Nhìn thấy Lê Thời Huy, vẻ mặt Tưởng Nhuỵ lập tức sụp đổ, nhưng Lê Thời Huy lại rất bình tĩnh, nói: "A Nhuỵ."
Vì Lê Văn đang ở đây, Tưởng Nhuỵ không tiện tức giận, chỉ nghiến răng không nói chuyện. Lê Văn nghi hoặc nói: "A nương, sao người không để ý đến cha?"
Lê Thời Huy nói: "A Văn, con ra ngoài trước đi. Cha có chuyện muốn nói với nương, con ở đây nghe không tốt."
Lê Văn chớp chớp mắt: "Được ạ, nhưng hai người không được nói quá lâu đâu!"
Lê Thời Huy mỉm cười, vú nương của Lê Văn bước vào từ bên ngoài, đưa Lê Văn đi. Cổng đóng lại, Lê Thời Huy nói: "A Nhuỵ, nàng đã chạy đi đâu thế, ba tháng trôi qua, ta rất lo lắng cho nàng có biết không?"
"Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta?!" Tưởng Nhuỵ nhìn ông ta là thấy ghê tởm: "Ngươi biết hết rồi đúng không, cũng biết ta đã phát hiện ra, hà tất phải giả bộ?!"
Lê Thời Huy thở dài: "A Nhuỵ, có phải nàng hiểu lầm gì rồi không?"
"Hiểu lầm?! Ha, vết cào trên lưng ngươi, ngoại trừ do hoàng hậu cào thì còn có thể là ai?!" Tưởng Nhuỵ đứng dậy, lớn tiếng nói: "Lê Thời Huy, ta nói cho ngươi biết, mặc dù ta quả thực rất thương A Văn, nhưng ta cũng sẽ không bị mấy lời ngọt ngào của kẻ phụ bạc như ngươi lừa đâu!"
Lê Thời Huy chấn kinh nói: "Ta và hoàng hậu!? Trời ơi, A Nhuỵ, rốt cuộc nàng đang nghĩ gì thế? Vết cào mà nàng nói lẽ nào là vết do ta dùng gậy gãi lưng? Ta và hoàng hậu, thật sự trong sạch!"
Tưởng Nhuỵ ngẩn người, nhưng vẫn nói: "Ai tin?! Sau đó mấy lần ngươi đi gặp hoàng hậu và thái tử, thái tử căn bản không có ở đó!"
Lê Thời Huy thở dài: "A Nhuỵ, nàng ngốc quá, thái tử lúc nào cũng chạy đến chỗ hoàng hậu thì còn ra thể thống gì? Đương nhiên ngoài mặt phải giả bộ không có rồi! Huống hồ nàng không nghĩ thử xem, hoàng hậu lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, thành thật mà nói, còn không xinh đẹp bằng nàng. Hơn nữa tình cảm của hoàng thượng và hoàng hậu rất ổn định, đang yên đang lành sao ta lại xảy ra chuyện gì đó với hoàng hậu?! Ta không ngốc, hoàng hậu càng không ngốc! Nàng ta là quốc mẫu một nước, phải lấy tương lai của bản thân và thái tử ra để cược sao?!"
Trong lòng Tưởng Nhuỵ đã dao động, nhưng ngoài mặt vẫn cố chấp: "Dù sao thì ta cũng không tin!"
Lê Thời Huy nói: "Ài, ngày dài hiểu lòng người, sau này nàng sẽ biết. Huống hồ nếu ta thật sự chột dạ, bây giờ đã giết nàng diệt khẩu rồi, hà tất phải giải thích với nàng nhiều như vậy?"
"Không phải ngươi còn muốn moi ra vị trí của ca ca ta sao!" Tưởng Nhuỵ cười lạnh: "Phu thê hơn mười năm, ta cũng hiểu ngươi, nói cho ngươi biết, chuyện này ngươi đừng mơ tưởng!"
Lê Thời Huy tỏ vẻ lo lắng: "Tưởng Khâm quả nhiên ở trong kinh thành! Ta nói nàng nghe, các nàng đều bị Hoài Vương lừa rồi! Ta hỏi nàng... Có phải Hoài Vương định đưa Tưởng Khâm đi gặp hoàng thượng, nói ra tất cả?"
Tưởng Nhuỵ nghi hoặc: "Đúng vậy, làm sao?"
Lê Thời Huy nói: "Sao nàng không thử nghĩ xem, như vậy thì ca ca nàng nào còn đường sống?!"
Tưởng Nhuỵ khinh thường: "Nói cái gì thế, ca ca ta tốt xấu gì cũng giúp Hoài Vương lấy lại ba châu, lấy công chuộc tội, dù thế nào cũng không đáng tội chết!"
Lê Thời Huy cười chế giễu: "A Nhuỵ, nàng quá ngây thơ. Sao nàng không thử nghĩ xem, nếu hoàng thượng biết, Hoài Vương biết rõ những chuyện ca ca nàng làm trước kia mà vẫn hợp tác với huynh ấy, vậy không phải là đồng phạm sao? Vậy nên Hoài Vương nhất định sẽ không cho ca ca nàng nói ra "công lao" sau đó, chỉ cho huynh ấy nói đã làm những gì dưới sự xúi giục của thái tử... Nàng cho rằng, như vậy còn có thể lấy công chuộc tội sao? A Nhuỵ à A Nhuỵ!"
Tưởng Nhuỵ nghe xong liền sững người, nàng ta phát hiện Lê Thời Huy nói rất có lý.
"Mặc dù Tưởng Khâm đã phản bội thái tử, nhưng ta cũng biết nhất định là vì nàng. Nàng hiểu lầm ta và hoàng hậu nên nói cho ca ca nàng chuyện này, ca ca nàng mới tức giận giết Phó Vĩ Chí, đúng không?" Lê Thời Huy hỏi.
Tưởng Nhuỵ nhớ Tưởng Khâm từng nói với nàng ta, bất luận thế nào cũng không được thừa nhận từng kể chuyện về hoàng hậu và Lê Thời Huy cho hắn ta, bằng không sẽ rước hoạ diệt thân cho hắn ta, vì thế Tưởng Nhuỵ lắc đầu: "Không phải. Ta không kể chuyện ngươi và hoàng hậu, ta không dám nói, chỉ cố ý nói ngươi có nữ nhân khác ở bên ngoài nên muốn hưu thê, ca ca liền làm như vậy..."
