Editor: Hương Cỏ
Không có ai khóc thương cho Bành Minh Vi, nàng ta chẳng qua là một khách qua đường trong hậu cung này, vội vã đến, vội vã đi.
Nàng ta "Thắt cổ tự tử" mà chết, không có ai giải oan, cũng không có ai nói một lời công đạo cho nàng ta, càng không đề ra nghi vấn. Hơn nữa phụ thân nàng ta cùng cảnh ngộ, trong cung chuyện này tạo nên chút gợn sóng nhỏ nhoi nhưng nhưng cũng yên tĩnh lại rất nhanh.
Tự Cẩm ngồi trong Di cùng hiên, nghe Khương cô cô nói, biết rõ Bành Minh Vi chỉ được mai táng qua loa thì trầm mặc rất lâu.
Kết cục của Bành Minh Vi chính là kết quả thu nhỏ của cuộc chiến giữa triều đình và hậu cung. Không ai cho rằng hoàng đế vô tình, cũng không ai cho rằng Bành Đạt vô tội, càng chẳng có ai nghĩ Bành Minh Vi oan ức. Chính trị là như vậy, cho tới bây giờ đều là được làm vua thua làm giặc.
"Mấy cung nhân từng hầu hạ bên Bành nương tử, Hoàng hậu nương nương cũng đã an trí thích hợp." Khương cô cô hạ giọng nói.
Tự Cẩm liền ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, Khương cô cô cười giải thích: "Trường hợp cung tần thắt cổ tự tử như Bành nương tử, người hầu bên cạnh đều không thoát khỏi tội thiếu trách nhiệm, hầu hạ bất lực. Hoàng hậu nương nương trong lòng còn thiện niệm, sau khi thấy mấy cung nhân kia cũng đích thực là bị Bành nương tử đuổi đi, không biết chút nào, liền làm chủ đuổi bọn họ đi lãnh cung làm việc. Mặc dù phải đi chỗ đó nhưng cuối cùng vẫn giữ được tính mạng. Đợi qua vài năm nữa đến tuổi xuất cung, thả ra ngoài sẽ không có việc gì. Nếu không phía trên cố tình truy cứu thì bọn họ đều không tránh khỏi tội chết."
Cung tần thắt cổ tự tử, ngay cả người nhà còn bị liên lụy huống chi cung nhân hầu hạ bên cạnh. Hoàng hậu làm vậy xác thực là có lòng nhân nghĩa.
Vân Thường vén rèm đi vào, cười nói với Tự Cẩm: "Nương nương, Quản Trường An tới truyền lời, nói là Hoàng thượng không đến dùng bữa trưa, kêu nương nương ăn thật ngon miệng."
Tự Cẩm liền gật gật đầu, dạo này Tiêu Kỳ cực kỳ bận rộn, việc nào cũng gấp gáp. Chuyện Bành Đạt phải giải quyết hậu quả, khoa thi cũng sắp bắt đầu, còn việc một năm ba vụ thu... Phải đấu lý với triều thần, phải lo chọn lựa lương tài, lại muốn quan tâm việc đồng áng, thật cũng đủ mệt mỏi.
Ngay sau đó Diện Mi cũng vào, cười hành lễ, nhìn Tự Cẩm nói: "Nương nương, mới vừa nhận được tin tức, sinh nhật Hiền phi nương nương năm nay muốn tổ chức long trọng. Hoàng hậu nương nương nói năm xưa Hiền phi nương nương không thích phô trương, năm nay muốn cho nàng náo nhiệt một chút. Bên cung Hưng Khánh đã đưa thiệp mời đến, là Tưởng cô cô bên cạnh Hiền phi nương nương chính mình đưa tới."
Di cùng hiên đóng cửa không tiếp khách, do đó Tưởng cô cô cũng không dám quấy rầy Tự Cẩm dưỡng thai, đưa thiệp mời tới liền đi ngay.
"Hơi kỳ lạ đấy, xưa nay Hiền phi nương nương an phận, năm nay lại đồng ý tổ chức tiệc mừng lớn." Khương cô cô vừa cười vừa nói.
Tự Cẩm mở thiệp mời ra nhìn nhìn, vừa xem vừa nói: "Vì chuyện của Bành nương tử mà dạo này trong cung hơi căng thẳng, có lẽ Hoàng hậu nương nương cố ý nhân sinh nhật của Hiền phi làm cho không khí náo nhiệt lên. Làm vậy trong cung cũng thoải mái hơn một chút, cả ngày âm u cũng không ra gì hết."
"Nương nương nói đúng lắm, vậy sinh nhật Hiền phi nương nương có đi hay không ạ?"
