Editor: Hương Cỏ
Thái hậu đến, không khí trong Phượng Hoàn Cung càng thêm ngột ngạt hơn. Tự Cẩm không khỏi mỉm cười một tiếng, không nghĩ tới mình cũng có lúc chật vật như thế này. Ngay cả thái hậu cũng có thể đến bỏ đá xuống giếng, thấy rõ thật sự là trong hậu cung này, trừ Hoàng hậu nương nương và Tề Vinh Hoa, mọi người đều cực kỳ chán ghét nàng rồi.
Nếu chỉ có một mình, Tự Cẩm cũng không sợ. Cùng lắm là sau này bị đày vào trong lãnh cung, canh thừa cơm cặn qua cả đời. Ai mà chẳng có lúc lên lúc xuống chứ, có là gì đâu.
Nhưng bây giờ không được. Nàng có con trai, nàng tuyệt đối không thể liên lụy con trai không ngóc đầu lên được trong cung, uất ức sống qua ngày.
Nhẹ nhàng vuốt ve vạt áo, Tự Cẩm hành lễ theo mọi người, chờ thái hậu lên ngồi an ổn, mọi người mới bình thân đứng dậy.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tự Cẩm cũng chầm chậm đứng lên, dáng người thẳng tắp. Đứng ở trong đám đông, giống như đại thụ trong bão táp, vững chãi nguy nga không gì lay chuyển nổi.
Thái hậu âm thầm nhướn mày, Kiều Linh Di đứng ở phía sau thái hậu cũng hơi hơi nhíu mày, không nghĩ tới đã đến lúc này mà Hi Phi lại còn bình tĩnh như thế, xác thực là ngoài ý nghĩ của mọi người.
Hoàng hậu lại trong bóng tối thở phào nhẹ nhõm. Trước đó còn sợ Hi Phi lúng túng, bị người khác công kích bao vây sẽ làm ra chuyện gì mất lý trí. Nhìn phản ứng bây giờ của nàng, trong lòng hoàng hậu cũng trấn định, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng thượng. Chỉ thấy vẻ mặt Hoàng thượng có một chút biến đổi nhưng cũng biến mất rất nhanh.
Hoàng hậu cũng không dám xác định rốt cục Hoàng thượng có ý gì. Nhưng đối với chuyện hôm nay, cho dù như thế nào, hoàng hậu đều hạ quyết tâm nhất định phải khăng khăng giữ ý kiến.
Sau khi trầm mặc, thái hậu nói trước, lại là nói với hoàng đế, "Hoàng thượng, ai gia nghe nói trong Phượng Hoàn Cung cực kỳ náo nhiệt, nghe nói trong cung có tần phi bị hủy hôn lại tiến cung, có chuyện này hay không?"
Tiêu Kỳ nghe thái hậu nói, nghiêng đầu, sau đó nhìn về phía thái hậu. Đôi mắt lạnh nhạt vẫn bình thản như cũ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, "Thật sự có chuyện này."
"Thật sao? Quả thực là to gan lớn mật, lại dám lừa gạt hoàng thất, rắp tâm làm loạn, Hoàng thượng dự định xử trí như thế nào?"
"Thái hậu nương nương..."
"Ai gia không có hỏi con, hoàng hậu!"
Lời Hoàng hậu định nói bị cứng rắn nuốt về, Nhìn thái hậu cường thế, đột nhiên cười một tiếng, ưỡn thẳng lưng ngồi ở đó, "Ý của Thái hậu nương nương là, Hoàng hậu như Bản cung không có quyền hỏi đến chuyện này sao? Như vậy thân là hoàng hậu, thái hậu nương nương cũng dự định thu hồi sao? Nhưng bao đời nay thái hậu không tham gia quản lý lục cung, thái hậu nương nương dự định để ai thay Bản cung phụ trách quản lý lục cung đây? Chẳng lẽ là Kiều Tiểu Nghi ư?"
