Một đời người phải nhiều lần đối mặt với sinh li tử biệt, Thẩm Lương Thần tự nhận mình là người máu lạnh, cho nên hai mươi mấy năm qua, không vì sự ra đi của ai mà anh đau thương tuyệt vọng hết. Lúc mẹ mất anh còn rất nhỏ, cảm xúc bi thương kia cũng không sâu sắc mấy, nhưng hôm nay anh rõ ràng cảm nhận được, sinh mệnh lại yếu ớt như vậy
Yếu ớt đến mức không cẩn thận một cái, liền âm dương cách biệt
Dương Hằng gõ cửa tiến vào, đứng ở phía sau anh rất lâu mới nhỏ giọng hỏi, "Đã hai ngày rồi, bên kia nhượng tới hỏi hỏi đã gọi hỏi, hậu sự của Đàm tiểu thư —— "
Nghe được hai chữ "Hậu sự", ngón tay Thẩm Lương Thần rũ đặt trên đầu gối hung hăng co quắp, anh không nghĩ tới rằng có ngày chính mình sẽ thay Đàm Dĩnh lo hậu sự, cô rõ ràng còn nhỏ hơn anh ba tuổi... Trước mắt lại hiện ra dung nhan trẻ trung sáng lạng của cô, mỗi một chi tiết đều đâm lòng anh đau nhói
Dương Hằng thấy anh vẫn không nói lời nào, bất chấp nhắc nhở nói: "Phải được chôn cất đàng hoàng mới tôn trọng người đã khuất, Thẩm tổng, trước mắt phải điều tra thân phận đã, rất nhiều người đã đến rồi."
Hai ngày nay anh ta cũng không nhàn rỗi gì, điều tra xung quanh, mà càng điều tra thì càng có nhiều điều khó hiểu hơn. Đàm Dĩnh không cha không mẹ, không thể làm DNA được, cho nên trước mắt chỉ có thể thông qua những chứng cứ cơ bản kia để xác nhận thân phận cô ấy
Lời này làm Thẩm Lương Thần càng nhíu mày chặt hơn, anh ngồi đó hướng mặt ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới mở miệng, thanh âm bức ách vô cùng, "Anh liệu mà làm đi."
"Vâng" Dương Hằng đồng tình nhìn anh một cái, muốn nói vài lời an ủi lại nuốt trở vào, lúc này nói cái gì cũng vô dụng, đạo lý của Thẩm Lương Thần như thế nào anh ta không hiểu rõ sao?
Gian phòng lần nữa chìm vào yên tĩnh, Thẩm Lương Thần nhìn chăm chú ngoài cửa sổ hồi lâu, chậm rãi lấy di động từ trong túi ra. Anh rũ mắt nhìn bàn phím, bấm soạn tin nhắn từng chữ từng chữ
Tiểu Nam, em cho rằng có thể giấu diếm anh?Em có thể trốn anh một đời?
Em trở về có được hay không?
Em bình phục trở lại, anh không bao giờ bức ép em
Anh rất nhớ em
Tiểu Nam.
...
Anh tự mình gửi hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, đá chìm đáy biển, không nhận được bất kì hồi âm nào. Từ trước anh hay dùng tin nhắn để uy hiếp bức bách cô, nay rốt cuộc không cần sử dụng đến nữa, chung quy trên thế giới này có một số việc anh vẫn chẳng thể nào nắm trong lòng bàn tay được.
Thẩm Lương Thần yên lặng nhìn di động, chỉ cần một tin đáp lại thôi, cho dù là câu mắng chửi khinh thường của cô cũng tốt. Ở sâu trong nội tâm, cuối cùng anh vẫn không thể thừa nhận rằng cô không còn ở đây nữa
Ngồi không biết bao lâu, có người lại đẩy cửa tiến vào, tiếng bước chân nhẹ nhẹ chậm chạp càng ngày càng đến gần, tim anh đập rộn lên, phút chốc liền ngồi dậy. Mà quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương lo lắng của Lê An Ni, vẻ mặt của anh nháy mắt chuyển từ kinh hỉ sang thất vọng
Rõ ràng anh rất uể oải, thậm chí không thèm che giấu biểu hiện, điều này cũng làm nội tâm Lê An Ni lo lắng, "Anh, có khỏe không?"
Thẩm Lương Thần không trả lời cô, thậm chí không nhìn cô ấy nữa, không nói một lời lại ngồi trở lại chỗ cũ, cúi đầu tiếp tục nhìn di động.
