Lúc ăn trưa, nhìn một bàn đồ ăn với cơm, cơm cháy chà bông, cơm sườn xào chua ngọt, cơm nấm hương gà …. Sau đó, Tự Cẩm cảm thấy mỗi một phần ăn đều thật ngon, ăn trưa một bụng no căng.
Tiêu Kỳ bị nàng ăn uống không có tiết chế làm kinh hãi, sau đó dắt tay Tự Cẩm đi dạo mấy vòng tiêu thực.
Chỉ là…
Địa điểm tiêu thực là Ngự Hoa viên!
Kể từ sau khi tiến cung, Tự Cẩm chưa từng dám biểu hiện rõ tình cảm với Tiêu Kỳ như vậy trước mặt người khác. Đi dạo trong Ngự Hoa viên ư. Nàng cũng biết rõ lần trước lúc thái hậu hồi cung, hắn đã cố ý dắt tay hoàng hậu trước mặt toàn bộ người trong hậu cung.
Không nghĩ tới, nàng cũng có thể có được một ngày như thế.
Chờ tới khi Tự Cẩm gặp không biết bao nhiêu tốp nữ nhân “vô tình” đi dạo ngự hoa viên, nàng mới nói với Tiêu Kỳ: “Thiếp mỏi chân rồi, không muốn đi nữa, chúng ta trở về đi.”
Một câu chúng ta, khiến cơn tức trong ngực Tiêu Kỳ cũng tan rã, cuối cùng là thoải mái.
Vì vậy, lúc ấy mới từ từ dẫn người về.
Như thể bằng tốc độ gió lốc, chuyện này liền lan truyển trong hậu cung. Người người đều biết rõ Hi Dung Hoa được sủng ái, đều biết rõ nàng được Hoàng thượng nâng niu trong lòng. Nhưng chưa từng ai thấy tận mắt, chỉ cần không phải tận mắt thấy thì chết cũng sẽ không chịu thừa nhận.
Nhưng hôm nay, hoàng đế dắt tay Hi Dung Hoa đi dạo trong ngự hoa viên. Cảnh này thật sự rất có lực sát thương, thành công đem sự hận thù của mọi người với nàng lên đỉnh điểm.
Hoàng hậu đó là nhất quốc chi mẫu, Hoàng thượng đối với nàng ta thế nào cũng không ai dám ý kiến, đều không quá phận. Nhưng Hi Dung Hoa tính là cái gì? Một tứ phẩm cung tần mà dám đại xuất danh tiếng thế này ở trong hậu cung. Mọi người không nhịn được suy đoán, khẳng định là sắp kết thúc tuyển tú, Hi Dung Hoa đứng ngồi không yên, muốn thị uy đây.
Khi Tự Cẩm nghe được kết quả này, thiếu chút nữa tức sùi bọt mép. Người nào mà tư duy có thể phát huy đến mức này chứ, quả là cao nhân!
Ngày đầu tiên, ra ngoài đi đạo cũng được, Tự Cẩm nhịn, ai biết Tiêu Kỳ có phải lên cơn thần kinh hay không.
Ngày thứ hai, Tiêu Kỳ đưa Tự Cẩm đi du hồ. Tự Cẩm cảm thấy giữa ngày hè lướt trên mặt hồ đầy gió hẳn là cực kỳ thích thú. Cuối cùng không cần ai dụ dỗ mà vội vàng đi theo. Thuyền ba tầng lầu, lênh đênh giữa hồ. Tự Cẩm ngồi trên tàu, gió mát vi vu thổi, chỉ cảm thấy như mình đang ở chốn thần tiên.
Ngày thứ ba, Tiêu Kỳ truyền một đoàn ca múa đến Di Cùng hiên, nghe nói là bởi vì Hi Dung Hoa một mình khó chịu, cho nàng giải buồn.
Tự Cẩm có ngu nữa thì đến lúc này cũng phải đoán ra vài phần, Tiêu Kỳ đang cố ý!
