Sau đoạn đối thoại này, giữa hai người nhất thời im lặng không nói gì, quý phi nhíu mày suy ngẫm, Kiều Linh Di cũng hơi thất thần.
Quý phi đang nghĩ lời của Kiều Linh Di có bao nhiêu phần là thật. Sở dĩ nàng ta nói tin tưởng Kiều Linh Di kỳ thật cũng là một cách thăm dò. Bây giờ nhìn lại Kiều Linh Di có tám phần không phải là hung thủ ám toán Vương quý nhân. Nhưng hung thủ sau màn có quan hệ với Sở Trừng Lam hay không thì thật khó mà nói.
Dù sao ân oán giữa Sở Trừng Lam và Kiều Linh Di cũng là một đám lộn xộn, trong đó có mượn cơ hội hãm hại hay không cũng rất khó nói.
Nếu quả thật không có quan hệ gì với Sở Trừng Lam, mà mình lại tin lời nàng ta nói, đến lúc đó chỉ sợ lại sinh ra hiểu lầm với Hoàng hậu. Dù Sở Trừng Lam có thế nào thì đó cũng là con gái Sở gia. Vì danh tiếng Sở gia, hoàng hậu cũng không thể ngồi yên không để ý đến.
Cùng lúc đó, Kiều Linh Di cũng âm thầm cân nhắc. Mặc dù nàng ta hoài nghi chuyện này có liên quan với Sở Trừng Lam nhưng không có bằng chứng rõ ràng. Chỉ nói miệng như thế chỉ sợ Quý phi rất khó tin, e là còn sinh lòng nghi ngờ, hoài nghi mình có mưu đồ khác.
Nếu như vậy, sự tình sẽ rất không ổn, muốn nhờ tay Quý phi rửa sạch hiềm nghi của mình sẽ rất gian nan.
“Quý phi nương nương, thiếp biết rõ thiếp nói như vậy nương nương rất khó tin lời của thiếp.” Kiều Linh Di dứt khoát tự mình chủ động nhắc tới chuyện này, nét mặt thản nhiên, ánh mắt trong suốt nhìn Quý phi, “Dù sao thiếp và Sở Trừng Lam có ân oán cũ, với nương nương lời nói của thiếp có lẽ cũng không công chính.”
Quý phi nhướn mày nhìn về phía Kiều Linh Di, nàng ta đã biết Kiều Linh Di là người có tâm tư sâu xa. Không thể trách được, người Thái hậu nương nương dạy dỗ đương nhiên là không thể kém cỏi. Chuyện lần này thái hậu không tiện trực tiếp nhúng tay, nếu không lại ảnh hưởng danh tiếng không hay. Cho nên Kiều Linh Di mượn tay mình rửa sạch hiềm nghi cũng là rất bình thường.
Mà mình cũng muốn mượn chuyện này để phân chút cung quyền trong tay Hoàng hậu, nếu không cũng sẽ không nhận việc này. Dù sao chuyện này làm không tốt thật sự là không được lợi gì cả trong lẫn ngoài.
Lúc này nghe Kiều Linh Di nói lại có mấy phần thành ý liền nhìn nàng ta, không nói gì chỉ nhìn nàng.
Kiều Linh Di nhìn thẳng vào mắt Quý phi, trong lòng thở nhẹ một hơi, chỉ cần có thể nghe thì tốt rồi. Nàng ta trấn định, sắp xếp lại những suy nghĩ trong lòng mình, nhìn quý phi nói một lần nữa. Lần này thuật lại chuyện lần trước Tô Nhị lén gặp mặt Sở Trừng Lam, thêm vào ân oán giữa Tô Nhị và Hi Phi, sau đó lại tổng kết ân oán giữa mình và Sở Trừng Lam, từng chuyện kết nối với nhau, kết quả cuối cùng chính nàng ta kỳ thật cũng không quá tin tưởng.
“Nói thật thiếp cũng không biết chuyện này có phải như thiếp suy đoán hay không nhưng chuyện này thật là rất kỳ lạ. Trước đó Sở Trừng Lam luôn im ắng không có động tĩnh gì, nhưng kể từ sau khi Tô Nhị gặp nàng ta thì thỉnh thoảng lại có dị động.” Kiều Linh Di thở dài, “Nương nương cũng biết đấy, thiếp với hai người bọn họ đều có chút ân oán, khó tránh khỏi chú ý nhiều một chút. Bây giờ suy nghĩ kỹ lại thấy hơi bất thường, nương nương cũng biết Sở Trừng Lam không thể hành động, vậy thì từ Tô Nhị ra tay cũng thuận tiện.”
Quý phi hơi sững sờ, Kiều Linh Di này… Thật đúng là không thể xem thường. Nàng ta trầm mặc một chút, sau đó mới nói: “Tô Nhị kia, cô cũng biết nàng ta và Bản cung coi như là có chút ít quan hệ.”
