Nhìn trên bàn bày mấy chồng vải, rực rỡ cả phòng, Tự Cẩm lại thở dài.
Nàng quả nhiên không đoán sai, đúng là hoàng hậu muốn lấy nàng gây khó chịu cho quý phi. Nhưng tuổi thì nhỏ, cơ thể còn chưa phát triển. Dù có muốn tranh với quý phi cũng chưa có bản lĩnh. Một đứa bé còn chưa trưởng thành, lấy gì mà so được với quý phi nương nương quyến rũ như đào mật kia?
Thật ra Hoàng hậu cũng không hẳn muốn nàng tranh đấu gì với quý phi. Chỉ cần cho nàng ăn mặc đẹp, rồi mọi người thấy nàng có vài nét giống với quý phi thì cũng đủ hứng thú rồi.
Tìm niềm vui ở người gần giống địch thủ, hạ thấp danh dự quyền uy của quý phi.
Vân Thường nhìn tiểu chủ nét mặt cau có không vui cũng không dám nói thêm gì. Từ lúc nàng ta đi Phượng Hoàn Cung rồi mang mấy xấp vải về, đừng nói tiểu chủ mà ngay nàng ta cũng chưa biết phải làm sao.
Dám không nhận ư?
“Tiểu chủ...”
Tự Cẩm cố gắng tươi cười, “Nếu Hoàng hậu nương nương ban thưởng thì cứ gửi đến Thượng cung cục làm đi.” Ngừng một chút nói thêm, “Đúng quy củ là được.”
Một bên là hoàng hậu, một bên là quý phi, nàng đứng kẹp ở giữa quả nhiên là khó khăn.
Tựa như cá nằm trên thớt.
“Nhưng Đồng cô cô nói bảo người phải mặc thật đẹp.” Đồng cô cô chính là Đại cô cô trong Phượng Hoàn Cung. Toàn bộ cung nữ trong hậu cung nữ đều sợ bà ta. Ngay cả Hoa cô cô bên cạnh quý phi, dù có thể ngang hàng với bà ta nhưng cũng không dám quá phận.
Tự Cẩm mặt tối sầm lại, khó chịu không nói tiếng nào.
Vân Thường cũng không dám thở mạnh, nàng ta lo đến sắp khóc tới nơi. Làm gì được đây? Đồng cô cô kéo tay nàng ta, mặt mày đầy vẻ nhu hòa tươi cười nhưng nói ra mấy câu không ai dám từ chối. Nàng ta lại không phải là Hoa cô cô cạnh quý phi, chẳng qua là một nô tài của Thái nữ. Nếu nàng ta dám nói vài lời nghịch ý, trong chớp mắt Đồng cô cô có thể xử lý nàng ta, ngay tiểu chủ cũng không cứu được.
Trung thành, cũng phải sống mới làm được.
“Vậy cứ làm đi.”
Nghe tiểu chủ nói thế, Vân Thường mới thở phào một cái, lau mồ hôi trên trán, khẽ nói, “Đợi đến ngày tết trung thu chúng ta đến trễ một chút. Nô tỳ sẽ hỏi thăm chỗ người ngồi, cố gắng đừng làm quý phi khó chịu. Nếu không nhìn thấy chắc quý phi nương nương cũng không làm khó tiểu chủ.”
Nói thì hay lắm, nhưng hoàng hậu sẽ để cho nàng trốn được quý phi sao?
Tự Cẩm cười lạnh trong lòng, trên mặt vẫn bình thản, chỉ khẽ gật đầu tỏ ra biết rồi.
Vân Thường đang định mang mấy xấp vải ra ngoài, đỡ phải gây khó chịu cho tiểu chủ, vừa vén rèm lên thì nghe người bên ngoài hô, “Hoàng thượng giá lâm!”
Vân Thường kinh hãi đặt lại xấp vải lên mặt bàn, đỡ tiểu chủ dậy rồi đi ra ngoài, đến cửa quỳ xuống đón chào.
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.” Tự Cẩm không hiểu vì sao giờ này hoàng đế lại tới, hơn nữa đã lâu nàng không gặp hắn. Hậu cung nhiều mỹ nhân như thế, hắn có quên nàng cũng là chuyện bình thường.
Hoàng thượng đến không hề báo trước.
Tự Cẩm cũng không dám xem thường Tiêu Kỳ, ai biết trong lòng vị này có tính toán gì đâu.
“Ái phi đứng lên đi.”
Tự Cẩm nhìn thấy một bàn tay đưa đến trước mặt mình, dù hơi kinh ngạc nhưng vẫn biết nghe lời, đặt tay mình vào bàn tay kia. Không dám không đặt.
Hoàng đế muốn đỡ ngươi, đây là coi trọng ngươi. Ngươi dám không nể mặt hoàng đế, chán sống sao?
Tự Cẩm đang muốn sống yên lành nên trong lòng không tự nhiên cũng vẫn phải ngoan ngoãn đặt tay vào.
Buồn bực!