Thái độ mạnh mẽ của Hoàng hậu khiến vẻ mặt Kiều Linh Di trắng bệch, một câu nói cũng không dám phản bác, "Bịch" một tiếng quỳ xuống trước, rồi mới vội vàng giải thích: "Thái hậu nương nương, Hoàng thượng minh giám, thần thiếp tuyệt đối không dám có ý nghĩ này." Mồ hôi lạnh trên trán Kiều Linh Di chảy xuống, không thể ngờ lúc này hoàng hậu lại công kích nàng ta trước. Chiêu này quả nhiên là cực cao siêu. Công khai công kích nàng ta, nhưng thật ra là chỉ trích thái hậu làm việc thiên tư bất công.
"Kiều Tiểu Nghi cần gì căng thẳng như vậy, Bản cung chẳng qua là thuận miệng nói, dù sao ở trong hậu cung này thái hậu nương nương thương yêu nhất chính là cô." Hoàng hậu vẫn mang theo vẻ tươi cười, hay tay nắm vào nhau, hộ giáp vàng trên tay lấp lánh rực rỡ.
"Hoàng hậu, không liên quan, há có thể tùy ý nói lung tung." Thái hậu sầm mặt trách cứ, biết rõ hoàng hậu quan tâm Hi Phi, nhưng cũng không nghĩ tới dưới tình huống như vậy, hoàng hậu vẫn còn che chở Hi Phi, đầu óc có bệnh sao?
"Thần thiếp không dám tùy ý nói lung tung. Nhưng thái hậu nương nương vừa tới liền trách cứ thần thiếp không cho phép nói chuyện, đương nhiên là trong lòng nghi vấn muốn hỏi rõ ràng. Dù sao, bất kể là chuyện Đậu Phương Nghi hay là chuyện của Hi Phi đều là trách nhiệm và quyền hạn của Bản cung. Thái hậu nương nương không cho phép Bản cung nói. Nhưng chuyện này vẫn phải tra xét rõ ràng. Do đó cũng muốn hỏi thái hậu nương nương nếu không cho phép Bản cung nhúng tay thì muốn người nào đứng ra thẩm tra xử lí đây?" Hoàng hậu khẽ mỉm cười, "Trong hậu cung tối kỵ quyền lực và trách nhiệm không rõ, nếu không chẳng phải là loạn cung quy, trái pháp luật sao."
Thái hậu gây sự, hoàng hậu không nhún nhường chút nào khiến tất cả tần phi trong đại điện đều cực kỳ kinh hãi. Mặc dù biết hoàng hậu và thái hậu không nhiều hòa thuận, nhưng bình thường hoàng hậu vẫn luôn giữ thái độ cung kính, từ trước đến nay không bao giờ bỏ qua thỉnh an vấn an, ít nhất chưa từng có thái độ chống đối thái hậu rõ ràng bên ngoài.
Lần này chỉ vì một Hi Phi, hoàng hậu lại dám cùng thái hậu đối chọi gay gắt. Không nhắc tới tất cả tần phi bên trong, ngay cả Tự Cẩm cũng lấy làm kinh hãi. Trong lòng cũng có chút ấm áp ùa vào. Mặc kệ hoàng hậu vì mục đích gì, nhưng giây phút này nàng ta đứng ra bảo vệ, chẳng khác gì cho nàng một cơ hội bình tĩnh lại.
"Hoàng thượng, con nói như thế nào?" Thái hậu mặc dù là thái hậu, mặc dù là trưởng bối, nhưng xác thực không có quyền quản thúc hậu cung. Nếu cứng rắn đối chọi với hoàng hậu thì trừ việc dùng hiếu đạo áp chế, cũng không có biện pháo hữu hiệu nào khác.
