Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 373

Sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, trong Tố Vân Điện phát ra một tiếng hét thảm thiết, sau đó giống như bị người ta siết cổ vậy, không còn chút tiếng động nào truyền đến.

Trong sắc trời tối xanh, một bóng người lặng lẽ rời đi Tố Vân Điện, đi về phía Trường Nhạc Cung.

Ánh nắng lên cao, trong Phượng Hoàn Cung đầy người tới. Tần phi lần lượt đến thỉnh an hoàng hậu, trong đại điện mọi người dựa theo vị phần ngồi xuống.

Hoàng hậu ngồi ở ghế phượng trên cao, mặc phượng bào, đầu đội mũ phượng, nhìn mọi người nói: “Cuối cùng vụ án Vương quý nhân đã có kết quả, thì ra người hạ độc chính là cung nhân bên người nàng, tang vật cũng đã thu được, chứng cớ vô cùng xác thực, Bản cung đã bắt người, mấy ngày nữa sẽ đưa đến Nội Đình Phủ xét xử. Xảy ra chuyện như vậy thật sự là làm lòng người thương tâm. Chỉ vì chút lợi ích mà không hề để ý mạng người khác, thấy rõ là người rất độc ác, Bản cung tuyệt đối không tha thứ.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không nghĩ chân tướng chuyện Vương quý nhân lại là như vậy. Nhưng, Hoàng hậu nương nương đã nói là tang chứng vật chứng đều thu được, mọi người trong lòng lo sợ, lại nghĩ tới có người nói lúc sáng sớm có tiếng thét quỷ dị chói tai từ Tố Vân Điện truyền ra.

Lẽ nào chính là lúc cung nhân ra tay lần hai vừa vặn bị bắt?

Mọi người trong lòng nghi vấn, nhưng không ai dám mở miệng hỏi. Hoàng hậu nương nương đã kết luận như thế, trừ phi ngươi có chứng cớ, nếu không ai dám nói lung tung chứ.

Trong đại điện nhất thời yên tĩnh. Sau đó quý phi mở miệng trước, vừa cười vừa nói: “Nhờ có nương nương nhìn rõ mọi việc, biết rõ gian tặc kia khẳng định không cam lòng nên mới âm thầm mai phục, cuối cùng bắt được người gây ác tại hiện trường. Vì thế Vương quý nhân mới giữ được tính mạng. Đó đều là ân đức của nương nương.”

Nghe quý phi nói vậy, mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Hoàng hậu nương nương mai phục lâu ngày nên mới bắt được kẻ kia.

“Quý phi khiêm tốn, Bản cung đã giao toàn quyền xử lý cho Quý phi, đây là công lao của cô. Bản cung sẽ theo sự thực bẩm báo Hoàng thượng, quý phi cứ yên tâm.” Hoàng hậu cười nhìn quý phi một cái, vẻ mặt cực kỳ nhu hòa nói.

Trong lòng Quý phi hơi nghẹn, hít sâu một hơi nhìn hoàng hậu sau đó cười như gió xuân, “Nương nương nói kìa, Bản cung chẳng qua là được nương nương sai khiến, chút công lao thật sự là không đáng nhắc đến. Chính là tội nghiệp Vương quý nhân muội muội phải chịu tội như thế, bây giờ còn phải nằm trên giường. Thái y nói lần này trúng độc tổn thương căn cơ, về sau phải cẩn thận điều dưỡng, nếu không sẽ lưu lại bệnh tật, thật đáng thương.”

Sau khi Vương quý nhân trúng độc cửu tử nhất sinh mới cứu chữa trở về, đây là chuyện mọi người đều biết. Lúc này nghe quý phi nói, khó tránh khỏi thương xót Vương quý nhân gặp đại nạn này.

Cung nhân trong cung gặp chuyện liên tiếp, mọi người cũng không khỏi cảnh giác hơn với người cạnh mình. Dù sao nếu như có đủ ích lợi mà phản bội chủ tử, có phải là tính mạng của bọn họ cũng bị uy hiếp bất cứ lúc nào hay không?

Nghĩ đến đây, mọi người cũng không thể bình thản.

Tề Vinh Hoa nhìn Lý Uẩn Tú bên cạnh nói: “Nếu như vậy thì cung nhân có thể tùy ý mà hạ độc chủ tử, như thế sao mà sống được chứ? Không có người sai sử, một cung nhân nhỏ nhoi làm sao dám phản bội chủ tử đây?”

Lý Uẩn Tú nghe Tề Vinh Hoa nói, sắc mặt trắng hơn, khẽ thở dài, “Tề tỷ tỷ nói đúng lắm, sống vậy rất lo lắng, nhưng cũng phải sống chứ sao.” Nói đến đây không khỏi nhớ tới cung nhân bên cạnh mình, cẩn thận nghĩ tới lời nói và việc làm của bọn họ, không biết rõ một ngày nào đó, bọn họ có ra tay đối với mình hay không.

