Chưa từ thấy Tự Cẩm cao hứng như vậy, Tiêu Kỳ cũng ngây ngốc luôn, cứ để tùy ý Tự Cẩm hôn mặt mũi hắn. Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, Tự Cẩm đã ôm hắn thật chặt không buông tay, nghe nàng khe khẽ nói: “Thiếp nằm mơ cũng muốn ba người một nhà chúng ta vui vẻ sống mỗi ngày…”
Tiêu Kỳ đang định trách cứ, bỗng chốc lời muốn nói lại bị ép về. Không có quy củ liền không có quy củ đi, lúc này cũng có ai nhìn thấy đâu. Hắn giơ tay lấy khăn lau mặt, nghe vậy lại cảm thấy mất hứng trả lời, “Không phải mỗi ngày ta đều đến với nàng sao?”
“Vậy cũng không giống nhau.”
“Sao lại không giống nhau?”
“Hoàng thượng không hiểu, vì người là nam nhân ưu tú như thế, thiếp chỉ muốn đem người giấu đi, không để cho bất kỳ nữ nhân nhìn thấy, ai cũng không được.”
Tiêu Kỳ đỏ mặt, “Lại nói hươu nói vượn!”
“Thiếp rất nghiêm túc.”
Sau đó Tiêu Kỳ liền đối diện với một gương mặt nghiêm túc. Sau đó hắn đột nhiên có cảm giác kỳ thật được coi như châu bảo đem cất giấu đi cũng rất thích.
Sau đó, liền không có sau đó nữa. Tiêu Kỳ ngay đơ khuôn mặt. Làm sao hắn lại có thể có ý tưởng quỷ dị này chứ? Đều là bị Tự Cẩm dạy hư mất rồi!
Tự Cẩm còn đắm chìm trong tương lai không xa xôi, cả nhà bọn họ ba người đóng cửa sống một cuộc sống hạnh phúc viên mãn. Lại nghe Tiêu Kỳ nhíu mày nói: “Chuyện này mặc dù nói đơn giản nhưng nếu ta ra ngoài vui chơi mà để thái hậu ở lại trong cung thì không ổn, cho nên phải xây thêm mộtt khu vườn…”
Tiêu Kỳ và thái hậu không có quan hệ máu mủ ruột thịt. Nhưng là thái hậu giúp hắn đi lên vị trí này, cho nên Tiêu Kỳ luôn chú ý hiếu đạo, không thể bị người khác nói hắn vong ơn bội nghĩa. Huống chi, bản chất Tiêu Kỳ cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa. Hắn nói như vậy cũng là thật sự có ý nghĩ này, xây một khu vườn để thái hậu an nghỉ tuổi già.
Tự Cẩm:…
“Thái hậu có vườn, hoàng hậu và trẫm dù sao cũng là vợ chồng, cũng không thể bạc đãi nàng ấy.”
Nhìn Tiêu Kỳ tự mình lấy giấy bút mực bắt đầu vẽ tranh, gương mặt Tự Cẩm cứng đờ, trong lòng ưu thương tràn ngập.
“Nhưng trẫm cũng không muốn ở cùng các nàng trong một khu vườn, mọi chuyện đều bất tiện.” Chủ yếu là tính tình Tự Cẩm không thể chứa thêm người khác. Nếu trong vườn kia có Thái hậu và hoàng hậu thì còn không bằng không xuất cung.” Vẫn là dứt khoát xây thêm một hoa viên nữa, để thái hậu và hoàng hậu ở cùng một chỗ là được.” Làm vậy hoàng hậu còn có thể thay hắn giữ hiếu đạo với thái hậu, triều thần cũng không thể có ý kiến gì.
Tự Cẩm:…
“Nếu như vậy sẽ phải xây hai hoa viên, tốn thêm rất nhiều tiền bạc đó.” Tiền không đủ đâu, “Lần trước Hoàng thượng nói bắt đầu mở rộng thương thuế.” Mở rộng, từ này không tệ. Trong cái đầu nhỏ của Tự Cẩm, trừ việc hay ăn dấm chua ra thì hay có mấy từ ngữ rất ly kỳ cổ quái.”Nếu như mọi việc thuận lợi, năm tới thu nhập từ thuế sẽ tăng rất lớn.” Tăng, từ này cũng không tệ.
Tự Cẩm:…
“Để công bộ tìm địa điểm trước vì phải di dời dân cư, trấn an dân chúng, lập bản vẽ, chuẩn bị vật liệu xây dựng cũng cần một ít thời gian.” Tiêu Kỳ viết đến đây dừng một chút, lại nhíu mày nói: “Làm thế này thế nào cũng có mấy triều thần bàn tán, để ta giao cho Tần Tự Xuyên ra mặt làm. Hay là điều hắn ta sang công bộ nhỉ?”
Tự Cẩm: Để cho trúc mã của vợ bé ngươi xây nhà ở cho các ngươi, có ổn không đây?