Nhưng trước mắt, từng câu từng lời của hoàng hậu đều có lý do nghiêm chỉnh, thái hậu muốn tìm lý do phản bác cũng khó.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn sang Tiêu Kỳ, ngay cả hoàng hậu cũng thấy hơi khẩn trương. Nàng ta không biết rõ, xảy ra chuyện thế này Hoàng thượng có thay đổi gì thái độ với Hi Phi hay không. Dù sao bất kỳ một nam nhân nào gặp phải chuyện này cũng sẽ tức giận không thôi, không cần nói là vua của một nước.
Thái hậu lại cực kỳ hiểu rõ đứa con trai này của mình. Mặc dù không phải do bà thân sinh nhưng bao năm chung sống vẫn hiểu rõ mấy phần tính cách của hắn. Chuyện lần này của Hi Phi, con trai bà tuyệt đối sẽ không buông tha, vì quan hệ đến hiêu hãnh của nam nhân, tôn nghiêm của đế vương.
Cho nên, lần này thái hậu mới dứt khoát trực tiếp đến Phượng Hoàn Cung như vậy, đây là một cơ hội diệt Hi Phi triệt để.
Hoàng hậu bảo vệ Hi Phi như thế, còn không phải là đang nhắm vào Đại hoàng tử.
Ngay cả ánh mắt Tự Cẩm cũng nhịn không được nhìn sang Tiêu Kỳ, một câu nói của hắn, sẽ quyết định hướng phát triển của câu chuyện.
"Thái hậu, xưa nay mọi chuyện trong hậu cung đều do hoàng hậu quản lý. Trẫm cho rằng chuyện này để hoàng hậu chủ lý mới danh chính ngôn thuận." Tiêu Kỳ nói xong ánh mắt tựa như là vô tình quét qua hết mọi người trong đại điện, ánh mắt hơi dừng lại chỗ Tự Cẩm rồi lại lướt đi rất nhanh, cũng không nói thêm chữ nào nữa.
Trong lòng Hoàng hậu thở phào một hơi thật dài, nàng ta thành công. Hoàng thượng tuyệt đối không phải là bỏ mặc Hi Phi như vẻ ngoài.
Thái hậu cũng bất ngờ khiếp sợ, không nghĩ tới đã đến bước này mà hoàng đế vẫn còn muốn bảo vệ tiện nhân Hi Phi này! Biết rõ hoànghậu che chở Hi Phi còn muốn nàng ta thẩm tra chuyện này.
"Hoàng hậu xưa nay thân thiết với Hi Phi, không biết có thể xử lý công chính hay không?” Quý phi nói, ánh mắt nhìn Hoàng hậu đầy vẻ tươi cười.
"Quý phi và Hi Phi cũng không hòa thuận, nhưng trước đây khi cô giải quyết chuyện lời đồn, hình như Bản cung cũng không hề hoài nghi quý phi thiếu công bằng chính trực." Hoàng hậu nhìn về phía quý phi, "Thì ra, trong mắt Quý phi cũng không tín nhiệm bản cung, nghĩ bản cung có thể xử sự bất công sao?"
Thời điểm đó đột nhiên Hoàng hậu đề cập đến chuyện trước đây đã khiến vẻ mặt quý phi rất khó coi, nụ cười trên mặt liền nhạt xuống, "Hoàng hậu nương nương thật sự là thích nói giỡn, thần thiếp cũng chưa từng nói như vậy."
"Thôi được rồi, đừng ầm ĩ nữa." Thái hậu mắt thấy mọi chuyện càng ngày càng có nguy cơ dây dưa liền nhìn Hoàng hậu nói: "Nếu Hoàng thượng đã giao cho con thẩm tra xử lí, vậy thì hoàng hậu bắt đầu đi."
Hoàng hậu nghe vậy gật gật đầu, lúc ấy mới nhìn sang Hi Phi, "Hi Phi, cô có lời gì muốn nói không?"
