỏ lại phía sau.
Việc vị kia xuất đầu xúi giục ngự sử vạch trần Tuệ Vương bị bại lộ như thế nào, Thái Tử điện hạ cười không nói.