Tiêu Kỳ là người rất nghiêm túc cẩn thận, lại tỉ mỉ tinh tế, nói đến chuyện này thì rất hứng thú, kéo Tự Cẩm hỏi nàng muốn xây hoa viên thế nào.
Tự Cẩm: Ta muốn xây hoa viên dạng hình tròn như Minh viên được không?
“Lần trước không phải nàng nói với ta thích bơi sao? Vậy thì đào một cái suối, dẫn nước ấm vào, xây một hồ bơi thật lớn cho nàng, mùa đông cũng có thể bơi được. Nếu vậy, vườn này cần xây ở phía bắc, bên cạnh đó có suối nước nóng, có thể dẫn nước vào dễ dàng.” Nói xong liền vẽ lại khu vườn một lần nữa, “Còn phải xây thêm một hồ bơi nhỏ, tương lai không chừng Thánh nhi cũng thích chơi. Hồ bơi của chúng ta không tiện cho con bơi, phải xây cho con một cái.”
Lúc Tự Cẩm nghe Tiêu Kỳ nói “không tiện” thì mặt liền hồng lên. Người này, xây hồ bơi cũng nghĩ tới chuyện … xấu, may còn biết là không thích hợp với trẻ con!
Tiêu Kỳ đặt giấy trải lên bàn gần lò sưởi, chỉ chốc lát hắn đã phác họa ra hai ba bản vẽ đơn giản. Những chỗ trọng điểm thì dùng bút đỏ tô lên để đánh dấu hiệu. Tiêu Kỳ chính là người cẩn thận như thế! Sau khi đã đánh dấu còn viết chữ nhỏ để ghi chú thêm!
Nam nhân làm việc nghiêm túc thật sự là đẹp mê người!
Tự Cẩm làm gì còn tâm trạng nhìn bản vẽ, cả tâm trí đầu óc đều là hình ảnh nam nhân đứng nghiêm trang, chăm chú vẽ kia. Ngẫm lại còn có chút không thể tin nổi, từ chuyện Kiều Linh Di bị thương lại chuyển sang chuyện xây vườn bên ngoài. Đầu óc người này cũng quá nhiều ý tưởng, kỳ quái.
Nhưng Tiêu Kỳ nhiệt tình mười phần như thế, Tự Cẩm sẽ không làm hắn mất hứng, nàng càng phải cổ vũ nhiệt tình, xây nhanh đi thôi.
Nói thì nói chứ từ khi bị xuyên về đây, nàng cũng chưa từng được ra ngoài dạo chơi, xem một chút cảnh vật con người bên ngoài. Trước kia cảm thấy không có hy vọng, dĩ nhiên là không thèm nghĩ tới. Nhưng bây giờ, hoa viên cũng có thể xây, vậy thì không biết nàng có thể đi dạo phố phường một lần hay không nhỉ?
Tự Cẩm thật sự mong đợi, sau đó nhất thời hưng phấn liền hỏi chuyện này.
Tiêu Kỳ bị nàng hỏi ngẩn người, sau đó mới nói: “Cũng không phải là không thể được, ta giúp nàng thì vẫn có thể.” Kỳ thật hắn cũng rất muốn ra ngoài xem một chút, nhìn cuộc sống của thần dân, nhìn nong sông đất nước mình đang trị vì… Nghĩ tới đây cũng hưng phấn lên, ánh mắt nhìn sang Tự Cẩm sáng ngời như thể phát ra ánh sáng, “Một ngày nào đó, trẫm sẽ dẫn nàng đi khắp Đại Vực, ngắm cảnh đẹp nàng muốn ngắm.”
Nam nhân như thế này, nữ nhân nào có thể không động lòng đây?
Tiêu Kỳ cao hứng, bàn ở đây quá nhỏ, dứt khoát liền bưng bút mực đi sang thư phòng, trải giấy trên bàn lớn, chỉ những chỗ mình vẽ mỗi một chút nói với Tự Cẩm: “Vốn chỗ này cũng có một hồ nước, vừa vặn cũng đưa vào. Lúc đó nàng có thể ngồi thuyền du hồ mà không cần ra khỏi nhà.”
Làm hoàng đế đều là tỷ phú!
“Nàng thích phong cảnh cây cối phía nam, vậy thì để người công bộ tìm mấy nhóm thợ xây giỏi từ phía nam tới, nàng muốn xây thế nào thì làm thế đó. Không phải nàng thích cây trúc sao? Nhưng Trúc Tương phi thì không cần, khóc sướt mướt vậy không phải là điềm tốt, đổi thành loại trúc khác thì được. Nàng thích loại gì nhỉ? Ở chỗ này đào một cái hồ, nàng thích nuôi cá chép phải không. Chỗ này vị trí tốt, xây một Trúc phòng cho nàng, có thích không?”