Lê Thời Huy hơi bất ngờ, cũng hơi vui mừng: "A Nhuỵ vẫn rất hiểu chuyện, lời này quả thực không được nói bừa. Vậy bây giờ nàng định làm thế nào?"
Tưởng Nhuỵ trừng mắt nhìn ông ta: "Thế nào cũng không liên quan đến ngươi! Bây giờ ngươi muốn thế nào, giết ta? Hay là thả ta?"
"Cái gì mà giết nàng, nói ngốc nghếch gì thế." Lê Thời Huy thở dài: "Nếu nàng muốn đi thì đi đi. Lúc nào đã nghĩ thông, hoặc nhớ A Văn thì có thể quay về, cũng được..."
Tưởng Nhuỵ mím môi, sải bước ra ngoài, quả nhiên cả đường không ai ngăn cản. Sau khi bước ra khỏi phủ thái phó, Tưởng Nhuỵ nhìn trái ngó phải, thấy không có ai khả nghi đi theo liền vội vàng tăng tốc, bước về phía nơi ở của mình với Tưởng Khâm.
...
Phòng sổ sách trong Hoài vương phủ, Hoài Vương chăm chú nhìn Tả Xu Tĩnh. Tả Xu Tĩnh có chút mất tự nhiên viết xong sổ sách hôm nay, nói: "Đây."
Hoài Vương nhận lấy, lướt qua một lượt: "Ừm, A Tĩnh học rất nhanh, rất thông minh."
Tả Xu Tĩnh cười ha ha: "Vậy sao? Trước khi vương gia ra ngoài đánh trận thì thần thiếp đã bắt đầu học rồi, bây giờ đã hơn ba tháng... Chút việc này, chỉ cần chỗ này của thần thiếp không có vấn đề, thì bình thường đều có thể học được nhỉ." Tả Xu Tĩnh chỉ vào đầu mình.
Hoài Vương không tỏ ý kiến: "Cũng chưa chắc, tóm lại là A Tĩnh rất thông minh."
Tả Xu Tĩnh lặng lẽ bĩu môi, nhưng không phát hiện ra bản thân nói chuyện với Hoài Vương ngày càng không khách khí nữa.
Hoài Vương cầm lấy cuốn sổ, nghĩ đến chuyện Tả Xu Tĩnh có khả năng "ăn giấm" kia, tâm trạng không khỏi rất tốt. Hắn cố ý nói: "A Tĩnh còn trẻ như vậy đã học được cách tính toán, sau này nhất định sẽ càng biết nhiều hơn nữa. So ra, thái hậu ở trong thâm cung có lẽ không thạo gì cả."
Tả Xu Tĩnh: "..."
Đang yên đang lành nhắc đến thái hậu làm gì?!
Mặt Tả Xu Tĩnh sắp méo luôn rồi, nàng khó chịu nói: "Vương gia khen thần thiếp thì khen thần thiếp, sao phải hạ thấp thái hậu nương nương như vậy, thái hậu nương nương... tôn, tôn quý thế nào chứ, đang yên đang lành sao phải học tính toán!" Tả Xu Tĩnh nói rồi hơi chột dạ, cảm thấy bản thân tự khen bản thân tôn quý thực sự hơi vô liêm sỉ, nhưng nhìn Hoài Vương như vậy, nàng rất không vui!
Hoài Vương không ngờ Tả Xu Tĩnh sẽ nói vậy, trong lòng vô cùng buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: "Chuyện khác ta không biết, nhưng ít nhất thì lúc bằng tuổi nàng, thái hậu nhất định không biết tính toán."
... Ồ, bị hắn nói trúng rồi, lúc đó nàng vừa gả cho Cao Tông, học tính toán cái gì chứ? Trước đây nhiều nhất cũng chỉ học điêu khắc, còn khắc ra u sầu rơi lệ gì đó.
Tả Xu Tĩnh không vui: "Vậy thì có sao, chuyện khác thần thiếp cũng không biết, nhưng thần thiếp biết nếu bỏ ra ba tháng học, thái hậu nhất định cũng sẽ học được... Thái hậu, thái hậu nhất định thông minh hơn thần thiếp."
Hoài Vương lắc đầu, thở dài: "Nếu thái hậu đủ thông minh, thì cũng không đến mức bị thị nữ thân cận hại chết."
Tả Xu Tĩnh: "..."
Tả Xu Tĩnh nghiến răng nghiến lợi: "Đó là do tính tình thái hậu khoan dung tin người!"
"Đáng tiếc, tin người không đáng." Hoài Vương không chút lưu tình.
Tả Xu Tĩnh đứng dậy, nói: "Vương gia, rốt cuộc hôm nay người làm sao thế? Sao cứ luôn hạ thấp thái hậu? Thái hậu, thái hậu đã mất rồi, người có thể tha cho người được không? Người đã thay lòng mà còn hạ thấp thái hậu như vậy, lòng dạ nhỏ nhen hẹp hòi của người khiến thần thiếp rất kinh ngạc!"
Nàng nói năng táo bạo như vậy mà Hoài Vương không hề tức giận, như cười như không: "Nhưng ta đang khen nàng mà. Lẽ nào, muốn ta khen thái hậu thì nàng mới vui? Rõ ràng nàng biết ta từng thích thái hậu, bây giờ khen người, không phải nàng sẽ ghen sao?"
Tả Xu Tĩnh khinh thường: "Thần thiếp không ghen đâu, thần thiếp... vốn... vốn đã không bằng thái hậu..."
Nói xong, Tả Xu Tĩnh chột dạ đỏ mặt...
Cũng do Hoài Vương đẩy nàng đến bước đường này!
Hoài Vương giả bộ trấn định nhìn sang chỗ khác, giả bộ không nhìn thấy nét ửng hồng trên má Tả Xu Tĩnh, cố gắng nhịn cười: "Nàng còn chưa từng gặp thái hậu."
Tả Xu Tĩnh thở hổn hển, không biết nên nói gì nữa, chỉ trừng mắt nhìn Hoài Vương. Mà Hoài Vương lại hàm chứa ý cười nhìn nàng, giữa hai người đột nhiên nảy sinh chút ý vị.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói của Chương Thuẫn: "Vương gia, có người cầu kiến bên ngoài, nói bản thân là Tưởng Khâm."
Hoài Vương vừa nghe đến tên Tưởng Khâm liền lập tức nghiêm túc trở lại, nói: "Cho Tưởng Khâm vào phủ... Trực tiếp đưa đến đây."
Hắn liếc nhìn Tả Xu Tĩnh đang ngơ ngác, rốt cuộc vẫn không đổi nơi khác.
