Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 107.1

Editor: Hương Cỏ

"Không sao, tú nữ thiên hạ rất nhiều, nhà bọn họ có nữ nhi thích hợp không đưa vào mới là lạ." Lẽ nào dòng chính có thể trơ mắt nhìn Tô gia đã bọn họ bị trục xuất càng ngày càng quang cảnh? Lúc nào cũng muốn áp chế, vậy thì con đường nhanh nhất là cái gì chứ?

Đương nhiên là tuyển tú!

Trước đây nàng không tiến cung cũng thôi, giờ nàng tiến cung, lại được thịnh sủng, cha và ca ca đều có tiền đồ sáng lạn, dĩ nhiên là nhắc nhở người khác thấy con đường nhanh choóng thuận tiện này cùng với xác suất thành công khổng lồ.

Tự Cẩm nghĩ rất thoáng, tuyển tú ư, rất bình thường. Nhưng người Tô gia vẫn lo lắng, Tô phu nhân nhìn con gái, trong lòng phiền muộn thở dài nói: "Đến lúc đó trong cung thêm người, con phải nghĩ thoáng ra. Nhà chúng ta cũng không dùng con gái để mưu lợi tiền đồ, chỉ mong con bình an là tốt."

Đúng là mẹ ruột của mình, Tự Cẩm cũng cảm động, nét mặt nhìn Tô phu nhân thêm nhu hòa thân thiết hơn so với trước, vừa cười vừa nói: "Mẫu thân không cần lo lắng, trong lòng con đều có tính toán." Nam nhân có thể buộc lại sao? Nếu nói vậy thì Hoàng hậu và Quý phicòn sầu lo cái gì chứ.

"Vậy chuyện của dòng chính …" Tô Thiếu phu nhân nhìn em chồng muốn nói lại thôi.

Tự Cẩm vừa cười vừa nói đại tẩu: "Đại tẩu, tẩu có biết dòng chính đưa con gái của ai tham gia tuyển tú không?"

"Là con gái thứ ba của Nhị phòng, khuê danh có một chữ là “Nhị”, năm tới vừa vặn tới tuổi cập kê." Tô Thiếu phu nhân khẽ nói, "Mặc dù tẩu chưa tận mắt gặp qua, nhưng nghe Chung phu nhân nói có vài nét giống muội." Cũng là đường tỷ muội một nhà, nếu thật có vài phần tương tự cũng không trách được, nhưng là thật tình hay giả ý thì ai biết đâu.

Tự Cẩm đang suy nghĩ ở mấy chữ "vừa vặn" "vài nét giống muội ", không khỏi cười thầm, đại tẩu này của nàng thật sự là người khéo léo. Thiếu nữ mười lăm tuổi vốn như một đóa hoa, vào cung có thể nhận sủng, nếu như may mắn không chừng có thể sinh hoàng tử. Không giống như nàng tuy tiến cung sớm, nhưng nhận sủng muộn, bụng cũng mãi không có động tĩnh, không biết bao nhiêu người đang cười sau lưng mình.

Nàng là phi tần nhận ân sủng nhiều nhất trong hậu cung nhưng mãi vẫn chưa có tin vui, không phải là bia cho mọi người chỉ chỏ, làm trò cười trong bóng tối sao. Huống chi con đường mình đi là gì chứ? Không phải là dựa vào nét mặt tương tự Quý phi mới thành công được Hoàng hậu lưu lại ư, dòng chính dự định đi lại con đường này chắc?

Thật sự là giỏi tính toán.

Tự Cẩm bị tức cười, dòng chính đã thành công làm cho nàng chán ghét dù cách cả một bức tường cung điện khổng lồ.

Lúc này Tự Cẩm có thể cảm nhận được tâm trạng trước đây của Quý phi lúc nhìn thấy mình.

Ông trời quả nhiên công bằng, nhìn xem, báo ứng đến liền.

"Tuyển tú là chuyện lớn, người được lưu lại trong cung cũng rất nhiều. Vị phần của muội thấp như vậy, làm gì có quyền lên tiếng, cũng không có bản lãnh nhúng tay vào. Cho nên bọn họ chỉ phải dựa vào bản sự của mình thôi." Tự Cẩm cười trấn an người nhà, "Trong cung không đơn giản đâu, chẳng có bao lâu mà đã mất đi mấy người. Người ngoài chỉ nhìn thấy nơi đây vinh hoa phú quý, nào có ai nhìn thấy phía dưới kia xương trắng chất chồng."

Tự Cẩm vừa nói vậy, nét mặt mẹ chồng nàng dâu Tô phu nhân lại đầy lo âu, nhưng trừ dặn dò Tự Cẩm cẩn thận, bọn họ còn có thể làm gì đây.

Nói xong chuyện này, mỗi người lại cảm thán một hồi, Tô phu nhân lau nước mắt lại nói: "Trừ Tô gia, ta nghe nói hình như Vệ quốc công phủ cũng muốn đưa người vào."