Tự Cẩm vốn đang hoan hỉ nghe, nhưng nghe thấy vậy thì cảm động đỏ mắt. Người này chẳng bao giờ nói ngọt ngào, chưa bao giờ nói yêu thích nàng. Những những chuyện hắn đang làm lại khiến cho lòng nàng ấm áp, hạnh phúc hơn so với bất cứ những lời ngọt ngào nào.
Kế hoạch xây vườn, từng góc nhỏ trang trí thế nào, đều là Tự Cẩm trước đây vô tình từng đề cập với Tiêu Kỳ những thứ mình thích. Không nghĩ tới hắn đều nhớ kỹ, nói muốn xây vườn, bên trong tất cả đều là điều nàng thích.
Tiêu Kỳ chờ khá lâu không nghe Tự Cẩm nói gì liền ngẩng đầu nhìn nàng, không nghĩ tới liền nhìn thấy một gương mặt đầy nước mắt. Hắn vội vàng để bút trong tay xuống, đứng lên đi đến cạnh Tự Cẩm, “Đang yên lành khóc cái gì?”
“Thiếp đâu có khóc, thiếp rất vui đấy chứ.”
Tiêu Kỳ:…
“Chuyện này không phải là chuyện phải cao hứng sao?”
“Cho nên thiếp cao hứng khóc, không được ư?”
“… Uhm, vậy khóc đi.” Nữ nhân chính là phiền toái như thế, cao hứng cũng khóc, thương tâm cũng khóc, không có chuyện gì mà không thể khóc.
“Hoàng thượng đối với thiếp tốt như vậy, thiếp càng không muốn nhường Hoàng thượng cho ai khác.”
Nàng có nhường qua sao? Tiêu Kỳ lặng yên.
“Cho nên thiếp ghen tị đều là Hoàng thượng sai.”
Vậy cũng có thể trách hắn? Nữ nhân quả nhiên là giống loài không nói đạo lý.
“Chúng ta cả đời, cả đời vui vẻ thế này, được hay không? Cả đời dài như vậy, quá dài, thiếp sợ không giữ được Hoàng thượng thì làm sao bây giờ?”
Quả nhiên không nói đạo lý.
Tiêu Kỳ suy nghĩ một chút, ngắm Tự Cẩm vừa khóc vừa cười, cúi đầu xuống giơ tay lau nước mắt nàng, sau đó mới nói: “Kiếp này sẽ không có người nào có thể giữ ta được.”
Tự Cẩm:… Có thể cho hắn biến mất được không?
“Nhưng ta nguyện ý thử ở bên nàng.” Cả đời.
Vậy cũng tốt, chỉ cần người có thể nhớ là được.
“Cả đời sao?”
“Là nàng nói cả đời rất dài, chúng ta từ từ đi lên phía trước vậy.”
“…” Nam nhân vốn ghét phải nói cụ thể, Tự Cẩm quyết định buổi tối ăn thêm một chén cơm, sau đó mới có sức lực giữ hắn lại!
Chuyện Di Cùng hiên mở rộng cung còn chưa xong, hoàng hậu và quý phi còn đang dốc sức điều tra việc Kiều Tiểu Nghi bị thương thì trên triều đình Tiêu Kỳ hạ chỉ muốn xây vườn.
Ai cũng biết Tiêu Kỳ không phải là vị vua có nhu cầu hưởng thụ cao. Cho nên hắn đột nhiên nói muốn xây vườn khiến cả triều đình náo nhiệt lên.
Tự Cẩm không ngạc nhiên về những động tĩnh của triều đình chút nào. Nhưng cơ bản là Tiêu Kỳ xây vườn lại không cần dùng tiền của quốc khố, cho nên mấy kẻ kia cũng không có lý do phản đối. Vì vậy nàng vẫn dồn tâm trí cho vụ Kiều Linh Di. Hôm qua buổi tối hai người nói mỗi đằng một nẻo, cuối cùng lại hứa hẹn cả đời, buổi tối Tự Cẩm liền đặc biệt nhiệt tình nhào vào người Tiêu Kỳ.
Thế cho nên sáng nay lúc nhớ ra còn phải đi thỉnh an, nàng mới đau khổ nghĩ tối qua nên tiết chế một chút.
Trong Phượng Hoàn Cung vẫn náo nhiệt như cũ, hoàng hậu đi lên ngồi ở vị trí cao nhất, nói chuyện đầu tiên là thái hậu bị bệnh!
Tự Cẩm nghe câu nói kia đột nhiên toàn thân sợ hãi, hèn gì vẫn luôn có dự cảm xấu, quả nhiên lại nghe đến hoàng hậu nói: “Thái hậu nương nương phải chữa bệnh, Bản cung và quý phi phải điều tra chuyện Kiều Tiểu Nghi bị thương. Cho nên bắt đầu từ Hiền phi, mỗi ngày một người đi hầu bệnh Thái hậu.”
Hầu hạ thái hậu chữa bệnh, sự sợ hãi của Tự Cẩm càng thêm mãnh liệt.