Nhưng Tả Xu Tĩnh rất hiểu chuyện nói: "Ờ, vương gia, thần thiếp có cần tránh đi không?"
Hoài Vương suy nghĩ giây lát: "Không cần."
Rất nhanh, Tưởng Khâm vội vàng bước vào, hắn ta vừa đóng cửa đã nói ngay: "Vương gia, mau đưa ta vào cung, ta không thấy muội muội đâu nữa!"
Nói xong hắn ta mới nhìn thấy Tả Xu Tĩnh đang ngơ ngác bên cạnh, hắn ta do dự một lúc, nhìn Hoài Vương.
Hoài Vương nói: "Đây là vương phi, không sao. Không thấy muội muội ngươi đâu nữa? Có phải chỉ ra ngoài mua đồ thôi không?"
"Chắc chắn không phải, bình thường muội ấy tuyệt đối không dám ra ngoài quá lâu, chỉ sợ bị Lê Thời Huy bắt được thì thiệt mạng. Tối qua ta uống chút rượu nên sáng nay dậy hơi muộn, nhưng muội ấy lại không thấy đâu nữa, ta thấy không ổn nên vội vàng tới tìm ngài." Tưởng Khâm nghiến răng nói: "Muội ấy chắc chắn đã bị người của phủ thái phó bắt lại rồi, ta đoán, Lê Thời Huy nhất định sẽ không giết muội ấy ngay mà lừa muội ấy để tìm ra ta... Vương gia, không còn thời gian nữa, bây giờ chúng ta vào cung!"
Hoài Vương nói: "Ừm."
Hắn gọi Trịnh Phi đứng bên ngoài vào, nhỏ giọng phân phó vài câu, Trịnh Phi lập tức gật đầu rồi xoay người đi ra. Hoài Vương nói với Tưởng Khâm: "Ta đã cho người bảo vệ nơi ở của các ngươi, nếu nhìn thấy muội muội của ngươi thì thuận tiện bảo vệ nàng ta. Nếu không có, vậy chỉ có thể xông vào phủ thái phó trước thôi."
Tưởng Khâm yên tâm hơn, nói: "Đa tạ vương gia."
Hoài Vương lắc đầu, định đưa Chương Thuẫn và Tưởng Khâm rời đi, nhưng Tả Xu Tĩnh đột nhiên vươn tay giữ lấy Hoài Vương: "Vương gia, đưa theo cả thần thiếp đi. Thần thiếp vừa nghe thấy hai chữ thái phó, mặc dù thần thiếp không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng đoán rằng nhất định có liên quan đến thái tử. Thần thiếp có thể nói... nhớ tỷ tỷ, trực tiếp vào Đông Cung, có lẽ có thể giữ chân thái tử và hoàng hậu."
Hoài Vương khẽ ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Được."
Chương Thuẫn và Tưởng Khâm nhìn hai người một cái, cuối cùng vẫn không nói gì.
Xe ngựa phi nước đại, lệnh bài bên eo Hoài Vương có thể cho phép tự do ra vào hoàng cung trước Tuất Chính (Từ 20h - 21h), vì thế thuận lợi qua được cổng cung. Có điều sau đó, hiển nhiên là thái tử đã nhận được tin báo bên phía thái phó nên bắt đầu đề phòng chuyện Hoài Vương đưa Tưởng Khâm vào cung, sau khi xe của Hoài Vương đi được một đoạn, thái tử trực tiếp đưa Cẩm Vệ đến chặn xe ngựa của Hoài Vương lại!
Phu xe ngẩn ra, vội vàng xuống xe hành lễ, Chương Thuẫn ngồi trên thành xe cũng xuống xe, cung kính nói: "Thái tử điện hạ."
Sắc mặt thái tử âm trầm, nhìn chằm chằm xe ngựa, nói: "Hoàng đệ đột nhiên vào cung, có chuyện gì sao?"
"Bẩm thái tử điện hạ, chỉ là nhớ thân nhân nên vào cung thăm thôi." Chương Thuẫn quỳ xuống trả lời.
Thái tử nhếch môi: "Vội vội vàng vàng như vậy, hôm qua cũng đã gặp, sao hôm nay lại đột nhiên nhớ?"
Chương Thuẫn cung kính nói: "Không biết thái tử điện hạ đột nhiên chặn xe ngựa, là có chuyện gì?"
"Cũng không phải chuyện lớn gì." Thái tử cười lạnh: "Chỉ là nghe nói có thích khách trà trộn vào trong xe ngựa muốn hành thích, ta sợ hoàng đệ không hiểu biết rồi bị kẻ gian lừa gạt, không cẩn thận đưa thích khách vào cung!"
Sắc mặt Chương Thuẫn khẽ đổi: "Chuyện, chuyện này sao có thể..."
Thái tử nói: "Soát một chút là được rồi. Huống hồ đến giờ hoàng đệ vẫn chưa lên tiếng, nói không chừng đã bị thích khách uy hiếp rồi..."
Hắn ta phất tay, nói: "Soát xe ngựa cho ta! Trong ngoài trên dưới không được bỏ sót chỗ nào! Không được để tên thích khách đó dễ dàng trốn thoát!"
Chương Thuẫn ngăn trước người thái tử, cao giọng nói: "Thái tử điện hạ, không thể!"
Thái tử tàn nhẫn đá hắn một cái: "Cái gì không thể?! Lẽ nào ngươi cũng bị tên thích khách đó mua chuộc nên thành đồng mưu với hắn rồi?! Soát cho ta!"
Một Cẩm Vệ trực tiếp tiến lên vén rèm xe, sau đó sững sờ.
Người cũng sững sờ, còn có thái tử.
Chỉ thấy trong xe ngựa không có Hoài Vương, càng không có thích khách, chỉ có Tả Xu Tĩnh đang hoang mang tột độ.
Chương Thuẫn ôm ngực, nói: "Thái tử điện hạ, tiểu nhân còn chưa nói xong, trong xe không phải vương gia mà là vương phi điện hạ. Hôm qua vương phi điện hạ biết thái tử phi điện hạ có mang nên rất vui mừng, đặc biệt sai người chuẩn bị rất nhiều đồ dưỡng thai, hôm nay đích thân tới đưa, thuận tiện thăm hỏi thái tử phi, nói chút chuyện với thái tử phi... Vậy nên thần mới nói không được, dù sao đây cũng là xe của vương phi điện hạ, vương phi điện hạ còn là nữ tử, không giống vương gia. Nếu là vương gia thì còn có thể soát xe, nhưng, vương phi điện hạ..."
