Editor: Hương Cỏ
Mà lúc đó, Kiều Linh Di còn rất nhỏ, còn nàng cũng biết khả năng mình chính là hoàng hậu tương lai. Thái hậu muốn nâng đỡ đứa con trai duy nhất mình nuôi dưỡng leo lên ngai vàng nên cần trợ lực. Nhà nàng cần một mối quan hệ mật thiết với hoàng gia để duy trì vinh quang. Hôn sự của nàng không quan hệ tới tình yêu, chỉ có ích lợi. Cho tới giờ nàng đều hiểu rất rõ điều này.
Đợi đến cuối cùng nàng lên ngôi Hoàng hậu, thái hậu vì áp chế nàng, lại qua lại với nhà Quý phi. Ha ha, giờ bên trong cung có nàng và quý phi, giờ lại có Kiều Linh Di vào, có phải thái hậu cũng cảm thấy hai người bọn họ là cái đinh trong mắt hay không?
Vậy mà nực cười thay, Quý phi lại còn cùng Thái hậu kẻ xướng người hoạ, cuối cùng hy vọng cô ta đừng để một già một trẻ này gặm đến xương cũng không còn.
Vệ quốc công phủ.
Vệ quốc công xem lá thư do nương nương trong cung chuyển tới, mày nhìu lại sít sao. Đã sớm biết sau khi thái hậu hồi cung, tình thế của nương nương sẽ có chút khó khăn, nhưng không nghĩ tới thế lại có thể gian nan thế này. Nương nương muốn bảo vệ đứa bé của Hi Dung Hoa, nói thật là ông ta không quá cam tâm tình nguyện.
Trừng Lam cũng đã tiến cung, thân thể lại khỏe mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ sinh hoàng tử. Nếu Hi Dung Hoa thật sự sinh ra hoàng trưởng tử thì sau này sẽ là một chướng ngại rất lớn. Nương nương đã không thể sinh con, hậu cung lại chưa có con trai trưởng. Như vậy danh phận hoàng trưởng tử trở thành rất quan trọng. Có đích lập đích, không đích lập trưởng, nương nương hồ đồ sao?
Vệ quốc công tự nhiên là không muốn làm chuyện này. Trợ giúp Tô Hưng Vũ đối với ông ta chẳng có ích lợi gì. Kẻ kia là người bướng bỉnh, không thể lung lạc. Trước kia cũng không phải chưa bày tỏ, Tô gia cũng không phải là hoàn toàn kiêng kỵ, nhưng thân cận không được cũng là thật.
Con gái của Tô gia Khúc Châu cũng tiến cung, còn có Quý phi hỗ trợ, ha ha, thật sự là quá náo nhiệt rồi.
Lúc này, Vệ quốc công cũng chưa hiểu được rằng con gái Kiều gia thì có gì đặc biệt hơn người. Kiều gia đã sớm suy tàn, giờ cũng chỉ còn lại vị thái hậu chống đỡ. Đương kim thánh thượng thủ đoạn mạnh bạo, quyền lực trong triều dần dần đã thu về tay. Ngay cả thế gia bọn họ còn cảm thấy nguy hiểm thì trong cung con gái Kiều gia kia có thể gây ra sóng gió gì chứ.
Cho dù là thanh mai trúc mã thì như thế nào, nam nhân ư, lúc thích ngươi thì coi ngươi như trân bảo. Nếu như ngươi ngăn cản con đường của hắn thì cũng chỉ coi ngươi như tảng đá mà thôi. Nếu con gái Kiều gia kia chỉ một lòng vì Kiều gia làm việc nói chuyện, Hoàng thượng sớm muộn gì cũng chán ghét cô ta, quả thực không có bao nhiêu nguy hiểm.
Nói thì nói, suy nghĩ của Vệ Quốc công quả thật không tệ. Nhưng ông ta lại không biết rằng, kiếp trước Kiều Linh Di đã dùng thủ đoạn riêng để lọt mắt xanh Hoàng đế. Cô ta quả thật không hề giúp nhà mẹ đẻ làm xằng làm bậy gì hết.
Mà lúc này, trong Di Cùng hiên Vân Thường tiễn Đồng cô cô đi, Tự Cẩm ngồi nhìn chằm chằm nhân sâm đặt trên bàn xuất thần.
Nhân sâm trăm năm rất khó mua, chuyện này ai nấy đều biết rõ. Giờ phút này Hoàng hậu đưa vật này đến có thể nói là mười phần thành ý.
Tự Cẩm nhẹ thở dài. Nói gì thì nói Hoàng hậu cũng bị xui xẻo, vì nàng mà mấy lần bị Thái hậu trách mắng khó dễ. Hơn nữa theo ý của Đồng cô cô, thì nếu như nàng thật sự sinh hoàng trưởng tử, Hoàng hậu nương nương sẽ đề cử cho nàng được thăng vị lên cao hơn.
Nghĩ tới đây trái tim trong ngực Tự Cẩm không khỏi đập dồn dập. Không thể không nói, điều kiện này quả nhiên cực kỳ hấp dẫn. Vì nàng có vị phần thấp, nếu trong cung này không có Tiêu Kỳ bên người, thì nàng đối với bất cứ ai có vị phần cao hơn mình đều phải đặc biệt cẩn thận. Cũng giống như đi làm ở công ty, chỉ là một tổ trưởng nhỏ bé mà muốn đè lên đầu ngươi thì ngươi cũng chỉ phải chấp nhận mà thôi.
