Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 342

Trong Di cùng hiên Tự Cẩm lâm vào trầm mặc, suy nghĩ kỹ một hồi mới nói: “Ngươi đi Phượng Hoàn Cung một chuyến, hỏi Hoàng hậu nương nương… Thôi.” Tự Cẩm lại phất phất tay, “Ngươi đi xuống đi, ta nghỉ ngơi một lát.”

“Dạ.” Khương cô cô hơi lo lắng nhìn chủ tử một cái, nhưng vẫn khom người lui xuống.

Tự Cẩm nằm nghiêng trên giường, trong đầu đều là gương mặt của quý phi. Lần này nàng ta đến có dụng ý lôi kéo nàng. Quý phi không phải là người làm việc tùy tiện. Dù sao ân oán giữa hai người thật sự là quá sâu, rất khó mà giảng hòa trong phút chốc.

Như vậy, người có thể làm cho Quý phi hành động như vậy, cũng chỉ có thể là Tào Quốc công phủ. Cho nên, Tự Cẩm nghĩ không ra, không lẽ Tào Quốc công phủ gặp phải chuyện gì khó khăn sao?

Vốn Tự Cẩm cũng muốn thông báo với Hoàng hậu chuyện Quý phi đến. Nhưng nếu như nàng nói với hoàng hậu chuyện này, có khi nào hoàng hậu truyền tin cho Vệ quốc công, đến lúc đó không biết bên ngoài lại phát sinh chuyện gì nữa. Bây giờ vì Tự Cẩm cũng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, do đó không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Từ khi Tiêu Kỳ đăng cơ tới nay, dần dần giảm trừ quyền lực trong tay thế gia. Năm nay vừa bắt đầu khoa cử, mặc dù kết quả chọn chủ khảo là do hai phe thỏa hiệp nhưng nghiêm túc mà nói chính là thất bại của thế gia. Dù sao trước đây bọn họ nắm giữ phần lớn những vị trí này. Bây giờ mặc dù nói là phe trung lập, nhưng được cái là quan chủ khảo cũng không phải là người thân cận với thế gia.

Mà hoàng đế kế vị quyền lực bao trùm thiên hạ, bản thân lên ngôi là chính thống, được lòng thiên hạ, danh chính ngôn thuận. Chỉ cần chuyên cần thực thi đức chính, rộng đường ngôn luận, thân cận hiền thần, thiên hạ này chỉ có thể càng ngày càng hưng thịnh. Đừng nói là bây giờ kho riêng của Tiêu Kỳ càng thêm sung túc mỗi năm. Đến khi đủ quyền thế trong tay, muốn làm gì cũng không bị đám người Hộ bộ quản chế nữa.

Cuộc sống luôn có quy tắc nhất định, nhưng làm người có thể thoát khỏi các quy tắc chế định thì tương lai sẽ có một thế giới mới chờ đón.

Mà bây giờ việc Tiêu Kỳ làm chính là cố gắng thoát ra khỏi những trói buộc đó.

Tự Cẩm không tham gia triều chính không thảo luận chính sự, đây là điều cơ bản nhất nàng luôn giữ để có thể bảo vệ mình và con trai. Điều nàng có thể làm chính là trong phạm vi khả năng nhắc nhở chỉ điểm cho Tiêu Kỳ chút kinh nghiệm của tiền nhân. Chỉ vậy cũng đủ rồi.

Cho nên không nắm rõ ràng tình thế bên ngoài, Tự Cẩm không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cho dù là Hoàng hậu hay là Quý phi, phía sau các nàng đều có một gia tộc đang chờ sẵn. Mấy chữ “thân bất do kỷ” này là điều nàng nhận thức sâu sắc nhất trong cung mấy năm qua.

Cho nên, sau khi cân nhắc vẫn lựa chọn im lặng không nói.

Chỉ riêng việc Quý phi tới lôi kéo nàng … Nàng và nhà nàng cũng vậy, từng là thứ mà Quý phi và gia tộc nàng ta không để vào mắt. Mà bây giờ nàng ta có thể chủ động tới lôi kéo mình, chỉ bằng việc này, Tự Cẩm có thể đoán được bây giờ ở bên ngoài, e là địa vị của cha và huynh trưởng mình đã khác rất nhiều.

Bọn họ có phân lượng, chính mình cũng có sức mạnh theo.

Buổi trưa lúc Tiêu Kỳ trở lại, Tự Cẩm đang chỉ đạo người chuẩn bị bữa trưa, nhìn thấy hắn vào vội vàng nghênh đón, vừa cười vừa nói: “Quản Trường An càng ngày càng lười, giờ ngay cả tiếng báo cũng không chịu nói.”

“Ta không cho hắn ta báo đấy.” Tiêu Kỳ cười cầm tay Tự Cẩm, “Sao trong phòng lộn xộn thế, đang vội làm gì à?”