Nghe vậy Tự Cẩm cũng thật bị kinh ngạc, nhà mẹ đẻ Hoàng hậu cũng muốn đưa người tiến cung?

Nhìn vẻ mặt con gái, Tô phu nhân cân nhắc lại suy nghĩ, chau mày khẽ nói, "Ta được phụ thân con nhắc, bảo ta dặn dò con mấy lời, sợ là Sở gia bên kia có ý đồ khác, rốt cục vẫn là người của Sở gia, họ sẽ nghĩ càng thêm đáng tin cậy hơn chúng ta."

Khó trách lần trước Hoàng hậu liên thủ Quý phi, vậy là coi như bỏ rơi mình. Nói đến cũng đúng, nếu như Sở gia lại đưa con gái tiến cung, nếu có thể thành công sinh hạ một đứa bé, sau này một con gái Sở gia ngồi vững vị trí Hoàng hậu, một con gái Sở gia sinh con trai, quá lưỡng toàn kỳ mỹ.

"Trước đó cũng không nghe nhắc chuyện này sao?" Tự Cẩm liền nhìn Tô phu nhân hỏi.

"Chao ôi, chuyện này... Nhắc đến thì vẫn là bên kia kiêng kỵ nhà chúng ta. Hiện giờ cha và ca ca con đều đang được trọng dụng trước mặt Hoàng thượng. Theo suy đoán của phụ thân con, rất có thể Sở gialà sợ “dưỡng hổ vi hoạn”, đến lúc nào đó không thể quản thúc chúng ta nên mới ra tay trước thì hơn."

Có cái gì không hiểu đâu?

Nói như vậy cũng có thể lý giải, Tự Cẩm rốt cuộc tìm được vấn đề mấu chốt, lại có cảm giác thoải mái. Nếu nói vậy, mình cũng sẽ không sợ có con bị Hoàng hậu đến đoạt. Đối với người khác đây không phải là tin tức tốt, nhưng đối Tự Cẩm thật đúng là tin tốt.

Có lẽ Tô phu nhân còn muốn nhắc tới Tần Tự Xuyên nhưng Tự Cẩm làm bộ như nghe không hiểu đổi chủ đề, Tô phu nhân liền thôi. Không nhắc tới cũng được, giờ con gái đã tiến cung, nếu biết rõ chuyện năm đó là sự hiểu lầm, chỉ sợ trong lòng nàng lại có cái gì quyến luyến đối với Tần Tự Xuyên. Như vậy không phải là hại nàng chết hay sao?

Tô phu nhân vốn đang do dự, bây giờ nhìn con gái tiến cung hai năm đã thay đổi như vậy, người hiểu chuyện không ít thì biết cuộc sống trong cung này chẳng hề thoải mái, cần gì tăng thêm phiền não cho nàng, dứt khoát một chữ cũng không nhắc tới.

Tự Cẩm thấy Tô phu nhân cũng không nhắc tới Tần Tự Xuyên nữa, trong lòng cũng nhẹ một hơi, đến giờ liền đưa mẹ chồng nàng dâu hai người ra ngoài. Sau khi trở lại ngồi trên giường lớn tinh tế nghĩ về chuyện tuyển tú, lúc ấy sau lưng mới toát mồ hôi.

Tuyển tú năm tới là tàng long ngọa hổ đây.

Trong chớp mắt liền tới ngày Quý phi tổ chức hội ngắm hoa. Sáng sớm Quý phi đã thức dậy trang điểm, Hoa cô cô tự mình phụng dưỡng. Trong phòng cung nhân khẽ khàng qua lại, không ai dám tạo tiếng động sợ làm thức giấc tiểu công chúa đang ngủ say.

Đã được chín tháng, công chúa a ư suốt ngày học nói, đi đứng cũng mạnh dạn hơn, có điều vẫn chưa đứng vững. Cha mẹ dung mạo xuất chúng, cho nên đường nét trên mặt Ngọc Trân công chúa đã có thể nhìn ra là một tiểu mỹ nhân, lớn lên chắc chắn cũng là một cô gái rất xinh đẹp.

Quý phi vừa để người trang điểm, vừa hỏi thăm việc chuẩn bị cho tiệc ngắm hoa, từ việc muốn dùng ly trà ly rượu, đến trà bánh trái cây, rồi đến đốt hương gì, xếp đặt đồ ăn thế nào, hỏi hết một lượt mới chịu thôi.

"Chỗ Hoàng thượng có nói khi nào tới không?" Trừ những việc vặt kia, Quý phi lo lắng nhất chính là khi nào hoàng đế đến.

"Chắc cũng phải sau khi hạ triều, lúc đó Mao Đông Lâm sẽ đích thân đi Sùng Minh Điện, đến giờ cũng có thể nhắc nhở một hai, nương nương cứ yên tâm."

(Còn tiếp...)
Bình Luận (0)
Comment