Tả Xu Tĩnh tỏ vẻ hoảng hốt, nói: "Thái tử điện hạ? Có chuyện gì sao? Vừa rồi thần thiếp đang kiểm tra đồ trong xe, không để ý đến động tĩnh bên ngoài... Chuyện này..."
Nàng sợ hãi nhìn đám Cẩm Vệ kia, trong tay còn cầm mấy bịch thuốc, sau lưng chất rất nhiều đồ: "Lẽ nào a tỷ muốn yên tâm dưỡng thai nên không tiện tiếp khách? Vậy, vậy ta đưa hết những thứ này cho thái tử, người sai hạ nhân gửi cho a tỷ giúp ta là được..."
Thái tử âm u nhìn nàng... Không thể nào, tại sao lại là nàng?!
Hắn ta nói: "Ngươi vào cung... sao lại dùng lệnh bài của Hoài Vương?!"
Đột nhiên, thái giám thân cận bên cạnh thái tử chạy đến, khẽ nói bên tai hắn ta: "Điện hạ, tình hình không ổn, có người vào từ cổng bên, dùng lệnh bài của Hoài vương phi!"
Giương Đông kích Tây!
Hai mắt thái tử như sắp nứt ra, cuối cùng cũng biết mình đã trúng kế!
Mà Tả Xu Tĩnh vẫn đơn thuần nói: "Vương gia nói lệnh bài của thần thiếp không dễ dùng, có vài nơi không vào được, nên để thần thiếp dùng lệnh bài của người, lệnh bài của thần thiếp thì để trong phủ... Vương gia vốn cũng sẽ đi, nhưng sau đó lại nói thần thiếp đi đưa mấy thứ này cho tỷ tỷ thì người đi cũng không có ích gì, vì thế không đi nữa... Ài, vương gia cũng thật là, thì ra thần thiếp cũng không gặp được a tỷ, vậy mà người không nói với thần thiếp. Thái tử điện hạ, những thứ này, thần thiếp đưa người vậy..."
Thái tử thấy nàng xoay người định sắp xếp đồ đạc liền đau đầu, thầm nghĩ bản thân đã bị kéo dài thời gian rồi, lẽ nào còn phải giúp nàng đưa đồ để tiếp tục kéo dài thời gian?
Huống hồ nhìn vẻ mặt ngây thơ của Tả Xu Tĩnh, bị phu quân của mình lợi dụng còn không biết, đúng là ngu xuẩn!
Thái tử xua tay: "Không sao không sao, ngươi đi đi, a tỷ ngươi gặp được ngươi thì nhất định cũng sẽ rất vui mừng."
Tả Xu Tĩnh nở một nụ cười vui vẻ: "Thật sao? Vậy thì đa tạ thái tử điện hạ!"
Phu xe và Chương Thuẫn lại lên xe ngựa, thái tử nghiến răng, không nói hai lời lao về hướng cổng bên!
Xe ngựa của Tả Xu Tĩnh thẳng tiến, một lúc lâu sau, sau khi chắc chắn con đường gần đó không nhảy ra một điện hạ nào chặn xe nữa, Tả Xu Tĩnh nhẹ giọng nói: "Tưởng đại nhân, ngài có thể ra rồi."
Tưởng Khâm thò đầu ra khỏi đống đồ sau lưng Tả Xu Tĩnh, nói: "May nhờ vương phi điện hạ bình tĩnh khôn khéo, quả thực can đảm hơn người! Vi thần tạ ơn điện hạ trước!"
Tả Xu Tĩnh lắc đầu nói: "Ta cũng chỉ giả bộ trấn định thôi, vẫn may vương gia canh giờ chuẩn, thái tử vừa nghe vương gia dùng lệnh bài của ta để lặng lẽ vào cung, nhất định sẽ cho rằng bản thân đã trúng kế điệu hổ ly sơn, vội vàng rời đi... Lát nữa sau khi phát hiện ra trên xe vương gia không có người, thái tử nhất định sẽ phản ứng lại, sau đó quay lại tìm ta!"
Tưởng Khâm nói: "Ừm, thần bắt buộc phải xuống xe ở đây..."
Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ, nói: "Không, ngươi đừng xuống xe ở đây, lát nữa cho dù có người tiếp ứng ngươi thì cũng vẫn rất rủi ro... Chương Thuẫn, ngươi xuống trước đi, đi tìm Hoài Vương, nói với người là ta sẽ cho Tưởng đại nhân xuống xe ở gần điện Thanh Tịnh, còn Tưởng đại nhân, ngươi nấp trong điện Thanh Tịnh, bây giờ là ban ngày, ngươi nhất định không thể an toàn đến chỗ hoàng thượng, mong ngươi kiên nhẫn chờ đợi..."
Mặc dù không hiểu nhưng Tưởng Khâm vẫn gật đầu: "Được."
Chương Thuẫn xuống xe trước, vẻ mặt phức tạp nhìn chiếc xe đi xa, vô cùng khó hiểu đi về hướng khác tìm Hoài Vương.
Tả Xu Tĩnh đưa Tưởng Khâm đến điện Thanh Tịnh, điện Thanh Tịnh vốn đã khuất lấp, trên đường không có ai, cũng có người nhận ra đây là xe ngựa của Hoài vương phủ nên không dám nhiều lời. Khi sắp đến điện Thanh Tịnh, Tả Xu Tĩnh và Tưởng Khâm cùng xuống xe.
Sau khi Bùi Đông Tịnh mất, hạ nhân trong điện Thanh Tịnh đều được chuyển đi nơi khác, điện Thanh Tịnh quả thực càng thêm thanh tịnh, không một bóng người. Có lẽ thỉnh thoảng sẽ có hạ nhân đến quét dọn một lượt, nhưng trước mắt thì không có ai.
Tả Xu Tĩnh nhanh chân đưa Tưởng Khâm vào điện Thanh Tịnh, lúc này trong điện Thanh Tịnh vẫn treo rất nhiều lụa trắng, nhìn rất rợn người. Tả Xu Tĩnh quen đường quen nẻo đi qua hai căn phòng sáng, bước vào một căn phòng tối... Đây là tẩm thất của Bùi Đông Tịnh lúc sinh thời. Nàng đẩy Tưởng Khâm vào trong: "Tưởng đại nhân đợi ở đây trước đi, đây là tẩm thất trước kia của thái hậu, có lẽ sẽ không có người tiến vào. Nếu có người vào, ngươi cứ..."
