Nhìn vẻ mặt của Tự Cẩm, Tiêu Kỳ cảm thấy đau đầu. Lại nhớ tới câu nói nàng vừa mới bật thốt ra. Cũng không biết nghĩ ngợi lung tung như thế nào mà lại nảy lòng ghen lúc này. Bây giờ hắn còn có lòng dạ nào mà sủng hạnh ai khác, bao nhiêu tâm tư đều bị nàng giữ hết rồi còn gì.
Nhìn vẻ mặt buồn bực của Tự Cẩm, Tiêu Kỳ kéo nàng tới, “Thánh nhi còn quá nhỏ, trẫm không yên tâm để con ở lại một mình trong cung, cho nên lần này nam hạ không thể mang nàng theo. Chuyến này trẫm nhất định phải đi. Để nàng ở lại trong cung, ta cũng rất lo lắng. Nàng phải biết quan tâm mình, chăm sóc con trai cho tốt, chờ ngày ta trở lại. Trẫm sẽ để Đồng Ý lưu lại bên nàng, tìm thêm một quản sự cô cô có kinh nghiệm để giúp nàng xử lý mấy việc vặt. Mấy người Vân Thường hầu hạ bên người cũng đủ, nhưng nếu gặp đại sự thì phải có quản sự cô cô mới được…”
Hắn nói cứ như lập tức đi ngay vậy. Tự Cẩm nhịn không được ôm người Tiêu Kỳ không chịu buông tay, “Vậy Hoàng thượng không được phép mang bất kỳ nữ nhân nào đi, cũng không được phép mang người nào trở về.”
Tiêu Kỳ:…
Hắn rõ ràng dặn dò chính sự đứng đắn, kết quả nàng lại chỉ chú ý mấy chuyện vặt kia. Cảm giác mệt mỏi này quả là không thoải mái.
Cho nên, thế giới của nam nhân và nữ nhân, vĩnh viễn không ở chung một đường.
Thở dài trùng trùng, Tiêu Kỳ cảm giác mình không thể trông cậy vào Tự Cẩm được. Hắn vẫn phải tìm một quản sự cô cô nhiều kinh nghiệm để hỗ trợ nàng thôi.
“Ta đang nói chính sự với nàng.”
“Đối với thiếp đâu chính là chính sự trọng yếu nhất.”
“Có thể nói lý hay không?”
“Nói lý với nữ nhân, Hoàng thượng nói giỡn sao?”
Tiêu Kỳ quyết định im luôn. Hắn nam hạ là vì đại sự triều chính, nào có lòng dạ thanh thản mà đi hái hoa bắt bướm. Hiển nhiên người nào đó rơi vào vạc dấm chua đã không để ý tới điều này.
“Trong lòng thiếp, không có gì quan trọng hơn là người khác cướp đi Hoàng thượng.”
Sau đó, không có sau đó nữa. Tiêu Kỳ liền đẩy Tự Cẩm ngã xuống.
Tự Cẩm cố gắng vùng vậy. Ta cũng đang nói chính sự mà, ngươi đừng nhiệt tình như lửa thế được không. Sao chuyện này lại phát triển tới chỗ quỷ dị thế này chứ, không đứng đắn chút nào vậy?
Rõ ràng ban nãy bọn họ đang nói chính sự mà?
“Trong lòng thiếp, không có gì quan trọng hơn là người khác cướp đi Hoàng thượng.”
Một câu nói như vậy, khiến cảm xúc Tiêu Kỳ bỗng chốc nhộn nhạo. Cảm giác trở thành một phần trọng yếu trong sinh mệnh của người khác khiến cho thân thể lẫn cảm xúc của hắn đều hưng phấn kích động không ức chế được.
Trong sinh mệnh của hắn quan trọng nhất là cái gì?
Vương quyền, bá nghiệp, dân chúng, giang sơn…
Hậu cung là cái gì?
Là thủ đoạn và phương pháp hắn định ra nhằm cân bằng triều thần, là phương thức xúc tiến hợp tác liên minh giữa hai bên, là một thỏa hiệp chặt chẽ về lợi ích.
Hậu cung nữ nhân ai nấy đều xinh đẹp như hoa, sau lưng đều có gia tộc để hắn có thể lợi dụng. Hắn và các triều thần đều thăm dò lẫn nhau, thỏa hiệp, kiềm chế lẫn nhau, cho đến cuối cùng phân ra thắng bại mới chịu bỏ qua.Sủng hoặc là không sủng, sủng như thế nào, áp chế như thế nào, hắn đã tôi luyện thủ đoạn này đến thành thạo.
Hi Ngôn Thanh xuất hiện chẳng qua là một sự bất ngờ nhỏ bé ngoài ý muốn, là một nữ nhân mà khi gặp ban đầu khiến hắn cảm thấy thú vị. Về sau mới phát hiện ở cùng với nàng rất thoải mái.
Mà cảm giác thoải mái này dần dần như trở thành cơn nghiện. Từ từ, từ từ trong lòng của hắn có sự tồn tại của nàng.
Những hình ảnh hai người ở chung không ngừng hiện ra trong trí óc hắn, toàn bộ đều là nét mặt nàng, tiếng cười, giọng nói … của nàng.
Tự Cẩm chỉ cảm thấy Tiêu Kỳ giống như nổi điên, lại sủng hạnh nàng ngay trong thư phòng thế này. Theo những động tác càng ngày càng mãnh liệt của hắn, tiếng thở dốc càng ngày càng mạnh, Tự Cẩm ưu thương cảm thấy có phải nam nhân đều thích cảm giác kích thích ngoài phòng ngủ thế này hay không nhỉ?
