Bầu không khí trong ngự thư phòng quả thực có thể hình dung bằng từ nặng nề.
Từ khi những người khác rời đi hết, chỉ còn hoàng thượng và thái tử, thái tử đã căng thẳng đến mức không ngừng đổ mồ hôi. Hắn ta đứng ở một bên, cúi đầu, cố gắng để bản thân trông bình tĩnh, nhưng cơ thể vẫn không khống chế được mà run rẩy.
Hoàng thượng không hề lên tiếng, một lúc lâu sau, ông ta mới đột nhiên cầm một nghiên mực trên bàn, ném về phía thái tử!
Thái tử không dám tránh, cố chịu cú đập kia. Nghiên mực kia đập vào ngực hắn ta, hắn ta r3n rỉ một tiếng, sau đó lập tức quỳ xuống: "Phụ hoàng nguôi giận!"
"Nguôi giận?!" Hoàng thượng đau lòng vỗ bàn: "Nghịch tử nhà ngươi, nếu ban đầu ngươi sợ trẫm tức giận thì đã không cùng Lê Thời Huy làm ra loại chuyện sỉ nhục, hạ lưu, trái ngược thiên luân thế này!"
Hoàng thượng dùng từ vô cùng gay gắt, đủ để thấy ông ta phẫn nộ thế nào. Thái tử quỳ dưới đất, lê chân đến trước mặt hoàng thượng, gần như sắp ôm lấy chân hoàng thượng. Hắn ta ngẩng đầu, nước mắt đầm đìa, nói: "Phụ hoàng! Nhi thần xin thề với trời, nếu tất cả mọi chuyện là thật thì tuyệt đối không liên quan đến nhi thần! Nhi thần quả thực không biết những chuyện thái phó làm!"
Hoàng thượng nghiến răng, đạp hắn ta ra: "Đến lúc này ngươi vẫn muốn lừa trẫm?! Những chuyện Lê Thời Huy làm, sao ngươi có thể hoàn toàn không biết?! Ban đầu Phó Vĩ Chí có phải do ngươi đề cử không?! Tôn Dương Đức có phải do ngươi đề cử không?! Chuyện đến nước này, ngươi vẫn muốn rũ bỏ liên can?!"
"Cho dù nhi thần không đề cử Phó tướng quân, phụ hoàng cũng sẽ để Phó tướng quân đi, không phải sao?!" Thái tử khóc lóc, đau đớn khôn nguôi: "Ban đầu thái phó nói với nhi thần rằng phụ hoàng nhất định sẽ không phái Hoài Vương xuất binh, lựa chọn tốt nhất trong triều chính là Phó tướng quân, bảo nhi thần đề cử Phó tướng quân, tạo ấn tượng tốt trước mặt phụ hoàng! Nhi thần đề cử, phụ hoàng cũng vui vẻ dùng, nhi thần thực sự không biết thái phó còn âm mưu gì nữa! Còn Tôn Dương Đức là do Bình Vương nhờ nhi thần đề cử, người cũng biết mà! Tôn Dương Đức là cháu trai của Ninh phi, là đích nam trong lứa tiểu bối ở nhà mẹ Ninh phi, Ninh phi và Bình Vương luôn hy vọng Tôn Dương Đức xuất sắc nổi bật, rạng danh gia môn. Nhi thần niệm tình Ninh phi và Bình Vương khổ tâm, hơn nữa Tôn Dương Đức quả thực từng đến Hoài Nam Đạo, nên mới đề cử Tôn Dương Đức!"
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn hắn ta: "Lê Thời Huy đang yên ổn làm thái phó của hắn, hà tất phải bày ra mấy chuyện này?! Không phải chuyện trẫm cho quan sát sứ mười châu đề cử khiến ngươi sợ hãi sao?!"
Thái tử lắc đầu kịch liệt: "Phụ hoàng, nhi thần quả thực từng nói chuyện này với thái phó, nhưng, nhi thần chưa từng muốn làm gì cả. Nhi thần như một tội nhân, chờ sắp xếp của đao phủ, chờ quyết sách của phụ hoàng."