Nàng bước tới bên giường, gõ nhẹ vài cái, nói: "Dưới giường có một mật thất, là nơi thái hậu đựng vài món đồ cá nhân trước kia, sau này đồ dùng đều bị thái hậu lấy ra rồi. Kích cỡ đủ cho một người nằm, nếu quả thực không ổn, ngươi cứ nằm vào, nhất định sẽ không bị phát hiện."
Tưởng Khâm biết thái hậu đã mất, hắn ta không nhịn được mà nhíu mày: "... Chuyện này, có phải bất kính với thái hậu không..."
Tả Xu Tĩnh nói: "Không sao, thái hậu là người tốt, người sẽ không trách ngươi, còn bảo vệ ngươi lần này bình an thuận lợi!"
Nói rồi nàng liền khựng lại... Đều do Hoài Vương, hại nàng ngày càng biết cách khen bản thân rồi!
Tưởng Khâm nhìn Tả Xu Tĩnh với vẻ kỳ lạ, cuối cùng nói: "Được..."
Hắn ta chỉ hơi nghi hoặc... Tại sao Tả Xu Tĩnh lại hiểu rõ về thái hậu như vậy? Đến mật thất cũng biết...
Tả Xu Tĩnh nói: "Bây giờ ta đến Đông Cung gặp thái tử phi trước. Chương Thuẫn đã đi tìm vương gia, vương gia biết ngươi ở đây thì nhất định sẽ nghĩ cách tiếp ứng cho ngươi. Ngươi đợi ở đây trước đi. Làm theo những gì đã nói với vương gia trước đó, vương gia sẽ trì hoãn đến tối, sau đó nhân đêm tối đưa ngươi đi gặp hoàng thượng... Ta cũng sẽ xem mà làm, nếu xảy ra vấn đề gì thì sẽ nhanh chóng tìm ngươi."
Tưởng Khâm gật đầu: "Vương phi điện hạ tính toán kỹ lưỡng, lâm nguy không loạn, khó trách vương gia lại tín nhiệm và yêu thích người như vậy."
Tả Xu Tĩnh nhất thời không khống chế được, để lộ vẻ mặt có chút khinh thường, sau đó cười ha ha: "Bình thường thôi, Tưởng đại nhân quá khen rồi..."
Nói rồi Tả Xu Tĩnh sải bước ra ngoài, sau đó lên xe, tiếp tục tiến về Đông Cung.
Nhưng Tả Xu Tĩnh không để ý, ngay khi nàng lên xe ngựa đi về Đông Cung, một thái giám vừa hay đi ngang qua. Hắn có chút khó hiểu nói: "Đây không phải là xe ngựa của Hoài vương phủ sao? Sao lại đi từ điện Thanh Tịnh..."
...
Thái tử vội vàng chạy đến, cuối cùng cũng chặn được xe ngựa của Hoài Vương cách ngự thư phòng không xa, lại nói một tràng thích khách gì đó. Hoài Vương quyết đoán vén rèm, không chút biểu cảm nhìn thái tử, nói: "Ồ? Có thích khách? Vậy thì không phải chuyện nhỏ, xe ngựa ở đây, hoàng huynh cứ tuỳ ý lục soát. Nơi này cũng cách ngự thư phòng không xa nữa, thần đệ đi bộ cũng được."
Thái tử nói: "Đợi đã!"
Hoài Vương xuống xe, chỉnh lại y phục, nhìn thái tử: "Hoàng huynh còn có chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ muốn hỏi xem tại sao hoàng đệ đột nhiên muốn gặp hoàng thượng?" Thái tử vừa nói vừa âm thầm phất tay, cho mấy người kia lục soát xe ngựa.
Hoài Vương chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nói: "Không có gì, chỉ là vương phi vào cung, ta ở trong phủ nhàm chán, đột nhiên nhớ ra có vài chuyện ở Ích Châu vốn nên nói cho phụ hoàng, nhưng vì không phải chuyện lớn nên đã quên mất. Bây giờ nhớ ra nên vừa hay vào cung một chuyến bẩm báo cho phụ hoàng, buổi tối lại quay về cùng vương phi, vừa hay."
Thái tử nói: "Ồ? Là chuyện gì thế? Nếu đã không phải chuyện lớn thì không phiền kể ta nghe thử."
"Mặc dù không phải chuyện lớn, nhưng, dù sao cũng là chuyện trên chiến trường, phụ hoàng nên là người biết đầu tiên." Hoài Vương thản nhiên lấy hoàng thượng ra để ép thái tử: "Đợi thần đệ nói cho phụ hoàng xong, hoàng huynh nhất định cũng sẽ biết sớm thôi."
Lúc này, người của thái tử đã sớm lật tung cái xe ngựa kia lên rồi, nhưng không có thu hoạch gì, chỉ đành nói với thái tử, không có thích khách.
Sắc mặt thái tử trắng xanh, cuối cùng cũng nhớ đến đống đồ sau lưng Tả Xu Tĩnh...
Hắn ta nói: "Phái vài người đến Đông Cung, chặn xe ngựa của Hoài vương phi lại!"
Mấy người đó đáp lại rồi lập tức chạy đi. Hoài Vương biết Tưởng Khâm nhất định đã rời đi giữa đường nên cũng không lo, chỉ nói: "Sao lại thành Đông Cung rồi? Lẽ nào tên thích khách này biết bay?"
Thái tử cười lạnh không nói.
Hoài Vương lãnh đạm: "Nếu đã không còn chuyện gì, vậy thần đệ đến gặp phụ hoàng trước."
Thái tử mặc kệ, cùng đi theo hắn, Hoài Vương mỉm cười không nói. Hai người cùng được tổng quản nội thị thông báo, hoàng thượng rất nhanh cho hai người vào ngự thư phòng. Ông ta đang phê duyệt tấu chương, thấy hai hoàng tử cùng tới hành lễ, trong lòng ông ta vô cùng nghi hoặc, nói: "Bình thân, ngồi xuống đi. Các con có chuyện gì?"
Hoài Vương nói trước: "Không phải chuyện gì lớn, chỉ là có liên quan đến chiến sự ba châu Chu Châu, Ích Châu và Uy Châu. Nhi thần nghĩ, vẫn là nói cho phụ hoàng thì hơn."
Hoàng thượng khẽ nhíu mày: "Ồ? Chuyện gì?"
Hoài Vương liếc nhìn thái tử.
Hoàng thượng nói: "Sao thế, chuyện này chỉ có thể nói cho trẫm nghe?"