Đầu tiên là Vương quý nhân, tiếp theo là ai?

Hoàng hậu nương nương sai Quý phi điều tra chuyện này, quý phi nương nương chỉ bắt được một tiểu cung nhân, lẽ nào không thể điều tra được sao? Vậy người sau lưng tiểu cung nhân kia là ai? Rốt cục là ai mà dũng cảm dám mưu hại cung tần như thế?

Rất nhiều chuyện cũng không thể nghĩ, vừa nghĩ liền không dám nghĩ tiếp. Trong cung xảy ra nhiều chuyện liên tiếp, cuối cùng đi ra chịu tội đều là cung nhân, nhưng thật sự là bọn họ muốn hại người sao?

Tề Vinh Hoa hiếm khi thấy Lý Uẩn Tú hồn bay phách lạc như thế, liền cười cười nói: “Muội cũng đừng sợ, chẳng qua Vương quý nhân kém may mắn mà thôi.”

“Tề tỷ tỷ, cái gì là kém may mắn, cái gì là may mắn đây? Tiến cung lâu như thế, trong cung lại ba phen bốn bận xảy ra chuyện, trong lòng muội thật sự là…” Thật sự là cảm thấy nơi này quá kinh khủng, tựa như chỉ một giây nữa sẽ đền lượt mình vậy, mỗi đêm đều ngủ không ngon giấc.

“Đừng dính vào thì có thể bình an như ý.” Tề Vinh Hoa hạ giọng nói một câu, còn nghe lọt hay không thì phải do tự nàng ta thôi.

“Vương quý nhân cũng chưa dính vào, tới Di cùng hiên ở cũng là ý của Hoàng hậu nương nương. Nàng ấy chưa làm gì hết mà còn không phải chịu kết cục này sao?” Lý Uẩn Tú nhìn hoàng hậu trò chuyện vui vẻ với mấy phi tần có địa vị cao bên cạnh, nét mặt rất nhu hòa vui vẻ, nhưng nàng ta lại cảm giác được toàn thân lạnh như băng.

“Muội sai rồi.” Tề Vinh Hoa cúi thấp đầu, “Từ lúc Vương quý nhân lựa chọn, nàng ấy và muội đã đi theo hai con đường khác nhau.” Từ khi nàng ta dự định đứng chung với hoàng hậu thì cũng đã phải hiểu có thể sẽ trở thành vật hi sinh.

Trong khi các phi tần có địa vị cao chém giết nhau, thường thường bị xui xẻo nhất đều là những người mới không có căn cơ. Lúc trước Hi Phi cũng không phải vậy sao? Bị giáng chức đi Y Lan Hiên, thiếu chút nữa mất mạng. Nhưng nàng ấy may mắn, thời điểm đến xoay người cải mệnh.

Nhưng, không phải mỗi người đều có may mắn như nàng.

“Tề tỷ tỷ, muội… muốn đi thăm Vương quý nhân, nhưng một mình muội không dám đi Tố Vân Điện, tỷ có thể đi cùng với muội không?” Lý Uẩn Tú nhìn Tề Vinh Hoa mang theo vài phần cầu khẩn.

Tề Vinh Hoa không nghĩ tham gia chuyện này, nhìn Lý Uẩn Tú nói: “Muội gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta khuyên muội một tiếng không nên đi. Đợi đến khi mọi chuyện thật sự đều kết thúc muội lại đi cũng không chậm trễ.”

“Lời của tỷ tỷ có ý gì? Không phải đã điều tra rõ mọi chuyện rồi sao?” Ít nhất đã có kết luận, ngoài mặt đã điều tra rõ rồi chứ, vậy thì còn ai dám ra tay nữa?

“Nhìn mọi chuyện đừng chỉ nhìn một mặt.” Tề Vinh Hoa nói xong này câu liền không nói nữa, chỉ nhìn Lý Uẩn Tú, “Muội là người thông minh. Mặc dù ta không thể đoán muội định làm gì, nhưng nếu như muội muốn sống bình an qua ngày thì cũng đừng dính vào những chuyện này. Nếu không có lẽ muội chính là Vương quý nhân tiếp theo.”

Sắc mặt Lý Uẩn Tú trắng nhợt, lời muốn nói lại nuốt trở về, hồi lâu mới nói: “Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở, muội nhớ rồi.”

Không phải Tề Vinh Hoa kêu nàng ta đừng tranh thủ tình cảm sao? Bây giờ nàng ta có gì mà dám tranh thủ tình cảm với Hi Phi nương nương? Nếu như nói lúc trước khi tiến cung, đắc chí vừa lòng, chỉ cảm giác với dung nhan của mình có thể hoàn thành tâm nguyện.

Nhưng tiến cung đã hơn một năm, nhìn thấy nhiều chuyện, bị Hi Phi đả kích nhiều, sự cao ngạo của nàng ta kỳ thật đã giảm rất nhiều. Nàng ta cũng không nói cho bất luận kẻ nào là lúc trước Hoàng hậu nương nương cũng đi tìm mình. Nhưng nàng ta không muốn làm quân cờ của người khác, do đó đã uyển chuyển cự tuyệt.

