Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 103.2

Editor: Hương Cỏ

Nghe Tự Cẩm thở dài, Tiêu Kỳ liền mở mắt ra, "Khó xử vậy sao? Nếu không muốn nói thì nàng có thể không nói."

Tự Cẩm sững sờ, dân chủ như thế sao? Nhưng Tiêu Kỳ càng như vậy, nàng lại càng thấy mình đau lòng, không muốn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tiêu Kỳ, suy nghĩ một chút người nhích gần vào ngực hắn, quyết định vẫn nói ra nguyên văn: "Hôm nay thiếp nhận được một tin tức, nhất thời không lý giải được cho nên mới đang cẩn thận cân nhắc, nhưng chưa kịp nghĩ ra đầu mối gì thì hoàng thượng đã tới rồi."

"Ồ? Chuyện gì khiến cho nàng hao tâm tốn sức như thế?" Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói, môi bất giấc giương lên. Nàng vẫn nguyện ý nói với hắn, không lừa hắn thì tốt rồi. Kiếp này đã có quá nhiều kẻ lừa hắn, hắn hy vọng nàng là người ngoại lệ.

"Thiếp nghe nói quý phi nương nương đi thăm hỏi Hoàng hậu nương nương, hai người thoải mái ngồi nói chuyện khá lâu." Tự Cẩm nói xong câu này thì dừng lại, dù sao không nói Tiêu Kỳ cũng có thể hiểu được nàng đang cân nhắc cái gì.

Lông mày Tiêu Kỳ hơi nhăn lại, liền nói: "Chuyện này lạ đấy, hoàng hậu và quý phi khó được lúc "Hợp ý" như thế."

Tự Cẩm đầu tiên là sững sờ, lập tức liền mím môi cười, Tiêu Kỳ cũng là quỷ ranh mãnh, vừa nói hời hợt như thế đã bày tỏ trong lòng hắn hiểu được.

Tự Cẩm đột nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai bỗng chốc nhẹ nhàng, dù sao nàng nói chuyện này với Tiêu Kỳ, dựa thoe tính cách của hắn nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Nói ra rồi, Tự Cẩm lại quay sang Tiêu Kỳ: "Hôm nay thiếp mới biết được, ngày đó Tề Vinh Hoa vì cứu thiếp mà bị thương, vết phỏng trên tay rất nhiều, trong lòng thiếp khá lo lắng muốn tới thăm nàng ấy. Mà Hoàng thượng lại không cho thiếp ra cửa."

"Ta đã ban thưởng thuốc mỡ, nàng cứ yên tâm được rồi."

Tự Cẩm thở dài, "Đến cùng là ân cứu mạng." Nếu như không có Tề Vinh Hoa đẩy nàng một cái, nói không chừng giờ này nàng đã không còn trên dương thế. Không nghĩ tới kết minh giữa hai người còn chưa hoàn thành chính sự, nàng ta đã cứu mình một mạng. Đây là nợ người ta ân tình cực lớn.

"Ta biết mà." Tiêu Kỳ khẽ nói, "Chuyện này nàng cứ để đó, bảo vệ mình cho tốt là được."

Tự Cẩm trong lòng châm chọc, biết thì làm được gì chứ? Ngươi nói để đó là thế nào, nhưng Tiêu Kỳ không nói, Tự Cẩm còn có thể ép hắn mở miệng chắc, chỉ đành để ở trong lòng. Nàng đang suy nghĩ sau này có cơ hội, nhất định phải báo đáp Tề Vinh Hoa thật tốt. Lúc này đích thực không phải thời điểm khoe khoang, nếu không chính là hại Tề Vinh Hoa.

Bữa tối đưa tới rất phong phú. Trước đó vài ngày bởi vì dưỡng thương nên không được phép ăn hải sản, Tự Cẩm thèm ăn đã lâu rồi. Giờ miệng vết thương khép lại, cuối cùng có thể toại nguyện. Hôm nay Tiêu Kỳ đến dùng bữa, cố ý sai Ngự Thiện phòng làm mấy món hải sản dâng lên. Một đĩa gạch cua trộn thịt ba ba hầm. Gạch cua đỏ au thơm nức, ba ba hầm cách thủy, lấy thịt ra, mềm ngọt. Ốc khô xào rau, thịt ngọt vị thơm, gia vị nêm nếm vừa vặn. Canh măng tươi xanh đẹp mắt, nhẹ nhàng thanh thanh. Ăn được một bữa cơm ngon, Tự Cẩm rất là thỏa mãn. Những phần ăn thế này, một Uyển nghi nhỏ nhoi như nàng đương nhiên là không có, đồ nàng ăn đều là phần lệ của Tiêu Kỳ.

Ăn xong cơm tối Tiêu Kỳ dắt tay Tự Cẩm đi tản bộ tiêu thực trong sân nhỏ. Đây là thời điểm hoa đang nở rộ, trong viện người chăm sóc cây của Ngự Hoa viên đã mang tới không ít loại hoa. Trong sân treo đèn cung đình, chiếu sáng cả khoảnh sân nhỏ. Ngẩng đầu lên là bầu trời sao nhấp nhánh, cúi đầu là  hoa tươi nở rộ, bên cạnh còn có một đại soái ca, ngày như thế quả nhiên là thích thú độc nhất vô nhị.

Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm cả đêm tươi cười không ngớt, kéo tay mình nói chuyện líu lo không dứt, vui vẻ sôi nổi không biết bao nhiêu. Lại còn hái một đóa hoa cài bên tóc mai, quay đầu lại hỏi hắn xem nhìn có đẹp hay không. Cả gương mặt hồng hào, lông mày đen nhánh cong như cánh cung, dáng vẻ phong lưu, sóng mắt yêu kiều. Tiêu Kỳ nhất thời ngắm ngây dại, Tự Cẩm bị hắn nhìn như thế, trên mặt vọt lên ửng đỏ, bụm mặt bỏ chạy, nào có kiểu nhìn người như thế chứ.

Nhìn Tự Cẩm tóc mai cài hoa, người thì chạy trối chết, Tiêu Kỳ bước nhanh đi theo, ngày tốt cảnh đẹp người xinh như thế, ánh nến hồng đong đưa, chỉ hận đêm xuân ngắn ngủi.

Quản Trường An tận mắt thấy, chỉ dám gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất, giả vờ như cái gì cũng không thấy. Chà chà, ánh mắt kia của Hoàng thượng, thật đúng là... Rõ ràng quá đi.

Vân Thường khép chặt cửa đỏ mặt lui ra, an bài người trực đêm chờ sai sự. Đợi bên này rảnh rỗi liền nhìn thấy Trần Đức An đang ở cúi đầu nói gì đó với Quản Trường An. Nàng ta hơi do dự đi tới, vừa vặn nghe câu cuối, "Dựa theo công công phân phó, đã đuổi người về. Nhưng bên chỗ Hoàng thượng …?" Vừa nãy Hách Nhân của Trường Nhạc Cung đến, nói là tiểu công chúa nhớ phụ hoàng. Miễn đi, đứa bé mới mấy tháng chưa biết nói, biết gì mà nhớ nhung, rõ ràng là muốn thỉnh Hoàng thượng đi. Hắn ta không dám làm chủ, đảo mắt nghĩ cũng không có trực tiếp bẩm báo Hoàng thượng mà là nói trước với Quản Trường An. Không ngờ Quản Trường An trực tiếp kêu hắn ta đuổi đi, cứ nói Hoàng thượng đã an giấc không dám quấy nhiễu.

Lúc Hách Nhân đi, ánh mắt kia của hắn ta hận không thể lột da người. Mặc dù trong lòng Trần Đức An hơi thấp thỏm, nhưng hắn ta cũng không ngốc, chỉ nói là Quản Trường An phân phó như vậy. dù cho Quý phi oán giận, cũng không dám lấy Quản Trường An khai đao. Mình có bị oán cũng còn có Quản Trường An làm đệm lưng. Quản Trường An không biết chút nào về việc mình bị làm đệm lưng cho người khác. Suy nghĩ này cũng không cần phô trương.

Một giấc ngủ thẳng đến tận lúc mặt trời lên đỉnh sào, Tự Cẩm mới xoa xoa lưng ôm chăn gấm nắm trên giường lăn lộn, vừa nằm vừa nghĩ. Hoàng đế thèm ăn thịt không biết kiềm chế, ỷ vào trẻ tuổi sức khỏe tốt, khởi động nhanh, kết thúc thắng lợi. Cũng không thể quá cuồng nhiệt, về sau còn phải để chút lương thực dự trữ chứ.

Nhưng đảo mắt lại nghĩ tới, ai biết về sau lại không có tiểu yêu tinh cướp người từ tay mình, vậy thì cứ ép khô lương thực dự trữ cũng là lựa chọn không sai.

Nghĩ tới về sau Tiêu Kỳ không thể uy triển hùng phong, Tự Cẩm nằm bó mình trong chăn gấm cười khúc khích.

Vân Thường nhẹ nhàng đi vào, nghe tiếng động trong màn biết rõ chủ tử tỉnh, liền vội vàng nói: "Chủ tử, nên dậy thôi." Đã tới giờ nào rồi chứ, cũng may mà Di Cùng hiên đã sớm thích ứng với vị chủ tử lười nhiệt tình này. Nếu đặt ở trong cung người khác, ai mà không biết xấu hổ ngủ tới giờ này trước mắt bao nhiêu người như thế. Những tần phi có vị phần thấp còn phải dậy sớm rời giường để thỉnh an tân phi chủ điện, làm gì có ngày tháng thảnh thơi tốt đẹp như vậy.

"Treo màn lên đi." Tự Cẩm chậm rãi ngồi dậy, thắt lưng đau đến nỗi suýt nữa nằm xuống lại.

Vân Thường nghe vậy liền gọi người vào, trong phòng lập tức bận rộn. Gấp chăn cuộn màn, rửa mặt thay quần áo, mấy người gấp rút chân không chạm đất.

Đồ ăn sáng Nhạc Trường Tín đưa tới là cháo hải sản, Tự Cẩm ăn con mắt cũng híp lại, vừa đặt bát đũa xuống, bóng Trần Đức An bên ngoài màn cửa nhoáng một cái, Diện Mi bước nhanh đi ra ngoài rồi lại vào ngay, cúi người hành lễ, "Chủ tử, Đồng cô cô đến."

Tự Cẩm nghe vậy sững sờ, cầm lấy khăn lau lau miệng nói: "Trước hết mời đi phòng khách ngồi."

"Dạ." Diện Mi tự mình đi.
Bình Luận (0)
Comment