Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 379

Tự Cẩm biết rõ ràng tường tận rung chuyển trên triều đình. Nàng sẽ không hỏi những chuyện này. Tiêu Kỳ bị thế gia áp chế nhiều năm như vậy, không dễ dàng có cơ hội chuyển bại thành thắng, tự nhiên là phải thở phào nhẹ nhõm.

Khác với tiền triều, trong hậu cung lại yên tĩnh một cách quỷ dị.

Tiêu Kỳ vung tay đảo qua, từ trên xuống dưới, bắt đầu từ hoàng hậu quý phi tới không biết bao nhiêu tần phi phía dưới bị liên lụy. Đây cũng là biến cố lớn nhất từ khi khai quốc tới nay.

Nghe nói Thái hậu đã gặp Hoàng đế, nhưng hai mẹ con tựa hồ nói chuyện cực kỳ không vui, thái hậu phất tay áo rời đi.

Ngày hôm sau, thái hậu lại tuyên Tự Cẩm triệu kiến.

Tự Cẩm càng không muốn liên quan gì tới chuyện của hai mẹ con bọn họ. Vị thái hậu này biết gặp người là quả hồng mềm thì bóp. Chẳng qua là muốn dụ dỗ đe dọa mình làm thuyết khách. Nhưng nàng không muốn nói chuyện giùm thái hậu, làm Tiêu Kỳ không vui.

Vì vậy, chân trước Thi cô cô vừa đi, chân sau Di cùng hiên liền tuyên thái y.

Cú tát này đánh cũng đủ vang dội.

Thái hậu nghĩ như thế nào, Tự Cẩm không thèm đoán. Thế cục bây giờ Tiêu Kỳ một mình độc đại, nàng còn có thể tiếp chịu đựng thái hậu sao. Dù sao chỉ cần Tiêu Kỳ không có ý kiến, nàng ở hậu cung thật sự có thể nghênh ngang.

Năm ngày sau, Tề Vinh Hoa đến.

Tự Cẩm cười nhìn nàng ta, “Không nghĩ tới tỷ sẽ đến, ta còn tưởng rằng phải qua dăm bữa nửa tháng nữa cơ.”

Nghe Hi Phi trêu chọc, nét mặt Tề Vinh Hoa cũng mang nồng đậm tiếu ý, “Ta cũng vậy, cứ nghĩ muốn báo đại thù còn phải đợi tám mười năm nữa. Không nghĩ tới bây giờ đã đạt thành tâm nguyện. Thần thiếp tới là tạ ơn nương nương đã trả lại trong sạch cho nhà thần thiếp, vì thần thiếp, vì Tề gia rửa oan.”

Nói xong Tề Vinh Hoa nghiêm túc bái một cái.

Tự Cẩm giơ tay đỡ nàng ta dậy, cho nàng ta ngồi xuống rồi mới nói: “Chuyện lần này không phải là ta xử lý. Là Hoàng thượng bày mưu nghĩ kế quyết định kết cục. Còn ta chỉ có thể nói giùm vài câu cho tỷ ở trước mặt hoàng thượng mà thôi, không cần để ở trong lòng.”

Tề Vinh Hoa cười nhẹ, “Nương nương thi ân bất cầu báo, thật là khiến người ta kính phục không thôi.” Nói xong khựng lại nhìn Hi Phi, “Nương nương, sau lần phong ba này, e là hậu cung có đại động, không biết nương nương có tính toán gì không?”

Tự Cẩm biết rõ Tề Vinh Hoa nói cái gì, chỉ nhìn về phía nàng ta, “Tỷ cũng cho rằng từ nay Hoàng hậu nương nương ngã xuống sao?”

Tề Vinh Hoa sững sờ, nhất thời nắm không được hàm ý của Hi Phi, cân nhắc một hai nói: “Hay là nương nương cho rằng Hoàng hậu nương nương còn có thể bình an vô sự? Lần này Lệnh quốc công bị thiệt hại nặng nhất, hơn nữa còn có chuyện của Sở Trừng Lam. Sở gia không an ổn.”