Hoài Vương ngẫm nghĩ, nói: "Cũng không phải, chỉ là nội dung hơi vô vị, e rằng hoàng huynh nghe sẽ thấy chán."
Thái tử lập tức nói: "Không sao."
Hoài Vương chỉ đành hắng giọng: "Chuyện này, phải kể từ lúc chúng ta vừa đến Nam Châu. Vừa đến Nam Châu, Ngu đại nhân đã nói phong thuỷ Nam Châu rất quỷ dị..."
Thái tử và hoàng thượng đều chăm chú lắng nghe, nhưng nghe cả nửa canh giờ mới nghe xong một câu chuyện ma quỷ! Hoài Vương kể về câu chuyện tình yêu giữa một tú tài nghèo và nhi nữ của một địa chủ ở vùng Nam Châu, cái gì mà sống sống chết chết chết rồi sống lại, rồi còn trời đất đổi màu, quan tài bật mở...
Sắc mặt thái tử rất kém, nói: "Những thứ này đệ quả thực đều tận mắt nhìn thấy?"
Hoài Vương lắc đầu: "Thần đệ không có nhiều thời gian như vậy, đều là Ngu đại nhân nhìn thấy rồi kể lại cho thần đệ."
Thái tử khinh thường: "Cái gì? Trước loạn tặc, hắn còn có tâm tư với mấy thứ này? Đúng là thầy đồng..."
Ngu Bất Tô đáng thương phải đội một cái nồi như vậy.
Hoàng thượng lại không bài xích mấy chuyện này, dù sao ông ta cũng khá thích Ngu Bất Tô, chỉ là tốn nhiều thời gian như vậy để nghe một câu chuyện thường thấy trong sách, quả thực rất lãng phí thời gian của ông ta...
Vì thế hoàng thượng nói: "Chuyện này, tại sao phải đặc biệt nói cho trẫm?"
Vừa hay lúc này bên ngoài có người thông báo, nói rằng hạ nhân của Hoài Vương muốn tìm Hoài Vương. Người đó nói Hoài Vương quên không mang theo một thứ, Hoài Vương lập tức hành lễ với hoàng thượng: "Phụ hoàng, nhi thần ra ngoài lấy đồ trước, đó là thứ rất quan trọng, cũng có chút liên quan đến câu chuyện vừa rồi."
Thái tử rất muốn đi theo, nhưng ở trước mặt hoàng thượng hắn ta không dám để lộ quá nhiều, vì thế chỉ đành nhẫn nhịn.
Lúc này vì Hoài Vương kéo dài thời gian, sắc trời bên ngoài đã tối dần. Hoài Vương bước ra, nhìn thấy Chương Thuẫn đứng đó. Thấy hắn, Chương Thuẫn lập tức nói khẽ: "Vương gia, hắn ở điện Thanh Tịnh."
Hoài Vương có chút kinh ngạc nhướng mày, thầm nghĩ nhất định là ý của Tả Xu Tĩnh, có điều cũng phải, trước mắt chỉ có điện Thanh Tịnh ít người nhất, cũng thuận tiện nhất. Hắn gật đầu: "Ừm."
Hoài Vương kể chuyện trong nửa canh giờ, nửa canh giờ này, Chương Thuẫn đương nhiên không chỉ đi từ điện Thanh Tịnh đến ngự thư phòng, hắn còn hẹn gặp Ngu Bất Tô vội vàng vào cung. Trước đó Ngu Bất Tô là người Hoài Vương sai Trịnh Phi liên lạc, sau đó bảo Trịnh Phi truyền lời cho Chương Thuẫn.
Chương Thuẫn khẽ nói: "Thái phó phu nhân đang ở trong phủ thái phó... bị trói, tạm thời tính mạng không đáng lo ngại. Thái phó vừa ra ngoài thì Trịnh Phi đã cho người đánh ngất ông ta rồi kéo đến trói ở phòng chứa củi, bây giờ đang canh..."
Hoài Vương lại gật đầu, rất tốt, mọi việc tạm thời đều nằm trong dự liệu.
Hắn nói: "Lát nữa ta sẽ đến điện Thái Hoà dùng bữa cùng phụ hoàng, ngươi căn thời gian rồi đến điện Thanh Tịnh tiếp ứng người đó... Ngu đại nhân đâu?"
Chương Thuẫn nói: "Ngu đại nhân không có lý do ở lại trong cung, chỉ có thể rời đi trước."
"Ừm." Hoài Vương khẽ gật đầu, xoay người quay về ngự thư phòng.
Nhưng hắn không hề giải thích hạ nhân tới đưa thứ gì, cũng không tiếp tục kể chuyện, chỉ nói: "Nhìn thời gian thì nên dùng bữa rồi, hôm nay nhi thần muốn mặt dày ăn một bữa ở chỗ phụ hoàng, không biết phụ hoàng có cho phép?"
Dù thế nào thì hoàng thượng cũng nhìn ra Hoài Vương có chỗ không ổn, ông ta gật đầu, nói: "Cái gì mà mặt dày, phụ thân ăn cơm cùng nhi tử không phải là chuyện thường tình sao? Bãi giá đến điện Thái Hoà!"
Còn thái tử, không chút nghi ngờ, lại đi theo.
Nhưng lần này, nhân lúc bãi giá nói với hạ nhân vài câu, hắn ta mới biết trong xe của Tả Xu Tĩnh không có người nào. Tả Xu Tĩnh yên ổn đến được Đông Cung, cũng chưa từng rời đi, chiếc xe và lễ vật trong đó đều đã được kiểm tra rất nhiều lần, không có vấn đề gì.
Thái tử không khỏi nghi hoặc... Lẽ nào hai người này thực sự không dám mạo hiểm đưa Tưởng Khâm đến? Nói cách khác, Tưởng Khâm đã rời đi giữa đường? Nếu rời đi thì hắn ta có thể đi đâu?
Thái tử trầm ngâm giây lát, khẽ nói: "Đến cung Càn Ninh nói với mẫu hậu một tiếng, cứ nói... Ta không thấy một con dế đâu nữa, nếu mẫu hậu rảnh, vẫn mong người giúp ta tìm..."
...
Tả Xu Tĩnh ngồi trong điện Trường Tín ở Đông Cung, ngáp một cái.
Trong khoảng thời gian ở đây, nàng rất nhiệt tình giới thiệu mấy món đồ mình mang đến cho Tả Xu Nhàn, thực ra bởi vì thời gian gấp gáp, những thứ chuẩn bị đều là mấy loại thuốc bổ thường gặp, còn có ít lụa. Tả Xu Nhàn đương nhiên không coi trọng, nhưng thấy muội muội nhà mình nhiệt tình như vậy thì trong lòng cũng có chút an ủi.