Lê An Ni đi đến phía sau anh, nhìn bóng lưng rộng lớn chắc nịch của anh, trong lòng càng chua xót, cô khống chế không được đưa tay ôm anh, thanh âm bắt đầu nghẹn ngào, "Lương Thần, sẽ tốt thôi, mọi chuyện sẽ tốt thôi."
(Editor: haizz, ai cũng bị dày vò)Thẩm Lương Thần trầm mặc, lại từng chút một vặn tay cô ấy ra. Anh cũng không quay đầu nhìn cô, nói kiên định rõ ràng, "An Ni, xin lỗi."
"Không cần phải xin lỗi, trước khi đính hôn anh đã nói hết mọi chuyện cho em biết rồi mà, là em tình nguyện muốn giúp anh. Chúng ta bây giờ đã đến bước này, anh muốn đạp đỗ hết sao?" Cô nói chuyện này, nói vừa nhanh vừa vội vã, sợ nghe được câu đã thương mình trong miệng anh
Mà Thẩm Lương Thần lần này lại hoàn toàn không bị cô ấy tác động, ánh mắt mờ mịt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, "Lúc có cô ấy, anh đã làm cho cô ấy đau lòng như vậy, bây giờ cô ấy không còn nữa, anh không muốn cô ấy tiếp tục đau lòng nữa."
Những lời này thật buồn cười, người đã không còn, làm tất cả việc này lại có ý nghĩa gì nữa? Nếu là trước kia anh tuyệt đối sẽ không buông tay thắng lợi trước mắt. Nhưng bây giờ, anh không muốn làm cho cô tiếp tục khổ sở, anh muốn cô vui vẻ, đây là anh nợ cô
Cô bị anh cướp đi hạnh phúc, anh phải nên hoàn trả lại cho cô
..........................
Ngày qua ngày không nhiều người đến viếng lễ tang lắm, bạn Đàm Dĩnh thật sự rất ít. Vắng ngắt chẳng có mấy ai, đa số là vài vị đồng nghiệp ở toà soạn báo, nhưng thật tâm thương tiếc cô cũng chẳng mấy người
Thẩm Lương Thần nhìn ảnh chụp trên linh đài,đó là hình Đàm Dĩnh đứng dưới ánh mặt trời ngoái đầu quay lại mỉm cười, đôi mắt đen láy.Lúc anh giúp chọn ảnh mới phát hiện, hình như lâu rồi cô chưa cười như vậy, lâu nay cô có bao nhiêu khổ sở, bây giờ anh mới nghiêm túc suy nghĩ vấn đề đấy
Thẩm Lương Thần vừa nghỉ thì bắt đầu khó chịu, hơi hơi nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy Trình Quý Thanh mới từ bên ngoài vào. Anh hơi rùng mình, nhấc chân chủ động đi qua bên đó.
Trình Quý Thanh cũng liếc mắt liền thấy được anh, khuôn mặt se lạnh, sắc tròng trầm dần.
Hai người đàn ông đứng đối mặt nhau, sắc mặt cả hai đều khó coi, Thẩm Lương Thần càng trầm hơn, từng câu từng từ lạnh như băng phát ra từ đôi môi mỏng, "Lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh gặp cô ấy ở Thủy Thành? Anh có phải..."
Có phải lại cùng cô ở chung một chỗ hay không? Mà một câu nói đơn giản như vậy, anh nói không nên lời, chỉ có thể càng thêm âm hàn trừng đối phương.
Trình Quý Thanh một chữ cũng chưa nói, giơ tay chào anh bằng một cú đấm. Anh dùng sức đánh Thẩm Lương Thần, cho nên Thẩm Lương Thần bất ngờ không kịp đề phòng, khóe miệng bị răng nanh dập xuống, máu tươi liền chảy từ khoé miệng
Khách trong phòng liền kinh hô, Dương Hằng cũng rất nhanh xông tới.
Thẩm Lương Thần lại giơ tay ngăn lại anh ta
Anh không đáp trả, chỉ dùng đầu lưỡi liếm môi dưới, vị sắt tràn đầy khoang miệng, toàn là chất nhầy của máu, anh lại chẳng có cảm giác gì, không hề chớp mắt tiếp tục nhìn chằm chằm Trình Quý Thanh, lẳng lặng chờ đợi anh ta trả lời
Đáy mắt Trình Quý Thanh vẫn đầy tàn nhẫn, bước lên một bước lần nữa nắm cổ áo anh, "Anh còn dám hỏi? Cô ấy cái gì cũng nhớ ra rồi, đã nhớ ra những hồi ức cũ, vậy mà còn phải tận mắt chứng kiến anh đính hôn! Thẩm Lương Thần, anh chẳng lẽ cho rằng cô ấy không biết đau hay sao?"
