Ăn mì nhất định phải nóng hổi, tươi ngon. Nhạc Trường Tín dâng lên mì nấu nước xương mới ninh chiều hôm qua. Giữa nước dùng trong vắt là cuộn mì tơ, phía trên có rau thơm xanh biếc. Chỉ ngửi mùi thơm, Tô Tự Cẩm đã muốn chảy nước miếng.
Dâng lên còn có dấm chua đựng trong thô sứ, trứng muối xếp trong đĩa hoa văn, trên có tưới nước sốt chua ngọt, rắc thêm tỏi gừng. Một đĩa thịt bò hấp, từng miếng thịt thái mỏng lấp lánh.
“Sợi mì này kéo thật nhỏ, không ngờ có thể làm được.” Tự Cẩm nhìn thấy quá giỏi. Mấy hôm trước người của Ngự thiện phòng nói làm không được, nàng còn nghĩ chắc do bên trong không có thạch cao nên thiếu độ dẻo dai, đương nhiên không làm được. Ai ngờ đâu chỉ qua một buổi tối, người ta liền làm ra, dù không nhỏ như tóc giống thời hiện đại nhưng quả thật cũng rất nhỏ.
“Đây chính là mì tơ cuộn nàng nói à?” Tiêu Kỳ ăn không ít loại mì, nhưng sợi mì nhỏ như vậy là lần đầu thấy, hơn nữa còn kết hợp với trứng muối, thịt bò, nhìn kiểu gì cũng thấy lạ.
“Vâng, hoàng thượng thấy đẹp không?” Dân chúng bình thường coi trọng miếng cơm manh áo, nàng tham ăn cũng không có gì đáng trách.”Thần thiếp thích rưới thêm dấm chua, hơi chua, hơi cay rất ngon miệng. Hoàng thượng có muốn thử một miếng hay không?”
Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm rưới nhiều dấm chua vào chén như vậy, “Không chua à?”
“Vậy mới dễ ăn.”
Tiêu Kỳ:...
Hắn không thích mì lắm, ăn thứ này chỉ để thời gian ngắn thì nở ra cả bát, nhìn đã thấy ngán. Hàng năm vào ngày sinh nhật cũng chỉ ăn nửa bát mì trường thọ, cũng không có thêm dấm chua, sợi mì mềm, nước ngọt, tươi nóng là được.
Tự Cẩm thấy Tiêu Kỳ do dự, nghĩ tới ăn ngon phải chia sẻ bèn chủ động lấy bình dấm chua tưới vào chén cho hắn.
Vân Thường và Quản Trường An đứng bên cạnh bị dọa đến bủn rủn tay chân. Tô tiểu chủ quá to gan.
Tự Cẩm thấy nét mặt Quản Trường An và Vân Thường thì biết ngay mình lại làm sai rồi. Nhưng trước đây nàng đọc mấy truyện cung đấu, thấy việc gắp món ăn, thêm gia vị là rất bình thường mà?
Tại sao lại sai chứ?
Tự Cẩm cũng không dám ăn bèn nhanh chóng đứng lên định thỉnh tội, Tiêu Kỳ liền giữ tay nàng, “Ngồi đi, trương lên bây giờ.”
Mặc kệ tiểu Thái nữ này làm đúng hay không, nàng có thể nghĩ tới hắn đã khiến Tiêu Kỳ đã cảm thấy rất vui. Trong cung có thái giám phục vụ đồ ăn, là chủ tử không cần tự mình lấy. Hắn tới chỗ hoàng hậu quý phi đều do thái giám hầu hạ, thứ nhất đây là quy tắc trong cung, thứ hai là vì an toàn.
Chắc chắn Tô thái nữ không biết mấy chuyện này, vì thế mới dám lỗ mãng tự làm như thế.
Trong lòng nàng có hắn, có đồ ăn ngon cũng muốn cùng hắn chia sẻ, do đó chút sai sót này cũng không sao.
Một chén mì tơ cuộn mảnh, nêm nếm vừa miệng, lại thêm nước dùng ngọt trong nóng hổi, rau xanh tươi non, trứng muối hơi mặn, thịt bò tươi, sợi mì trộn dấm chua … rất ngon miệng.
Hoàng đế ăn hai chén.
Quản Trường An tưởng mình gặp ảo giác.
Ăn cơm xong, hoàng đế đi lại trong phòng cho dễ tiêu. Hắn nhìn bài trí trong phòng Tự Cẩm, ừ, rất nghèo nàn.
Vốn phần lệ của thái nữ đã thấp, đồ vật được đưa đến chỗ nàng ít ỏi cũng không tránh được, phải tương ứng với vị phần thôi.
Trở về Sùng Minh Điện, Tiêu Kỳ liền sai Quản Trường An ban thưởng vài đồ trang trí đến Di Cùng Hiên. Lâu lâu hắn sẽ ghé qua, chỗ nghèo nàn như vậy sẽ làm giảm hứng thú. Tiêu Kỳ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Hơn nữa, lo cho ăn mặc của tần phi cũng là niềm vui của hắn, Tiêu Kỳ cảm thấy ý nghĩ này của mình rất tốt.
Nhìn đồ ban thưởng chảy vào Di Cùng Hiên như nước, Tự Cẩm đứng lặng người. Sắp đến tết Trung thu rồi, chính mình đừng để bị người khác giết chết mới được.
Hoàng đế quá tùy hứng, làm thế này sao khiến người khác không ghen tức?
Nàng còn chưa lớn, cầu mong che chở!