Nói đến đây, thái tử chậm rãi nhắm mắt, gần như bi thảm nói: "Nhi thần rất rõ, so với Hoài Vương điện hạ, nhi thần gần như không có điểm mạnh nào cả. Cho dù nhi thần là trưởng tử, là đích tử, cho dù phụ hoàng tuân theo cổ pháp, lập trưởng đích, nhưng, năm đó thiên hạ loạn lạc, nhi thần không thể chinh chiến bốn phương như Hoài Vương, sau này thiên hạ dần được bình định, nhi thần xử lý chính sự cũng không bằng Hoài Vương... Danh tiếng của đệ ấy trong miệng bách tính thiên hạ là cao nhất, trong số quần thần là cao nhất, thậm chí phụ hoàng cũng cảm thấy đệ ấy là nhi tử được việc nhất... Những chuyện này, nhi thần đều biết! Nhi thần đã biết từ lâu rồi, cũng đã tiếp nhận sự thật này từ lâu rồi... Vậy thì hà tất phải làm loại chuyện hèn hạ này để tranh quyền xử lý chính sự với Hoài Vương chứ?!"
Hoàng thượng đanh mặt, nghe thái tử kích động nói ra những lời đó, đợi hắn ta nói xong mới lắc đầu: "Tự coi nhẹ mình, tự coi nhẹ mình! Ngươi chỉ biết bản thân không bằng Hoài Vương, lẽ nào không nhìn ra trẫm thiên vị ngươi sao?! Ngươi cũng biết ngươi là trưởng tử, là đích tử, ngươi cũng biết trẫm lập ngươi làm thái tử từ rất sớm! Nhưng một người trị vì thiên hạ trong tương lai lại không tin tưởng bản thân, thái tử à thái tử, ngươi khiến trẫm quá thất vọng!"
Thái tử phát hiện ra ngữ khí của hoàng thượng thả lỏng, vội nói: "Nhi thần chỉ thỉnh thoảng cảm thấy nản lòng mà thôi, chưa từng thực sự từ bỏ! Nhi thần biết bản thân gánh vác trọng trách, phụ hoàng đã lập nhi thần làm thái tử thì nhi thần sẽ nhớ kỹ trách nhiệm tương lai của mình! Nhi thần chỉ là, chỉ là đôi lúc có chút phiền muộn..."
Hoàng thượng đỡ trán, nhắm mắt, như đang suy tư, cũng như đang bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới nói: "Nếu đã như vậy, chuyện của thái phó lần này, ngươi cũng không thể không có liên quan. Từ một đứa trẻ sơ sinh đến một thái tử sắp có nhi tử như hiện nay, trẫm đã nhìn ngươi trưởng thành từng chút một! Những chuyện nhỏ khác trẫm đều có thể bỏ qua, thậm chí giả vờ hồ đồ, nhưng lần này, tuyệt đối không được!"
Thái tử ngước mắt, hai mắt đỏ bừng: "Phụ hoàng!"
Giọng nói của hoàng thượng dần lạnh lẽo, như đã quyết định: "Ngày thường ngươi uể oải, trẫm có thể nói ngươi đã mệt. Ngươi xử lý công vụ sai, trẫm có thể nói ngươi chưa đủ thiên phú, tương lai chậm rãi bồi dưỡng. Ngươi chèn ép Hoài Vương, trẫm ngầm đồng tình, thậm chí còn thêm dầu vào lửa! Các ngươi đều là nhi tử của trẫm! Trẫm đã đủ thiên vị rồi! Nhưng ngươi thì sao?! Ngươi coi giang sơn mà tiên đế vất vả gây dựng, ngươi coi giang sơn mà trẫm vất vả duy trì, thậm chí, ngươi coi những nơi Hoài Vương bình định, là gì?! Ngươi coi thường liệt tổ liệt tông Tạ gia ta, coi thường biết bao liệt sĩ Đại Mẫn, thậm chí coi thường giang sơn Đại Mẫn và bách tính Đại Mẫn vô tội! Cuối cùng ngươi còn đẩy đệ đệ của ngươi vào chiến loạn! Nghiệt ngươi tạo ra, lại muốn đệ đệ của ngươi bình định, lẽ nào còn muốn trẫm tiếp tục không nghe không thấy?! Tim của trẫm chỉ nghiêng một chút, chứ không hề đi ngược!"
Thái tử khóc không thành tiếng, chỉ có thể bò dưới đất luôn miệng gọi phụ hoàng, mà hoàng thượng nói xong cũng cảm thấy kiệt quệ. Năm nay ông ta chỉ khoảng năm mươi, nhưng lúc này nhìn như đã ngoài tám mươi, nếp nhăn hằn sâu, lông mày nhíu chặt, trong đôi mắt hơi vẩn đục cũng lặng lẽ chảy ra vài giọt nước mắt.