Nếu nàng dám ra oai, nói như khướu, mạnh miệng vô lễ đối với người có vị phần cao hơn mình, người ta vung tay vả miệng ngươi mấy cái ngươi cũng không dám đánh trả. Cho dù sau đó Tiêu Kỳ xả giận cho nàng, nhưng người cũng đã bị đánh, thể diện cũng mất, còn có ý nghĩa gì đây?
Xem ra lần này Kiều Linh Di không chỉ thành công làm nàng ta bị chán ghét, cũng làm cho hoàng hậu nổi cơn giận dữ. Chỉ sợ Thái hậu sẽ không an tâm để Kiều Linh Di chỉ làm một tần phi, cho nên hoàng hậu cũng sẽ ngăn cản con đường của Kiều Linh Di.
Xem ra lần này hoàng hậu đồng ý hứa hẹn, là thật sự muốn bất cứ giá nào cũng phải nâng đỡ mình tranh chấp với Kiều Linh Di.
Trong lòng Tự Cẩm nghĩ, đây có phải là vinh hạnh của nàng hay không?
Ngày Kiều Linh Di vào cung, chắc hẳn thái hậu nhất định sẽ làm cho hoàng đế đi gặp nàng ta một lần. Khẳng định là Hoàng hậu hy vọng mình có thể phá hư ngày tốt lành đầu tiên của Kiều Linh Di.
Muốn nhận được vị phần cao, hoàng hậu cũng phải nhìn xem thành ý của nàng.
Cho nên nói, Hoàng hậu nương nương này ra tay mấy chiêu thật là khiến người ta bội phục. Đầu tiên là khiến Kiều Linh Di thất thế trong lần sơ phong vị phần. Giờ lại khiến mình làm nàng ta mất thể diện. Lần đầu tiến cung nhận sủng thật sự là chuyện rất quan trọng. Trước đây vì Hoàng đế mới đăng cơ, không có thời gian rảnh, công việc bề bộn lại còn bị thế gia kìm giữ nên những quy củ này bị bỏ qua. Giờ có thái hậu trấn giữ, người tiến cung đầu tiên lại là Kiều Linh Di, tất nhiên bà sẽ giúp Kiều Linh Di thành công.
Sự tình quả nhiên như Tự Cẩm nghĩ, đợi đến khi Kiều Linh Di tiến cung, thái hậu đã cho người mời Tiêu Kỳ tới Thọ Khang Cung từ sớm.
Sau khi Kiều Linh Di tiến cung, tất nhiên là phải đi Thọ Khang Cung thỉnh an. Lúc đó thái hậu sắp xếp cho hai người gặp mặt, cũng liền biết thời biết thế đẩy Tiêu Kỳ tới chỗ Kiều Linh Di. Chiêu thức này mặc dù rất lộ liễu nhưng vẫn hợp quy củ, người khác nhìn thấy chỉ biết hâm mộ Kiều Linh Di có một cô cô tốt mà thôi.
Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát, hỏi Vân Thường: "Có nghe ngóng được gì không?"
"Bẩm chủ tử, đã nghe được. Thọ Khang Cung đích thực phái người đi, chỉ là Hoàng thượng công vụ bề bộn, nếu muốn đi thì chỉ sợ cũng phải trễ một chút."
Tự Cẩm liền cười cười, trễ một chút mới tốt, ăn xong bữa tối, vừa vặn có sức để đi.
Muốn từ trong tay tỷ cướp người, cũng phải xem tỷ có cho phép không nhé!
Trực tiếp đến đoạt người thì chỉ số IQ quá thấp rồi. Nàng phải làm cho Tiêu Kỳ ngoan ngoãn đi theo nàng, đó mới gọi là bản lĩnh chứ.
"Trang điểm, thay quần áo."
"Chủ tử, giờ này rồi người còn muốn đi ra ngoài sao?" Vân Thường hơi giật mình hỏi.
"Trong lúc rảnh rỗi, đi dạo trong vườn một lúc cũng tốt." Tự Cẩm mím môi cười một tiếng, "Ta nghĩ đến ngày hôm nay ngự hoa viên sẽ cực kỳ náo nhiệt."
Vân Thường lặng yên, đương nhiên rất náo nhiệt rồi. Hôm nay là ngày Kiều Tiểu Nghi tiến cung, thái hậu cũng đã chọn cho cô ta một cung điện rất đẹp, Tố Vân Điện.
Nói đến Tố Vân Điện này lại có vài phần tương tự Di Cùng hiên, đều xa hậu cung nhưng gần Sùng Minh Điện. Chỉ là vị trí tốt nhất là Di Cùng hiên thì đã bị hoàng đế ban cho Hi Dung Hoa. Còn lại Tố Vân Điện này cũng có không ít người nhớ thương. Nhưng chỗ này từng là nơi Thái hậu ở lúc còn là tần phi. Ha ha, ai dám vào ở chứ.
Cung điện Thái hậu từng ở lúc làm cung phi, giờ ban cho Kiều Tiểu Nghi, người sáng suốt ai nhìn không ra. Cho nên lúc này trong ngự hoa viên náo nhiệt rất nhiều người, dù sao Kiều Tiểu Nghi từ Thọ Khang Cung đi ra trở về Tố Vân Điện đều phải đi qua ngự hoa viên. Lúc đó khẳng định Hoàng thượng cũng có mặt. Các nàng đương nhiên không muốn buông tha cơ hội được lộ diện trước mặt Hoàng đế.