Cũng chỉ nhìn bản vẽ hôm qua, nghe nàng khoa tay múa chân miêu tả cầu thang trượt của trẻ em, nàng nói rất đơn giản, chính là loại nhỏ để ba bốn đứa bé có thể chơi. Trên đỉnh có năm màu, thang trượt xoay tròn, ở giữa có những lỗ nhỏ.
Nhưng Tiêu Kỳ lại vẽ ra cả một tòa thành nhỏ!
“Nàng tả kiểu đó không đẹp mắt, giống như đầu bánh bao vậy. Vẫn là kiểu ngói lưu ly của chúng ta đẹp hơn.”
Của người ta là kiểu nóc nhà của các thánh đường nước ngoài, là thẩm mỹ của thời hiện đại, sao mà giống cái bánh bao được chứ!
“Còn cái cầu lòng vòng chạy xuống này thì phải cẩn thận chọn chất liệu gỗ, vật liệu kém sẽ không dùng được. Nàng hay có mấy ý tưởng cổ quái nhỉ. Nhưng kiểu này vẽ ra cũng rất đẹp, con trai nhất định thích lắm.”
Kỳ thật ta cũng thích vậy, có thể làm lớn một chút hay không, ta cũng muốn chơi!
Ở thời hiện đại, chất liệu làm chủ yếu là nhựa tái chế. Đến chỗ Tiêu Kỳ thì biến thành chất liệu gỗ cao cấp theo quy chế hoàng gia, hơn nữa còn là quy chế xa hoa. Có thấy nhà ai làm cầu thang trượt mà giống như xây nhà không, còn muốn trải lên ngói lưu ly ngũ sắc nữa? Có thấy cầu thang trượt nhà ai làm toàn bằng gỗ quý ghép lại, còn chạm trổ tinh mỹ tuyệt luân như vậy không? Có thấy cầu thang trượt nhà ai mà có diện tích lớn như một biệt thự nhỏ như thế không?
Tự Cẩm ngắm thành phẩm Tiêu Kỳ vẽ ra, quả thực nhìn không chớp mắt. Quá đẹp, nàng cũng muốn.
Tiêu Kỳ là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, không chỉ chính mình tự tay vẽ ra, còn vẽ tỉ mỉ từng chi tiết. Chỗ này vẽ động vật gì, ở tư thế nào, đang làm gì, tô màu gì, nếu còn chỗ trống thì còn muốn viết điển tích điển cố lên, thuận tiện áp dụng phương pháp giáo dục cổ điển.
Người lớn thích màu sắc trang trọng, về màu sắc Tiêu Kỳ cũng hơi do dự. Tự Cẩm thì quyết không nhường nhịn vấn đề này, “Trẻ con sẽ thích những màu sắc rực rỡ, vậy mới có khả năng hấp dẫn sự hứng thú của nó. Lấy sắc cầu vồng được không?”
Tiêu Kỳ: …
Kỳ thật hắn thích màu sẫm hơn. Nhưng đây là dành cho con trai, cho nên người mẹ vẫn có quyền lên tiếng, chỉ có thể nhíu lại lông mày tô màu cầu vồng lên. Tô xong lại mất nguyên một buổi sáng sửa chữa thay đổi, bản nháp cũng chồng chất cả một tập. Ban đầu Tự Cẩm còn có hứng thú đứng một bên xem hắn vẽ. Đợi đến khi Tiêu Kỳ hoạch định bản vẽ thứ mười, nàng bèn đi lên sạp mỹ nhân nghỉ ngơi. Đợi nàng đọc gần hết một nửa sách giải trí thì lúc ấy Tiêu Kỳ mới cầm tới bản vẽ được coi là hoàn chỉnh nhất cho Tự Cẩm xem.
Tự Cẩm cầm lấy xem, cảm thấy có một người cha phú hào đúng là thích quá.
Trước đây, nàng cũng không có quy chế hoàng gia cao quý như thế, chỉ có thể tới sân chơi công cộng mua vé vào cửa mà chơi.
Thật hâm mộ con trai.
Có lẽ sự hâm mộ thể hiện quá rõ trên mặt Tự Cẩm, Tiêu Kỳ quay lại nhìn hiểu ý tứ của nàng, lại dứt khoát cầm bút, lại sửa chữa tỉ mẩn thêm một lần nữa. Sau đó lại khoanh một khoảnh đất ở bên cạnh, vẽ một hàng cây tử đằng, ở dưới là bàn đu dây, bên cạnh bàn đu dây đào hồ nước nhỏ, điểm vài nét bút lên hoa sen lá xanh, dưới hoa sen là đàn cá chép. Bên kia vẽ một cái hố, bên trong đầy cát mịn, bên cạnh còn một đống bùn đất.
Tự Cẩm đã từng nói, nếu lúc nhỏ không nghịch đất đùa cát thì tuổi thơ làm sao coi như hoàn mỹ chứ? Thật sự không biết rõ trước đây Tô Hưng Vũ cho Tự Cẩm đồ chơi gì, nhưng đây cũng không phải là việc khó. Hạt cát, bùn đất đều được sàng lọc tinh tế, sạch sẽ, vẫn có thể chơi.