Sau này nàng thật sự không có cách nào nhìn thẳng vào thư phòng này nữa…
Đợi đến khi lửa nóng của hai người dần dần giảm xuống, Tiêu Kỳ ôm Tự Cẩm người ướt đẫm như mới vớt trong nước ra, bế nàng lên giường mĩ nhân. Là một người hiện đại, Tự Cẩm kỳ thật cảm giác mình cũng không cần phải thẹn thùng như thế mới đúng. Nhưng nhìn ánh mắt Tiêu Kỳ, nàng vẫn ngại ngùng vùi đầu vào ngực hắn.
“Lần này không thể dẫn nàng đi. Lần sau Thánh nhi lớn hơn một chút sẽ đưa hai mẹ con ra ngoài.”
Tự Cẩm nhất thời đều đã quên chuyện này. Lời Tiêu Kỳ nói lại khiến cho nàng nhớ tới, liền cuốn tóc hắn thành mấy vòng vào ngón tay, rầu rĩ nói: “Thiếp biết mà. Cho dù người cho thiếp đi thiếp cũng không thể bỏ con ở lại được.” Làm người mẹ, nơi con ở chính là trời đất của nàng. Tự Cẩm thật sự không thể bỏ con lại mà đi theo lão công du sơn ngoạn thủy.
Tiêu Kỳ liền cười, cúi đầu hôn trên trán nàng một cái, thuận theo đường mũi một đường hôn đến trên môi. Thân thể hai người kề sát chặt chẽ dần dần lại tăng nhiệt độ. Mấy ngày nay Tiêu Kỳ vẫn bận triều chính, nào có tinh thần tinh lực nghĩ tới chuyện này. Huống chi hắn đang ở độ tuổi mạnh mẽ nhất của nam nhân, khí huyết sung mãn. Tự Cẩm không có sức lực phản kháng chút nào, lại bị ăn sạch sẽ.
Tranh thủ tìm được phút rảnh rỗi, Tự Cẩm còn thở phì phò hỏi: “Khi nào thì người đi, khi nào trở về?”
“Sẽ lên đường sớm thôi. Nếu nhanh thì có thể trở về vào lễ mừng năm mới, nếu chậm thì có lẽ phải sang năm.”
Ừ, bây giờ cũng đã giữa tháng mười một. Từ khi Tự Cẩm và Tiêu Kỳ ở chung một chỗ tới nay, thời gian hai người xa cách cũng chẳng qua có mấy ngày mà thôi. Bây giờ chia lìa chính là mấy tháng, trong lòng liền cảm thấy rất khổ sở. Cảm giác rầu rĩ ly biệt đó thiếu chút nữa làm nàng mốn ngộp thở.
Đợi đến khi Tự Cẩm tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy mình đã trở về căn phòng quen thuộc. Có lẽ sau khi nàng ngủ, Tiêu Kỳ đã bế nàng trở về. Nhớ tới cảnh bừa bãi trong thư phòng, sự xấu hổ của Tự Cẩm xông lên đầu.
Tiêu Kỳ không ở bên cạnh, có lẽ lại bận rộn lo triều chính rồi. Nàng nhẹ thở dài, chống tay ngồi dậy.
Nghe tiếng động trong màn, Vân Thường liền vén rèm lên, “Nương nương, người tỉnh rồi sao.”
Tự Cẩm hơi thẹn thùng gật gật đầu, đi giày vào, Vân Thường thay quần áo cho nàng rồi nghe Vân Thường nói: “Hoàng thượng đi Sùng Minh Điện, nói bữa tối sẽ tới dùng. Đại hoàng tử thức dậy đã lâu, mắt dáo dác nhìn xung quanh tìm nương nương.”
Tự Cẩm không nghe thấy động tĩnh của con trai ở phòng bên bèn nhìn Vân Thường một cái, Vân Thường vừa cười vừa nói: “Hoàng thượng sai Quản công công bế Đại hoàng tử sang thư phòng, nói là bữa tối sẽ bế Đại hoàng tử về.” Nói đến đây mím môi cười một tiếng, “Hoàng thượng sợ Đại hoàng tử quấy nhiễu nương nương nghỉ ngơi.”
Sau khi Tự Cẩm trang điểm thay quần áo, Tự Cẩm liền sai người sang thư phòng đón Đại hoàng tử về, đỡ phải làm Tiêu Kỳ phân tâm. Bà vú ôm Đại hoàng tử trở lại rất nhanh. Tự Cẩm ôm lấy con trai, thấy ánh mắt đen láy của bé chăm chú nhìn mình, trái tim bỗng mềm mại như nước. Nàng bế con lên giường giỡn cùng bé. Tiểu tử nhe lợi cười, hai mẹ con, mẹ nhìn con con ngắm mẹ cười vui vẻ.
Trong thời gian Tự Cẩm ngủ, Tiêu Kỳ đã hạ chỉ nam hạ. Đây thật là tảng đá ném xuống nước, tạo nên cơn sóng rất lớn.
Ngay cả thái hậu cũng gọi Tiêu Kỳ đến đầu tiên, thấy rõ là bà bất mãn chuyện này. Tự Cẩm vừa ngồi chơi đùa với con, vừa nghe Vân Thường nói chuyện bên ngoài, thần sắc bình tĩnh. Nàng đã biết chuyện này không phải dễ dàng như vậy.
Rất có thể lần này mình cũng sẽ không được thái hậu buông tha.
Tự Cẩm dự cảm không sai. Thái hậu gặp Tiêu Kỳ cũng không khiến hắn thay đổi ý định, liền lập tức sai người truyền Tự Cẩm tới gặp