Ông ta thấy mệt, thấy bất lực!
Thái tử vẫn khóc lóc không từ bỏ, hoàng thượng nói: "Ngươi tưởng trẫm không biết sao? Hôm nay Hoài Vương và Hoài vương phi vào cung, ngươi dẫn Cấm Vệ Quân lục soát xe của chúng hai lần, còn nói có thích khách gì đó, rõ ràng là sợ chúng đưa Tưởng Khâm vào cung... Phải không?"
Thái tử lập tức phủ nhận: "Không phải! Phụ hoàng, người nghe nhi thần nói, nhi thần thực sự nghe người khác nói có thích khách... Thực sự có thích khách!!!"
Câu cuối cùng "Thực sự có thích khách" mà thái tử nói quả thực tê tâm liệt phế, hai cận vệ của thái tử bên ngoài đều nghe thấy, khẽ ngẩn ra, sau đó một người cắn răng lén lút rời khỏi ngự thư phòng, chạy đến Đông Cung, người còn lại không biết đi đâu.
Trong Đông Cung, vì mang thai nên tinh thần của Tả Xu Nhàn không được tốt lắm, vừa Tuất Chính liền tắm rửa xong. Thái tử thường phải xử lý chính sự đến khuya mới về, nàng ta cũng không nghĩ nhiều mà lên giường ngủ.
Sau khi nàng ta vào giấc chưa bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào. Sau khi mang thai, mặc dù tinh thần thường xuyên không tốt nhưng Tả Xu Nhàn vẫn rất khó ngủ, dễ bị đánh thức, vì thế một lúc sau liền tỉnh lại. Nàng ta bị làm phiền đương nhiên rất không vui, nói: "Ai ồn ào ở bên ngoài?!"
Cung nữ canh đêm bên ngoài nhẹ giọng nói: "Là thị vệ bên cạnh thái tử gia, hắn nói thái tử gia có chuyện gấp tìm người."
"Thái tử có chuyện gấp tìm ta?" Tả Xu Nhàn nhíu mày, day mi tâm: "Vào đây hầu hạ bổn cung thay y phục, bảo hắn đợi một lúc."
Cung nữ canh đêm đáp lại một tiếng, sau đó thị nữ thân cận Tước Nhi của Tả Xu Nhàn lập tức tiến vào. Lúc mở cửa ra, thị vệ kia ở bên ngoài hét lớn: "Nương nương, người nhanh một chút! Thái tử điện hạ không còn thời gian đợi nữa!"
"Này, nói gì vậy." Tước Nhi mắng hắn ta một câu rồi bước vào. Tả Xu Nhàn nghe xong liền cảm thấy không ổn, mí mắt nàng ta giật giật, vừa được Tước Nhi đỡ dậy vừa nói: "Thị vệ, ngươi vào đây, nói đã xảy ra chuyện gì."
Thị vệ đó lập tức bước vào, hành lễ rồi dập đầu ba cái: "Nương nương, người nhanh một chút, bây giờ thái tử đang chịu phạt ở ngự thư phòng!"
Tước Nhi đang chải đầu cho Tả Xu Nhàn, nghe vậy cũng hơi ngẩn ra. Tả Xu Nhàn nói: "Ngẩn người cái gì?! Còn không mau chải đầu thay y phục cho bổn cung?! Thị vệ, ngươi nói tiếp đi, đang yên đang lành sao hoàng thượng lại trách phạt thái tử?!"
Thị vệ đó nói: "Chiều nay Hoài Vương điện hạ đến chỗ hoàng thượng, sau đó, một kẻ nào đó tên Tưởng Khâm cũng đến..."
Nghe đến tên Tưởng Khâm, Tả Xu Nhàn sững người.
Kế hoạch của thái tử, hoàng hậu và thái phó, mặc dù nàng ta không tham gia nhiều nhưng ít nhiều gì cũng biết, ít nhất, nàng ta biết có một người tên Tưởng Khâm tiếp ứng ở bên đó nên Triệu Hoà mới thắng liên tiếp, nhưng cuối cùng Tưởng Khâm lại phản bội thái tử...
Đây không phải là chuyện nhỏ!
Tả Xu Nhàn khẽ run rẩy: "Tước Nhi, nhanh... Người đâu?! Chết hết rồi sao?! Vào đây thay y phục cho bổn cung."
