Không chỉ chuyển tới nhà lớn mà còn được thăng cấp thành Bát phẩm Thái nữ. Hạnh phúc tới quá đột ngột khiến Tự Cẩm cả đêm tưởng mình còn ở trong mơ.
Bên ngoài ai ai cũng nói Tự Cẩm gặp may, đều cho rằng nàng lọt vào mắt xanh Hoàng thượng lúc tới chỗ nàng trú mưa. Trong lòng họ vừa thầm mắng nàng là hồ ly tinh, lại vừa hâm mộ lẫn ghen tị sự may mắn của nàng.
Còn đang lo lắng chuyện sắp xếp nhà mới thì Hoàng hậu nương nương sai người tới ban thưởng. Ngay sau đó người của Quý phi nương nương cũng đến, rồi một loạt phi tần cũng đưa quà tới chúc mừng. Cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương và quý phi mới dám kêu là ban thưởng, tần phi còn lại chỉ có thể nói là quà tặng, không dám vượt mặt.
Vân Thường lại chỉ cho Tự Cẩm một loạt kiến thức thông thường trong cung khiến cho Tự Cẩm, vẫn tự cho mình là ưu việt vì có kiến thức của người xuyên việt cũng bị thực tế khiến cho bất ngờ.
Không nói đến việc tiếp kẻ đến tiễn người đi, rồi thu dọn phòng thì ngay việc tạ ơn, cảm ơn cũng khiến cho cả người Tự Cẩm mệt mỏi muốn chết.
Khó trách trong cung này ai nấy đều muốn hướng lên cao. Nếu bị đặt ở vị trí thấp trong cung, gặp ai cũng phải cúi người chào, quỳ hành lễ thì đầu gối cũng chịu không nổi.
Trong Di Cùng Hiên khá rộng, so với Y Lan Hiên thì tốt đẹp hơn không biết bao nhiêu mà kể. Điều này đồng nghĩa với việc Trần Đức An và Vân Thường phải làm thêm nhiều công việc. Mỗi ngày mất nhiều công sức để vẩy nước quét nhà, nhưng bây giờ cũng chẳng ai quan tâm chuyện đó. Từ Y Lan Hiên đến đây, Tự Cẩm cũng không gặp nhiều người, đồ đạc ít ỏi chỉ có hai thùng đồ, bên trong cũng chỉ có vài thứ tốt hoàng hậu ban thưởng sau khi tiến cung.
Bây giờ nhìn mấy thứ này, Tự Cẩm đoán là ý Hoàng hậu nương nương muốn nàng ăn mặc giống quý phi. Chỉ là không ngờ còn chưa kịp ra chiêu gì thì nàng đã bị tay chân bên cạnh quý phi đẩy ngã.
Thoạt nhìn thì Hoàng hậu có vẻ yếu thế đây.
Xét thấy khuôn mặt này đương nhiên đã bị xếp vào trận tuyến kẻ địch với quý phi, không có quyền lựa chọn quyết định gì, Tự Cẩm vô cùng lo lắng cho tiền đồ của mình.
Biết sao được, đều là số phận sắp đặt!
Quản Trường An tuyên chỉ xong thì trở về phục mệnh. Trần Đức An bận tối tăm mặt mũi, Vân Thường cũng không có chút thời gian rảnh trong phòng. Mặc dù sân, phòng đã quét dọn sạch sẽ nhưng quần áo, đồ đạc cũng phải sắp xếp. Quần áo, đồ trang sức của Tự Cẩm phải hợp quy tắc, còn phải ghi chép hết những thứ lễ vật kia vào sổ sách.
Tự Cẩm không viết được chữ phồn thể, nhìn mấy người kia làm việc, nàng cũng chỉ có thể ngồi chỉ huy mà thôi.
Nhìn Vân Thường làm việc quay như chong chóng, nàng bèn bưng rương đồ tới sắp xếp. Mở ra mới thấy quần áo trang sức của mình ít ỏi đến tội nghiệp. Bình thường phần lệ của Tiểu Y vốn đã ít, đồ trang sức đều rất giản dị, màu sắc đạm bạc. Giờ lên Thái nữ rồi nhưng Nội Đình Phủ còn chưa phát đồ mới. Quý giá nhất trong rương vẫn là mấy trâm vòng do Hoàng hậu ban thưởng.
Nhưng thứ đó cũng chỉ có phẩm cấp Tiểu Nghi mới được quyền đeo. Giờ cũng chỉ có thể nằm im trong rương, nhìn đẹp mà không thể dùng.
Tiêu Kỳ nghe Quản Trường An đứng báo lại cũng chỉ lạnh lùng gật gật rồi lại tiếp tục xem tấu chương. Quản Trường An nhìn thái độ này của Hoàng thượng cũng không dám khẳng định Hoàng thượng coi trọng Tô Thái nữ hay không?
Nếu nói không coi trọng mà cấp Di Cùng Hiên cho Tô Thái nữ ư? Không phải Quản công công hắn thông minh, chỗ này ngay cả Quý phi nương nương còn muốn đến ở đấy. Nếu nói coi trọng thì nhìn biểu hiện không quan tâm thế này, hắn ta cũng chịu không đoán được.
Tiêu Kỳ bặt bút xuống khiến vài vết mực lem ra tay, không ngẩng đầu lên nói: “Mang nước đến đây.”
Quản Trường An vội vàng bưng chậu nước ấm hầu hạ Hoàng thượng rửa tay. Xong xuôi mới nói, “Hoàng thượng, người của kính sự phòng chờ bên ngoài lâu rồi ạ.”
Hôm nay Hoàng thượng sẽ lật thẻ bài của ai đây?
Tô Thái nữ vừa chuyển cung lại thăng cấp, về lý thuyết Hoàng thượng phải đi xem một chút.
“Bãi giá Trường Nhạc Cung.”
Quản Trường An trong lòng cười hai bận, được, Quý phi nương nương vẫn thịnh sủng như trước.