Ngọc Trân công chúa ở trong vườn quấy khóc ầm ĩ như vậy, nghĩ không bị người biết rõ là không thể nào. Lúc Tự Cẩm biết được tin tức, nghe nói là Kiều Linh Di dắt Ngọc Trân công chúa đang chơi rất vui vẻ.
Nghe đến đó, Tự Cẩm thật sự bội phục Kiều Linh Di này, xem ra quả nhiên là người có thủ đoạn. Không thể không nói gặp gỡ kẻ địch thế này, Tự Cẩm còn thật sự rõ ràng cảm nhận được nguy cơ. Đây là cao thủ chân chính nha, ngay cả Ngọc Trân công chúa cũng có thể dụ dỗ được. Chuyện này cũng không phải chỉ dùng gương mặt xinh xắn thì có thể làm được, nhất là với tính tình của Ngọc Trân công chúa. Mặc dù Tự Cẩm từ sau khi mang thai chưa từng thấy qua, nhưng cũng đã được nghe nhiều người nói.
Bên chỗ Tự Cẩm còn chưa nghĩ ra căn nguyên thì lúc ăn trưa lại nghe nói quả nhiên Hoàng thượng được mời đến Trường Nhạc Cung. Hơn nữa lúc đấy còn có Kiều Linh Di ở đó, Tự Cẩm nghe vậy liền cảm thấy mất hứng.
Bây giờ nàng cũng không nắm rõ được đây là một kế hoạch vạch sẵn hay là ngẫu nhiên. Quý phi thật sự cam tâm tình nguyện lấy con gái dọn đường giúp cho Kiều Linh Di sao? Chưa chắc nàng ta có ý định này nhưng sự thật vẫn bày ra trước mắt. Tự Cẩm cũng không đoán được là hai người liên thủ hay là vô tình không mưu mà hợp.
Do đó buổi trưa Tự Cẩm ăn chẳng thấy gì ngon miệng. Thường ngày vẫn phải ngủ một giấc buổi trưa, hôm nay tinh thần mất tập trung luôn nhìn ra ngoài cửa sân. Vân Thường bên cạnh thấy chủ nhân bồn chồn như vậy, trong lòng cũng không dám mở miệng khuyên gì. Hoàng thượng có một cung tần phi, không thể chỉ mãi ở bên cạnh một mình chủ tử, sớm muộn gì cũng cũng sẽ có người khác, cần gì phải luẩn quẩn trong lòng.
Nhưng mấy lời này cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, tuyệt đối không dám thốt ra lời. Không dám khuyên, chỉ có thể nghĩ biện pháp bưng chút trái cây tươi mới đến, cố gắng dời đi sự chú ý của chủ tử. Nhưng ngày hôm nay chiêu này không có tác dụng gì. Tất cả suy nghĩ trong đầu Tự Cẩm đều là gương mặt Quý phi và Kiều Linh Di, làm sao còn lòng dạ để nuốt trôi.
Đã tới cuối giờ Mùi, Tự Cẩm thở dài. Cho dù là Tiêu Kỳ đi Trường Nhạc Cung cũng chưa chắc sẽ tiện bước tới Di Cùng hiên, có lẽ sẽ đi thẳng về Sùng Minh Điện. Ngẫm lại lại cảm thấy đầu óc mình quá nhỏ nhen. Nhưng càng không thèm nghĩ nữa thì lại lại càng nghĩ đến nhiều hơn.
Mà lúc này trong Trường Nhạc Cung bầu không khí không hề vui vẻ. Sắc mặt Tiêu Kỳ tối sầm, dưới đất là ly trà vỡ tan tành, mặt đất bị nước trà thấm ướt. Một tiểu cung nhân đang quỳ dưới đất, toàn thân run rẩy lảo đảo như sắp ngã xuống đất. Ngọc Trân công chúa đang nằm ở trên giường ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào. Nét mặt Quý phi lúng túng môi anh đào mím lại, bên cạnh là Kiều Linh Di với khuôn mặt tươi cười.
Lúc ấy, Kiều Linh Di bước lên một bước vừa cười vừa nói: “Biểu ca, chắc là mấy cung nhân này vụng về lỡ tay làm rơi thôi. Hay là cứ để Quý phi tỷ tỷ lấy xiêm y thay trước đi.”