"Đi." Tự Cẩm vừa cười vừa nói.
Mọi người tỏ vẻ kinh ngạc, đều không hiểu nhìn về phía Tự Cẩm. Các nàng quá biết rõ nương nương của mình không thích gây chuyện chút nào. Có thể né tránh tuyệt đối sẽ không đụng vào, biết cũng phải đi vòng qua.
Vậy mà bây giờ lại chủ động tham gia tiệc sinh nhật của Hiền phi ư?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Tự Cẩm chỉ cười cười, nhìn Khương cô cô nói: "Chuyện Bành nương tử xảy ra, các ngươi cũng biết là mặc dù ta trốn tránh trong Di cùng hiên nhưng người bên ngoài vẫn sẽ giẫm đạp ta để hòng leo lên như cũ. Nếu đã vậy thì muốn lười cũng không được."
Trong nháy mắt Khương cô cô liền hiểu được, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Tự Cẩm, "Mặc dù Nương nương nói có đạo lý, nhưng rốt cục thai nhi trong bụng mới là trọng yếu."
Tự Cẩm gật gật đầu, "Chuyện này là đương nhiên. Bây giờ thai nhi đã ổ định, cũng không cần phải quá lo lắng như thế. Huống chi..." Bên ngoài kia còn một Tô Nhị mãi không xuất hiện, còn Kiều Linh Di đang âm thầm chờ hành động. Bọn họ trong bóng tối, nàng ở ngoài sáng, rất nhiều chuyện muốn trốn tránh cũng không thoát.
Tiệc sinh nhật Hiền phi lại là một cơ hội tốt. Dù sao trong cung Hiền phi cũng là người cũ, mặc dù đã sớm không có hoàng sủng nhưng chắc chắn tiệc sinh nhật của nàng ta Tiêu Kỳ vẫn phải tới để giữ thể diện. Đối với nữ nhân biết tình thức thú, Tiêu Kỳ cũng không phải là người keo kiệt.
Như vậy, tiệc sinh nhật của Hiền phi lại là một cơ hội cho nàng âm thầm quan sát. Trước kia ư, không để tâm chút nào, chỉ muốn bảo vệ mình tốt là được, chuyện khác không thèm quan tâm. Bây giờ đã có tâm tư, Tự Cẩm cũng biết mình không thể cứ trốn tránh mãi như vậy được.
"Vậy có cần nô tỳ đi cung Hưng Khánh đi một chuyến?" Vân Thường vừa cười vừa nói. Dựa vào thân phận bây giờ của nương nương bọn họ, có thể tới tiệc sinh nhật của Hiền phi nương nương thì thật sự là đã ban thể diện lớn cho Hiền phi nương nương. Phải biết rằng chủ tử các nàng vẫn luôn đóng cửa từ chối tiếp khách.
"Thế thì không cần." Tự Cẩm khoát khoát tay, "Ngươi mà đi qua thông báo một tiếng là ta sẽ tới tiệc sinh nhật, không biết người khác còn công khai bày đặt ra chuyện gì nữa?”
Tất cả mọi người nở nụ cười, Diện Mi liền nói: "Còn có mấy ngày nữa, nô tỳ phải kêu Y phục cục tới may hai bộ váy áo mới cho nương nương mới được."
"Đồ trang sức cũng phải đánh mấy bộ mới, bình thường nương nương không chú ý mấy việc này, chỉ ấn theo phần lệ mà làm. Bây giờ Hoàng thượng thưởng cho nương nương rất nhiều, lấy ra khảm lên trang sức đeo tay không gì đẹp bằng." Khương cô cô cũng cười nói vào.
Tự Cẩm bị các nàng trêu ghẹo liền vừa cười vừa nói: "Làm gì phải tốn công như thế, mấy ngày hôm trước mới may y phục mới, làm sao mà không đủ mặc chứ?" Ở trong mắt bọn họ, những đồ ăn thức uống ăn mặc của nàng vĩnh viễn là không đủ.
Tin tức tiệc sinh nhật của Hiền phi nương nương sẽ tổ chức long trọng lan truyền ra ngoài, trong cung lập tức náo nhiệt lên. Những bóng đen của chuyện Bành nương tử rơi xuống nước rồi thắt cổ tự tử cuối cùng cũng bị xua tan ít nhiều. Hâu cung lại khôi phục náo nhiệt như trước kia.
Hoa cô cô nhìn Tô Nhị, cười nói: "Nương nương nói, đây là cơ hội tốt vô cùng. Hi Phi đang dưỡng thai, tiệc sinh nhật của Hiền phi nương nương chắc chắn sẽ không đi. Đến lúc đó tiểu chủ có thể thể hiện trước mặt hoàng thượng. Chuẩn bị đã lâu như vậy, tiểu chủ cũng nên ra ngoài gặp người rồi."