“Dạ, biết rồi.” Kiều Linh Di cười cười, “Nhưng có liên quan gì chứ, bây giờ ở trong triều đình Hoàng thượng đã có nhiều thay đổi, Tô gia Khúc Châu chưa chắc đã thật lòng với người nhà nương nương, nghe nói dạo này qua lại thân thiết với Lệnh quốc công phủ. Tô gia Khúc Châu có thể thuận lợi mọi việc đều chỉ vì kiếm lợi ích, nương nương cần gì nhân nghĩa với bọn họ mà kéo mình xuống vũng bùn. Huống chi, dựa theo tính cách của Tô Nhị, nương nương cũng nên biết, nàng ta chẳng đi được bao xa.”
Tính cách Tô Nhị không tốt, trước kia ánh mắt thiển cận, làm việc lỗ mãng, mặc dù về sau sửa đổi không ít nhưng con người một khi đã bị người khác ấn tượng thì sẽ rất khó thay đổi. Lãng tử hồi đầu, không phải ai cũng có thể giành được sự tán dương.
Chưa kể là ở trong hậu cung này, hai bên đều là kẻ địch ẩn bên trong.
“Tô Nhị thật sự có vấn đề sao?” Quý phi vẫn rất coi trọng vấn đề này. Nếu như thật sự có vấn đề, giày xéo Tô Nhị, chiếm được cung quyền thì nàng ta cũng không chùn tay chút nào. Nhưng nếu như Tô Nhị không có vấn đề, như vậy chiêu này của mình quả thật là hơi mạo hiểm.
Đắc tội Tô gia Khúc Châu cũng không phải là chuyện đáng làm.
Thấy Quý phi còn hơi do dự, Kiều Linh Di khẽ cắn răng, chỉ cố dằn lòng bày tỏ những suy đoán của mình, “Nương nương, người suy nghĩ một chút xem, Sở Trừng Lam cũng đã thành thế này, vì sao Tô Nhị còn muốn lôi kéo nàng ta? Không cần nói tính tình của Tô Nhị, ngay cả những người hòa nhã dễ giao hảo như Lý Uẩn Tú và Vương Tịnh Uẩn còm không tiếp tục qua lại với Sở Trừng Lam, nương nương nghĩ xem chuyện này có cổ quái hay không?”
Quý phi cũng thật sự không nghĩ theo hướng này, nhất thời cau mày lại, nghiêm túc suy nghĩ.
Kiều Linh Di phát hiện chuyện này đã khá lâu rồi. Quý phi thì bất ngờ nghe tin, trong lúc nhất thời không thể phản ứng cũng là chuyện thường. Dù sao hai người kia, hai chuyện này đánh đồng với nhau cùng một chỗ, thật sự là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Kỳ thật Quý phi và Kiều Linh Di không ai tin ai, đều đang thăm dò đối phương, đều hy vọng là người ở giữa chiếm được lợi ích lớn nhất.
Hơn nữa, các nàng có kẻ địch chung, Hi Phi.
Suy nghĩ của Quý phi chuyển một cái, thần sắc dần dần ngưng trọng, “Ý của cô là…”
Kiều Linh Di mím môi cười một tiếng, “Thần thiếp cũng không dám bảo đảm phỏng đoán của mình có đúng hay không. Nhưng có thể khiến Tô Nhị làm chuyện gấp gáp như thế, thiếp nghĩ nhất định không phải là chuyện gì tốt đẹp. Đương nhiên, đối với chúng ta mà nói chưa chắc là chuyện xấu.” Nói xong bèn cười một tiếng, “Từ điểm này ngẫm lại, nương nương có phải sẽ có thể lý giải, vì sao bây giờ thiếp bị rơi vào hoàn cành này hay không?”
Quý phi nhìn Kiều Linh Di một cái, nếu theo ý của nàng ta thì muốn nói Sở Trừng Lam và Tô Nhị giao dịch, cho nên nàng ta trở thành tặng vật?
Nếu đúng như vậy, từ góc độ này suy nghĩ, mọi chuyện hình như là vậy thật.
“Cho nên, ý của cô là mũi kiếm của Tô Nhị muốn nhắm tới người nào?” Quý phi hỏi xong câu này, trong lòng cũng run lên, trong nháy mắt hơi khẩn trương.
Đáp án dĩ nhiên là không phải là điều nàng ta đã nghĩ?
Lần này Kiều Linh Di không trả lời, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Di cùng hiên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt cùng trầm mặc.
Nếu như Tô Nhị thật sự là vì đối phó Hi Phi, như vậy nếu vở diễn này nửa đường chết yểu thì quá đáng tiếc. Nhưng Kiều Linh Di hiển nhiên không nghĩ chịu tiếng xấu thay cho người khác, chuyện Vương quý nhân nhất định phải phải có câu trả lời thỏa đáng. Thật khó giải quyết.