Quy định trong cung nghiêm ngặt, cung nhân không đủ phẩm cấp thì không được giúp chủ tử thay y phục, nhưng thấy Tả Xu Nhàn như vậy, mấy cung nữ canh đêm bên ngoài lập tức xông vào, vội vàng giúp Tả Xu Nhàn thay y phục, chải đầu, hết thảy đều đơn giản, vài người khác thì chuẩn bị kiệu. Tả Xu Nhàn vội vàng đến trước ngự thư phòng, kết quả thấy đèn trong ngự thư phòng vẫn sáng. Nàng ta cắn môi, mí mắt điên cuồng co giật, vô cớ có linh cảm xấu...
Tước Nhi đỡ Tả Xu Nhàn đến cửa ngự thư phòng, tổng quản nội giám Vương Khiêm đang đứng bên ngoài. Vương Khiêm thấy Tả Xu Nhàn tới liền nhướng mày, nói: "Nương nương, người đang mang thai, nửa đêm tới đây không được tốt lắm..."
Tả Xu Nhàn khẩn cầu: "Vương công công, xin ngươi giúp bổn cung thông báo cho hoàng thượng một tiếng..."
Vương Khiêm thở dài, cao giọng thông báo giúp nàng ta, nhưng bên trong chỉ truyền tới giọng nói lạnh băng của hoàng thượng: "Không gặp."
Vương Khiêm bất lực quay đầu nhìn Tả Xu Nhàn: "Nương nương, người quay về đi."
Tả Xu Nhàn lắc đầu, đột nhiên quỳ xuống!
Vương Khiêm sững người, Tước Nhi cũng vội vàng quỳ theo, lớn tiếng khóc lóc: "Nương nương! Người đang mang thai! Không thể quỳ như vậy được, mặt đất rất lạnh!"
Tước Nhi đã cố hết sức gào lên, nhưng trong ngự thư phòng vẫn không có phản ứng. Thực ra, sau khi nghe thấy Tả Xu Nhàn đến, sắc mặt hoàng thượng càng kém, thậm chí còn nói với thái tử: "Ngày thường dựa vào hoàng hậu, bây giờ lại gọi thái tử phi đang mang thai đến, hèn nhát đến vậy!"
Thái tử lo lắng liếc ra bên ngoài một cái, sau đó vội vàng lắc đầu: "Phụ hoàng, không phải, nhi thần quả thực không biết thái tử phi sẽ đến... Nàng ấy, nàng ấy mang thai thường rất khó ngủ, bắt buộc phải có nhi thần trong phòng, nhi thần tuyệt đối không sai người đi mời nàng ấy!"
Hoàng thượng trầm mặt không nói, Tước Nhi bên ngoài vẫn đang khóc, bầu không khí nhất thời ngưng trệ.
Vừa rồi, hoàng thượng suýt chút nữa đã định nói phế thái tử.
Thái tử đương nhiên không biết phải làm thế nào, vẫn may Tả Xu Nhàn tới nhanh...
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến vài tiếng kêu thảm, sau đó là âm thanh đao kiếm va chạm và tiếng hét của mấy thị vệ: "Có thích khách, mau hộ giá!"
Hoàng thượng và thái tử đều ngẩn ra, còn bên ngoài ngự thư phòng, đột nhiên xuất hiện khoảng mười thích khách hắc y!
Tả Xu Nhàn vốn đang quỳ trên đất, không ngờ đột nhiên xuất hiện một đám thích khách. Mấy kẻ đó võ nghệ khá cao, bất phân thắng bại với Cấm Vệ Quân. Bọn họ vừa đánh vừa tiến, tấn công đến thẳng ngự thư phòng!
Tả Xu Nhàn trừng to mắt, Tước Nhi run rẩy nói: "Thái tử phi nương nương, chúng ta mau tránh đi trước..."
Nhưng Tước Nhi còn chưa kịp đỡ Tả Xu Nhàn dậy, hai tên thích khách trong đó đã đến trước ngự thư phòng!
Tả Xu Nhàn đột ngột quay đầu, nhìn thấy một thanh kiếm loé lên ánh sáng sắc lạnh trong màn đêm đâm đến, mũi kiếm đó chỉ cách vai trái của Tả Xu Nhàn một tấc! May mắn, lúc này có người đột nhiên giữ lấy tên thích khách đó từ phía sau!