Tự Cẩm biết rõ đây là hoàng hậu cho nàng cơ hội tự biện luận, lập tức ngẩng đầu lên, đầy tư thế vênh váo hung hăng của sủng phi trước kia. Đầu tiên là cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn chung quanh mọi người một lần, ánh mắt cũng không nhìn tới Tiêu Kỳ, cuối cùng mới nói: "Từ khi Đại Vực lập triều tới nay, cũng không nghe nói luật pháp quy định rõ, cấm nữ nhân đã có hôn ước dự tuyển. Luật pháp không ghi, thần thiếp thật sự không biết mình phạm tội gì. Việc hôn ước là theo lệnh của cha mẹ, theo lời của mai mối. Chẳng qua thần thiếp nghe theo cổ huấn, nghe theo cha mẹ nói mà thôi. Còn chuyện giải trừ hôn ước ư, trong thiên hạ này người giải trừ hôn ước đếm không hết. Thần thiếp cũng không biết thì ra chuyện này là phạm tội, cũng đáng được lấy ra tự khoe bàn luận." Nói đến đây đột nhiên nhìn về phía KiềuTiểu Nghi, "Nếu như nói đến cái này, thần thiếp nghĩ con gái tội quan dự tuyển lại phải lấy ra nói mới đúng chứ. Lúc Tiên đế tại vị đã tự mình hạ chỉ biếm truất Kiều thị phạm tội phải đi Trừ Dương. Kiều Tiểu Nghi thân là con gái tội quan, không biết rõ lại dự tuyển tiến cung như thế nào. Nếu con gái tội quan cũng có thể làm trái luật pháp đường đường tiến cung thì việc Bản cung từng có qua hôn ước, lại khiến thái hậu nương nương cùng quý phi nương nương coi trọng như vậy sao, thật là vinh hạnh quá."
Một lần nữa Kiều Linh Di trúng thương, quả thực không thể tin được nhìn về phía Hi Phi, nàng lại dám nói vậy sao?
"Buồn cười, Kiều gia đã được đặc xá vô tội từ sớm, chớ có nói bậy!" Thái hậu nổi giận nói, một đôi mắt gắt gao nhìn Hi Phi chằm chằm.
Nếu thái hậu đã muốn đẩy nàng vào chỗ chết, thời điểm này Tự Cẩm còn giữ lòng an phận cái r.., nghe vậy lập tức cười mỉa mai thản nhiên, "A? Thần thiếp thật sự là hiểu biết nông cạn, lại không có nghe thấy ý chỉ chiêu cáo thiên hạ. Triều đại có luật pháp, phàm là quan viên được đặc xá đại tội thì phải chiêu cáo thiên hạ, giải thích lý do để an lòng dân. Chẳng lẽ là thần thiếp ở vùng đất hoang chi địa, đúng là bỏ qua chuyện này chăng?"
Thái hậu chính là cái đinh cứng rắn, không tìm được sơ hở trên người bà. Nhưng bên chỗ Kiều Linh Di thì có quá nhiều nhược điểm. Có lẽ thái hậu cho rằng nàng chỉ là một nữ nhân khuê các không có kiến thức, do đó mới có thể lấy lý do kia áp chế nàng. Lại không nghĩ rằng nguyên chủ thì là như vậy, nhưng nàng thì không phải.
Xuyên không tới đây, ở một triều đại hoàn toàn xa lạ, người muốn sống thật tốt thì việc cấp bách quan trọng đầu tiên là phải nghiên cứu kỹ càng luật pháp triều đình.
Ở thời điểm mấu chốt, với hiểu biết và bản lĩnh, có thể tự vệ, có thể công kích. Tiến có thể công, lui có thể thủ, nàng chỉ là một phi tần nhỏ nhoi, chỉ có bảo vệ tính mạng mình là quan trọng nhất.
Không nghĩ tới lại có thể sử dụng mau đến vậy. Thật không uổng công nàng lúc trước thắp đèn đốt nến vùi đầu khổ đọc.