Thẩm Lương Thần giật mình, đáy mắt tràn đầy khó tin, "Cô ấy..."
Khó trách đêm đó nét mặt cô lạ lạ, còn luôn nhắc tới chuyện của ba mẹ, nhưng anh quá tự phụ, không nghĩ tới cảm nhận của người khác, lúc đó anh hoàn toàn bị thắng lợi che mắt
"Đúng, anh làm chuyện vô liêm sỉ! Từ trước đến nay, mỗi một chuyện anh làm đều rõ rõ ràng ràng." Đáy mắt Trình Quý Thanh lóe lên một tia tàn nhẫn, nhìn bộ dáng anh thất thần tiếp tục nói, "Cô ấy đến cuối cùng cũng vẫn hận anh, hận không thể trốn thật xa, cô ấy biến thành như vậy tất cả đều là do anh ép! Anh còn mặt mũi nào hỏi cô ấy có quan hệ gì chứ!"
Thẩm Lương Thần cuối cùng vẫn bị câu này đánh cho một cước
"Nếu như anh còn chút nhân tính, đừng dây dưa cùng cô ấy nữa, để cho cô ấy yên đi." Trình Quý Thanh nói xong câu này liền quay đầu bỏ đi, Thẩm Lương Thần đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy hoa mắt
Ép buộc đến cùng, anh thành thủ phạm hại chết cô, bây giờ nhắc đến cô đã trở thành một chuyện xa xỉ ư? Chẳng sợ chú Đàm từng phản bội anh, nhưng anh thật sự không muốn làm vậy với Đàm Dĩnh, càng không nghĩ chuyện ép cô chết. Tình cảm anh giấu ở đáy lòng chưa kịp nói ra, cứ như vậy chấm dứt hết sao.
Dương Hằng đi tới, lo lắng xem xét thương thế của anh, "Thẩm tổng?"
Thẩm Lương Thần không làm gì, nhìn ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa, cố gắng nén cơn đau nơi lồng ngực. Anh thấp giọng phân phó nói, "Người canh giữ ở nhà Diệp Tử, cho lui đi."
Dương Hằng trừng mắt to, "Không theo dõi nữa?"
"Không theo dõi nữa."
"..."
Dương Hằng nhìn ông chủ từng bước một cực kỳ chậm rãi đi ra ngoài cửa, dưới đất in xuống một cái bóng dài, cô đơn lại tịch mịch. Trong lòng anh ta không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ Đàm Dĩnh có phải là thật hay không thật, kết cục này đối với hai người họ mà nói, là tốt nhất rồi
Có vài người, dù yêu nhau, nhưng chẳng thể ở gần nhau
Huống chi giữa bọn họ, luôn cách nhau một bước...
................edited by Khuynh Lâu.............
5 năm sau, ở Thủy Thành.
"Nghe nói đêm nay công ty tổ chức tiệc mừng một năm của Nghê Vi! Không biết cô ấy có muốn bản thân mình lên TV xinh đẹp một chút hay không?"
"Ai biết được, tôi đoán là cô ấy có chỉnh sửa, xem cái mũi kìa." Hai người đồng nghiệp đang mặc đồng phục đứng trước gương trang điểm, bắt đầu tám chuyện
Trong đó có một người đang lau son môi, mơ hồ không rõ nói: "Tôi không quan tâm Nghê Vi có sửa hay không, tôi chỉ quan tâm hôm nay ông chủ không tham gia thôi."
"Tham dự hay không cũng không đến lượt cô." Một vị khác bĩu môi, "Nhân tiện, vị Thẩm tổng này của chúng ta thật đúng là thần bí, một năm tới công ty chưa được vài lần, có phải là bộ dáng ngài ấy doạ người lắm hay không?"
Người mới vừa lâu son môi kia nghe vậy, lắc lắc ngón trỏ, "Cô mới tới nên không biểt, vị Thẩm tổng của chúng ta đẹp trai miễn bàn, cậu nhìn Thẩm giám đốc cũng biết em trai của chị ta đẹp trai bao nhiêu."
"Thẩm giám đốc? Cậu vừa nói chuyện này tôi liền hiếu kì, thân là em trai mà chỉ lăn lộn trong phòng giám đốc thị trường thôi?"
"Chuyện này tôi cũng không biết, nghe nói hai năm trước công ty xảy ra cuộc điều chỉnh nhân sự quy mô lớn, công ty chúng ta năm trước mới chuyển đến Thủy Thành, chuyện này lúc trước không ai biết."
"Nhà giàu thiệt là loạn, có phải là tranh tài sản không, giống trong truyền hình?"