Tự Cẩm rót trà cho hai người, sau đó mới chậm rãi nói: “Chính là vì Sở gia không an ổn, cho nên Hoàng hậu nương nương lại an ổn.”

Tề Vinh Hoa không hiểu, nhíu mày nhìn Hi Phi, “Mong nương nương chỉ điểm, thần thiếp ngu dốt.”

Tề Vinh Hoa không thể nghĩ được rằng, mấy chuyện này về tình vẫn có thể tha thứ. Dù sao tầm nhìn của nữ nhân cũng chỉ thu hẹp ở bốn góc tường đại viện mà thôi.

Suy nghĩ một chút, Hi Phi nhìn nàng nói: “Trong số những người chịu tội ở hậu cung, chỉ có tội danh Hoàng hậu nương nương là nhẹ nhất. Cùng lắm là không làm tròn trách nhiệm thiếu đôn đốc kiểm tra, giấu giếm chân tướng vụ án Vương quý nhân trúng độc mà thôi. Nói cho cùng bao nhiêu chuyện trong hậu cung kia, có chuyện nào mà không cẩn phải giấu giếm che đậy. Do đó chuyện này có cần thiết phải miệt mài truy tới cùng hay không.”

Tề Vinh Hoa hiểu được, cũng rất tán thành nên nhẹ nhàng gật đầu, “Nương nương nói đúng.”

“Trừ Hoàng hậu nương nương, mọi người còn lại phạm tội đều không thể tha thứ. Quý phi và Kiều Tiểu Nghi ám hại Vương quý nhân, hay là Vương quý nhân mượn đao giết người, hoặc là Tô mỹ nhân và Sở quý nhân mưu hại tần phi có thai đều là tội lớn. Trong lúc tiền triều chấn động, hậu cung không yên thì vị nhất quốc chi mẫu Hoàng hậu nương nương này sẽ giống như Định hải thần châm vậy, cần phải có mặt để giữ vững hậu cung. Cho nên quốc mẫu quan trọng, nặng như thái sơn, bất luận kẻ nào có chuyện thì vào thời điểm này, Hoàng hậu nương nương đều không có việc gì hết.”

Tề Vinh Hoa nhìn Hi Phi bội phục, khó trách có thể được Hoàng thượng coi trọng như thế. Nàng ta khẽ than một tiếng, “Dù sao, Hoàng hậu nương nương những năm gần đây chủ trì hậu cung gia vụ vẫn tận tâm tận lực, chưa bao giờ buông thả. Hơn nữa làm việc trên cơ bản vẫn công bằng chính trực không nghiêng lệch, lại không quá đáng.”

Tự Cẩm cười một tiếng. Hoàng hậu không phải là không có sai lầm, mà là Hoàng hậu nương nương đặc biệt thông minh. Những chuyện nàng ta làm sai đều nằm trong phạm vi Tiêu Kỳ có thể chịu được, hoặc là thuận theo ý Tiêu Kỳ.

Cho nên mới có thể đứng vững vàng như núi.

Chuyện lần này, đại khái hoàng hậu cũng không nghĩ ra sẽ lật thuyền trong mương, không nghĩ tới Tiêu Kỳ lại có hành động mạnh mẽ như vậy.

” Hoàng hậu nương nương đúng là người khá công bằng.” Tự Cẩm cười trả lời.

Kỳ thật trong lòng Tề Vinh Hoa hơi rối rắm, nàng ta còn tưởng rằng Hi Phi sẽ có hứng thú đối với hậu vị. Nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy nàng hoàn toàn không có hứng thú

“Chỉ tiếc Hoàng hậu nương nương vừa mới gặp rủi ro, trong hậu cung đã có tiểu nhân bỏ đá xuống giếng, thật là khiến lòng người nguội lạnh.” Tề Vinh Hoa thở dài một tiếng. Mặc dù là hoàng hậu, một khi chịu tội cũng giống như người thường.