Gióng trống khua chiêng như thế căn bản không phải là tác phong của hắn, cũng không phải là thói quen của hắn. Tính tình đột nhiên thay đổi, Tự Cẩm suy nghĩ, không phải người này cũng là xuyên việt tới chứ?
Ma ma, thật sợ hãi!
Ngày thứ tư, Hoàng hậu bị thái hậu lấy cung quy chỉ trích nàng ta quản lý hậu cung bất lực, trách mắng một trận.
Tự Cẩm lo lắng đề phòng , đây là nhằm vào nàng rồi. Kết quả, buổi trưa Tiêu Kỳ đi Phượng Hoàn Cung một chuyến, Tự Cẩm không nhận được bất luận khiển trách gì của Hoàng hậu nương nương.
Ngày thứ hai, Thi cô cô của Thọ Khang Cung đến mời Tự Cẩm. Tự Cẩm không ngốc, Thái hậu chỉ cần giả vờ bận rộn làm vài thứ, đang ngủ trưa hoặc lễ Phật, để nàng đứng chờ trong sân nửa hoặc một canh giờ, thì nàng và đứa bé đều không chịu nổi. Vì vậy, Tự Cẩm cực kỳ phối hợp, cung kính thay váy áo, trang điểm chải tóc một lần nữa. Ngay lúc đi ra tới cửa thì hai mắt trợn ngược té xỉu trước mặt Thi cô cô!
Thi cô cô: …
Viện chính đại nhân bị Trần Đức An như thể túm lấy mà chạy như bay đến, Thi cô cô cũng không rời đi, Hoàng hậu và Quý phi nhận được tin tức cũng vội vã tới.
Tự Cẩm nằm ở trong màn, trong lòng cực kỳ lo lắng, cầu mong viện chính đại nhân đừng có nhận ra nàng đang giả vờ!
Trên cổ tay đắp lên một chiếc khăn lạnh, lại cảm thấy đã có người đặt ngón tay lên, Tự Cẩm cố gắng không để cho mình xuất hiện bất kỳ dị trạng. Sau đó, qua một thời gian, có lẽ dài hơn so với việc khám mạch bình thường, viện chính đại nhân mới rút tay về. Sau đó tuôn ra một tràng dài, nói có sách, mách có chứng, giảng giải mạch lý, Tự Cẩm nghe mà đầu óc choáng váng. Cuối cùng viện chính đại nhân cũng nói một câu đầy nhân văn, chủ quan chính là sức khỏe nàng vốn đã kém, mấy tháng đầu mang thai nôn nghén, lại không ăn uống gì được nên cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt. Không thể chịu bất cứ sự kích thích nào nữa, bởi vì đã mang thai tám tháng, nếu không cẩn thận có thể dẫn tới sinh non.
Tự Cẩm trong lòng vỗ tay hoan hô viện chính đại nhân, ông đúng là công thần.
Nhưng, thân thể nàng đã sớm được viện chính điều trị tốt lắm rồi, giờ ăn uống cũng ngon lành, làm gì còn cái gì sức khỏe hao tổn, thân thể suy yếu chứ. Cho nên, mấy lời nói này của ông ta là cố ý nói. Nghĩ vậy, trong lòng Tự Cẩm ngũ vị tạp trần. Có thể khiến cho viện chính đại nhân dám nói như vậy, cũng chỉ có một mình Tiêu Kỳ làm được.
Vì vậy, trong hậu cung lại bắt đầu có lời đồn, thái hậu nương nương truyền triệu Hi Dung Hoa, làm Hi Dung Hoa sợ đến phát bệnh!
Thái hậu: …
Bà còn chưa làm gì mà đã mang trên lưng một đống oan uổng, quả thực không thể nhẫn nhịn!
Lúc Tiêu Kỳ đến mấy người Hoàng hậu đã về hết. Hoàng hậu nương nương trước khi đi nói, “Bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu Hi Dung Hoa dưỡng thai. Nếu dám chống lại, ta nhất định lấy cung quy trừng phạt.”
B