Trước đây rạn nứt giữa nàng ta và Tả Xu Tĩnh rất rõ ràng, Tả Xu Tĩnh cũng rất qua loa với nàng ta, không lạnh không nóng, khiến trong lòng nàng ta rất khó chịu.
Bây giờ, đại loại là vì bản thân mang thai nên Tả Xu Tĩnh rốt cuộc đã ý thức được, tỷ tỷ nhà mình đáng tin hơn Hoài Vương đó nhiều.
Nhưng trên thực tế, vì Tả Xu Nhàn vừa mang thai, thai nhi chưa ổn, thái tử sợ ảnh hưởng đến nàng ta nên không kể gì, Tả Xu Nhàn không hề biết lúc này trong cung đang có một cơn sóng ngầm, ấp ủ một cơn bão lớn.
Thấy sắc trời dần tối, Tả Xu Nhàn liền sai người chuẩn bị bữa tối, nói: "Không biết thái tử điện hạ đi làm gì rồi, chắc hoàng thượng lại bảo chàng xử lý chính sự. Ài, vẫn là Hoài Vương điện hạ tốt hơn, làm một vương gia tiêu dao, vừa nhẹ nhàng vừa tự tại."
Ý tứ chế giễu trong câu nói này, Tả Xu Tĩnh đương nhiên vừa nghe đã hiểu. Nàng cũng không định nói nhiều, chỉ nói: "Có gì tốt chứ, tiêu dao đến mức đi đánh trận rồi, làm muội đợi chết. Vẫn là thái tử điện hạ tốt hơn, không cần ra ngoài đánh trận, dù sao cũng là thái tử, không thể bị thương."
Sắc mặt Tả Xu Nhàn khẽ đổi: "Lời của a muội là sao, cái gì mà đợi chết muội? Thì ra, a muội đã thích Hoài Vương rồi?"
"Muội thích từ lâu rồi." Tả Xu Tĩnh nhìn nàng ta, khẽ cười: "Hoài Vương điện hạ có chỗ nào không đáng để muội thích chứ?"
"Vậy... Độc Cô Hận..." Tả Xu Nhàn nhẹ giọng nói.
"Huynh ấy? Xách giày cho vương gia cũng không xứng đâu." Tả Xu Tĩnh thản nhiên nói.
Tả Xu Nhàn sững người, cười nói: "Bỏ đi, dùng bữa trước đã."
Trong lúc hai người dùng bữa, để kéo dài thời gian, Tả Xu Tĩnh ăn rất chậm rãi, kết quả bên ngoài truyền đến thông báo, nói rằng hạ nhân trong Hoài vương phủ đã đến. Tả Xu Tĩnh ngẩn ra, Tả Xu Nhàn lại nói: "Sao lại không có quy tắc như vậy? Bây giờ vào cung chưa nói, còn trực tiếp đến Đông Cung thông báo... Rốt cuộc là có chuyện gấp gì? Ngươi ra ngoài hỏi xem."
Câu này là nói với thị nữ trong Đông Cung, rõ ràng là không để Tả Xu Tĩnh nói chuyện riêng với "hạ nhân Hoài vương phủ" kỳ lạ kia. Mặc dù Tả Xu Nhàn không biết gì, nhưng trước giờ vẫn rất cảnh giác.
Một lúc sau, thị nữ kia nói: "Người đó nói là nhận lệnh của vương gia đến. Vương gia mong nhớ vương phi, hy vọng vương phi sớm quay về phủ."
Nghe vậy, Tả Xu Tĩnh khẽ ngẩn người, sau đó cố tình ra vẻ ngại ngùng: "Vương gia... vương gia chắc là nhớ muội rồi..."
Tả Xu Nhàn nhìn bộ dạng ngại ngùng của nàng, trong lòng quả thực không rõ là cảm giác gì, chỉ nói: "Xem ra A Tĩnh và Hoài Vương quả thực rất ân ái."
Tả Xu Tĩnh lại tươi cười, coi như mặc nhận.
Tả Xu Nhàn nói: "Nếu đã như vậy, a tỷ cũng không tiện giữ muội lại, dùng bữa xong thì quay về đi."
Tả Xu Tĩnh nói: "Ai da, muội ăn no rồi. A tỷ, muội về trước đây, lần sau lại đến thăm tỷ!"
Tả Xu Nhàn thở dài: "Ừm. Đi đi."
Tả Xu Tĩnh vui vẻ bước ra ngoài, đến khi bình an vô sự ra khỏi cổng Đông Cung mới thở phào nhẹ nhõm. Thấy người tới là Chương Thuẫn, sắc mặt nàng khẽ đổi, nhẹ giọng nói: "Ngươi... ngươi tới đây làm gì?! Trời đã tối, nên đi tiếp ứng hắn đến chỗ hoàng thượng mới phải!"
Hai người vừa đi, Chương Thuẫn vừa nhẹ giọng nói: "Hoàng hậu đã đến điện Thanh Tịnh!"
Tả Xu Tĩnh trừng to mắt.
Lúc đến điện Thanh Tịnh, Chương Thuẫn nhìn thấy cửa điện Thanh Tịnh đặt một chiếc kiệu phượng hoàng, hắn vừa nhìn đã biết là hoàng hậu đến, không dám mạo hiểm tiến vào, lập tức quay đầu đến Đông Cung tìm Tả Xu Tĩnh.
Tả Xu Tĩnh nghe xong, lập tức lén lút đến điện Thanh Tịnh cùng Chương Thuẫn. Khoảng cách giữa Đông Cung và điện Thanh Tịnh hơi xa, nhưng vẫn may gần điện Thanh Tịnh quả thực không có người, đến cả thị vệ tuần tra cũng không đến đó nên hai người không bị phát hiện. Đến bên ngoài điện Thanh Tịnh, Tả Xu Tĩnh thấy kiệu phượng hoàng ngoài điện vẫn còn, người nâng kiệu cũng đang canh bên ngoài, đoán rằng hoàng hậu vẫn chưa phát hiện ra Tưởng Khâm, nàng khẽ thở phào.
Chương Thuẫn khẽ nói: "Làm thế nào đây... Nhất định là có người nhìn thấy xe ngựa của vương phủ dừng ở đây..."