“Tỷ muốn nói tới Hiền phi danh tiếng sao?” Tự Cẩm mỉa mai cười một tiếng, “Chẳng qua là con rối thôi, không thành châu báu.”

Khi Hoàng hậu gặp rủi ro, mấy ngày nay đám người Hiền phi thời gian qua phụ thuộc vào nàng ta nghênh ngang tự đắc có vẻ rất khoan khoái.

Nói đến cũng đúng thôi. Hoàng hậu và quý phi cùng bị tội, trong hậu cung địa vị hiển hách chỉ có Hiền phi, thân phận quý trọng chỉ có bản thân mình. Mình dù sao cũng có một con trai, lại còn đang mang thai.

Nhưng mình cứ ở mãi trong Di cùng hiên không ra mặt. Do đó có lẽ Hiền phi cảm thấy hoàng hậu và quý phi đều ngã xuống, nàng ta có khả năng leo lên phượng vị nên mới hăng hái như thế. Nhất là bên chỗ thái hậu, một ngày qua lại ba bốn lần.

“Hiền phi nương nương quá không kiên nhẫn, cũng thật sự là làm người ta cười chê, trái tim băng giá. Mấy năm nay Hoàng hậu nương nương đối với nàng ta cũng thâm tình hậu ý. Ai nghĩ được tới hoàn cảnh này lại bộc lộ bản chất.”

“Lâu ngày biết nhân tâm, đúng là đạo lý này.” Tự Cẩm nói, “Mấy ngày nay, tỷ không nên ra ngoài, cố gắng đừng tranh chấp trực tiếp với đám người Hiền phi, bọn họ cũng không nghênh ngang được mấy ngày.”

Tề Vinh Hoa nghe được lời này trong lòng liền có cân nhắc, nhìn Tự Cẩm hỏi một câu cuối cùng, “Vậy nương nương có tính toán gì không?”

“Ta ư, tự nhiên là an thai thật tốt.”

Tề Vinh Hoa nghe vậy trầm mặc một chút, sau đó cười một tiếng, “Nương nương cao kiến.”

Có thể giữ lòng bình an, tâm vững vàng không lay động trước vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị, Hi Phi nương nương thật là khiến người ta bội phục.

Tâm thế này, không phải ai cũng có thể đạt được.

“Nghe nói quý phi liên tục cầu kiến Hoàng thượng mà không được, ở Trường Nhạc Cung phát cáu, ngay cả Ngọc Trân công chúa cũng bị ảnh hưởng, nói là mấy ngày nay quấy khóc đến phát bệnh.” Tề Vinh Hoa hạ giọng nói, trong lòng thở dài. Sao quý phi lại lẩn quẩn đến mức này chứ, ngay cả công chúa cũng chịu tội theo.

“Xưa nay tính tình Quý phi háo thắng, gặp phải tình cảnh như bây giờ tự nhiên là không cam lòng. Còn Ngọc Trân công chúa… Dù sao chuyện này liên quan đến Tào Quốc công phủ, cũng không phải là chuyện chúng ta có thể xen vào.” Tự Cẩm cũng không phải là thánh mẫu, tuyệt đối sẽ không nói mấy câu kiểu đưa Ngọc Trân công chúa đến Di cùng hiên ….

Đứa bé kia được quý phi chăm sóc từ nhỏ, tính cách không hợp với nàng. Hơn nữa không cần nói tới Dục Thánh, giờ trong bụng của nàng còn đang mang thai, nàng cũng không thể mạo hiểm như vậy.

Vì hiền danh mà đưa mình và con vào tình thế nguy hiểm, đây không phải chuyện nàng sẽ làm.

Nghe chuyện của Ngọc Trân, cũng chỉ có thể thở dài tiếc nuối giùm cho công chúa mà thôi.