“Tư Y phục đến lấy số đo, muốn may y phục mùa hè. Họ mang một đống nguyên liệu tới, lại mấy mẫu mới cho thiếp xem. Cả một đống như thế bày ra mà không lộn xộn sao?” Tự Cẩm vội vàng nói, nháy mắt cho Khương cô cô mau chóng dọn dẹp, tự mình kéo Tiêu Kỳ đi thăm con trai, còn kêu Vân Thường đưa thực đơn ăn trưa sang cho Nhạc Trường Tín.

Bận rộn một hồi, Tiêu Kỳ nhìn thấy cười không ngừng, “Đúng là còn bận rộn hơn so với ta.”

“Vậy thì không dám, mấy chuyện của thiếp đều là chuyện nhỏ bé của nữ nhân, làm sao so được với Hoàng thượng. Người bận, là chuyện đại sự của muôn dân thiên hạ.” Tự Cẩm cũng nói cười , “Dân chúng có câu rất hay, trên đời chỉ có bảy thứ, củi gạo dầu muối tương dấm trà, không phải là chuyện lớn, nhưng chuyện nhỏ vụn vặt như vậy cũng rất quan trọng.”

Hai người vừa đi vừa nói đã đến thiên điện, Dục Thánh đang ngồi trên giường chơi “Xếp gỗ”. Đây là đồ Tự Cẩm vẽ ra, sai Nội Đình Phủ làm. Ý tưởng rất tốt đẹp, mỗi thanh gỗ chỉ cần nhỏ bằng miệng ly rượu thôi. Kết quả Nội Đình Phủ đưa tới đều là lớn cỡ bàn tay. Bây giờ con trai ngồi xếp gỗ cũng phải có người bên cạnh xem chừng, để tránh gỗ rơi vào người bé.

Vì chuyện này mà Tiêu Kỳ cười nàng mấy ngày. Tự Cẩm đã từng không hiểu hỏi: “Thiếp ghi rất cụ thể kích thước ở trên, sao lại làm ra to thế này?” Mặc dù rất tinh mỹ, rất đẹp mắt, nhưng quả thật là hơi lớn. Nếu mà dùng để xếp nhà thì có thể làm được một cái chuồng chó.

“Mấy người kia chỉ muốn nịnh nọt nàng, đương nhiên nghĩ làm càng lớn càng tốt. Nàng nhìn đi chính nàng tuy không thích nó to như vậy nhưng cũng không đành lòng trả về đấy thôi.”

Tự Cẩm nghĩ cũng đúng, làm được mảnh ghỗ xếp xinh xắn như thế, chỉ hơi lớn. Kỳ thật cũng có thể chơi, hơn tốn sức chút thôi. Nàng thật không nghĩ trả về, quan trọng vẫn là làm rất đẹp.

Một câu mà trúng phóc.

Tiêu Kỳ này, khả năng quan sát lòng người rất tinh tế.

Vừa vào phòng, Dục Thánh liền phát hiện bọn họ, vẫy bàn tay nhỏ bé kêu bọn họ qua hỗ trợ. Hôm nay buổi sáng, bên Nội Đình Phủ lại đưa tới một thùng gổ xếp hình mới. Dựa theo bản vẽ của Tự Cẩm, người ta tự mình tư duy sáng tạo ra kiểu mới.

Là một chiếc thuyền gỗ xếp.

Sau khi mở ra là cả một rương đầy thanh gỗ. Bây giờ thấy trên giường toàn là mảnh gỗ, Tự Cẩm mới phát giác có rất nhiều kiểu, “Sao lại nhiều như thế?” Lại nghiêng đầu nhìn, con trai đã xếp được gần một nửa, đã có bóng dáng cái thuyền rồi.

Tự Cẩm kéo Tiêu Kỳ đi qua, cười giải thích hắn, “Sau khi đưa tới chỗ thiếp thiếp cũng chỉ nhìn qua rồi kêu họ trực tiếp mang sang đây. Thiếp đang nghĩ sao con ngoan ngoãn như thế, thì ra ở đây tự chơi một mình. Tiểu tử này thật là rất thông minh nhiệt tình, vậy mà cũng xếp thành hình rồi kìa.”

Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm cũng bắt tay làm với con trai, cười cười vội vàng làm theo.

Một nhà ba người cùng xếp gỗ.

Đợi đến khi xếp thành hình một chiếc thuyền xinh đẹp cũng đã sau nửa canh giờ. Dục Thánh bò mấy vòng quanh chiếc thuyền, chết sống không cho hủy đi, nghiêm trang chỉ lên bàn của mình, “Bày lên đó.”

Tự Cẩm: …

Vật to thế này, đụng cái là đổ, con trai còn muốn xếp lên bàn sao?

Sau đó nàng còn chưa nói gì thì Tiêu Kỳ đã đồng ý.

Tự Cẩm: …

Thứ này chỉ cần đụng tới thì sẽ đổ hết thôi.

