Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 101.1

Editor: Hương Cỏ

Rất nhiều thời điểm, nguyên nhân khiến người ta nguyện ý đối xử tử tế với người bên cạnh hoặc là chuyện liên quan đến người đó, thứ nhất là vì yêu ai yêu cả đường đi, thứ hai là vì vạn bất đắc dĩ.

Sau khi Tiêu Kỳ lên ngôi hoàng đế, đa phần là vì vạn bất đắc dĩ thời, còn vì yêu ai yêu cả đường đi thì cực ít. Khi lập gia đình cưới vợ, hắn đã từng nghĩ tới nếu như có thể cùng hoàng hậu như chim liền cánh như cây liền cành thì tốt đẹp hạnh phúc biết mấy. Chỉ tiếc hoàng hậu làm nhất quốc chi mẫu đích thực không thất trách, nhưng làm người vợ thì lại quá thất bại. Sau đó hắn gặp Quý phi. Quý phi xinh đẹp, tính cách cũng đáng yêu. Nhưng … Quý phi đối tốt với hắn cũng chỉ vì hắn là hoàng đế, chẳng qua là giả vờ chiều theo hắn mà thôi.

Càng về sau này, hắn càng dần hiểu được, các phi tần của mình, nịnh nọt mình, hầu hạ mình đều chẳng qua muốn kiếm thật nhiều lợi ích cho gia tộc các nàng. Dần dần hắn cũng biết, không phải hắn cứ đối với các nàng tốt thì các nàng sẽ vì hắn suy nghĩ, các nàng sẽ càng yêu cầu đòi hỏi nhiều hơn.

Cứ thế ở trong cung đình này, không chỉ các phi tần học được oán hận, học được thủ đoạn, học được cách làm một phi tử tiêu chuẩn. Mà hắn cũng học được thu hồi hy vọng của mình thế nào, như thế nào làm cho mình càng giống như đế vương đích thực.

Nhưng đúng lúc này lại để cho hắn gặp được Ngôn Thanh.

Hai chữ Ngôn Thanh này, kỳ thật cũng không phải toàn bộ đều có ý nghĩa tốt đẹp. Lý do hắn muốn tặng cho nàng hai chữ này là muốn nhắc nhở nàng lúc nào cũng phải nhớ kỹ, ở trong hậu cung này, điều ngu ngốc nhất là nói chuyện thiếu suy nghĩ, làm việc ngu ngốc, mấy kẻ thích dạy bảo người khác đã có quá nhiều. Hắn cũng lo lắng, khi hắn không có đủ thời gian bảo vệ nàng nàng sẽ bị người khác hãm hại.

Huống chi người như hắn, nếu đã không có tình thì một lời nói ra nhất định phải giữ.

Lấy hai chữ Ngôn Thanh cũng chính là nhắc nhở hắn, mỗi khi hắn gọi nàng thì lại nhắc rằng người càng ngày phải lớn mạnh thì mới có thể bảo vệ người mà ngươi nghĩ muốn bảo vệ.

Vào lúc này Tiêu Kỳ ngồi trên ghế rồng cao ngất, phía dưới là các thần tử hèn mọn khiêm nhường đang nhìn lên. Trên mặt bọn họ có bao nhiêu khuất phục thì trong lòng hắn kiêu ngạo bấy nhiêu.

Chuyện hôm qua trong hậu cung, chỉ sợ mấy thần tử này của hắn đã sớm nhận được tin tức. Lúc ấy nghe Vệ Quốc công và Tào Quốc công có ý nói thăm dò, lần đầu tiên Tiêu Kỳ cảm thấy không kiên nhẫn như vậy. Sắc mặt lạnh lẽo, nhìn mọi người nói: "Mở khoa thi đang cấp bách ngay trước mắt, trẫm không hy vọng vào lúc này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Chuyện này quan hệ đến việc quốc gia chiêu nạp hiền tài, căn cơ của cơ nghiệp Đại Vực trăm năm. Nếu các vị ái khanh có thể đồng tâm hiệp lực cùng cố gắng thì mới được."

Trước đây Tiêu Kỳ còn không muốn bởi vì chuyện mở khoa thi mà gây chiến với các thế gia. Nhưng bây giờ hắn lại không chịu nổi nữa. Nếu mấy kẻ này đã dám động thủ, lần này chứng cớ vô cùng xác thực, hắn tất nhiên sẽ cho bọn họ một kinh hỉ. Cũng nên để bọn họ biết rõ, hoàng đế hắn đã không còn là ông vua bù nhìn, để bọn họ tùy ý điều khiển nữa.

Cả triều văn võ không ai không biết rõ Hoàng đế coi trọng khoa thi lần này, giờ nghe lời hoàng đế nói, mọi người cũng không nghi ngờ gì. Liên tục cúi đầu không nói Tô Hưng Vũ nghe lời ấy, trong nội tâm hơi động một chút. Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tạ Các lão đứng đối diện cười mỉm nhìn hắn, Tô Hưng Vũ không khỏi cảm thấy trên lưng chợt lạnh, da đầu tê dại.

Sau khi hạ triều, Tiêu Kỳ không dừng lại chút nào đi thẳng ra đại điện. Bên ngoài Đồng Ý đang chờ sẵn, thấy Hoàng thượng đi ra vội vàng nghênh đón. Tiêu Kỳ nhìn hắn ta hỏi: "Bên Quản Trường An không có tin tức gì sao?"