Tả Xu Tĩnh nói: "Hoàng hậu đến đây nhất định không dám đưa theo người khác, nhiều nhất chỉ có một vài thái giám thân cận, chuyện này rất dễ. Đi, chúng ta vào từ cửa sau."
Tả Xu Tĩnh rất quen thuộc nơi này, điện Đông điện Thanh Tịnh là cửa chính, điện Tây cũng có cửa nhỏ cho hạ nhân ra vào. Hai người vòng qua điện Tây, Tả Xu Tĩnh vươn tay gỡ hết trâm cài ngọc trai trên đầu ra, xoã tóc, sau đó lại luồn tay vào tóc lần mò gì đó. Chương Thuẫn nhìn mà đần ra: "Vương phi điện hạ, người làm gì thế?"
"Ngươi mau cắn rách tay ngươi, sau đó bôi máu vào dưới mắt và bên miệng ta." Tả Xu Tĩnh nhìn hắn.
Chương Thuẫn: "Cái gì..."
Tả Xu Tĩnh đanh giọng nói: "Nhanh lên!"
Chương Thuẫn chỉ đành nhận lệnh, cắn rách ngón tay của mình, Tả Xu Tĩnh không chút khách khí nhéo ngón tay hắn cho máu không ngừng chảy ra, sau đó bôi máu lên trên mặt mình. Chương Thuẫn vô cùng chấn động, tay cũng rất đau... Hắn mơ hồ cảm thấy, vương phi điện hạ cũng đang báo thù chuyện ngày đó hắn canh bên ngoài Quang Huy Đường, không cho nàng vào tìm vương gia...
Sau khi làm xong, cả người Tả Xu Tĩnh nhìn rất đáng sợ... Tóc tai rối loạn, khắp mặt đầy máu.
Sau đó nàng và Chương Thuẫn lén lút vào từ cửa bên điện Tây, Tả Xu Tĩnh chỉ liếc đại điện một cái liền biết lúc này hoàng hậu đang ngồi trong đại điện, vì chỉ có trong đại điện thắp nến, mấy phòng khác đều tối đen, chỉ có một căn phòng với ánh đèn yếu ớt phản chiếu một bóng người đang cử động... Có lẽ là tiểu thái giám hoàng hậu đưa theo, hoàng hậu đang sai hắn tìm kiếm khắp nơi.
Đúng là ông trời giúp nàng!
Tả Xu Tĩnh cười nói: "Chương Thuẫn, ngươi mau đến căn phòng đó, đánh ngất tên kia rồi đến tẩm điện của thái hậu. Trong tẩm điện có một cái giường, ngươi gõ cái giường, nói ngươi là Chương Thuẫn, Tưởng đại nhân có lẽ sẽ ra, sau đó các ngươi nhân cơ hội rời đi..."
Chương Thuẫn nghe xong liền nói: "Vậy còn vương phi?"
"Thái giám bị các ngươi đánh ngất, mãi vẫn không có động tĩnh sẽ khiến hoàng hậu sinh nghi, ta phải giữ chân nàng ta trước..." Tả Xu Tĩnh nhếch khoé môi: "Ngươi yên tâm, ta không sao, ta rất quen thuộc điện Thanh Tịnh, cho dù không ổn ta cũng sẽ biết đường chạy."
Trước mắt đưa Tưởng Khâm đến chỗ Hoài Vương mới là quan trọng nhất, Chương Thuẫn nghiến răng, đành nói: "Ừm, người phải tự cẩn thận."
Tả Xu Tĩnh nói: "Nàng ta cũng không thể giết ta thêm lần nữa."
Chương Thuẫn có chút khó hiểu... Cái gì mà giết nàng "thêm" lần nữa?"
Nhưng Tả Xu Tĩnh đã đẩy hắn một cái, Chương Thuẫn chỉ đành rón rén đứng bên ngoài cửa, đợi khi thái giám đó kiểm tra một lượt không thấy gì, định bước ra ngoài. Khoảnh khắc bước ra, thứ hắn nhận lấy chính là hòn đá to mà Chương Thuẫn vừa giơ lên. Cú đập này của Chương Thuẫn khiến hắn trợn trắng mắt hôn mê, giá cắm nến trong tay cũng rơi xuống đất.
Động tĩnh rất nhỏ này đã kinh động đến hoàng hậu trong điện. Nàng ta nói: "Ai?!"
Tả Xu Tĩnh nói với Chương Thuẫn: "Ngươi mau kéo tiểu thái giám này vào, đừng để hoàng hậu phát hiện, sau đó canh ở đây trước, lát nữa giúp ta khoá cửa chính điện ở bên ngoài rồi đi tìm Tưởng Khâm!" Nói rồi vội vàng tiến vào Tịnh Đường ở một bên, Tịnh Đường có đường thông đến chính điện. Nàng lặng lẽ bước đến, vén rèm, thấy trong đại điện chỉ có một mình hoàng hậu. Quả nhiên, chuyện tìm Tưởng Khâm, nàng ta tuyệt đối không dám để quá nhiều người biết.
Hoàng hậu nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhưng lại không ai trả lời nàng ta thì nghi hoặc đứng lên, cảm thấy vô cùng kinh hãi, chậm rãi ra ngoài. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, Tả Xu Tĩnh liền xông vào, thổi tắt toàn bộ nến trong điện, đại điện vốn vẫn sáng như ban ngày lập tức tối đen!
Hoàng hậu bị doạ nhảy dựng, lập tức quay đầu, nhưng có người ở đằng sau đột nhiên đẩy nàng ta một cái, sau đó cửa điện bị đóng lại!
Hoàng hậu hét thảm một tiếng, nhưng nàng ta cố tình để mấy nô tài nâng kiệu đứng xa nhất có thể, hiện giờ không thể nghe tiếng nàng ta.
Nàng ta chỉ có thể run rẩy nói: "Người nào?! Người nào?!"
"Hoàng hậu... Tại sao ngươi muốn hại chết ai gia... Tại sao..." Lúc này, Tả Xu Tĩnh chậm rãi bước ra từ sau cột trụ, trong điện tối đen như mực, bên ngoài không chút ánh trăng, Tả Xu Tĩnh tóc tai tán loạn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khắp mặt đầy máu. Nàng chỉ mặc trung y trắng như tuyết, cả người như một con ma!
+
Tác giả có lời muốn nói:Có kẻ phá đám biểu thị, Hoài Vương điện hạ diễn tra nam vất vả quá, sắp bị lộ rồi. Sau đó cuối cùng cũng có thể hoàn toàn nhận nhau rồi _(:з」∠
)_