Quả nhiên, lúc dọn lên, lộc cộc … lộc cộc… Toàn bộ đổ hết.

Tự Cẩm bày ra vẻ mặt đã biết ngay mà, Tiêu Kỳ mỉm cười nhìn con trai. Dục Thánh cắn môi nhìn chằm chằm những mảnh gỗ vừa xếp rơi đầy trên giường, sau đó dậm chân một cái, thở phì phì leo xuống giường.

Tự Cẩm thấy dáng vẻ con như vậy thật sự thấy tò mò. Rất ít khi thấy bé tức giận như vậy, không biết bé muốn làm cái gì, lập tức hứng thú.

Sau đó, tiểu tử hồng hộc chạy vào phòng, lấy ra một chai … hồ dán!

“Dán lại, sẽ không đổ.” Dục Thánh lại leo lên, bày tỏ tư thế phải làm lại một lần nữa.

Tiêu Kỳ không chỉ không ngăn cản con trai, lại còn cởi áo khoác ngoài, cùng con trai xếp lại, còn cười nói với Tự Cẩm: “Tiểu gia hỏa này thật thông minh, rất thích suy nghĩ. Lại còn biết rõ dùng hồ dán sẽ không đổ. Mặc dù biện pháp không phải rất hoàn mỹ, nhưng có thể gặp chuyện không nóng không vội, còn trầm tĩnh nghĩ ra biện pháp, nàng dạy con rất giỏi.”

Vậy ư?

Nàng đâu có dạy con những việc này.

Nghe Tiêu Kỳ giải thích một hồi như thế, Tự Cẩm cảm giác con trai mình thật giỏi. Thu lại tâm tình đứng xem cuộc vui, một nhà ba người lấy hồ dán gỗ xếp, bắt đầu xếp lại con thuyền một lần nữa.

Từ xưa đến nay, có thể chơi trò chơi xếp gỗ theo cách mới thế này, Tự Cẩm cảm thấy bọn họ có thể được lịch sử ghi chép lại.

Tự Cẩm chịu trách nhiệm bôi hồ dán, Dục Thánh chịu trách nhiệm tìm mảnh gỗ, Tiêu Kỳ chịu trách nhiệm dán các miếng gỗ lại. Dựa theo tính cách tỉ mẩn, sạch sẽ, đòi hỏi hoàn mỹ của hai cha con, mỗi miếng gỗ xếp bị dính hồ dán đều được lau chùi sạch sẽ.

Cho nên đợi đến khi xong xuôi thì Tự Cẩm đã đói tới nỗi da bụng đụng da lưng. Người hầu hạ bên ngoài thấy trong phòng bận rộn như vậy cũng không dám vào quấy rầy, toàn bộ Di cùng hiên ngay cả một tiếng nói lớn cũng không có.

Tuy nhiên lúc hoàn thành tác phẩm thì mặc dù rất đẹp, nhưng nhìn từng khe nhỏ giữa các miếng gỗ vẫn lộ màu hồ dán màu trắng, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ. Cả một cái rương gỗ xếp, có lẽ cũng chỉ dùng được một lần này. Đúng là hai cha con phá sản.

Tự Cẩm nhìn hai cha con, một người chắp tay sau lưng, một người chống nạnh thưởng thức thành phẩm, ánh mặt trời xuyên vào chiếu lên người bọn họ.

Giây phút đó, thời gian yên tĩnh bình an.

Rửa tay, thay quần áo, dùng bữa.

Ăn cơm tối xong, tiểu tử liền buồn ngủ. Tiêu Kỳ bế con sang thiên điện an trí xong xuôi rồi mới trở về lại. Cả buổi chiều gương mặt đều tươi cười vui vẻ, sau khi trở lại còn lải nhải càu nhàu với Tự Cẩm, “Tiểu tử này rất thông mình nhiệt tình, thích suy nghĩ là chuyện tốt, nhưng chỉ giỏi thông minh vặt thì không được, cuối cùng không làm được đại sự.”

Tự Cẩm nghe gật gật đầu. Dù sao Tiêu Kỳ đã có chương trình kế hoạch nuôi dưỡng con trai hơn so với mình. Nàng đơn giản chỉ là chăn trâu ăn cỏ, không hạn chế thiên phú của trẻ con. Còn những kế hoạch cụ thể để dạy dỗ con thì đều là chuyện của Tiêu Kỳ. Dù sao nàng cũng không hiểu làm như thế nào để bồi dưỡng được một hoàng tử đạt tiêu chuẩn.

Hắn nói cái gì thì chính là cái đó rồi.

“Có lẽ phải tôi luyện tính tình của con, phải cho gặp trắc trở mấy lần mới được.”

Cầu nguyện cho con trai, con mới bao lớn chứ mà cha con đã phải áp dụng phương pháp giáo dục trở ngại cho con rồi.

Bình Luận (0)
Comment