"Bẩm hoàng thượng, nửa canh giờ trước sư phụ nô tài có qua báo là Hi chủ tử có tỉnh một chút rồi lại thiếp đi ngay." Đồng Ý vội vàng trả lời.

Tiêu Kỳ nghe vậy hơi nhíu mày, nhấc chân sải bước sang Di Cùng hiên.

Trong Di Cùng hiên im ắng. Viện chính đại nhân chuẩn bị sẵn sàng chăn nệm trong Di Cùng hiên, đang nghỉ ngơi bên thiên điện, cũng không dám rời đi nửa bước. Quản Trường An đang nói chuyện với Trần Đức An, nhìn thấy Hoàng thượng đi vào, hai người vội vàng nghênh đón, quỳ xuống đất hành lễ, "Nô tài tham kiến Hoàng thượng."

Tiêu Kỳ nhìn Quản Trường An, "Hi chủ tử sao rồi?"

"Bẩm hoàng thượng, nửa canh giờ trước Hi chủ tử có tỉnh một chút, viện chính đại nhân đã kiểm tra, mạch tượng chủ tử đã ổn định lại nhưng vẫn cần nghỉ ngơi. Viện chính đại nhân nói cố gắng hết sức không quấy nhiễu chủ tử nghỉ ngơi, chưa tỉnh dậy thì không cần đánh thức. Chờ tỉnh lại thì sẽ ổn." Quản Trường An vội vàng trả lời.

Tiêu Kỳ gật gật đầu không có nói thêm gì nữa, sải bước đi vào trong. Diện Mi canh giữ ở cửa vội khom lưng vén rèm, chờ hoàng đế đi vào hẳn mới thở phào nhẹ nhõm. Trong phòng Vân Thường đang lau môi Tự Cẩm bằng mật ong, nghe tiếng động vội vàng buông đồ trong tay xuống khom mình hành lễ, "Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng."

"Đứng lên đi." Tiêu Kỳ thản nhiên nói, nhìn Tự Cẩm nằm trên giường nét mặt vẫn xanh xao như cũ, trên môi bong một lớp da vì sốt cao. Sau khi Vân Thường thoa mật thì trông đỡ hơn rất nhiều. Hắn phất phất tay để Vân Thường đi xuống, mình ngồi ở bên giường cúi đầu nheo mắt nhìn Tự Cẩm.

Toàn hậu cung này nàng là người đầu tiên chủ động lo lắng cho hắn, thích đưa ra cho hắn mấy chủ ý. Mặc dù có lúc cũng không tình nguyện, giận dỗi với mình nhưng cuối cùng lúc nào cũng sẽ nghĩ một đằng nói một nẻo mà vì mình suy nghĩ. Hắn sử dụng người nhà nàng để làm gì, kết cục tốt hay xấu, điểm này trong lòng hai người đều biết rõ. Việc này cũng giống như dân cờ bạc vào sòng bài, nếu thắng thì thắng lợi trở về. Nếu như thua, tính mạng có thể mất, chưa biết chừng cả gia tộc đều bởi vì chuyện này mà bị tiêu diệt.

Nàng thông tuệ như thế, sao không hiểu được lợi hại chứ. Nhưng nàng chưa từng oán hận, cũng chưa từng tranh thủ lợi ích cho người nhà mình. Thậm chí nàng còn nhắc nhở người nhà chủ động vì hắn phân ưu. Những điểm tốt của nàng hắn đều biết rõ.

Chẳng qua là khi thất vọng đã trở thành thói quen, hắn rất khó để tin tưởng một người nào khác.

Hôm qua, chỉ còn kém một chút nữa thì kiếp này hai người âm dương cách biệt. Lúc đó trong lòng trống rỗng và kinh hoảng. Giờ bình tĩnh ngồi suy nghĩ lại, là hắn sợ mất nàng.

Lúc Tiên đế mất, hậu cung rối loạn, hắn mới chỉ là một đứa bé của Tiểu y nhỏ nhoi. Sau này vì Hoàng hậu không sinh được con nên mang hắn về nuôi dưỡng bên người. Trước đây hắn còn nhớ rõ, trong hậu cung này cho tới lúc đó không thiếu trẻ con, nhưng lại rất hiếm đứa trẻ có thể lớn lên khỏe mạnh. Hắn thấy nguyên một đám hoàng tử, công chúa, mỗi người một kiểu, từng người lần lượt rời khỏi chốn hậu cung sắc màu rực rỡ này.

Hắn thấy các nàng hoặc điên loạn hoặc si cuồng, nguyên một đám "Sủng phi" trong hậu cung tan thành mây khói. Hắn thấy cả hoàng cung rộng lớn cuối cùng chỉ còn lại một hoàng tử là hắn, sau đó hắn thuận lý thành chương trở thành hoàng đế. Hắn nhớ rõ, phụ hoàng bệnh nặng. Giờ phút hấp hối, ông ấy liều mạng lấy hết sức lực cuối cùng tìm sai lầm lớn, đem dòng tộc thái hậu giáng chức ra vùng biên quan, bắt thái hậu lập trọng thề vì ông cầu phúc tám năm, hòng để đứa con trai yếu ớt lưu lại của ông có thời gian chuẩn bị, bồi dưỡng thân tín của mình, tạo nên uy nghiêm, không để cho dòng tộc thái hậu nắm giữ triều cương biến mình thành con rối.

Bây giờ, kỳ hạn tám năm sắp hết. Sang năm thái hậu sẽ trở về cung.

(Còn tiếp...)
Bình Luận (0)
Comment