Vạt áo hoàng bào dính đầy vụn và nước trà, hiển nhiên y phục thế này thì không thể gặp người khác. Tiêu Kỳ nghe Kiều Linh Di nói nghiêng đầu nhìn nàng ta, “Hôm nay Ngọc Trân nhờ có muội, không cần thay đồ đâu, muội cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi, trẫm có việc đi trước.”
“Hoàng thượng.” Quý phi liền vội vàng tiến lên, đứng trước mặt hoàng thượng ngăn lại, “Đều là do thần thiếp quản lý không nghiêm nên mới xảy ra chuyện thế này. Hoàng thượng cũng không thể để vậy mà đi ra ngoài được. Chỗ thần thiếp có sẵn y phục của Hoàng thượng, người cứ thay đồ trước rồi hãy nói.”
Tiêu Kỳ nhìn Quý phi một cái, cố gắng áp chế sự tức giận đang tràn lên ngực, rồi mới chậm rãi nói: “Không sao đâu, nàng phải dạy bảo con ngoan ngoãn là được. Tính tình Ngọc Trân cũng nên dạy bảo nghiêm khắc hơn. Cho dù là công chúa hoàng gia cũng không thể tùy hứng càn quấy. Hôm nay gào khóc như thế còn thể thống gì. Nếu lan truyền ra ngoài, thiên hạ dân chúng, văn võ bá quan sẽ đánh giá thế nào chứ?”
Sắc mặt Quý phi trắng nhợt, dưới chân mềm nhũn vội vàng quỳ xuống, danh tiếng này nàng ta không kham nổi, “Đều là thần thiếp thất trách.”
Tiêu Kỳ không nói thêm gì nữa, lại sải bước đi ra ngoài, không giữ chút thể diện nào cho quý phi. Nếu như lúc trước, Tiêu Kỳ cũng sẽ thay y phục rồi mới đi. Nhưng lần này… Hắn không nghĩ thuận theo ý tứ của Quý phi nữa. Huống chi, nếu là đổi xiêm y, bên ngoài lại truyền đi, còn không biết sẽ truyền thành những lời gì.
Hơn nữa Di Cùng hiên còn có bình dấm chua đấy, có miệng cũng nói không rõ ràng được.
Tiêu Kỳ đi rồi, phòng bên trong còn lại Quý phi và Kiều Linh Di, hai người ai cũng không muốn mình là người nói chuyện trước. Quý phi đứng dậy sắc mặt sầm xuống. Dáng vẻ chật vật hôm nay của nàng ta đều bị Kiều Linh Di chứng kiến hết. Trong lòng không khỏi cảm thấy mất mặt. Kiều Linh Di thì lại nghĩ đến, ai nấy đều nói quý phi thịnh sủng như thế nào, nhưng bây giờ được tận mắt nhìn thì kỳ thật cũng có gì đặc biệt đâu. Nếu trong lòng biểu ca thật sự coi trọng quý phi, cũng sẽ không nói nặng nhẹ thế này. Nhưng mà ngẫm cho kỹ thì biểu ca nói vậy, cũng có thể là nhắc nhở chỉ bảo Quý phi.
“Kiều muội muội đi về trước đi, ngày khác tỷ tỷ lại tìm muội đến nói chuyện.” Quý phi hận không thể lập tức đuổi Kiều Linh Di ra ngoài. Nếu không phải do Ngọc Trân chết sống nhất định đòi nàng ta đến thì cũng sẽ không bị nàng ta nhìn thấy những chuyện này.
“Dạ, Quý phi tỷ tỷ cũng sớm đi nghỉ ngơi, ngày hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, chắc hẳn biểu ca suy nghĩ cẩn thận cũng sẽ không tức giận. Nếu không phải thương yêu Ngọc Trân công chúa, làm sao biểu ca lại có thể tranh thủ thời gian đến gặp công chúa trong lúc việc triều chính cấp bách thế này. Đúng là quan tâm sẽ bị loạn, đây là biểu ca lo lắng Ngọc Trân công chúa bị các cung nhân hầu hạ không chu đáo làm tức giận nên mới có thể nói như vậy.” Kiều Linh Di cười nói, khom mình quỳ gối, rồi mới xoay người đi.