Tô Nhị hơi cúi đầu, cũng không nhìn về phía Hoa cô cô. Sự hăng hái nhiệt huyết, tính cách báo đạo lúc mới vào cung tựa hồ đã biến mất không thấy gì trên mặt nàng ta nữa. Thay vào đó là sự trầm tĩnh làm lòng người sợ hãi. Nửa gương mặt chìm trong bóng tối, chỉ thấy nàng ta hơi mở môi anh đào nói: "Làm phiền Hoa cô cô đến đây một chuyến, cô cô nói quý phi nương nương yên tâm, ta sẽ đi."
Hoa cô cô hài lòng gật gật đầu, "Vậy nô tỳ sẽ không quấy rầy tiểu chủ nghỉ ngơi, xin cáo lui."
"Cô cô cứ tự nhiên." Tô Nhị khẽ nói.
Sau khi Hoa cô cô rời khỏi, Đại cung nữ Tuệ An bên cạnh Tô Nhị cung kính tiễn ra ngoài. Khi trở về, nhìn tiểu chủ quay lưng lại muốn nói lại thôi.
"Tuệ An, ngươi muốn nói cái gì?"
Tuệ An nghe vậy cười khổ một tiếng, nhìn tiểu chủ nói: "Tiểu chủ, nô tỳ... Nô tỳ cảm thấy tiểu chủ đồng ý như vậy với Quý phi nương nương có hơi lỗ mãng không?"
Tô Nhị trầm mặc một chút, sau đó mới nói: "Đây thật là một cơ hội tốt, một cơ hội gặp Hoàng thượng mà không có Hi Phi, ta nghĩ trong hậu cung này có lẽ không có nữ nhân nào lại cự tuyệt cơ hội như thế."
"Đúng là vậy nô tỳ mới cảm thấy không thỏa đáng. Tiểu chủ đừng việc nào cũng đều nghe Quý phi nương nương, luôn nghĩ cho mình một chút. Bành nương tử chính là vết xe đổ, cuối cùng còn không phải dẫn đến kết cục như vậy sao?"
"Ta làm sao giống như Bành Minh Vi được, sau lưng của ta là Tô gia Khúc Châu, ngay cả nhà mẹ đẻ Quý phi cũng không dám đối chọi trực diện với ta. Bây giờ chẳng qua là ta cần nhờ đến Quý phi để đi thêm một bước mà thôi, về sau... Chưa chắc không bằng nàng ta."
Tuệ An sững sờ, nhìn bóng lưng tiểu chủ nhất thời không nói nên lời, nhưng ngẫm lại thì cũng hợp lý. Nhà mẹ đẻ Tiểu chủ là Tô gia Khúc Châu, riêng điểm này thì rất nhiều người trong cung đều không bằng.
"Vậy nô tỳ cần phải làm những gì?" Tuệ An hạ giọng hỏi.
"Ngươi đi... chỗ Sở quý nhân một chuyến, hỏi xem Sở quý nhân có tiện gặp ta một lần hay không."
Tuệ An lại sững sờ, Sở quý nhân sớm đã không nghe tung tích gì, nhưng vẫn gật đầu, "Dạ, nô tỳ đi ngay."
Tuệ An lui ra ngoài, Tô Nhị nhìn xuyên qua cửa sổ theo bóng dáng nàng ta đi ra cửa cung, ngửa đầu nhìn một góc trời, khóe miệng im ắng nở một nụ cười tươi tắn.
Tuệ An đến chỗ Sở quý nhân, không nghĩ tới vừa mới xin gặp thì Sở quý nhân thật sự gặp mình, còn đồng ý thấy tiểu chủ. Thế cho nên lúc trở lại, tinh thần nàng ta vẫn hơi hoảng hốt, đúng là không thể tin được.
Tô Nhị thu thập thỏa đáng, thay một bộ y phục hơi cũ đi gặp Sở Trừng Lam. Đuổi hết người trong phòng ra ngoài, trên đầu Tô Nhị trùm một cái mũ lớn che kín nửa gương mặt, nhìn Sở Trừng Lam tiều tụy nằm trên giường, quả thực không nhận ra người này là cô gái lung linh mềm mại trước đây.
Kể từ sau khi Sở Trừng Lam không thể đi lại, tính cách trở nên táo bạo, hung ác lên, gương mặt vàng như nến mang đầy oán khí, ánh mắt nhìn Tô Nhị cũng mang theo vài phần lạnh lẽo.