Tề Vinh Hoa do dự hồi lâu nhìn Tự Cẩm, cuối cùng vẫn nói: “Nếu như quý phi nương nương thật sự bị tội, vậy sau này Ngọc Trân công chúa sẽ về đâu…”

Tự Cẩm nhìn Tề Vinh Hoa, nét mặt quỷ dị, “Lẽ nào tỷ còn muốn nuôi dưỡng con bé?”

“… Thần thiếp không dám vọng tưởng, dù sao thân phận ta thấp kém, không dám hy vọng xa vời có thể nuôi dưỡng công chúa.”

“Vậy là tỷ có ý nghĩ này thật ư? Tỷ có ân oán với Quý phi mà lại nguyện ý nuôi dưỡng Ngọc Trân?” Đây mới là điều khiến Tự Cẩm kinh ngạc, thật sự không thể tưởng được Tề Vinh Hoa lại có suy nghĩ này.

Tề Vinh Hoa hơi nhếch môi, một hồi lâu mới nói: “Cuộc sống trong cũng dài đằng đẵng, không biết làm gì để giết thời gian. Nếu bên cạnh có thể có đứa bé, cũng náo nhiệt chút ít.” Nói đến đây cười khổ một tiếng, “Quả thật ta và quý phi có ân oán, nhưng trẻ con vô tội. Nếu không ai muốn nuôi dưỡng Ngọc Trân công chúa, ta nghĩ nương nương có thể nói giùm ta một tiếng hay không?”

Tự Cẩm trầm mặc, một hồi lâu mới nói: “Ngọc Trân công chúa đã tương đối lớn. Cho dù được tỷ nuôi dưỡng nhưng tính cách vốn đã khá kiêu căng, tỷ chịu trách nhiệm chăm sóc chỉ sợ là phải nếm chút khổ sở.”

“Đúng như nương nương nói, lâu ngày biết nhân tâm đi.” Tề Vinh Hoa không sao cả nói, “Chẳng qua là muốn bên mình đông vui một chút, thêm một đứa bé, cho dù là bị hành hạ chút ít thì trong cung cũng có thêm mấy phần náo nhiệt. Nếu không, sau khi Quý phi ngã xuống, ở trong hậu cung này không có cừu hận chống đỡ, nói thật, ta cũng không biết phải sống tiếp thế nào.”

“Nếu tỷ đã nghĩ như vậy, đến khi có cơ hội tốt ta sẽ nói giúp tỷ.” Tự Cẩm gật gật đầu đồng ý.

“Vậy trước tiên tạ ơn nương nương, nương nương đối với ta thâm tình hậu ý, ta đều ghi nhớ.”

“Giữa chúng ta cần gì phải khách sáo vậy.”

Tiễn Tề Vinh Hoa về, trong lòng Tự Cẩm đầy tâm sự, nhớ tới chuyện của Ngọc Trân thì cảm thấy phiền lòng.

Dù sao cũng chỉ là đứa bé, nàng cũng không nhẫn tâm đến nỗi làm gì một đứa bé. Nhưng khó tránh khỏi lo lắng, quý phi sẽ không lợi dụng Ngọc Trân chứ.

Dù sao đã tới bước này, Tề Vinh Hoa cũng đã có thể xác định quý phi không thể xoay người. Ngọc Trân công chúa phải tìm người nuôi dưỡng, Quý phi sẽ không nghĩ tới sao?

Quý phi nhất định sẽ nghĩ đến.

Cho nên Ngọc Trân công chúa ngã bệnh vào lúc này, là trùng hợp hay là…

“Khương cô cô!”

“Có nô tỳ.” Khương cô cô vội vàng vén rèm bước nhanh vào.”Nương nương có chuyện gì phân phó?”

“Cô giúp ta làm một việc, đi Phượng Hoàn Cung một chuyến.” Tự Cẩm khẽ nói mấy câu bên tai Khương cô cô.

Nếu hoàng hậu vẫn muốn chống đỡ đại cục, như vậy nàng liền cho nàng ta cơ hội xoay người, xem nàng ta có thể nắm chặt hay không!

Bình Luận (0)
Comment