Nhưng không nghĩ tới sau đó hoàng hậu lại tìm Vương Tịnh Uẩn, mà nàng ta lại đáp ứng. Nàng ta không biết trong này có liên quan đến chuyện của Vương gia hay không, nhưng khi biết rõ kết quả này, nàng ta và Vương Tịnh Uẩn đã không còn giống nhau nữa, có mấy lời cũng không thể tùy ý nói chuyện với nhau như xưa.

Ai biết, chẳng bao lâu thì nàng ấy liền trúng độc.

Nội Đình Phủ, Ngự thiện phòng, hậu cung náo loạn khói lửa báo động khắp nơi. Nhưng Hoàng thượng không hề lộ diện, cứ ở bên Hi Phi trong Di cùng hiên. Giống như Di cùng hiên kia là thế ngoại đào nguyên vậy, ba nghìn mỹ nữ đều không sánh kịp một nụ cười của Hi Phi.

Nàng ta rất đố kỵ, cũng rất hâm mộ. Kiếp này sao lại có một nam nhân đối tốt với nữ nhân như vậy chứ.

Ở trong nhà nàng ta, ngay cả phụ thân đều có mấy thiếp thất, có ai như Hoàng thượng chứ? Cứ như vậy phòng thủ một Hi Phi không thể thị tẩm. Từ khi Hi Phi được sủng ái, nghe nói trong hậu cung này không còn nữ nhân nào có thể gần gũi Hoàng thượng, ban đầu không tin, nhưng bây giờ nàng ta đã tin.

Nàng ta không thấy Hi Phi vênh vang đi ra tranh thủ tình cảm, thậm chí số lần gặp Hi Phi cũng rất hiếm hoi. Một người như vậy, ở trong hậu cung này, tồn tại như truyền kỳ, giống như một tòa núi cao, bất luận kẻ nào cũng không thể vượt qua nàng.

Bởi vì nàng mà dậy sóng phân tranh, đếm nhiều không xuể, không biết bao nhiêu người phải sống cô quạnh lẻ loi. Nhưng Hi Phi chính là như vậy, ánh mắt cũng không chớp một cái, mặt cũng không lộ, Hoàng thượng vung tay lên liền có Hoàng hậu nương nương ra mặt giải quyết.

Phúc khí này…

Trong lòng Lý Uẩn Tú cười khổ một tiếng, Tề Vinh Hoa khuyên nàng ta, kỳ thật cũng là khuyên mình không cần đối phó với Hi Phi đi?

Cũng đúng, dù sao Tề Vinh Hoa có giao tình không tệ với Hi Phi nương nương, khó có thể trong lúc Hi Phi có thai từ chối tiếp khách mà còn có thể đi vào Di cùng hiên.

Tô Nhị ngồi bên cạnh Lý Uẩn Tú, thấy khí sắc nàng ta không tốt lắm, hạ giọng hỏi một câu, “Lý tỷ tỷ có chỗ nào không thoải mái không?”

“Tỷ tỷ thì không dám nhận, cảm tạ Tô mỹ nhân quan tâm, ta cũng không sao.” Lý Uẩn Tú không muốn có liên quan gì với Tô Nhị thản nhiên nói, giữ một khoảng cách với nàng ta.

Dù sao quan hệ giữa Tô Nhị và Hi Phi không tốt, nàng ta không muốn trêu chọc thêm gì nữa.

Tô Nhị nghe vậy nhìn vẻ mặt cự người ngàn dặm của Lý Uẩn Tú, trong lòng cười nhạo một tiếng, trên mặt lại vẫn nhu hòa, “Không sao thì tốt, ta thấy nét mặt tỷ xanh xao, cho rằng có chỗ nào không thoải mái vậy.”

“Cảm ơn, ta không có gì đáng ngại.” Bởi vì hôm nay muốn tuyên bố chuyện của Vương quý nhân nên bọn họ mới đến Phượng Hoàn Cung thỉnh an, bình thường thì không thể đến, ai bảo các nàng có vị phần thấp đâu.

Nhưng đợi đến khi tuyển tú, mấy người vị phần thất như bọn họ cũng sẽ được thăng vị để phân vị phần cho các tú nữ mới vào cung. Lời này vẫn là Kiều Tiểu Nghi trong lúc vô tình nói ra, bây giờ không được Hoàng thượng sủng ái, chỉ có thể ngóng trông nhường vị phần cho người ta để được thăng vị, cũng thật là thê lương.

Ánh mắt Tô Nhị bình thản dời đi, chuyện Vương quý nhân cứ trôi qua như vậy quả nhiên ở trong dự liệu của nàng ta. Tiếp theo phải động thủ thôi.

Bình Luận (0)
Comment