Tả Xu Nhàn thét chói tai, cảm thấy quá nguy hiểm! Nhưng đúng lúc này, nàng ta lại cảm thấy có người ở đằng sau khẽ đẩy nàng ta một cái, rất nhẹ.
Đó là một lực rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ đến mức nàng ta gần như không cảm nhận được, sau đó, vai trái của nàng ta liền đâm vào lưỡi kiếm sắc bén.
Cảm giác nhói đau thấu tim chưa từng có lan ra từ thanh kiếm kia, Tả Xu Nhàn trừng to mắt, đau đến mức đầu óc hết trắng rồi lại đen. Toàn thân nàng ta run rẩy, nhưng vẫn vô thức dùng tay che bụng, đó là con của nàng ta, là con của nàng ta và thái tử, thậm chí có thể là hoàng đế tương lai của Đại Mẫn...
Thích khách đó rất nhanh lại bị thị vệ xung quanh áp chế, Tước Nhi và thị vệ kia đồng thanh kêu thảm, đỡ lấy Tả Xu Nhàn đang từ từ ngã xuống. Mấy hạ nhân khác cũng vội vàng kéo nàng ta, còn lại đi gọi thái y. Nhưng thái tử và hoàng thượng ở trong ngự thư phòng, lại chưa từng mở cửa.
Để bảo vệ hoàng thượng, cửa, tuyệt đối không được mở, Tả Xu Nhàn biết, nhưng nàng ta thấy rất đau, thực sự rất đau.
Sau đó là một trận tử chiến, cuối cùng chín thích khách đều bị bắt. Vương Khiêm run rẩy đứng ngoài thông báo một tiếng, sau đó cửa mới kẽo kẹt mở ra. Thái tử bất chấp tất cả xông ra, quỳ xuống bên cạnh Tả Xu Nhàn: "A Nhàn, A Nhàn!"
Hoàng thượng đứng trong phòng, chăm chú nhìn, chòm râu run run, nhìn Tả Xu Nhàn khắp người toàn máu và thái tử đang quỳ bên cạnh nàng ta với vẻ khó tin.
Ông ta nghiến răng: "Còn bao nhiêu tên thích khách còn sống?"
Vương Khiêm nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, đều là tử sĩ, khi bị áp chế đã nuốt thuốc độc tự sát..."
Lúc này một thị vệ chạy đến, nói: "Hoàng thượng, trên người một tên có lệnh bài, bên trên khắc một chữ "Triệu", có thể là dư nghiệt Triệu gia!"
Hoàng thượng đanh mặt, nhận lấy lệnh bài đó xem, sau đó tàn nhẫn ném xuống đất!
Ông ta liếc nhìn thái tử một cái: "Bây giờ thái tử phi thế nào?"
Thái tử lắc đầu, khóc lóc: "Nhi thần không biết... Thái y đâu?! Thái y đâu?!"
Tước Nhi cũng khóc: "Vừa rồi có mấy cung nhân đã đi gọi, có lẽ sắp đến, bây giờ chúng nô tỳ không dám động vào nương nương, động vào là người sẽ chảy rất nhiều máu..."
Thái tử lớn tiếng kêu gào, sau đó liếc nhìn hoàng thượng, khẽ nói: "Phụ hoàng... Nhi thần đã nói... Thực sự có thích khách... Nhi thần không cố ý muốn làm khó Hoài Vương và Hoài vương phi...!"
Hoàng đế không lên tiếng, chỉ trầm mặt.
Thái tử như đang nhắc nhở ông ta, nếu không phải ông ta không tin, nếu không phải ông ta từ chối thái tử phi ở ngoài cửa...
Tả Xu Nhàn đau đến mức ngất đi, nhưng rồi tỉnh lại. Nàng ta mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của thái tử, cảm thấy hơi đau buồn, chậm rãi mở mắt, muốn nhìn thái tử một cái, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu: Mặt đất toàn máu, một thị vệ xách cái đầu bị chặt xuống của một thích khách, mà thích khách đó hình như là người vừa tấn công nàng ta. Mạng che mặt màu đen của hắn đã bị tháo xuống, Tả Xu Nhàn chỉ khẽ liếc một cái.
Nhưng không biết tại sao, cái nhìn này lại khiến nàng ta cảm thấy, có chút quen mắt.
Đáng tiếc, cơn đau khiến nàng ta không thể nghĩ nhiều, nàng ta rất nhanh lại rơi vào hôn mê.