"Nếu thật sự như vậy, Thẩm giám đốc của chúng ta rõ ràng là thua một điểm, trách không được bà cô già một bó tuổi như vậy còn chưa gả được, chắc là bị xô đẩy trở nên ác rồi, tính cách cực vặn vẹo."
Hai người càng trò chuyện càng thoải mái hơn, hoàn toàn không bận tâm đang ở trong phòng vệ sinh của công ty, Thẩm Bảo Ý đứng trong buồng một lát, rồi mới đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Hai vị kia nhìn cô ta thì lập tức sắc mặt biến đổi lớn, lưng đứng thẳng chào hỏi, "Thẩm giám đốc."
Thẩm Bảo Ý rửa tay, từ trong gương quay lại nhìn sắc mặt hai người tái nhợt, nói: "Rãnh rỗi như vậy? Có phải là công ty phát lương cao quá hay không."
"Không có không có, chúng tôi lập tức đi ra ngoài đây."
Hai người vội vội vàng vàng mang giày cao gót đi ra ngoài, chỉ còn Thẩm Bảo Ý vẫn đứng trước bồn rửa tay. Cô rút khăn tay chà lau ngón tay, đến khi khô hết vệt nước, mới nghe tthấy tiếng cô thở dài.
Lúc ra cửa cô gọi cho Thẩm Lương Thần, cô sớm đã thành thói quen đổi thân phận, ngữ khí phi thường tự nhiên, "Thẩm tổng, tôi muốn biết tối nay ngài có tham dự không."
Bên kia rất nhanh truyền đến giọng nam trầm thấp, thanh âm hỗn tạp ở sân bay, "Cỡ bốn giờ sẽ tới."
Thẩm Bảo Ý "Ừ" một tiếng, hai người bây giờ là mối quan hệ trên dưới, ngoại trừ công việc thì không nói gì với nhau cả. Cô rất nhanh cúp điện thoại, bỏ lại vào trong văn phòng mình
Mà lúc ở sân bay, Thẩm Lương Thần tiếp tục cúi đầu xem tạp chí, không chút để ý bưng cà phê lên nhấp một cái. Tài chính lẫn kinh tế của anh gần đây cực kì thuận lợi, được ca ngợi hết sức nhiệt liệt, anh tùy tay lật ra liền vứt xuống một bên.
Nay tất cả mong muốn đều đạt được, nhưng lại không có cảm giác thoả mãn
Anh chống cằm nhìn về phía cửa sổ sát đất, bữa giờ thời tiết cực kì tốt, ánh nắng bao phủ mặt đất, mà bây giờ anh làm gì cũng chẳng thấy hứng thú. Cách đó không xa có một bàn, có cô gái trẻ tóc dài đang chú ý anh bên này, cô gái ở độ tuổi thanh xuân, vẻ ngoài thanh thuần xinh đẹp, đuôi lông mày nơi khoé mắt lộ ra vài phần thưởng thức và ái mộ
Thẩm Lương Thần chỉ liếc một cái liền dời tầm mắt.
Danh lợi cũng tốt, quý mến cũng thế, này đối với anh mà nói chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì cả, mấy năm nay trong lòng càng ngày càng hư không, chính anh đương nhiên biết trái tim mình bị vứt đi nơi nào. Không muốn tiếp tục nhớ lại nữa, anh cầm giấy tờ chuẩn bị đi, áo khoác tùy ý khoát lên cánh tay, vừa lúc Dương Hằng gọi tới
Anh nghe điện thoại sau khi rời khỏi, rất nhanh có người chạy tới
"Tớ bảo này bà cô ơi, sao cậu còn ở đây, máy bay sắp bay rồi!"
Đối mặt với giọng to quá mức của đại diện, Lục Từ biết nhưng không thể trách, chỉ chỉ về phía hướng Thẩm Lương Thần vừa đi, hưng phấn nói: "Trâu Dĩnh a, vừa rồi tớ nhìn thấy..."
"Im lặng." Bị cô gọi Trâu Dĩnh quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt thanh tú, lại cười như không cười nói, "Tớ đối với những gã nhà giàu kia không có hứng thú chút nào, đối với những tấm chi phiếu kia lại càng không có hứng thú, nhanh xách hành lí qua đây với tớ!"
Lục Từ chu môi, "Cậu thật chán, anh ta dạo này dẫn đầu tạp chí kinh tế tài chính đấy nhé, trên TV khắp nơi đều là anh ta! Người đàn ông kim cương. Tớ định tạo cơ hội cho cậu làm quen với anh ta."
Trâu Dĩnh cúi đầu xem lịch trình ghi trong di động, hoàn toàn không đem câu chuyện cô ấy nói để trong lòng