Nhắc tới chuyện này, Tự Cẩm cũng chỉ còn chút ký ức mơ hồ với nguyên chủ. Giống như ảnh chụp trên mặt giấy trắng, lờ mờ không rõ ràng. Nhưng chính nàng biết rõ dưới mặt giấy trắng kia là những chuyện rõ ràng rành mạch.
Không biết có phải vì yến hội Tết Trung thu sắp tới mà khiến nàng cảm thấy rất áp lực, đêm ngủ không ngon, trở mình trằn trọc. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh thì có rất nhiều khuôn mặt dần hiện ra trên mặt giấy. Những người đó từng thuộc về cuộc sống của nguyên chủ, tựa như một dòng nước suối từ từ chảy vào trong đầu nàng.
Vì chuyện này đến quá đột ngột nên đầu óc Tự Cẩm cũng loạn hết cả, không làm được việc gì ra hồn. Tuy nhiên nàng cũng dần dần hiểu được một vài nguyên tắc. Vương triều Đại Vực cũng khá giống với một vài triều đại cổ có tầng lớp sĩ tộc thế gia. Chà chà, thời đại này, hoàng đế cũng phải nhìn sắc mặt các đại thế gia. Tự Cẩm đột nhiên cảm thấy mình xuyên tới đây đã cực kỳ thê thảm, giờ lại còn thêm hoạ vô đơn chí.
Một câu tổng quát, bảy, tám phần đất đai thiên hạ này đều nằm trong tay thế gia. Hoàng đế muốn tiền không có tiền, muốn đất không có đất. Thời đại này, thuế đất đai chính là nguồn thu lớn nhất, đảm bảo quyền lực của địa phương. Cho nên ở trên triều đình, một mình Hoàng đế nói cũng không phải là lệnh trời.
So ra thì quá thảm.
Khó trách hôm nay sắc mặt không tốt, chắc trên triều đình bị chọc tức, về hậu cung lại bị phi tần tính kế, người đàn ông nào nhịn được đây.
Nhưng hoàng đế bất chợt hỏi nàng thế nàng cũng không dám trả lời tùy tiện, phải suy nghĩ cẩn trọng mới dám nói.
Từ trước đến nay hai dòng chính thứ vốn luôn bất đồng. Đại tộc nhiều đời như Tô gia Khúc Châu cũng không tránh khỏi xảy ra mấy việc không được vẻ vang như thế. Sau khi ông tổ qua đời, bên nhà Tô Tiểu Y đã bị dòng chính ruồng rẫy, dần dần bị coi như người ngoài. Dù như vậy, cha của Tô Tiểu Y cũng dựa vào năng lực của mình làm được đến vị trí Ngũ phẩm Tri châu. Vì vậy khẳng định người này rất có ý chí và tài năng.
Lúc này nếu có thể nâng lên dòng thứ Tô gia đối chọi với dòng chính thì khốn cảnh của hắn trên triều đình có thể được hòa hoãn vài phần.
Hừ! Trên triều đình giờ toàn mấy lão thất phu, ai ai cũng lấy mấy lễ nghi trung hiếu để áp đảo hắn, coi hắn như tượng gỗ chắc?
Trong lòng nghĩ ngợi như vậy nên Tiêu Kỳ thấy thư thái hơn. Tuy dự tính như thế nhưng cũng phải điều tra xem người Tô gia có bản lĩnh để nâng đỡ hay không, nếu không ra hồn thì dựa vào càng thêm xúi quẩy!
Tự Cẩm không biết những lời mình nói khiến Tiêu Kỳ nảy sinh suy nghĩ đó, nàng cũng không biết, từ hôm nay, từ lúc này, vận mệnh của nàng đã vỗ cánh từ từ bay lên.
Hôm nay chưa có bản lĩnh trèo cao, một ngày nào đó hắn sẽ cho ngươi leo cao!
Tiêu Kỳ có thể để cho quý phi và hoàng hậu đối chọi gay gắt chính là vì để kìm chế hai nhà Sở gia và Tô gia. Thực lực của mình hắn bây giờ không làm gì được bọn họ, vậy thì để họ đấu với nhau, hắn là ngư ông đắc lợi.
Làm một vị hoàng đế, muốn tiền không có tiền, muốn người không có người, lên triều còn phải nhìn mặt mấy lão già, mở miệng nói trung hiếu, khép miệng hô nhân nghĩa, lời nào lời nấy đều đào hố cho hắn rơi xuống, khiến cho hắn, đứng đầu thiên hạ mà không thể làm gì được.
Cùng lúc đó, hoàng hậu ngồi ngay ngắn trong Phượng Hoàn Cung, nhìn Từ Tam Sơn quỳ trước mặt mình, “Ngươi nói thật chứ?”
“Vâng, nô tài đã mất nhiều sức lực điều tra, đích thực tra ra chỗ quý phi e là cũng có tin vui.” Từ Tam Sơn là người của Sở gia, là nô tài hồi môn của Hoàng hậu nương nương. Nhà y mấy đời đều là nô bộc của Sở gia. Hoàng hậu có thể trong cung sống an ổn đến nay, không thể bỏ qua công lao của Từ Tam Sơn. “Nương nương, không được để quý phi sinh con trai đầu, nếu quý phi sinh con trai thì chính là hoàng trưởng tử, Tô gia sẽ áp chế lên đầu Sở gia ngay lập tức. Hoàng thượng lại sủng ái quý phi, chuyện sau này khó mà nói, mong nương nương nghĩ lại.”