Lời Kiều Linh Di nói khiến Quý phi thoải mái hơn một chút, ngẫm lại cũng có lý. Nếu không phải Hoàng thượng yêu thương Ngọc Trân thì cũng sẽ không tức giận như thế. Tính tình Ngọc Trân cũng phải dạy dỗ nghiêm khắc hơn. Nhưng Quý phi chỉ có một đứa con quý giá như vậy, khó tránh khỏi không hạ được quyết tâm. Nhìn con gái say sưa ngủ, khóe miệng Quý phi lại từ từ thả lỏng.
Kiều Linh Di ra khỏi cửa Trường Nhạc Cung, đi theo phía sau là mấy cung nhân Thư Họa, nàng ta vừa đi dọc theo con đường, trong lòng lại nghĩ tới nét mặt lúc ấy của biểu ca. Theo nàng thấy, khi đó rõ ràng biểu ca hoài nghi cung nhân dâng trà kia cố tình làm đổ ly trà lên người hắn. Nhưng nàng thì biết đó là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng biểu ca hiểu lầm như vậy, nàng ta cũng sẽ không giúp quý phi biện giải. Bản thân quý phi trong chuyện này chỉ sợ cũng không thể nói cho rõ ràng. Cơ hội khéo như vậy, lại lỡ tay làm rơi chén trà, lại vừa vặn chính mình ở Trường Nhạc Cung, biểu ca khó tránh khỏi nghĩ rằng đây là quý phi lấy Ngọc Trân công chúa tranh thủ tình cảm.
Có điều ngày hôm nay mình cũng coi như là xúi quẩy, vô tình lại rơi vào vòng xoáy này. Về sau gặp biểu ca thì phải luôn tỏ ra mình không liên can, để biểu ca cho rằng tất cả đều là Quý phi xếp đặt. Nàng chỉ là người bị tính kế mà thôi. Kiều Linh Di tự than thở mình xúi quẩy, gặp loại chuyện phá hỏng thế này. Vốn đang cao hứng nói chuyện, chuẩn bị dùng bữa thì vì một chén trà mà có khi lại bị hiểu nhầm, thật sự là uất ức.
Kiều Linh Di đi về Tố Vân Điện, lúc đi qua Di Cùng hiên nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy cửa chính Di Cùng hiên đóng chặt. Nàng ta cũng chỉ liếc mắt nhìn liền nhấc chân rời đi.
Tự Cẩm đã buông tha cho hy vọng về giấc ngủ trưa thì Tiêu Kỳ lại đến. Thấy y phục hắn bị dánh đầy nước và vụn trà, Tự Cẩm nhất thời ngạc nhiên không hồi phục tinh thần. Vậy là ở Trường Nhạc Cung đã xảy ra chuyện gì chăng, sao tới đây lại chật vật như thế chứ?
Có lẽ là ánh mắt Tự Cẩm quá rõ ràng, Tiêu Kỳ cảm thấy hơi lúng túng, ho nhẹ một tiếng, “Nàng lấy y phục cho ta thay trước đi.”
“A.” Lúc ấy Tự Cẩm mới phục hồi tinh thần lại, cũng không gọi cung nhân mà tự mình ưỡn bụng mở rương lấy xiêm y ra. Nàng lấy không phải là y phục dài bình thường vẫn mặc cho thoải mái ở đây mà là y phục để chuẩn bị đi Sùng Minh Điện nghị luận triều chính. Vòng qua bình phong đưa cho hắn, lại thấy quần áo bên trong cũng dính nước trà lại vội vàng lấy thêm bộ quần áo trong tới. Mang y phục của Tiêu Kỳ đã thay dưa cho mấy người Vân Thường giặt, nếu để lâu nước trà cũng khó giặt sạch. Y phục của Tiêu Kỳ đều là vải dệt quý hiếm, không thể vò quá mạnh.
Thay xong xiêm y đi ra, nét mặt Tiêu Kỳ vẫn đen kịt như đáy nồi. Trong phút chốc Tự Cẩm cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy y phục Tiêu Kỳ bị vấy bẩn mà hắn vẫn tới chỗ nàng để thay thì bao nhiêu căng thẳng bất mãn chất chứa trong lòng đều tan thành mây khói.