Vẽ đến nơi đây cảm thấy hơi ngứa tay, lúc hắn còn nhỏ rất ít chơi đùa, nhưng sau này lúc ở với con trai, hắn cũng có thể chơi đùa vậy.
Tất cả đều vẽ xong rồi, lại suy nghĩ một chút khu vực phía Tây của Di cùng hiên có thể chứa nổi hay không. Lại lật ra bản đồ Di cùng hiên sau khi mở rộng, cầm lấy thước đo lại, lúc ấy mới hài lòng gật gật đầu. May mắn khi đó Tự Cẩm nói mở rộng lớn một chút, sau này còn có thể dùng, nếu không lại phải phá tường, gây động tĩnh lớn không nói nhưng cũng rất phiền toái.
Trong sân bố trí tốt, mảng xanh cũng không thể thiếu. Chuyển cây trồng hoa ắt không thể thiếu, nếu không trụi lủi nhìn rất khó coi.
Cây gì cũng không quan trọng, chỉ cần có thể kết quả để con có thể ăn, Tự Cẩm nhất định sẽ thích. Bên tường Nam trồng một hàng bồ đào, thêm mấy cây thạch lựu, ngụ ý tốt lành, nhiều con nhiều cháu nhiều phúc nhiều thọ.
Tự Cẩm nhìn vẻ mặt Tiêu Kỳ hưng phấn viết chữ vẽ tranh, không phải vẽ cầu thang trượt sao? Để hắn chỉnh sửa, động tĩnh liền lớn.
Cho nên đợi đến khi bản thảo cuối cùng xong xuôi, dựa theo tính cách hoàn mỹ của Tiêu Kỳ, Tự Cẩm nhìn thấy một dãy cây ăn quả, giàn hoa, hồ nước, chim hoa cá thì không thể không kinh ngạc. Nếu đã là một bản vẽ hoàn mỹ thì làm sao lại chỉ có trơ trọi một cầu thang trượt chứ? Chính là thế này quá hoàn thiện, tất cả đồng bộ, nàng thật sự là không tìm ra một điểm xấu nào.
Cho nên ca tụng hết lời hành động của Tiêu Kỳ, biểu đạt sùng bái sâu sắc, sau đó Tiêu Kỳ hài lòng, sai Quản Trường An cầm lấy bản vẽ sang khó xử Nội Đình Phủ.
Tự Cẩm nghĩ tới người bên Nội Đình Phủ, chút nữa hẳn là vò đầu bứt tóc.
Đối với tính cách ưa chuộng hoàn mỹ của Tiêu Kỳ, mấy năm nay Tự Cẩm đã thật sự thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ. Phòng xếp đặt vật gì, phối hợp màu sắc nào, không thể tục khí, phải có phẩm vị. Một năm bốn mùa dựa theo thời tiết đến thay đổi bài trí, thứ không để vào mắt thì tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặt. Không thích màu y phục màu tuyệt đối sẽ không mặc lên người, ngay cả rồng thêu trên giầy đều cũng phải có đôi có cặp. Thậm chí ngay cả y phục bốn mùa của nàng, loại vải nào may y phục gì, đồ trang sức đeo tay, nếu có thời gian hắn cũng sẽ tham gia góp ý.
Đây là điều gọi là cuộc sống tình thú sao, mặc dù Tự Cẩm cảm giác thẩm mỹ của mình cũng khá tốt, nhưng trên phương diện này Tiêu Kỳ có suy nghĩ tinh tế trời cho, thường thường đều có những ý kiến rất đáng giá bất giờ. Có điều phải phối hợp với một người hoàn mỹ, thỏa mãn yêu cầu của hắn cũng rất cần kiên nhẫn đó.
May mắn, sau khi nàng xuyên việt đến thì học được bản lĩnh giỏi nhất chính là nhẫn nại.
Cứ như thế thần xui quỷ khiến, hai người lại khó được ăn nhịp với nhau.
Sau khi đưa bản vẽ đi, Tiêu Kỳ còn cực kỳ đắc ý, nhìn Tự Cẩm nói: “Nếu dựa vào tính cách của nàng thì chỉ sợ phiền toái, ngại nhiều việc, nhất định chỉ làm mỗi cái cầu thang trượt là xong rồi. Nàng nhìn ta làm như vậy có thấy nhiều không?”
Tự Cẩm: …
Thật muốn chặn miệng hắn lại!
Nàng chỉ muốn một chỗ cho con trai vui chơi, ngươi nói ngươi làm động tĩnh lớn như vậy, xây tòa thành sao?
Chao ôi!
Giữa một ngày mặt trời rực rỡ như thế, thật thích hợp ngủ trưa. Người bên Nội Đình Phủ có chửi thầm cái gì thì cũng chẳng có quan hệ gì với nàng nhé.