Nếu như bây giờ vạch trần Tô Nhị, như vậy sẽ không có người giao đấu với Hi Phi. Dù sao người hi sinh nửa đường chết non như Tô Nhị thật đáng tiếc, dù sao cũng là một cây đao không tệ.
Nhưng Kiều Linh Di lại không muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác, còn muốn rửa sạch hiềm nghi của mình, Sở Trừng Lam bên kia cũng không thể thoát tội…
Đầu Quý phi lập tức nhức nhối, chuyện này thật đúng là… khiến người ta khó xử.
Lúc ấy Kiều Linh Di nhìn nét mặt quý phi, tuyệt đối không sốt ruột.
Không có ai mong muốn loại trừ Hi Phi hơn so với quý phi, cho nên Quý phi mới khẩn trương hơn mình nhiều.
Vừa không muốn tự mình động thủ, lại muốn loại trừ Hi Phi, còn có cây đao nào tốt hơn so với Tô Nhị ngu xuẩn kia sao? Bây giờ đưa cây đao này tới tay Quý phi, quý phi làm sao lại thay Hi Phi ngăn tai họa này chứ.
Nếu thật đúng thế, nếu quý phi có thể xử lý thỏa đáng chuyện Vương quý nhân thì còn có thể hào hứng đứng sau trợ giúp Tô Nhị một tay nữa.
Kiều Linh Di nhìn quý phi mắc bẫy, trong lòng đương nhiên là thoải mái rất nhiều.
Lúc ấy Quý phi đang suy nghĩ, nàng ta suy tính so với Kiều Linh Di còn sâu hơn một tầng, đó chính là bây giờ hoàng hậu đối với Hi Phi là thế nào?
Chưa chắc đã có lòng mưu hại, chỉ là đẩy một người tranh thủ tình cảm mà thôi. Nếu như hoàng hậu còn muốn che chở Hi Phi, vậy chuyện này sẽ rắc rối hơn.
“Vậy cô cho rằng chuyện này phải làm thế nào?” Quý phi nhìn về phía Kiều Linh Di, nàng ta đã có thể điều tra tới mức này thì chưa chắc đã không nghĩ tới sẽ làm gì tiếp theo, chẳng qua là muốn mượn tay mình mà thôi.
“Bây giờ thiếp cũng thật không biết phải làm thế nào, nếu biết cũng sẽ không bị vây khốn thế này.” Kiều Linh Di cười khổ một tiếng, “Vương quý nhân xảy ra chuyện ở chỗ thiếp, nương nương biết rõ, rất nhiều chuyện thiếp phải tránh hiềm nghi.”
“Ý của cô là không quan tâm sao?” Làm gì có chuyện tốt như vậy, muốn xuống nước thì phải cùng nhau xuống, đẩy một mình mình xuống, quả thực là trò cười lớn nhất rồi.
Nét mặt Quý phi lạnh lẽo, Kiều Linh Di liền biết sự tình không ổn lập tức nói: “Nghe nương nương nói kìa, Linh Di há lại là loại người vong ân phụ nghĩa đó? Nương nương rửa sạch oan khuất cho tần thiếp là đại ân, làm sao thiếp có thể không quan tâm được?”
“Vậy cô định làm gì?” Quý phi cũng không tin Kiều Linh Di nói ngoài miệng, rốt cục phải xem thành ý của nàng ta.
“Thiếp nghĩ nương nương cũng giống thiếp, không quá lo lắng chuyện Vương quý nhân, mục đích cuối cùng chúng ta là như nhau. Nhưng bây giờ thiếp vướng vào chuyện Vương quý nhân, nhất thời không thể động đậy. Sau khi Nương nương rửa sạch oan khuất thì đương nhiên là công thành lui thân, sau đó nương nương chỉ cần ngồi xem náo nhiệt là được.”
Quý phi quan sát Kiều Linh Di, nhất thời không thể phán đoán lời nàng ta là thật hay giả.
Trong lòng Kiều Linh Di cân nhắc một chút rồi nói thẳng với Quý phi: “Ngày nào còn Hi Phi, thiếp vĩnh viễn không có ngày nổi danh. Cho nên Hi Phi nhất định phải chết, Tô Nhị chính là lưỡi đao tốt nhất, làm sao thiếp có thể bỏ qua chứ? Nương nương, người nói có đúng hay không?”
Quý phi hơi cụp mắt xuống, một hồi lâu mới nói: “Bản cung sẽ tin cô một lần, nếu cô lừa gạt ta…”
“Nương nương yên tâm, cơ hội không dễ, thiếp sẽ không lãng phí.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều im lặng lộ ra nụ cười tươi tắn.
Đúng vậy, Tô Nhị là kẻ chết thay phù hợp như thế thật sự là quá khó tìm.