Sau Tết Nguyên Tiêu, Tiêu Kỳ lại bắt đầu vào triều. Tự Cẩm vẫn như cũ ở Di cùng hiên không bước chân ra cổng. Trời đẹp thì đi dạo cùng con trai trong sân, ngồi bên cạnh nhìn con nô đùa. Trời không đẹp hai mẹ con ở trong phòng chơi trò chơi đô-mi-nô đoán chữ, vừa có thể bổ sung từ ngữ phong phú cho con trai, vừa có thể rèn luyện năng lực tư duy phản ứng của con.
Ngẫu nhiên ngứa tay thì vẽ một vài nhân vật hoạt hình, lại còn bị Tiêu Kỳ ghét bỏ chê bai là hoạ sĩ kém cỏi, sau đó xách con trai đi học tập kỹ năng hội họa chính thống. Tự Cẩm bị khinh bỉ cũng không thấy khổ sở, dù sao Tiêu Kỳ vĩnh viễn không hiểu mấy ngàn năm sau con người cực kỳ yêu thích truyện tranh, thẩm mỹ quan cũng cách xa cả ngàn năm mà.
Nàng vẽ tranh hoạt hình cho con rất dễ thương, người không biết nhìn là hắn!
“Nương nương, mấy ngày này nô tỳ vẫn sai người ta theo dõi sát sao bên Tô mỹ nhân kia, quả nhiên phát hiện có chút kỳ quặc.” Khương cô cô khom lưng hạ giọng nói.
Tự Cẩm nghe được Khương cô cô nói, lúc ấy mới nhớ tới, mấy ngày trước mình kêu cô ta đi thăm dò chuyện của Tô Nhị, lại hỏi: “Nói một chút coi.”
“Tất cả cung nhân bên cạnh Tô mỹ nhân đều thay đổi hết, những người bị đổi đi lấy lý do hầu hạ bất lợi. Cung nhân mới đến đều là người xa lạ, hẳn là cung nhân do Nội Đình Phủ tuyển vào.”
Tự Cẩm hơi nhíu mày, cho dù nàng không hiểu lắm đối với cung vụ nhưng cũng biết người có thể phân đến hầu hạ các vị tiểu chủ cũng là những người đã được học mấy năm quy củ trong cung. Chuyện này quả nhiên có nhiều quái lạ, bèn nhìn Khương cô cô nói: “Cô cô đã có thể tra ra những chuyện này thì nhất định người khác cũng có thể phát giác vậy. Bên Phượng Hoàn Cung có động tĩnh gì không?” Hoàng hậu có biết chuyện này hay không?
Chuyện của Tô Nhị là do chính Tô Nhị mưu đồ hay là có người giúp đỡ đây?
Xưa nay cô ta thân cận với quý phi, không biết bên trong có bàn tay của quý phi không?
Quan trọng nhất là, làm như vậy vì mục đích gì?
Tự Cẩm nghĩ hơi đau đầu, nhìn Khương cô cô, liền nghe cô ta nói: “Bên chỗ Hoàng hậu nương nương nô tỳ đoán không đến nỗi không biết tin tức nào, dù sao chuyện thay người này không có ý chỉ của Hoàng hậu nương nương thì không thể làm được. Nhưng nương nương chỉ hạ ý chỉ, còn đưa người nào đi đến chỗ Tô mỹ nhân thì Hoàng hậu nương nương chưa chắc sẽ để ý, đây chính là chức trách của Nội Đình Phủ.”
Lại dính líu đến Nội Đình Phủ. Mặc dù nói Tiêu Kỳ đã khống chế Nội Đình Phủ nhưng cũng không có nghĩa là trong này không thể không xảy ra lỗ hổng. Lúc bình thường làm mấy việc nhỏ trong việc phân công người, lại không phải là tần phi nổi bật thì cũng sẽ không khiến cho người khác chú ý.
Huống chi tình thế không rõ, Tiêu Kỳ lại đang vội vàng chuyện khoa cử, cũng vô tâm quản chuyện này. Tự Cẩm không muốn gây thêm phiền hà cho hắn vào lúc này bèn nói với Khương cô cô: “Chuyện này liền giao cho cô cô, nhất định phải điều tra rõ ràng, lặng lẽ, không cần để người ta chú ý.”
“Dạ, nô tỳ hiểu được .” Khương cô cô gật gật đầu, “Nô tỳ nghĩ, có thể để cho Trần Đức An liên hệ Nội Đình Phủ thì tốt hơn.”
Tự Cẩm hơi nhíu mày, nàng hiểu được dụng ý của Khương cô cô, nhưng nhúng tay vào nơi như Nội Đình Phủ…
Chuyện đó dù sao không phải là chuyện nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn nàng thật sự không dám quyết định. Chỗ kia quá nhạy cảm, hơn nữa cho dù là muốn nhúng tay cũng phải thông báo cho Tiêu Kỳ một tiếng trước, vậy thì chuyện này lại hóa lớn rồi.